Người đăng: QuytSweet
Ngọc Phong bị giọng nói khiêu khích đánh thức, hắn thều thào yếu ớt “ ngươi đã
trở lại rồi à, cái thí luyện trọng lực tầng năm này thật biến thái mà”
“ Ngươi định bỏ cuộc tai đây hay sao? Chịu thua rồi à”
“ Ai nói ta chịu thua, ta chỉ nghỉ mệt chút thôi, Phụt, khụ khụ” Ngọc Phong
lại nôn ra ngụm máu ho khan
“ Xì, nhìn ngươi thế này chắc cũng cách cái chết không còn xa nữa đâu, lượng
máu trong cơ thể ngươi không còn nhiều” nói miệng là thế nhưng nó sẽ không bao
giờ để Ngọc Phong phải chết cả, tương lai của nó hiện nay đã đặt trọn lên vai
Ngọc Phong cả rồi, nếu có điều gì bất trắc xảy ra hắn sẽ ngay lập tức cứu Ngọc
Phong, chỉ cần còn một hơi thở thì nó nắm chắc vẫn cứu sống được, mà tình
trạng hiện nay của Ngọc Phong so với chỉ còn một hơi thở ( hấp hối đó mà) thì
vẫn còn tốt chán
Ngọc Phong cũng lười đôi co với khí linh, hắn cũng không còn khí lực để nói
nữa, hắn rung rẫy vươn bàn tay chống chọi với trọng lực nắm bật thang thứ ba
mươi mốt mà lết lên, để lại phía sau một vũng máu đỏ tươi, không dừng lại ở
đó, hắn lại tiếp tục dồn hết sức lực lết lên tới bậc ba mươi hai, đã không còn
một tiếng kêu la nào nữa, Ngọc Phong cũng không còn cảm thấy đau đớn, hắn chỉ
biết tiến, tiến, lết về phía trước, dĩ nhiên áp lực không hề biến mất mà càng
càng lúc càng cao hơn chỉ là cơ thể của hắn đã hoàn toàn chết lặng không còn
cảm giác, hắn chỉ đang cố gắng điều khiển thân thể rách nát bằng ít ý chí còn
sót lại, hắn đang chết.
“ Ba mươi hai bậc đã là cực hạn của nó rồi, thôi ba mươi hai cũng được, không
thể để nó chết” khí linh nhìn sự sống đang trôi qua của Ngọc Phong mà cảm
khái, thuật hình ấn trên nóc phòng bổng trở nên sáng rực, một cột sáng có
đường kính hai mét từ trên cao phủ xuống cơ thể của Ngọc Phong nhưng bổng
nhiên ÙNG ÙNG, căn phòng rung rinh dữ dội, tất cả các khuôn mặt trên bốn bức
tường đồng loạt sáng lên.
“ Chuyện gì xảy ra, lẽ nào” Khí linh giật mình nhìn chằn chằn vị trí của Ngọc
Phong, cơ thể của hắn vẫn nằm bẹp dí ở bậc thứ ba mươi mai nhưng một cánh tay
be bét máu của hắn đã chạm tới nền bậc ba mươi ba. Máu tươi của Ngọc Phong
theo cánh tay rót vào các đường vân của thuật hình ấn vô cùng phúc tạp mằn
trên đỉnh của kim tự tháp.
“ Tên nhóc đó không ngờ lại với tới bậc ba mươi ba, như thế là quá tốt rồi,
cực kỳ tốt, ta cũng không cần cứu hắn nữa, không cần, hahaha, muhahaha, cuối
cùng sau năm trăm năm chờ đợi ta cũng được ra ngoài rồi, sắp được ra ngoài
rồi, hahaha” khí linh bổng nhiên cười như điên như dại, cột sáng phủ xuống
Ngọc Phong cũng tan biến vào không khí.
