Oan Gia Ngỏ Hẹp


Người đăng: QuytSweet

Bên trong U Minh sơn mạch, Ngọc Phong đang di chuyển nhẹ nhàn từ cây này sang
cây khác hướng về phía bìa rừng mà đi.

“ Tiểu Phong cẩn thận có mai phục” bổng nhiên Tinh Tinh lên tiếng nhắc nhở
Ngọc Phong

“ Mai phục?” Ngọc Phong hỏi lại

“ Ừ có một đàn Thằn Lằn Băng mai phục cách đây hai mươi mét, đa số là ma thú
cấp hai và một con cấp ba” Tinh Tinh nói thêm

“ Không lẽ là bọn chúng?” Ngọc Phong bật thốt lên

“ Bọn chúng? Ngươi nhận biết đàn Thằn Lằn Băn này à?” Tinh Tinh tò mò hỏi

“ Bọn chúng từng đuổi giết ta một lần rồi, không ngờ hôm nay lại gặp lại, nào
đi chào hỏi chúng nó một tí” Ngọc Phong mỉm cười nhảy xuống mặt đất từ từ đi
vào ổ mai phục của đàn Thằn Lằn Băng

“ Nó Là ma thú cấp ba sơ giai đấy, ngang ngửa với Huyết Danh sau khi dùng bí
thuật Trích Huyết, ngươi nhắm có đánh lại không đó” Tinh Tinh trêu chọc

“ Con đầu đàn đó là ma thú song thuộc tính băng và hắc ám, khi trước khi ta
mới có tu vi nhất tinh khí linh phải nhờ Miêu Nhãn mới miễn cưỡng đấu được với
nó, giờ đây ta cũng là ngũ tinh khí linh rồi tìm nó thử thực lực cái” Ngọc
Phong vừa đi vừa nói

“ Ngươi tự tin vậy!” Tinh Tinh cười nói

“ Chắc chắn lần này ta sẽ cho nó ăn hành ngập mặt luôn” Ngọc Phong nắm bàn tay

“ Hay là chúng ta cá cược đi” Tinh Tinh bổng nảy ra một trò vui

“ Cá cái gì?” Ngọc Phong cũng hứng thú hỏi

“ Chúng ta cá ngươi không dùng đến Miên Nhãn cùng thanh khí binh cấp bốn kia
thì có thể chiến thắng được nó hay không”

“ Không dùng Hải Lam kiếm cùng Miêu Nhãn luôn sao?” Ngọc Phong hơi do dự

“ Đúng vậy chỉ dùng sức mạnh bản thân của ngươi mà thôi, sao sợ rồi à, sự tự
tin vừa nãy biến đâu hết rồi, hihi” tiểu hồ ly Tinh Tinh liết đôi mắt nhỏ tí
giễu cợt

“ Ai nói ta sợ, vậy nếu ta thắng thì được cái gì nào?” Ngọc Phong gặn hỏi

“ Chưa chắc ngươi có thể thắng đâu” tiểu hồ ly khịt cái mũi đỏ hồng khinh
thường

“ Nói đi nếu ta thắng thì được gì?” Ngọc Phong không thèm để ý tới bộ dáng
siêu kute của tiểu hồ ly, hỏi

“ Nếu ngươi thắng ta sẽ kể một bí mật của ta với ngươi”

“ Còn nếu ta thua?” Ngọc Phong hỏi tiếp, khoảng cách của hắn và bầy Thằn Lằn
Băng chỉ còn mười mét

“ Hắc hắc, nếu ngươi thua, để xem nào” tiểu hồ ly chống hai chân trước ngẫm
nghỉ “ đúng rồi, nếu ngươi thua thì phải đi bằng bốn chân trên mặt đất đến khi
nào ra khỏi sơn mạch này mới thôi, thế nào, chịu hông?” ( chỗ này không có sai
chính tả nhé)

“ Đí bằng bốn chân á!”

“ Đúng vậy như ta đây này” Tinh Tinh vừa nói vừa nhún nhảy bốn chân trên mặt
dây chuyền hình cái búa xinh xinh

“ Thôi được ta đồng ý” Ngọc Phong nhìn điệu bộ của Tinh Tinh bật cười nói

“ Một lời đã định!” Tinh Tinh ôm hai chân trước gật đầu

“ Một lời đã định!” Ngọc Phong cũng gật đầu đáp lại, lúc này hắn cũng chính
thức lọt vào ổ mai phục của đàn Thằn Lằn Băng

Bổng nhiên vô số tiếng KHÈ, KHÈ vang lên, hằng trăm con Thằn Lằn Băng bò ra
khỏi vị trí núp bao vây lấy Ngọc Phong lại, dẫn đầu là một con Thằn Lằn Băng
cao hai mét màu xanh sẫm

“ A chào anh bạn cũ, hôm giờ khỏe không?” Ngọc Phong khi nhìn thấy con Thằn
Lằn Bằng đầu đàn liền vẫy tay chào hỏi.

