Người đăng: QuytSweet
Trong một căn phòng khác của lăng mộ ngập tràng sương độc, sáu người dong binh
đoàn Huyết Lang đang cùng nhau hợp sức tạo phòng hộ tráo ngăn chặn khí độc,
XÈO XÈO, tuy nhiên lớp bảo vệ đang càng ngày càng mỏng dấn do bị ăn mòn
“ Tiểu đoàn trưởng, không thể cứ tiếp tục thế này được, chúng ta phải tìm cách
thoát ra ngoài thôi, các huynh đệ đã không còn chịu nỗi nữa rồi” Mông La nhìn
Huyết Danh gào to, trên tráng hắn bây giờ lấm tấm mồ hôi
“ Đúng vậy tiểu đoàn trưởng mau nghĩ cách đi, chúng thuộc hạ gần hao hết linh
khí rồi” một dong binh cũng lên tiếng, tình hình bây giờ của bon họ cực kỳ xấu
“ Các ngươi sắp hao hết linh khí rồi sao” Huyết Danh hỏi với giọng lo lắng
“ Chỉ còn trụ được nhiều nhất năm phút nữa thôi”
“ Được rồi ta có cách các ngươi gắn thêm xíu nữa” Huyết Danh trấn an mọi
người, sau đó hắn tiến tới gần Mông La thì thầm “ ta quan sát kỹ rồi, cái màng
sương độc này thật ra là một tổ hợp trận pháp thuật hình ấn mà thôi”
“ Trận pháp thuật hình ấn sao, chẳng lẽ bọn dong binh Cù Long cùng Nanh Báo bỏ
vốn gốc mời khí sĩ về đây để lập trận bẫy chúng ta” Mông La giật mình
“ Không thể nào đâu, muốn thành lập một trận pháp thuật hình ấn ít nhất cũng
cần đạt cấp độ khí sĩ cấp bốn, hai nhóm dong binh quèn kia làm sao mà mời
được, đây chắc chắn là một loại bẫy rập của lăng mộ nhằm chống lại những tên
đào mộ cướp bảo tàng như chúng ta thôi”
“ Vậy làm sao có thể thoát ra được? Ngài có cách sao?” Mông La lo lắng hỏi.
“ Theo ta thấy, độc tố trong màng sương này không ghê gớm lắm, tốc độ ăn mòn
cũng chậm, nếu huyết độc của ta mà cấu thành màn sương này thì chúng ta không
thể cầm cự đến lúc này”
“ Thế nghĩa là sao?”
“ Nghĩa là trận pháp thuật hình ấn này chỉ là loại sơ cấp nhất, ta nghĩ diện
tích bao phủ của nó cúng không lớn lắm đâu”
“ Thế tại sao ngài không nói sớm, chúng ta có thể ngạnh kháng để chạy ra mà
sao đợi tới bây giờ mới nói các huynh đệ xắp chịu không được rồi” Mông La nhíu
mày
“ Ngươi tưởng trận pháp thuật hình ấn là đồ chơi con nít à, muốn xông ra là
ra, cho dù là loại sơ cấp nhất cũng không phải bọn chúng ta có thể chịu được”
Huyết Danh quát nhẹ
“ không thể nào, ngay cả Huyết Hộ Tráo thuật khí giữ mạng của ngài mà cũng
không chịu đựng được hay sao?”
“ Đúng vậy, nếu ta mà ngạnh khán mở Huyết Hộ Tráo xông ra ngoài thì cũng không
thể đi được bao xa”
“ Vậy thì phải làm sao chẳng lẻ đợi chết thế này” Mông La bất lực thở dài, hắn
không bao giờ tưởng tượng mình sẽ chết một cách ghê rợn như thế này
“ Không nên lo lắng ta có cách” Huyết Danh hiếp mắt nói
“ Cách gì?” Mông La như lại thấy được tia sáng trong bóng tối
“ Chúng ta có thể dùng khiên chắn xông ra sau đó sẽ thúc dục hết linh khí tạo
ra Huyết Hộ Tráo an toàn thoát khỏi phạm vi của trận pháp thuật hình ấn này”
Huyết Danh vừa nói vừa vô tình nhìn bốn tên dong binh còn lại
“ Chúng ta làm gì có khiên chắn?” Mông La khó hiểu sau đó lại để ý thấy ánh
mắt của Huyết Danh mà giật mình “ không lẽ ngài định dùng bọn họ làm khiên
sao”
“ Chính xác, ta không nói ra để bọn chúng hao bớt hết linh khí đi sau đó chúng
ta có thể dễ dàng khống chế hơn, tấm khiên thì không nên cử động làm gì?”
