Bách Thảo Lục


Người đăng: QuytSweet

“ Sao? lại nhớ Bạch tiền bối à? Nếu ngươi thích thì để ta giới thiệu mẹ ta với
ngươi, bà trông thế thôi chứ hiền lắm” Ngọc Phong vừa ôm chồng sách vừa nói

“ Thật chứ?” tiểu hồ ly Tinh Tinh chớp chớp mắt hỏi

“ Thật, đợi mẹ ta tỉnh dậy rồi ta sẽ giới thiệu hai người với nhau, bây giờ
kiếm cái gì bỏ vô bụng đã” Ngọc Phong xoa cái bụng, thu hết sách vào trữ vật
giới chỉ chạy tới bờ hồ bắt cá

“ Vậy thì ta đi ngủ đây, mệt rồi, bai nha!” tiểu hồ ly đưa chân che cái miệng
nhỏ nhắn ngáp một cái rồi chui vô mặt giây chuyền

“ Tên này thật là, chỉ thích ngủ” Ngọc Phong cảm khái

Mười phút sau, một làng hương thơm phúc tràng ngậm bờ hồ, Ngọc Phong đang chăm
chú nêm nếm gia vị mấy con cá nướng

“ Cái gì mà thơm quá vậy?” Tiểu hồ ly Tinh Tinh lại ngóc đầu ra khịt khịt cái
mũi đỏ hồng hỏi

“ Cá nướng đấy, mà không phải ngươi đã đi ngủ rồi hay sao, lại ra đây làm gì?”
Ngọc Phong thắc mắc

“ Ngươi sợ ta ăn hết cá của ngươi à?” Tinh Tinh nhăn mặt

“ Ngươi mà cũng ăn được?” Ngọc Phong trợn mắt

“ Tất nhiên, ta tu luyện được vì sao lại không ăn được?” Tinh Tinh bĩu môi

“ Không phải ngươi là khí linh hay sao, mà khí linh chính là một dạng linh
hồn, ta chưa bao giờ nghe nói linh hồn cũng biết ăn cả” Ngọc Phong không tin

“ Thứ ngươi chưa biết còn nhiều lắm, này mau lật cá lại coi chừng cháy” Tinh
Tinh miệng chảy nước miếng vội nói

“ Ừ, để ta, mà ngươi ăn được thật sao, cái búa cũng ăn?” hiện tại trong đầu
Ngọc Phong rất rối, ‘ khó hiểu quá đi a!’

“ Ta có phải là búa thường đâu, là linh binh cao cấp có tu vi Hoàng Kim Vương
chứ bộ, mấy cái búa bình thường làm sao mà so sánh được” tiểu hồ ly khịt mũi
khinh thường

“ Chín rồi này! Để ta xem ngươi làm sao mà ăn được” Ngọc Phong đặt một con cá
đã nướng chín lên một cái la to rồi chắp tay nhìn Tinh Tinh

“ Ngươi tưởng không đưa lên là ta không ăn được à, xem đây” Tinh Tinh la lớn
sau đó từ trên mặt dây chuyền nhảy bổ xuống bên cạnh con cá nướng, cả người
nàng bổng nhiên phóng lên thành một con hồ ly màu trắng thuần trưởng thành cao
khoảng một mét, cuối đầu ăn con cá nướng cực nhanh trong sự há hốc mồm của
Ngọc Phong

“ Ngươi, ngươi có thể rời xa khỏi mặt dây chuyền, à không ngươi có thể rời xa
Lưu Tinh Búa!”

“ Có gì lạ lắm à?” Tinh Tinh giơ cái chân trước lên lau khóe miệng hỏi

“ Không phải ngươi đã nói nếu bị tách rời khỏi bản thể thì cả hai sẽ bị phá
hủy hay sao” Ngọc Phong trơn mắt

“ À là ta nói không rõ, cả hai sẽ bị phá hủy nếu ta cắt đứt quan hệ với bản
thể mà thôi, mà điều kiên để cắt đứt có ba loại, một, ta tự sát, hai là bị một
cường giả có tu vi cực cực cao tách ra, thứ ba là ta rời xa bản thể quá một
cây số, hiểu không?” Tinh Tinh khoanh hai tay trước ngực ngồi thẳng như con
người giải thích

