Quặng Thạch Song Sinh


Người đăng: QuytSweet

“ Con chỉ nghĩ là nó hơi quý thôi, không ngờ nó lại là linh thảo cấp năm” Ngọc
Phong gấp cuốn sách lại lắc đầu cảm khái

“ Sao? hối hận rồi à, nhóc con?” Kiều Anh cười trêu

“ Không, con không hối hận, cho dù biết nó là linh thảo cấp năm con cũng sẽ
tặng cho tiểu Linh mà thôi, chỉ là con cảm thấy ánh mắt mình quá kém” Ngọc
Phong thở dài

“ Tốt, thế mới là con ta chứ, đã làm việc gì là không bao giờ hối hận, đó
chính là người đàn ông thực thụ, gốc Ngọc Hồng quả đó tặng cho anh em kết
nghĩa của con ta không có ý kiến, nhưng sau này thì sao? nếu như con bị người
khác lừa mất một gốc dược thảo trân quý vì không biết nó là gì, đấy chính là
lý do vì sao ta bảo con học hai cuốn sách này trước, hiểu không” Kiều Anh giải
thích

“ Vâng con hiểu rồi, con xin lỗi” Ngọc Phong cuối đầu

“ Rất tốt giờ kiếm cái gì bỏ bụng cái đã”

“ Đúng đó, đúng đó, hay là chúng ta ăn cá nướng đi!” tiểu hồ ly Tinh Tinh im
lặng nãy giờ bổng nhiên nhanh nhảu nói, cái miệng còn chảy cả nước miếng

“ Xem bộ dạng của ngươi kìa, gớm quá!” Ngọc Phong chỉ Tinh Tinh cười ha hả

“ Tiểu Tinh, con thật đáng yêu đó, đi thôi nào, ta sẽ nướng cá cho con” Kiều
Anh ôm Tinh Tinh vào lòng dẫn đầu đi trước

“ Tiểu hồ ly tinh” Ngọc Phong đi theo sau lẫm bẩm

“ Thì ta chính là hô ly mà hì hì” tiếng cười của Tinh Tinh bổng vang lên trong
đầu Ngọc Phong

…………………………………………………………………

Sáng hôm sau, trong khu rừng Thiết Lôi Mộc

“ Phẹt!” Ngọc Phong nhổ nước miếng lên hai tay chà xát, rồi vác cái rìu lên
chuẩn bị chặt cây, vì hiện nay sức lực của hắn quá lớn nên cây rìu ba mươi cân
này trên tay hắn cứ như là một cộng lông gà vậy

“ Phi Phi, tiểu Phong ngươi bớt dơ đi được hay không” tiểu hồ ly Tinh Tinh
hiện nay phóng to cỡ một con mèo, đang ngồi trên cành cây khác phỉ nhổ Ngọc
Phong

“ Hừ, chưa biết ai dơ hơn ai đâu, cái đồ ăn cá mà không rữa miệng” Ngọc Phong
cũng không chịu thua kém đớp lại

“ Ai nói ta không lau, chỉ là ngươi không thấy thôi, hừ, ta đi kiếm Kiều Anh a
di chơi đây, không thèm quan tâm ngươi nữa” Tinh Tinh hừ một tiếng quay đầu đi
mất

“ Phi, làm như ta cần ngươi chơi chung lắm không bằng” Ngọc Phong hừ lạnh,
chém mạnh cây búa vào thân cây để xã giận, phạch, ào, thân cây Thiết Lôi Mộc
cứng như sắt thép chỉ bị một rìu đơn giản của Ngọc Phong chặc đứt làm đôi

“ Ơ kìa, sao lại thế?”Ngọc Phong ngạc nhiên, đến bản thân hắn cũng không có
nhận ra cơ thể hắn đang lập lòe tơ điện chạy ngược xui

“ Sao không có cảm giác gì thế nhỉ, lạ thật” Ngọc Phong đưa bàn tay cầm rìu
đang có vô số con rắn điện quấn quanh lên trước mặt quan sát

“ Để thử một cây nữa xem sao” lần này Ngọc Phong chọn một cây Thiết Lôi Mộc to
bằng hai bắp đùi người trưởng thành xuống tay, phạch, ầm, vẫn y như lức nãy bị
một rìu của hắn chẻ làm đôi

“ Không ngờ cơ thể của mình lại mạnh đến tình trạng này, xem ra sức phòng ngự
của con ma thú Trâu Thiết Giáp cũng không tốt bằng mình a, không được, phải đi
nói với mẹ mới được, tập luyện thế này không còn ý nghĩa” nghĩ là làm, Ngọc
Phong liền vác cây rìu chạy như bay tới chỗ mẹ hắn

………………………..