KHÈ, con Thằn Lằn Băng đầu đàn dường như cũng nhận ra Ngọc Phong, ánh mắt nó
hoảng sợ láo liên quét tứ phía, sau khi nhận ra không có mặt của người đàn ông
trung niên áo đen lúc trước, nó mới bình tĩnh lại.

“ Nó làm gì thế?” Tinh Tinh hiện nay đã chui vô bên trong mặt dây chuyền hỏi

“ Ta cũng không biết?” Ngọc Phong cũng bó tay

Khè, con Thằn Lăn Băng đầu đàn gao lên một tiếng chầm chậm tiếp cận Ngọc
Phong, ánh mắt nó cũng dần chuyển thành màu đỏ, linh khí xanh đen bốc ra khỏi
cơ thể

“ Đến đây nào bé con” Ngọc Phong hướng con Thằn Lằn Băng giơ tay khiêu khích

Dường như nhận ra ý đồ của Ngọc Phong, con Thằn Lằn Băng bổ nhào tới hả cái
miệng đỏ lòm cắn đầu hắn. Thấy con Thằn Lằng Băng tấn công đột Ngột, Ngọc
Phong chỉ lách nhẹ người vừa đủ để né tránh, đồng thời đấm mạnh vào cổ nó.
Đùng, con Thằng Lằng Băng bị đánh văng xa năm sau mét, Ngọc Phong ngay lập tức
đuổi theo đấm bồi thêm một đòn nữa, Đùng, con Thằng Lằng Băng lại bị đánh văng
xa năm sau mét, Ngọc Phong tiếp tục bám theo đấm tiếp, đùng đùng đùng đùng,
con Thằn Lằng Băng bị Ngọc Phong vùi dập không thương tiếc. Các con Thằn Lằn
Băng thấy thế cũng liên tiếp nhào vô cứu viện, nhưng chỉ có một kết cục là bị
một đấm của Ngọc Phong làm tan xác, tuy nhiên bọn chúng cũng đã đạt được mục
đích, con Thằn Lằn Băng đầu đàn cuối cùng cũng thoát khỏi sự tấn công điên
cuồng của Ngọc Phong. Nó gào lên đau đớn phun một làng mưa gai băng phản công,
các con còn lại cũng đồng loạt phóng gai băng theo

“ Đệt, chúng nó chơi đánh xa hội đồng rồi” Ngọc Phong nhìn hàng ngàn gai băng
lớn nhỏ không đều phóng tới, hắn uống éo người né tránh, với tốc độ của hắn
hiện giờ việc này là vô cùng đơn giản.

Thấy đòn tấn công của mình không có hiệu quả, con Thằn Lằn Băng đầu đàng kêu
lên một tiếng mở to cái miệng hấp bắt đầu tập trung linh khí thiên địa

“ Nó xắp ra đòn sát thủ rồi đấy” Tinh Tinh lên tiên nhắc nhở

“ Ta biết rồi” Ngọc Phong lách người né tránh một cái gai băng bắn tới trước
mặt, hắn cuối thấp xuống nhặt lấy hai cái xác Thằn Lằng Băng làm khiên chắn
lao lên phía trước. Phụt Phụt Phụt, các gai băng liên tiếp đâm vào hai cái xác
làm nó trông giống như xác ma thú họ nhím hơn là Thằn Lằn Băng. Ngọc Phong ném
mạnh hai cái xác về phía con Thằn Lằn Băng đầu đàn, còn bản thân thì giẫm mạnh
chân xuống đất tạo ra vô số vết nứt ngang dọc, bắn thẳng lên.

KHÈ, chíu uuu, con Thằn Lằn Băng cuối cùng cũng tích lũy linh khí đầy đủ tung
đòn, một luồng năng lượng màu lam bắn ra từ miệng nó chiếu tới hai cái xác
Thằn Lằn Băng cũng như Ngọc Phong, Răn rắc, cả ba đều hoàn toàn biến thành ba
bức tượng băng điêu khắc láng bóng, ngoài ra tất cả mọi cái gì nằm trên đường
đi của tia sáng xanh lam cũng bị đóng băng.

