Người đăng: QuytSweet
“ Tất cả đều là linh binh à, thế thì tốt, ta bây giờ đã thành người thừa kế
rồi, hay là ngươi đem bọn chúng giao hết cho ta luôn đi” Ngọc Phong hai mắt
sáng rực, bốn thanh linh binh là một đống kim tệ đấy nhá.
“ Muộn rồi, bọn chúng đã bị ta phá hủy hoàn toàn” khí linh phun một câu dập
tắt ảo tưởng của Ngọc Phong
“ Cái giề! Ngươi phá hết rồi, sao mà ngươi phá của thế!” Ngọc Phong trợn trắng
mắt gào to
“ Ngươi lấy bọn chúng để làm gì? Chỉ là một đống vức đi mà thôi, mà ta cũng
biết ngươi chủ tu kiếm pháp, mấy thanh linh binh đó cũng đâu phải là kiếm,
ngươi lấy cũng vô dụng”
“ Ngươi ngươi, trời ơi, không dùng được thì không đem đi bán được hay sao, một
đống kim tệ đó nha, một núi tiền đó” Ngọc Phong ấm ức muốn nổ phổi
“ Bọn chúng thì đáng bao nhiêu tiền chứ, công pháp của chủ nhân để lại còn quý
hơn nhiều, mà ngươi đừng có gọi ta là khí linh nữa, ta có tên mà, gọi là Lưu
Tinh đó, chủ nhân cũng hay gọi ta là tiểu Tinh Tinh” khí linh không cho là
đúng
“ Còn có công pháp nữa?” Ngọc Phong chớp chớp hai mắt
“ Ừ còn một quyển công pháp Huyền giai cao cấp nữa” Tinh Tinh xác nhận (từ nay
gọi khí linh là Tinh Tinh luôn nha)
“ Tiểu khí linh, còn không mau mang nó ra đây, cất giấu làm cái gì nữa, công
pháp Huyền Giai cao cấp đó, còn cao hơn Mai Hoa Công một bậc” Ngọc Phong nhanh
miệng nói
“ Đã bảo tên ta là Tinh Tinh chứ không phải khí linh” Tinh Tinh giận dữ bảo,
bên trên mặt dây chuyền cũng phát ra một đoàn ánh sáng hình mọt tiểu hồ ly
đang gâm gừ nhìn Ngọc Phong
“ Ừ Tinh Tinh thì Tinh Tinh, mà con cao nhỏ này là gì thế” Ngọc Phong cầm mặt
giây chuyền đưa lên trước mặt quan sát
“ Đây hình dáng của ta khi ngưng tụ linh trí trở thành khí linh” tiểu hồ ly mở
cái miệng nhỏ nhắn nói
“ Ngươi cũng dễ thương thật! Nào mau đưa cho ta cuốn công pháp kia đi, ngoan
nào, ta hiện nay là chủ nhân của ngươi đó” Ngọc Phong đưa tay vuốt vuốt tiểu
hồ ly
“ Đừng có chạm vào ta, ngươi chưa chính thức là chủ nhân của ta đâu, cùng lắm
là người nắm giữ mà thôi, còn cuốn công pháp kia là phần thưởng dành cho những
người thám hiểm, cũng chính là nhóm dong binh kia, hiện nay bọn chúng đang
đánh nhau tại của ải cuối cùng để tranh giành cuốn công pháp đó” Tinh Tinh tuy
mạnh miệng nhưng cũng không tránh ra khỏi bàn tay của Ngọc Phong
“ Là bọn chúng sao, không phải ta đã là người thừa kế chính thức rồi hay sao?”
Ngọc Phong khó hiểu
“ Thì bọn chúng cũng đanh tranh đấu để trở thành người thừa kết chính thức như
ngươi” Tinh Tinh giải thích, mỗi lần mở miệng nói chuyện là hình dáng của tiểu
hồ ly trông rất ngộ nghỉnh
“ Không thể để bọn chúng đạt được cuốn công pháp, chúng chính là kẻ thù của
ta, có cách nào để ta đoạt lại nó không” Ngọc Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn
tiểu hồ ly hỏi
“ Cách thì cũng có, chỉ cần ngươi đánh thắng người thừa kế chính thức kia
trong một trận lôi đài thì cuốn công pháp sẽ thuộc về ngươi” Tinh Tinh đáp
“ Được thôi, mau đưa ta đến đó” Ngọc Phong ngay lập tức gật đầu
“ Vậy thì đi thôi, nhưng cẩn thận, bên đó có một tên tu vi cửu tinh khí linh
rất mạnh, ngươi hãy cẩn thận” Tinh Tinh nhắc nhở
ÙNG ÙNG ÙNG, bức tường bên phải Ngọc Phong bổng nhiên chuyển động mở ra tạo
thành một lối đi
“ Theo lối đi này ngươi sẽ đên phòng Lôi Đài, nhanh lên”
Ngọc Phong ngay lập tức nhảy từ trên kim tự tháp xuống phóng nhanh vào hành
lang “ Huyết Danh cũng đến lúc ta tính món nợ vói ngươi rồi”
…………………………………………………………………………………….