Thuật hình ấn nằm trên đỉnh kim tự tháp đột ngột sáng lên tử quang (ánh sáng
tím), vô số tia năng lượng màu tím thoát ra nhập vào cơ thể Ngọc Phong, cùng
lúc đó, tất cả cá hình điêu khắc mặt người trên bốn bức tường cũng đồng loạt
tuôn ra hàng ngàn hàng vạn tia năng lượng màu trắng thuần khiết dung nhập vào
cơ thể Ngọc Phong. Các vết thương trên cơ thể hắn bắt đầu được chữa trị, thay
gia đổi thịt, sương cốt, gân mạch, kinh mạch, máu huyết, cơ bắp đều lột xác
hoàn toàn đến một tầng thứ cao hơn rất nhiều.
Ngọc Phong mở đôi mắt nặng trĩu ra, xung quanh hắn mà một màu đen vô cùng vô
tận không thấy điểm cuối, chỉ có duy nhất một con đôi mắt to đùng đang nhắm
chặt phía trước xa xa.
“ Nơi này là ? Quầy! Không ngờ mình lại bị chết một lần nữa, lần này thì bị
trọng lực ép thành thịt vụng mà chết” Ngọc Phong thở dài
“ Khó khăn lắm mơi tu luyện đên tứ tinh khí linh, qua lần này chắc chỉ còn nhị
tinh quá, không chắc chỉ còn nhất tinh mà thôi, này mau mau hôi sinh ta đi con
chờ gì nữa?” Ngọc Phong nhìn lên đôi mắt Bất Tử Nhãn lẩm bẩm.
Nhưng đợi một lúc sau đôi mắt ấy vẫn nhắm tịt không có biểu hiện động tĩnh gì
cả
“ Ủa! Sao vậy?” Ngọc Phong khó hiểu, hắn nhắm mắt lại ngồi xuống đã tọa, tâm
thần xâm nhập đôi mắt thử câu thông với Bất Tử Nhãn, ngay khí tâm thần hắn vừa
chạm tới, đôi mắt ấy đột ngột mở ra, nó không phải là đôi mắt có con ngươi màu
huyết sắc cùng ngôi sao vàng kim xoay tròn bên trong như dự định của Ngọc
Phong, thay vào đó là đôi mắt có con ngươi màu lục bảo với đồng tử hẹp dài
dựng thẳng đứng hai bên là hai chấp tròn đối xứng.
“ Không phải là Bất Tử Nhãn mà lại là Miêu Nhãn, việc đó đồng nghĩa với mình
không có chết, cũng đồng nghĩa với việc tu vi tứ tinh khí linh của mình vẫn
còn nguyên vẹn, mà nơi này chính là đan điền của mình, ye hahaha, cảm ơn ông
trời phù hộ, hahaha, trời thương, trời thương!” Ngọc Phong nhảy cẩn lên vui
mừng khôn xiếc.
Bổng dưng có một ý nghĩ từ Miêu Nhãn truyền vào tâm thần Ngọc Phong “ THÔN
THIÊN ĐỊA, KHÍ THẦN NHÀN”
Ngọc Phong ngay lập tức bình tĩnh lại khi nghe thấy câu nói này, hắn thì thào
đọc lại “THÔN THIÊN ĐỊA, KHÍ THẦN NHÀN, thuật nhãn nuốt vạn vật thế gian tạo
nên không gian cô lập với ngoại cảnh, cũng giống như lần đó, cái này chính là
thuật nhãn mới sinh ra sau khi mình tấn chức khí Linh, không biết loại ma thú
nào thích hợp để tiến hóa thuật nhãn tầng thứ hai này nhỉ, đợi về hỏi mẹ xem
sao”
Sau khi hiểu rõ chức năng của nhãn thuật mới Ngọc Phong bắt đầu tĩnh tâm kiểm
tra cơ thể “ tuy thoát chết nhưng bị thương nặng là điều hoàn toàn không thể
tránh khỏi”
Tuy nhiên sau khi kiểm tra hắn mới nhận ra cơ thể hoàn toàn không có bất kỳ
một vết thương nào cả, tu vi của hắn không ngờ đã thăng lên đến ngũ tinh khí
linh đỉnh cao, chỉ cần xiên năng tu luyện khoảng một tháng là hoàn toàn dễ
dàng đột phá tới lục tinh.