Khè, con Thằn Lằn Băng ngửa cổ lên trời la lớn, Khè eeee!, cả bầy Thằn Lằn
cũng đồng loạt la theo, bon chúng đang ăn mừng chiến thắng. Nó đi thẳng tới
pho tượng của Ngọc Phong ghé sát cái đầu, mở con mắt to lớn quan sát kẻ đã ba
lần bốn lược chống đối với nó, bổng UỲNH, Ngọc Phong tưởng như đã chết bổng
sống lại phá vỡ lớp băng, tay hắn biến thành chỉ đấm xuyên qua mắt của con
Thằn Lằn Băng đầu đàn, thẳng vào não bộ của nó. Bịch, con Thằn Lằn Băng đầu
đàn đổ ầm xuống đất, nó chết đi một cách nhanh chóng mà không kịp làm ra phản
ứng nào cả, Khè!, cả đàn Thằn Lằn Băng trông thấy con đầu đàn chết đi, la hét
hoảng sợ bỏ chạy vào rừng, chỉ vài giây sau xung quanh Ngọc Phong hoàn toàn
trống không.

“ Cũng không tệ lắm!” Tinh Tinh khen ngợi

“ Cũng là nhờ tiểu Tinh nhà ta nhắc nhở kịp thời mà thôi, haha” Ngọc Phong
cười hắc hắc nói, rồi ngồi xuống bắt đầu thu thập xác các con Thằn Lằng Băng.

Thật ra là, ngay lúc con Thằn Lằn Băng đầu đàn chuẩn bị tung chiêu cuối, Tinh
Tinh đã nhắc nhở Ngọc Phong về tác dụng của nó, chính là đóng băng diện rộng,
cho nên Ngọc Phong mới kịp thời bao phủ cơ thể bằng một lớp lam hỏa mỏng manh
để chống đóng băng hoàn toàn cơ thể, mà chỉ bị phủ một lớp băng sương mà thôi,
sau đó lại giả vờ như bị đóng băng dụ nó tới gần và tung đòn quyết định bất
ngờ.

“ Xem như ta thắng cá cược rồi nhỉ?” Ngọc Phong sau khi thu phập xong xác con
Thằn Lằn Băng cuối cùng lại bắt đầu lên đường

“ Ừ tuy có nhờ ta nhắc nhở một tý nhưng ngươi cũng đã chiến thắng mà không
dùng Miêu Nhãn cũng như Hải Lam kiếm, ngươi đã thắng cuộc” Tinh Tinh lại biến
thành hình dáng tiểu hồ ly nằm dài trên mặt dây chuyền

“ Thế thì nói mau đi, bí mật của ngươi là gì thế” Ngọc Phong hí hửng hỏi

“ ÙM! Ừ! Thật ra cũng không có gì to tác, ta cũng không muốn giấu ngươi làm
gì, ta thật ra là nữ giới” Tinh Tinh lại quăn boom

“ Cái gì? Ngươi là một con hồ ly giống cái à” Ngọc Phong hết sức ngạc nhiên,
không ngờ một tên biến thái như nó lại là giống cái chứ không phải giống đực

“ Cái gì mà giống cái, thô tục hết sức, phải gọi là nữ giới biết chưa, là nữ
giơi đó” tiểu hồ ly Tinh Tinh chu cái miệng nhỏ nhắn đính chính

“ Rồi rồi, nữ giới thì nữ giới, tiểu cô nương hồ ly, thế được chưa”

“ Như thế còn tạm được! Nhưng ta vẫn thích được gọi là tiểu Tinh hơn” Tinh
Tinh nhí nhảnh nói

“ Ta hỏi này, thế nếu tính theo tuổi của con người thì ngươi bao nhiêu tuổi
rồi? Là thiếu nữ, thiếu niên, quý cô hay bà già?” Ngọc Phong tò mò

“ Tiểu Phong, ngươi có biết hỏi tuổi của phụ nữ là bất lịch sự nhất hay không?
Ngươi chỉ cần biết ta lớn hơn ngươi là được rồi, về sau phải gọi là Tinh tỷ
tỷ, biết chưa”

“ Cái gì mà tỷ tỷ, ai mà chẳng biết ngươi lớn tuổi hơn ta, gọi ngươi là Tinh a
di nghe còn được” Ngọc Phong trêu chọc nói