Phòng Lôi Đài
“ Ngươi còn yếu hơn cả Xuân Di, này kẻ trông coi lăng mộ, ta đã là người chiến
thắng cuối cùng hãy giao bảo tàng khí tôn cho ta” Huyết Danh nhìn cái đầu của
Hắc Tín lăng lông lốc nói to
“ Không nên vội vàng, còn một người nữa đang đến” giọng nói bình đạm
“ Còn ai nữa đâu, tất cả đều chết hết rồi” Huyết Danh gào to
“ Bình Tĩnh nhìn kìa”
Tiếng nói vừa dứt, bức tường ngay sau lưng Huyết Danh chuyển động tạo thành
một lối đi, Huyết Danh ngay lập tức quay người nheo mắt nhìn chằm chằm vào bên
trong
Bịch bịch bịch bịch, vài tiếng bước chân vọng ra từ lối đi. Không đến ba mươi
giây một bóng người phóng ra, đó chính là Ngọc Phong
“ Là ngươi, người còn chưa chết?” Huyết Danh khi trông thấy người đi ra thì
hết sức giật mình
Ngọc Phong cũng đã nhận ra sự có mặt của Huyết Danh, hắn liếc nhìn mấy cái xác
nằm la liệt trên nền nhà nói “ ngươi không chết làm sao ta chết được, ngươi
cũng giết kha khá người rồi ấy nhỉ”
“ Ngươi cũng sẽ nhanh chóng trở thanh một trong số chúng mà thôi, khặc khặc”
Huyết Danh cười sằng sặc
“ Kẻ trông coi lăng mộ mau bắt đầu trận đấu đi, ta nóng lòng chiêm ngưỡng bảo
tàng của ta rồi” Huyết Danh không kiên nhẫn hối thúc
“ Theo ý của ngươi, trận đấu bắt đầu”
Cái lồng màu vàng đang giam giữ Huyết Danh cũng hoàn toàn biến mất, hắn ngay
lập tức lao về phía Ngọc Phong
“ Từ từ đã, ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi” Ngọc Phong xua tay nói
“ Chuyện gì?” Huyết Danh khó hiểu dừng lại
“ Chuyện là! Ta phải là người tấn công trước, quyền pháp cơ bản, long thủ”
Ngọc Phong đạt được mưu kế, chiếm lấy tiên cơ lao tới đánh Huyết Danh với tốc
độ cực nhanh, gấp hai mươi lần lúc trước khi vào lăng mộ
‘ Nhanh quá’ Huyết Danh giật mình với tốc độ cực cao của Ngọc Phong, hắn chỉ
kịp đưa hai tay lên đón đỡ đòn tấn công
Bành, Huyết Danh bị một quyền của Ngọc Phong đánh bay xa tạo thành hai rãnh
sâu dài hai mươi mấy mét mới miễn cưỡng dừng lại được, hai cánh tay hắn cũng
bị đánh méo mó lòi cả xương ra bên ngoài
“ Ngươi đã chiếm được cơ duyên gì mà mạnh như thế, hoàn toàn khác lúc ở bờ
sông” Huyết Danh kinh ngạc nhìn Ngọc Phong đồng thời thúc đẫy máu tươi chữa
lành vết thương nơi tay ‘ không thể đánh cận chiến với hắn được, mình phải
dùng công kích tầm xa’
“ OH!” Ngọc Phong cũng ngạc nhiên vì uy lực một đấm vừa rồi của mình, cú đấm
ấy hắn hoàn toàn không sử dụng linh khí mà hoàn toàn chỉ dùng man lực của cơ
thể mà thôi, không ngờ uy lực lại lớn như vậy
“ Đừng có kinh ngạc, ngươi đã vượt qua thí luyện trọng lực và nhận được năng
lượng tinh thuần của chủ nhân cải tạo thân thể, hiện tại lực tay của ngươi đã
ngoài bốn tấn rồi, uy lực sao lại không mạnh được, nếu hắn lãnh trọn một quyền
của ngươi vào người thì hắn chết chắc” giọng nói của Tinh Tinh vang lên trong
đầu của Ngọc Phong
“ Được thôi, lên!” Ngọc Phong tiếp tục lao lên tấn công Huyết Danh bằng quyền
đầu
“ Một chiêu không thể dùng hai lần đâu, Huyết Công Đại Huyết Thủ Ấn” Huyết
Danh kết ấn, hai bàn tay tỏa ra huyết sắc tấn công tới tấp Ngọc Phong, đồng
thời cũng lui lại kéo dãn khoảng cách, hàng loạt huyết ấn có đường kính ba mét