Tại bờ sông, Kiều Anh và Tinh Tinh đang ngồi câu cá và tám nhảm, họ cũng không
biết như thế có đuổi hết cá đi hay không mà ngồi nãy giờ vẫn chưa có con nào

“ O, cá đớp câu rồi kìa Kiều Anh a di, mau mau kéo lên” tiểu hồ ly nhảy tưng
tưng nói

Bổng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên “ mẹ ơi, không được rồi, mẹ…” Ngọc
Phong vác cái rìu từ xa chạy lai. Bổng nhận thấy Kiều Anh và Tinh Tinh đang
nhìn hắn với đôi mắt hình viên đạn

“ Đừng có nhìn con chằm chằm bậy chứ, đáng sợ lắm đó” Ngọc Phong không biết
chuyện gì xãy ra nhưng mồ hôi lại lấm tấm trên tráng ‘ không ổn’

“ Ngươi cái tên này, tự nhiên sung máu hay sao mà hét to lên như thế, dọa cá
của chúng ta chạy mất rồi” Tinh Tinh tức giận hét to.

“ Ùm, ùm, nếu con không nêu ra lý do chính đáng thì biết tay mẹ” Kiều Anh cũng
gật đầu đồng ý

“ A haha, con xin lỗi, xin lỗi, chỉ là mấy cái cây Thiết Lôi Mộc đó, con chỉ
chặt có một nhát là đứt rồi, thế thì luyện tập cái nỗi gì nữa” Ngọc Phong cười
haha giải thích

“ Cái gì, một nhát mà đã đứt đôi rồi á!!!” Kiều Anh giật mình

“ Cũng không phải vô lý lắm, lực tay của tiểu Phong bây giờ hơn hồi xưa không
biết bao nhiêu lần, sức lực tối đa hiện nay cũng gần năm tấn, mấy cái cây kia
chịu được mới lạ” Tinh Tinh nhảy lên vai Kiều Anh nói

“ Thế thì từ giờ con luyện tập như thế nào?” Ngọc Phong chớp mắt

“ Nếu Thiết Lôi Mộc đã không còn tác dụng nữa thì chỉ còn có nơi đó mà thôi”
Kiều Anh chống cằm ngẫm nghĩ

“ Là nơi nào?” Ngọc Phong vội hỏi

“ Con đi theo ta” Kiều Anh không trả lời mà lại xoay người, hướng phía đông
sơn cốc mà phóng đi

“ Đợi con với!” Ngọc Phong cũng ngay lập tức bám theo sau

Ba mươi phút sau cả ba người đứng trước một sơn động to lớn

“ Đây là?” Ngọc Phong nhìn Kiều Anh hỏi

“ Đây là một mỏ quặng Bạch Thiết cùng Hắc thiết tự nhiên, bên trong có hai
loại quặng siêu cứng, cứ vào là biết” Kiều Anh dẫn đầu đi vào

Ngọc Phong cũng vào theo, bên trong động hoàn toàn là một mảnh tối om, không
có lấy một tia sáng

“ Tối quá” Ngọc Phong phải kích hoạt Miêu Nhãn mới có thể nhìn thấy đường,
không va quẹt lung tung

“ Đợi mẹ một chút” Kiều Anh dừng lại, lấy một cái đèn cầm tay ta từ trữ mật
giới chỉ, sau đó vặn một cái nút trên đầu đèn, cả hang động bổng chốc được soi
sáng trưng

“ Đây là cái đèn tường mà, nhưng sao nó lại nhỏ như vậy?” Ngọc Phong nhìn cái
đèn trên tay Kiều Anh hỏi

“ Cái này là đen cầm tay, phiên bản thu nhỏ cảu đèn tường, nó cũng dùng linh
thạch để hoạt động đấy” Kiều Anh đặt cái đèn lên một mỏm đá cười nói