“OH! Như vậy có nghĩa là ngươi muốn ra ngoài lúc mào cũng được chỉ có điểu
không được cách cái mặt dây chuyền này quá một cây số phải không” Ngọc Phong
cầm cái mặt dây chuyền hình cái búa nho nhỏ hỏi

“ Đơn giản là như vậy đó!” Tinh Tinh gật đầu xác nhận

“ Này ngươi ăn cá nữa không còn nhiều lắm này” Ngọc Phong lại cấm mấy con cá
đặt trước mặt Tinh Tinh sau đó bắt đầu nướng mẻ cá thứ hai

“ Cảm ơn nhá, cá ngươi nướng ngon thật” Tinh Tinh hiếm hoi cảm ơn Ngọc Phong
được một lần rồi cặm cụi ăn, lâu lắm rồi nàng mới ăn thức ăn tươi như thế này
( hiện tại đã biết Tinh Tinh là giống cái, à không phải gọi là con gái nên
chúng ta sẽ đổi cách xưng hô từ nó sang nàng nhé)

“ Không có gì, người mình cả mà, ăn thoải mái” Ngọc Phong hào sản cười lớn rồi
cũng lấy một con cá bắt đầu ăn

…………….

Cơm nước xong xui, Tinh Tinh lại chui vô mặt giây chuyền đi ngủ còn Ngọc Phong
thì lấy vài cuốn sách mẹ cho đọc thử

“ Bách thảo lục, Thiên kim bảo lục, thuật hình ấn cơ bản, khí sĩ học thuật,
v.v….” Ngọc Phong đọc tên từng cuốn sách sau đó chọn ra bốn cuốn cơ bản đọc từ
từ, hắn cứ như thế bị cuốn vào một rừng tri thức vô cùng lớn và đắm chìm trong
đó quên cả thơi gian

Sáu giờ tối

“ Oai, thoải mái!” Kiều Anh vươn mình tỉnh dậy từ giấc ngủ, nàng đến bờ hồn
rữa mặt thì nhận ra Ngọc Phong đang nằm dưới một gốc đại thụ chăm chú đọc sách

Nàng nhón chân nhẹ nhành đi tới bên cạnh thình lình hỏi “ tiểu Phong con đọc
có hiểu không?”

“ A mẹ a!” Ngọc Phong bị nàng làm cho giật mình bậc dậy

“ HA HA, con đọc có hiểu không?” Nàng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Phong vuốt đầu
hắn cười hỏi

“ Cũng được ạ, nhưng không hiểu lắm, à mà cảm ơn mẹ đã viết các cuốn sách này
cho con” Ngọc Phong trả lời thành thật

“ Chuyện nhỏ mà thôi, ở không viết sách cũng tốt, ta cúng bắt đầu thích công
việc này rồi” Kiều Anh phất tay trả lời

“ Ta cũng không ngờ con trong vòng hai tháng này lại tiến bộ đến như vậy đó,
tu vi đã đến ngũ tinh khí linh rồi! giỏi lắm!” Kiều Anh nắm tay Ngọc Phong,
đưa linh khí vào bên trong kiểm tra cơ thể của hắn.

“ À con giới thiệu với mẹ một người bạn, tiểu Tinh, tiểu Tinh, mau ra đây chào
mẹ ta đi” Ngọc Phong cầm mặt giây chuyền khẻ gọi

“ Tiểu Tinh?” Kiều Anh ngạc nhiên

Bổng một luồng ánh sáng trắng chui ra từ cái mặt dây chuyền cây búa biến thành
một tiểu hồ ly xinh xắn nhu thuận nói “ Tinh Tinh ra mắt a di”

“ Đây là?” Kiều Anh giật mình nhìn tiểu hồ ly

“ Để con giới thiệu cho mẹ, tiểu hồ ly này là người bạn mới của con, bản thân
nàng chính là một linh binh, tiểu Tinh đây là mẹ của ta Huỳnh Kiều Anh” Ngọc
Phong bắt đầu giới thiệu hai người với nhau

“ Linh binh, cái này ta có nghe nói qua, hình như là một loại vũ khí cao cấp
hơn cả khí binh” Kiều Anh ngẫm nghỉ

“ Để con kể cho mẹ nghe, chuyện là …………………………………………………………”

“ Tất cả là vậy đó!” sau mười mấy phút Ngọc Phong cũng đã kể sơ lượt về chuyến
hành trình của mình trong U Minh sơn mạch

“ Không ngờ, chỉ một chuyến đi lịch lãm rèn luyện thôi mà con lại gặp được
nhiều rắc rối như vậy, không biết con tốt số hay xấu số nữa, vừa bị đuổi giết
lại vừa gặp cơ duyên” Kiều Anh nghe Ngọc Phong kể mà cảm khái vạn lần.