lao vào Ngọc Phong
ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG, ĐÙNG, không hề tránh né, Ngọc Phong hoàn toàn là dùng
nắm tay liên tục phá vỡ từng huyết ấn mà xông lên, tuy nhiên khoảng cách giữa
hắn và Huyết Danh ngày càng xa
“ Huyết Công Huyết Ti” Huyết Danh dừng ở phía xa biến đổi thủ ấn, linh khí
huyết sắc ồ ạt tuông ra khỏi cơ thể hắn xoắn lại thành hàng ngàn sợi tơ mỏng
nhọn như kim thêu phóng vun vút tấn công Ngọc Phong
Đồng tử hai mắt Ngọc Phong híp lại như đầu kim, hắn ngay lập tức xoay người
lui lại đồng thơi hai tay kết ấn, “Đại Hỏa Công” hai hai tay hắn bốc lên hai
ngọc lửa màu xanh lam sau đó hắn ép hai bàn tay lại với nhau hướng về vô số
huyết ty mà chưởng mạnh, một cơn lốc lửa hình xoắn ốc nằm ngang có đường kính
hai mét tuông ra từ hai tay hắn liên tục thiêu đốt huyết ti, xèo xèo, hàng
ngàn huyết ti do Huyết Danh tạo ra đã hoàn toàn bốc hơi trong nháy mắt
‘ Tấn công tầm xa cũng không có tác dụng sao, vậy chỉ đành dùng đến binh khí
thôi’ Huyết Danh nghĩ thầm, hắn đưa tay rút Hải Lam kiếm ra đồng thời phun lên
thân kiếm một tia máu, thanh Hải Lam kiếm màu lam nhạt hoàn toàn biến thành
một màu đỏ tươi ghê rợn “ để ta xem ngươi có thể dùng cơ thể ngạnh kháng khí
binh cấp bốn hay không” Huyết Danh hét lớn lao xuyên qua màng khói dày đặt bất
ngờ tấn công Ngọc Phong
Ngọc Phong trông thấy Huyết Danh đột ngột tấn công cũng không hoảng loạn, hắn
nghiên người tránh né đường kiếm cùng lúc đó hắn cũng rút ra thiết kiếm của
mình chém tới hông Huyết Danh
“ Thanh kiếm cùn đó của người có thể làm gì được ta chứ, Huyết Hộ Tráo” Huyết
Danh không thèm né đòn tấn công của Ngọc Phong mà chỉ tạo một lớp Huyết Hộ
tráo nhỏ để phòng ngự, Hải Lam kiếm vẫn nhắm đầu của Ngọc Phong mà đâm tới
Ngọc Phong cúng không hề biến chiêu né tránh, hắn chỉ đưa bàn tay còn lại lên
đón đỡ, cả hai người đều dùng cách lưỡng bại câu thương mà đánh nhau.
Đùng, xoẹt, rắc, Huyết Danh bị đòn đánh của Ngọc Phong đập văng xa hai mươi
mét, Huyết Hộ Tráo đã bị đập vỡ, bản thân hắn cũng bị gãy hai xương sườn. Ngọc
Phong khá hơn một chút không bị gãy xương nhưng uy lực của khí binh cấp bốn
cũng không phải dạng vừa, cho dù cơ thể hắn đã được cải tạo cũng bị nó gọt đi
một miếng thịt, máu từ vết thương nhiễm ướt cả tay áo. Thanh thiết kiếm của
hắn cũng hoàn toàn vỡ thành chục mảnh vụn, nó không thể chịu nổi mang lực của
Ngọc Phong.
“ Không còn kiếm rồi xem thử làm sao ngươi đấu với ta haha” Huyết Danh le cái
lưỡi đỏ lòm liếm máu khóe miệng mỉm cười, đông thời di chuyển tới gần xác chết
của Hắc Tín
“ Hình như ngươi bị thương còn nặng hơn ta đấy, cho dù không có vũ khí ta cũng
có thể đập chết ngươi” Ngọc Phong bắt đầu từ từ tiến về phía Huyết Danh, hắn
đang đợi thời cơ
“ Ngươi không cần quan tâm ta khặc khặc, Huyết Công Trích Huyết” Huyết Danh
nắm thanh Hải Lam kiếm cắm mạnh vào cái xác của Hắc Tín cười khằng khặc, từng
luồng máu tươi đỏ lòm tuông ra dọc theo thanh kiếm tiến vào cơ thể hắn, làn da
hắn bắt đầu chuyển thành màu đỏ đậm, bề mặt da nổi đầy gân máu đáng sợ, có thể
thấy rõ từng dòng máu đang di chuyển bên trong.