“ Đẹp quá, nơi này mà là mỏ quặng hay sao?” tiểu hồ ly Tinh Tinh tròn mắt quan
sát hang động, khắp nơi đều cấu thành từ vô số tảng đá trắng và đen, lấp lánh
trước ánh đèn

“ Đúng là đẹp thật!” Ngọc Phong cũng công nhận

“Nơi này đích xác là một mỏ quặng tự nhiên, các tảng đá màu trắng chính là
Bạch Huyền Thiết, một loại kim hoại siêu cứng và cực kỳ bềnh, còn các tảng đá
màu đen là Hắc Tuyết Kim, một dạng kim loại dẻo dai cực lỳ đồng thời cũng
truyền dẫn linh khí siêu tốt, cả hai đều là nguyên liệu tuyệt vời để luyện chế
khí binh đó. Thường thì mỏ của hai kim lọa này cách nhau cực xa, nếu có Bạch
Huyền Thiết thì sẽ không bao giờ có Hắc Tuyết Kim”

“ Vì sao thế ạ?” Ngọc Phong tò mò

“ Đó là tại vì thuộc tính của cả hai hoàn toàn trái ngược nhau cho nên không
thể hình thành mỏ quặng gần nhau được”

“ Thế tại sao nơi này?” Ngọc Phong chỉ xuống đất

“ Đây có thể nói là trường hợp siêu hiếm thấy, chỉ khi cả hai mỏ quặng của hai
loại kim loại này hình thành cùng lúc và cùng một vị trí mới tạo ra cảnh tượng
như thế này” Kiều Anh giản giải

“ Là trùng hợp hay sao, tỉ lệ như thế cực nhỏ mà”

“ Không có gì là không thể trên đời này cả, ngươi đừng có lúc nào cũng ngạc
nhiên như thế chứ” Tinh Tinh bĩu môi

“ Cái quặng này không chỉ siêu hiếm mà còn là siêu quý nữa đấy?” Kiều Anh lại
nói

“ Hai cái kim loại này tuy cực tốt nhưng cũng không thể nào sánh được với
Huyết Thạch, Hồng Yêu Vân Thiết, Cù Bá Kim, Lưu Tinh Thạch, và nhiều kim loại
quý khác nữa, Lưu Tinh búa cúng được tạo ra từ Hồng Yêu Vân Thiết cùng với Lưu
Tinh Thạch đấy” Tinh Tinh không tin phản bác, tuy nàng cực kỳ quý Kiều Anh
nhưng vẫn có lập trường riêng của mình

“ Cái đấy thì ta biết, bất kỳ một trong hai kim loại này cho dù là Bạch Huyền
Thiết hay Hắc Tuyết Kim đều không thể so sánh với các loại kim loại quý mà con
kể trên nhưng mà nếu kết hợp chúng lại với mau thì cũng không thua kem bao
nhiêu đâu” Kiều Anh nhìn Tinh Tinh nở nụ cười

“ Không thể nào, hai kim loại có thuộc tính trái ngược làm sao mà dung hợp
được, cho dù cưỡng ép dung hợp thì binh khí làm ra cũng chỉ là phế binh mà
thôi” Tinh Tinh vẫn không tin

“ Đó là trong trường hợp bình thường, còn đây là mỏ quặng chung của Bạch Huyền
Thiết và Hắc Tuyết Kim, với lại nó còn là mỏ quặng tự nhiên, chúng nó đã hình
thành cùng nhau, sống chung cùng nhau hơn hàng ngàn năm, có khi là vạn năm,
cho nên thuộc tính cho dù có trái ngược đi chăn nữa thì bọn chúng cũng sẽ dung
hợp với tỉ lệ một trăm phần trăm, sự xung khắc đó sẽ bù đắp khuyết thiếu lẫn
nhau, tạo ra một loại kim loại tuyệt vời”

“ Làm sao a di có thể chắc chắn như vậy chứ” Tiểu hồ ly vẫn không tin lắm

“ Đấy con nhìn cái đèn kia đia, nó là do chính ta dùng Bạch Huyền Thiết và Hắc
Tuyết Kim luyện chế thành đấy, con không thấy nó vẫn dùng tốt chán hay sao,
hahaha” Kiều Anh cười hắc hắc đắc chí