“ Đúng rồi, ta cũng phải đa tạ Tinh Tinh đã giúp đỡ cho Phong nhi trong suốt
thời gian qua” Kiều Anh ôm quyền cúi đầu với Tinh Tinh

“ Không có gì đâu Kiều Anh a di, con giúp tiểu Phong cũng chính là giúp bản
thân mình mà thôi, với lại con cũng không lớn tuổi lắm đâu, nếu so với độ tuổi
của con người thì con cũng chỉ mười tám tuổi mà thôi, người chỉ cần gọi con
tiểu Tinh là được rồi” Tiểu hồ ly xua hai cái chân nhỏ nói

“ Vậy sau này ta sẽ gọi con là tiểu Tinh nhé!” nàng mỉm cười nhìn tiểu hồ ly

“ Dạ vâng!” Tinh Tinh ngoan ngoãn đáp

“ Trông ngươi ngoan ngoãn chưa kìa!” Ngọc Phong thấy thế bĩu môi

“ Này, sau này con không được ăn hiếp tiểu Tinh đâu đấy, phải đối sử tốt với
nàng nghe chưa, nàng đã không còn ai là người thân nữa rồi!” Kiều Anh trừng
mắt nhìn Ngọc Phong nói

“ Tinh Tinh không ăn hiếp con thì đã may lắm rồi, mẹ còn nói ngược!” Ngọc
Phong bất mãn

“ Con nói cái gì?” Kiều Anh liếc mắt

“ Không! không có gì, con sẽ đối sử thật tốt với nàng!” Ngọc Phong đổ mồ hôi

“ Hi hi, ngươi mà cũng có ngày này” tiểu hồ ly bụm miệng cười hắc hắc

Kiều Anh vuốt ve tiểu hồ ly cười rồi nhìn Ngọc Phong cười nói “ tu vi của con
đã đến khí linh rồi cũng tới lúc kiểm tra linh hồn lực thử xem” nàng dứt lời
lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt từ trữ vật giới chỉ

“ Cái này là Hồn Châu, chuyên dùng để đo tinh thần lực” nàng đặt Hồn Châu
trước người Ngọc Phong nói

“ Hồn châu?” Ngọc Phong tò mò nhìn quả cầu thủy tinh lạ mắt

“ Đúng vậy, cái này là khí binh cấp ba chuyên dụng được tạo ra với một mục
đích duy nhất, đo tinh thần lực” Kiều Anh giải thích

“ Làm sao để sử dụng?” Ngọc Phong hỏi

“ Đơn giãn thôi, con đặt tay lên nó sau đó tập trung tinh thần là được, nó sẽ
tự cảm nhận linh hồn của con mà đưa ra kết quả”

“ Để con thử xem” Ngọc Phong đặt bàn tay nhẹ nhàn lên Hồn Châu sau đó tập
trung tinh thần lại, sau vài dây, quả cầu thủy tinh trong suốt dần chuyển
thành màu trắng sữa, bề mặt quả cầu tản ra một làn hơi mỏng tạo thành số bảy
lơ lửng trên không trung

“ Được rồi, tinh thần lực hiện nay của con là bảy điểm”

Ngọc Phong nghe tiếng của Kiều Anh lập tức mở mắt ra nhìn số bảy trên không
trung “ như thế là có tốt không mẹ?”