“ Chính là cái thuật hút máu ấy!” Ngọc Phong lập tức dừng lại nhìn chằm chằm
Huyết Danh, trong đầu hắn lại hiện ra khung cảnh khi hắn chiến đấu vơi Song
Đầu Phong Hỏa Xà.
Huyết Danh rút Hải Lam kiếm ra khỏi cái xác khô quắc của Hắc Tín đưa lên miệng
liếm “ bắt ta phải dùng đến thuật này, ngươi cũng lợi hại lắm, nhưng cũng chỉ
tới đó mà thôi, Huyết Kiếm”. Dứt lời Huyết Danh bổng gia tăng tốc độ lao về
phía Ngọc Phong, hắn di chuyển cực nhanh lưu lại phía sau hàng loạt tàn ảnh
huyết sắc
“ Nhanh quá!” Ngọc Phong giật mình vì tốc độ của Huyết Danh bổng nhiên vụt
tăng, hắn lập tức lộn người tránh sang một bên né đường kiếm của Huyết Danh
nhưng, xoẹt, chân phải của hắn vẫn bị mép kiếm xẹt qua tạo thành vết thương
nhỏ, tuy nó không sâu lắm nhưng lại phát ra tiếng xèo xèo và bốc khói đen.
“ Có độc!” Ngọc Phong truyền linh khí tới nơi bị thương ngăn chặn chất độc
phát tán
“ Ngươi vẫn còn thời gian nói chuyện nhỉ” Huyết Danh như u linh vòng ra đằng
sau Ngọc Phong đâm một kiếm
‘Hắn quá nhanh mình không thể bắt kịp tốc độ đó được’ Ngọc Phong đạp mặt đất
tiến nhanh lên phía trước tránh một kiếm chí mạng nhưng phần lưng vẫn bị mũi
kiếm xẹt qua
“ Ngươi nghĩ có thể trốn thoát hoài hay sao, Huyết Độc của ta sẽ từ từ ăn mòn
cơ thể của ngươi, khặc khặc” Huyết Danh liên tục tấn công không để Ngọc Phong
có thời gian nghỉ ngơi
Ngọc Phong cũng phải tập trung hết sức để tránh né các kiếm chiêu liên miên
bất tiệt của Huyết Danh, nhưng do chênh lệch về tốc độ nên Ngọc Phong vẫn phải
hứng chịu nhiều nhát kiếm của hắn
Sau khoảng vài phút, Huyết Danh dừng công kích, đứng phía xa nhìn Ngọc Phong
vết thương chi chít cười nói “ cảm giác thế nào, còn chịu được bao lâu nữa”
Ngọc Phong đưa bàn tay đẫm máu hướng về phía Huyết Danh khiêu khích “ chỉ là
vết thương ngoài da mà thôi, làm sao thương tổn được ta chứ”
“ Để xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu, ta sẽ kết thúc tính mạng của ngươi
trong đòn này, Huyết Kiếm, Xuyên Tâm” Huyết Danh gào thét giẫm mạnh chân xuống
đất tạo ra vô số vết nứt lao về phía Ngọc Phong
“ Đúng lúc đấy, Miêu Nhãn” Ngọc Phong nhết mép cười, đôi mắt đen láy của hắn
bổng nhiên biến đổi thành con mắt màu lục bảo, một áp lực vô hình bao phủ lên
Huyết Danh làm tốc độ của hắn đột ngột giảm mạnh
“ Chuyện gì sảy ra?” Huyết Danh cực kỳ hoảng sợ khi nhìn vào con mắt ấy, hắn
cảm thấy sức mạnh của mình như bị một áp lực cực lớn đè nén lại không thể phát
huy
Chớp lấy thời cơ Ngọc Phong ngay lập tức nhanh chóng tiếp cận Huyết Danh, dồn
tất cả linh khí còn lại tung một cú đấm toàn sức, Huyết Danh trông thấy cú đấm
ngày càn phóng to trong tầm mắt mà không thể là gì cả
Bùm, máu cùng thịt của Huyết Danh văng tứ tung, cơ thể của hắn đã vỡ nát thành
trăm mảnh, chết đến không thể chết hơn.