“ Ta làm gì có già như thế, gọi ta là tỷ tỷ” Tinh Tinh tức giận trừng mắt nói

“ Vâng Tinh Tinh a di” Ngọc Phong ngoan ngoãn đáp

“ Đừng có gọi ta là a di nữa!!!!!!” tiểu hồ ly tức giận đỏ cả mặt hét to

……………………………………………………………………………………

Bảy ngày sau, tại cửa vào Xuân Phong cốc

Ngọc Phong vui mừng chạy vào trong la to “ mẹ ơi ta về rồi này”

“ Trưa nắng, đứa nào la hét không để cho lão nương ngủ thế!!!” tiếng một người
phụ nữ quát to trong sơn cốc làm gà bay chó chạy

Ngọc Phong ngay lập tức chạy theo tiếng la đến bên bờ hồ, khi tới nơi thì hắn
ngay lập tức trông thấy Kiều Anh đang nằm trên cái võng đung đưa ngủ trưa

“ Mẹ ta về rồi!” Ngọc Phong lại gọi lần nữa

“ Ừ ta biết rồi, ta đâu có điếc, đã bảo im lặng cho ta nghỉ trưa rồi mà” nàng
không ngồi dậy mà vẫn nằm trên cai võng nhắm mắt đáp

“ Mẹ ngươi cũng cực phẩm quá nhỉ” Tinh Tinh đánh giá

Ngọc Phong bực tức đi đên bên cạnh cái võng lay lay nói “ con vô rừng sống tới
tận hai tháng rồi đó, chẵn lẽ mẹ không có gì muốn hỏi con hay sao? Mẹ không
nhớ con à?”

Ngọc Phong lay cái võng quá sức nên Kiều Anh đành phải ngồi dậy lem nhem mắt
nói “ con hiện nay đã trở thành thiếu niên rồi, cũng đã trưởng thành không còn
là con nít nữa, mọi việc con làm đều phụ thuộc vào quyết định của con mà thôi,
và ta tin ở con, con hiểu không, bây giờ thì kiếm cái gì mà ăn đi, ta ngủ một
lúc đã, mệt quá”

Ngọc Phong không vui nói “ thế mẹ không lo con gặp nguy hiểm hay sao?”

Kiều Anh lại nằm xuống võng bắt chéo chân xua tay “ con có Bất Tử Nhãn làm sao
mà chết được, nói thừa, mau đi đi, ta buồn ngủ lắm rồi”

“ Vâng! Con đi đây” Ngọc Phong ủ rũ bước đi

“ Này, ôm cả chồng sách kia theo, nó là kiến thức cơ bản cần thiết nếu con
muốn học làm khí sĩ đấy” Kiều Anh bổng thốt lên một câu sau đó chìm vào giấc
ngủ

“ Sách?” Ngọc Phong hiện nay mới để ý một chồng sách gần ba mươi cuốn giày cộm
nằm cạnh gốc cây.

Hắn đi tới cầm một cuốn sách lên lật vài trang “ đây là sách mà mẹ nói, a,
hoàn toàn là chữ viết tay của mẹ”

Ngọc Phong ngạc nhiên lật vài cuốn liên tiếp kiểm tra “ tất cả đều được mẹ
viết tay, cả đống sách thế này viết bao lâu mới được chứ, hèn gì mẹ lại mệt
đến như vậy!”.

Ánh mắt Ngọc Phong ươn ướt nhìn quyển sách trên tay “ không ngờ mình lại trách
lầm mẹ”

“ Mẹ ngươi cũng tốt với ngươi quá ha tiểu Phong, ước gì ta cũng có một người
mẹ như vậy” Tinh Tinh hâm mộ nói, trong đầu nàng cũng xượt qua hình ảnh một cô
gái đẹp tuyệt trần, mái tóc hồng phấn phất phơ trong gió, làn da trắng như
tuyết mùa xuân, mắt phượng mày ngài, cái mũi nhỏ nhắn, bờ môi căn mọng phớt
hồng đang mỉm cười với một tiểu hồ ly bé bé xinh xinh “ từ nay chị đặt tên em
là Lưu Tinh nhé, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau đi đến nơi cuối cùng đại lục
này, chịu hông?”, tiểu hồ ly dường như hiểu ý nàng liên tục búng mình lên
thích chí, động tác đáng yêu đó cũng làm nàng vui vẻ cười khanh khách không
thôi.

……………………………………..

Bộ truyện đã trãi qua tháng đầu tiên, mình xin chân thành cảm ơn tất cả các
bạn đã theo dõi và ủng hộ mình, S2 nhiều !!!


Bất Tử Nhãn - Chương #30