“ Hồn lực của người bình thường là một, yêu cầu để một hồn sư trở thành hồn sĩ
đó chính là linh hồn lực phải gấp người thường ba lần nghĩa là linh hồn lực ít
nhất phải đạt ba điểm, mà linh hồn lực của con lại đạt đến bảy điểm có thể nói
con sinh ra là dành cho nghề nghiệp khí sĩ này” Kiều Anh nói với giọng điềm
đạm nhưng nét mặt của nàng không giấu nổi sự vui mừng

“ Thật hả mẹ, con là thiên tài khí sĩ hay sao?” Ngọc Phong hỏi

“ Cũng có thể nói như vậy, nếu con chăm chỉ con sẽ tiến rất xa trên con đường
này” Kiều Anh gật đầu xác nhận

“ YE HÚ, HAHA, TA SẼ TRỞ THÀNH KHÍ SĨ VĨ ĐẠI!” Ngọc Phong chảy cẩn lên vui
sướng kêu la liên hồi

Tiểu hồ ly Tinh Tinh thì vẫn giữ sự im lặng nãy giờ lắng nghe cuộc nói chuyện
giữa hai mẹ con, hai hàng lông mày của nàng chau lại như đang suy nghĩ về việc
gì đó

“ Ngọc Phong bình tĩnh lại nào, không được tự mãn, muốn trở thành khí sĩ tinh
thần lực cũng chỉ là điều kiện đầu tiên mà thôi” Kiều Anh thấy Ngọc Phong tự
sướng lâu quá đành quát lớn

“ Biết rồi mà, con chỉ mới yy một tí thôi” Ngọc Phong lại ngồi ngay ngắn lại
nhưng vẻ mặt vẫn giữ nụ cười toe toét đó

“ Ta bó tay với con luôn, tối nay con hãy ngủ cho đầy đủ, không cần tu luyện
nữa, bắt đầu từ ngày mai sẽ trở lại lịch trình huấn luyện, sáng con phải chặt
Thiết Lôi Mộc cho ta”

“ Hả lại phải chặc cây!” Ngọc Phong la lớn

“ Có chuyện gì à! Ta bảo chặc là cứ chặc đì ý kiếm ý cò gì” Kiều Anh nhăn mặt

“ Thế con phải chặt bao nhiêu cây?” Ngọc Phong gặn hỏi

“ Để xem lúc con còn mười tám cấp khí đồ, bảy ngày mới chặc được một cây, vậy
thi bây giờ mỗi buổi sáng phải chặc mười cây cho ta, có ý kiến gì không”

“ Dạ không!” Ngọc Phong lắc đầu

“ Tốt, sau đó tới buổi chiều thì tiếp tục luyện ba thức còn lại của Mai Hoa
Kiếm cùng với học thuộc hai cuốn Bách Thảo Lục và Thiên Kim Bảo Lục, đến tối
thì tập trung tu luyện linh khí rõ chưa” Kiều Anh nói như ra lệnh

“ Không phải con đã đủ điều kiện trở thành khí sĩ rồi hay sao, sao không cho
con học thuật hình khí cơ bản chứ” Ngọc Phong khó hiểu

“ Muốn trở thành khí sĩ điểu cơ bản nhất là phải nhận biết được các loại dược
thảo cũng như quặng kim loại, sau đó mới có tư cách học thuật hình ấn rõ chưa”

“ Tại sao chứ?” Ngọc Phong bất mãn

“ Con thử lật Bách Thảo Lục trang ba mươi hai thì biết” Kiều Anh không trả lời
câu hỏi của Ngọc Phong mà lại bảo hắn mở cuốn sách ra

Ngọc Phong lại cầm lấy Bách Thảo Lục mở ta từng trang, bên trong toàn là hình
vẽ linh thảo cùng với cách thu thập, chăm sóc và công dụng của nó, khi hắn lật
tới trang ba mươi hai thì giật mình, linh thảo vẽ bên trong này lại là cây
linh thảo trân quý, hắn tiện nghi vô tinh hái được trong U Minh Sơn Mạch.

“Ngọc Hồng quả, linh thảo cấp năm thuộc tính hỏa chứa năng lượng linh khí
khổng lồ, thường sinh sống tại nơi có địa nhiệt chảy qua, tám mươi năm mới ra
trái một lần, phải thu thập cả gốc lẫn quả nếu không cây sẽ chết, phải nuôi
trồng trong điều kiện nhiệt độ cao hoặc tại nơi có địa nhiệt, công dụng chủ
yếu của nó là cải tạo cơ thể, trùng kích bình chướng, thường dùng để luyện chế
đan dược phá quan” Ngọc Phong đọc rõ từng câu chữ trong cuốn sách

“ Nếu như lúc đó con biết được sự quý giá của nó, con có bằng lòng giao tặng
nó cho đứa nhỏ kia không?” Kiều Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngát của Ngọc Phong cười
hỏi


Bất Tử Nhãn - Chương #31