“ Không ngờ tu vi lại tăng thêm một bậc, cơ thể cũng không bị thương, để nghĩ
lại xem” Ngọc Phong ngẫm nghĩ nhớ lại chuyện đã xảy ra “ hình như trước lúc
ngất đi mình đã chạm tay tới bậc thứ ba mươi ba của kim tự tháp, không ngờ lại
hoàn thành thí luyện trọng lực tầng năm và đạt được phần thưởng của nó, sau đó
tâm thần cũng nương theo dòng năng lượng vô thức tiến nhập đan điền, ủa mà
khoang đã nếu đây là đan điền thì tượng khí Hắc Huyền Kiếm của mình đâu rồi”
Ngọc Phong xoay người tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy dấu vết
của nó.
Hắn đưa tay gãi gãi đầu thì lại vươn tay vào một vật tô to dài dài, cưng cứng
, “ ủa!” Ngọc Phong giật minh nắm chặt lấy thứ đó đưa lên trước mặt “ thì ra
là Hắc Huyền Kiếm! tại sao nó lại treo trên lưng mình nhỉ”
“ Này, nhóc con định nằm đó ngủ đến bao giờ nữa thế?” tâm thần của Ngọc Phong
bị tiếng gọi của khí linh kéo ra khỏi đan điên
Ngọc Phong nằm xấp trên nền phòng mơ màng tỉnh dậy, hai mắt hắn mở ra quan sát
xung quanh, căn phòng vẫn là hình dáng kim tự tháp như trước không hề có biến
đổi gì khác, chỗ có các thuật hình ấn trọng lực đã hoàn toàn biến mất. Hắn
chống tay đứng dậy
“ Cảm giác thế nào?” Khí linh hỏi
Ngọc Phong đưa bàn tay đến trước mặt bóp bóp “ hình như cơ thể ta mạnh hơn
trước rất nhiều, ta có cảm giác như hiện tai nếu thuật hình ấn trọng lực một
lần nữa kích hoạt thì ta vẫn có thể dễ dàng lên tới đỉnh”
“ Chúc mừng ngươi, ngươi là người duy nhất trong những người thí luyện năm
trăm năm qua hoàn thành thí luyện trọng lực tầng năm đấy” khí linh hiếm hoi
cất lời khen ngợi
“ Người duy nhất sao? Thế là vẫn còn những người khác nữa à, vậy bọn dong binh
kia thế nào rồi, bọn chúng không thông qua thí luyện chắc chắc là chết rồi
nhỉ” Ngọc Phong cười thầm
“ Không không, bọn chúng chưa chết”
“ Thế là sao, không phải ngươi bảo chỉ có hai con đường, một là thông qua hai
là chết hay sao, bọn chúng vào trước ta, bọn chúng không thông qua thì chắc
chắn phải chết rồi” Ngọc Phong khó hiểu
“ Không, bọn chúng có tham gia thí luyện đâu, mà có thông qua với không”
“ Nhưng ta thấy bọn chúng vào dược phòng trước ta mà, với lại bên trong dược
phòng chỉ có năm cánh cửa dẫn tới năm phòng Khí, Thổ, Hỏa, Thủy, Lôi mà thôi,
khi ta tới căn phòng thì đã không còn ai ở đó, chắc chắc chúng đã đi vào một
trong các căn phòng ấy” Ngọc Phong chau mày lí luận
“ Không, Không, bọn chúng đã đi qua một cánh cửa khác và đã đến một khu khác
trong tăng mộ, còn ngươi thì thông qua kiểm tra hắc thạch và đến căn phòng
này”
“ Tại sao bọ chúng không vào mà ta lại có thể vào được?” Ngọc Phong càng lúc
càng khó hiểu
“ Đó là tại vì các ngươi và bọn chúng là hai loại người khác nhau” Khí linh
giải thích
“ Hai loại người khác nhau sao, ta là người tốt còn bọn chúng là kẻ xấu à,
đúng là như thế rồi, bọn dong binh kia còn chặng đường cướp của ta nữa kia mà”
Ngọc Phong đập tay nói
“ NO no no, không liên quan người tốt kẻ xấu”
“ Thế hai loại người là như thế nào?”
“ Đó là loại Định Mệnh và loại Số Phận”
“ Định Mệnh cùng Số Phận” Ngọc Phong lại gãi đầu suy nghĩ “ không phải hai cái
đó là như nhau sao?”