“ Mẹ lại như thế rồi, lại phởn lên như thế” Ngọc Phong đen mặt

“ Giờ thì con cũng tin rồi, không ngờ hai loại kim loại có thuộc tính xung
khắc nhau lại dung hợp hoàn mĩ như vậy, mà điều con không ngờ nhất đó là người
lại dùng thứ kim loại dung hợp quý hiếm như thế chế tạo thành một cái đèn cầm
tay, hài!!!!!” tiểu hồ ly cũng bó tay với độ chịu chơi của Kiều Anh

“ Con lo gì chứ, còn có cả một cái mỏ quặng lớn như thế này, dùng làm sao mà
hết được” Kiều Anh phất tay tỏ vẻ không quan tâm

“ Đúng đó tiểu Tinh, còn có cả mỏ quặng to lớn như thế này mà, tiếc là cái gì”
Ngọc Phong cũng nói

“ Đó là tại ngươi chưa biết sự quý trọng của nó thôi?” Tinh Tinh thở dài

“ Nó quý lắm sao?” Ngọc Phong gãi đầu

“ Sau này ngươi sẽ biết” Tinh Tinh cũng không thèm giải thích

“ À mà nói nãy giờ, con vẫn chưa biết mục đích mẹ đưa bọn con tới đây là cái
vẹo gì” Ngọc Phong bổng nhớ ra mục đích chính

“ Từ giờ con sẽ làm thợ mỏ, khai thác Bạch Huyền Thiết và Hắc Tuyết Kim” Kiều
Anh chỉ vô một tảng đá lớn nói

Ngọc Phong đánh giá tảng đá, nói “ Làm thợ mỏ sao, mình được nâng cấp từ tiều
phu sang thợ thợ mỏ rồi, mà mẹ có chắc nó cứng không, nếu con đập một phát nỏ
lại vỡ tung ra thì như không”

“ Ngươi cứ đập một phát không phải là biết hay sao? Cứ đứng đó nhìn nhìn cái
giề” Tinh Tinh khinh thường

“ Đập thì đập xem đây” Ngọc Phong hay tay nắm chặt cây rìu dùng hết sức vung
xuống

ẦM, CỜ RẮC, cây rìu hoàn toàn gãy làm đôi, mà tảng đá chỉ xuất hiện một vết
nứt bé tý tị tỳ ti

“ Hả!” Ngọc Phong há to mồm nhìn vết nứt bé tí mình để lại, hai bàn tay của
hắn cũng đau nhức không thôi vì lực phản chấn

“ A hahaha, cười chết mất ta, nhìn cái bản mặt của ngươi kìa, cái miệng nhét
vừa cả cái cam ấy chứ” Tiểu hồ ly ôm bụng cười nghiên ngã không thôi

“ HA HA HA!” Kiều Anh đứng bên cạnh cũng cười tươi “ tiểu Phong đừng buồn, cái
đá này cứng như thế là chuyện bình thường, với ai đời đi đào đá lại dùng rìu
bao giờ, con dùng cái này đi” Kiều Anh lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái
búa to đưa cho Ngọc Phong, cái búa dài một mét, phần đầu búa hình trụ tròn, tà
ở hai đầu, đường kính mười lăm cm, phần cán búa dài bảy mươi lăm cm.

Ngọc Phong nhận lấy cái búa thử ước lượng “ nó nặng khoảng năm trăm ký, cầm
rất đầm tay, nhưng mà không phải thợ mỏ phải dùng cây cúp hay sao, mẹ lại đưa
cho con cây búa?”

“ Bạch Huyền Thiết là loại quặng siêu cứng còn Hắc Tuyết Kim lại cực dẻo dai,
nếu con dùng cúp thì không bao giờ đào được đâu, chỉ có dùng búa nện thật mạnh
vào làm nó vỡ ra mà thôi” Kiều Anh vuốt đầu Ngọc Phong giải thích

“ Thì ra là vậy, để con làm thử xem sao” Ngọc Phong thủ thế, giơ cái búa lên
cao, dồn hết sức nện mạnh xuống vị trí vết nức ban nãy.

ẦM, một tiếng va chạm cực lớn, tại vị trí cây búa và tảng đá chạm nhau bổng vỡ
ra một mảnh quặng to bằng ba đốt ngón tay.


Bất Tử Nhãn - Chương #32