“ Thì đúng là như nhau mà” khí linh cười hắc hắc nói
“ Ngươi bị bệnh thần kinh à, lại giở chứng hay sao?” Ngọc Phong đen mặt nói
“ HA ha, đừng nóng đừng nóng, đùa tí cho vui ấy mà, hai loại này thật ra là
loại Thám Hiểm và loại Cơ Duyên” khí linh cười hắc hắc giải thích
“ Thám Hiểm cùng Cơ Duyên?” Ngọc Phong nhắc lại
“ Đúng vậy, Vương giả lập lăng mộ ở đây trước khi người va ta đi quyết chiến
với kẻ thù, người biết trận chiến ấy có thể không thể trở về nữa, người chọn
vị trí ở nơi tiếp giáp ma thú cấp hai và ba mục đích là để chọn người thừa kế
có tu vi thấp”
“ Tại sao lại chọn tu vi thấp, không phải càng cao càng tốt sao?” Ngọc Phong
không hiểu hỏi
“À chọn tu vi thấp vì khi ấy có thể dễ dàng tán công tu luyện lại mà không hề
ảnh hưởng tới căn cơ cũng như tiêm lực của người thừa kế, nếu tu vi quá cao
sau khi tán công dù ít hay nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng
“ Thì ra là vậy” Ngọc Phong gật gù
“ Sau khi người xây dựng lăng mộ xong thì tạo ra vô số tấm bản đồ dẫn tới lăng
mộ, bên trên có ghi một số ký hiệu tư duy logic, chỉ cần thông minh một tý là
có thể phá giả bí mật của nó tìm đến nơi này, bên trên nó cũng có ghi mộ chữ
tôn nên bọn dong binh kia nhận lầm là lăng mộ khí tôn cũng là điều dễ hiểu”.
“ Thế tại sao lúc nãy ngươi lại làm ầm lên như thế, không phải chính chủ nhân
của ngươi nghi chữ tôn lên hay sao?” Ngọc Phong chỉ thẳng vô khí linh chửi
“ Chủ nhân là chủ nhân, ta là ta, ta thấy bọn hắn xúc phạm người, ta chửi đấy
thì sao, ta thích là ta chửi” khí linh tỏ vẻ đương nhiên
“ Đồ mặt dày, thế ngài ấy tạo ra nhiều bản đồ thế sao lại có ít người đến đây
thế, nếu đông người thì lối vào kia xác chết cũng chất thành núi rồi”
“ Nhiều bản đồ nhưng ta chỉ giới hạn số bản đồ đưa ra bên ngoài mà thôi, mỗi
lần chỉ có ba tấm được ta phóng ra bên ngoài mà thôi, nếu có người tìm được và
đến đây tìm kiếm bảo tàng thì ta sẽ tiếp tục phóng thêm ba tấm ra ngoài nữa
đến khi nào tìm được người thừa kế mới thôi. Mà những người đến tìm kiếm bảo
tàng hay còn gọi là đào bảo chính là loại Thám Hiểm, bọn chúng phải vượt qua
tất cả các bẫy rập mà ta tạo ra thì mới được thừa nhận là người thừa kế chính
thức nhận được truyền thừa của Vương giả”
“ Thế còn loại Cơ Duyên thì sao?”
“ Loại này thì giống như ngươi, không có bản đồ mà vẫn có thể đi vào lăng mộ,
đó là nhờ số phận đưa đẩy, các truyền nhân loại này phải thông qua kiểm tra
của hắc thạch mà tham gia thí luyện, sau khi hoàn thành thí luyện sẽ nhận được
truyền thừa của chủ nhân, tuy nhiên cả hai loại người đều có chung một kết quả
khi thất bại, là cái CHẾT, rất may mắn khi ngươi đã thông qua thí luyện này,
rất tốt” Khí linh một lần nữa khen ngợi Ngọc Phong
“ Vậy xem ra ta đã trở thành người thừa kế chính thức rồi phải không?” Ngọc
Phong mặt mày hớn hở hỏi.
“ Đúng vậy, ngươi là người thừa kết chính thức tròng vòng năm trăm năm dài
dằng dặc” khí linh lên tiếng xác nhận.