Huyết Danh ánh mắt âm hiểm
“ Thế nhưng bọn họ cũng là các huynh đệ cùng vào sống ra chết với chúng ta mà,
ta làm sao mà …” Mông La nhíu chặt đôi mày
“ Đoàn trưởng nghĩ cách xông chưa ta xắp chịu hết nỗi rồi” một dong binh cắn
răn nói
“ Người làm việc lớn không nên mềm lòng, nếu ngươi không làm tất cả chúng ta
sẽ chắc chắn phải chết tại đây không thể nghi ngờ, còn nếu hi sinh bọn họ thì
vẫn có một con đường thoát, đến lúc đó kho tàng của khí tôn chính là của chúng
ta rồi, vinh hoa phú quý chính là đang chờ đợi ngươi đến lấy đây” Huyết Danh
thuyết phục
“ Nhưng như thế” Mông La vẫn không thể quyết định
“ Cùng lắm khi chúng ta về sẽ cho gia đình bọn họ một khoảng tiền lớn để an
ủi, ngươi quyết định nhanh lên, tất cả cùng chết hay ta và ngươi sống sót”
Huyết Danh túc giần quát to không thèm để ý gì nữa
“ Chuyện gì vậy tiểu đoàn trưởng, chúng ta sắp chết tới nơi rồi, Á AAAAAAA”
một tên dong binh bị khí độc ăn mòn nhiễm vào tay mà hét lớn đau đớn
“ Được ta theo ngài! Lên” Mông La hét to, hắn đã chọn mạng sống của bản thân
“ Haha rất tốt, theo ta” Huyết Danh cười to
Huyết Danh ngay lập tức thu công xoay người tóm lấy hai tên dong binh che
trước người dẫn đầu xông ra độc vụ, Mông La cũng làm tương tự bám theo Huyết
Danh
“ Tiểu đoàn trưởng người đang làm cái gì vậy, thả chúng ta ra,
AAAAAAAAAAAAA!!! Ta không muốn chết” hai tên giong binh bị bắt làm khiên thịt
điên cùng gào thét thê lương, khí độc đang từ từ ăn mòn cơ thể của bọn họ từng
chút một
“ Mông La tại sao lại làm như vậy, tại sao AAAAAAAAAAA Á!!” hai tên bị Mông La
bắt đi cũng điên cuồng gào thét, bọn họ không thể nào chống cự được nữa, linh
khí của bọn họ đã cạn khô
“ Mông La bám sát theo ta!” Huyết Danh hét lớn
“ Vâng tiểu đoàn trưởng”
Thời gian trôi qua từng giây một, cơ thể bốn tên dong binh được bắt làm khiên
thịt cũng đã bị khí độc ăn mòn gần hết, tuy nhiên lúc này sương độc bao phủ
hai người Huyết Danh cũng không còn đậm đặc như trước
“ Mông La mau truyền linh khí cho ta mở Huyết Hộ Tráo” Huyết Danh vức hai cái
xác khô trên tay xuống đất hay nói đúng ra là phần còn lại của hai cái xác,
ngoái đầu nhìn Mông La la lớn
“ Được” Mông La cũng ném hai cái xác đi, hai tay kết ấn áp chặc vào lưng của
Huyết Danh bắt đầu truyền linh khí
“ Rất tốt, Huyết Hộ Tráo, mở” Huyết Danh kết ấn gầm lớn, từ cơ thể hắn tuôn ra
vô xố sợi chỉ linh khí màu đỏ tươi đan lại với nhau tạo thành một màng bảo vệ
hình cầu bao bọc cả hai người vào trong đồng thời phá không lao về phía trước
Xèo Xèo Xèo, khí độc liên tục ăn mòn Huyết Hộ Tráo bốc lên từng luồng khói đen
tanh tưởi
“ Tiểu đoàn trưởng, linh khí của ta cúng không cầm cự được lâu nữa đâu, gần ra
chưa” Mông La vừa truyền linh khí vừa khó khăn nói
“ Ráng chịu thêm tý nữa, gần ra rồi”
Huyết Hộ Tráo bị ăn mòn gần như biến mất, quang mang huyết sắc đang yếu dần
đi, từ từ trở nên trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn thấu bên trong. Trái
tim hai người bị đè nặng khó thở, âm thanh của thần chết đang đến rất gần tuy
nhiên khí số của bọn chúng vẫn chưa tận, quả cầu huyết sắc cuối cùng cũng
thoát ra khỏi làng sương độc sau đó vỡ tan biến mất.
“ Ha phù phù, ra rồi, chúng ta đã thoát” Huyết Danh cả người đẫm mồ hôi, khuôn
mặt trắng bệch không tí máu thở dồn dập, linh khí của hắn hầu như đã không còn
Hiện trạng của Mông La còn tệ hơn, hắn chỉ nằm im một chỗ thở phì phò như con
trâu không thể cất được tiếng nói nào.
Bọn họ không để ý rằng trên nóc trái căn phòng có một thuật hình ấn nho nhỏ
đang lập lòe lóe sáng xoay tròn “ không ngờ bọn dong binh này lại có thể thoát
ra khỏi độc trận của ta, rất giỏi, nhất làn tên có mái tóc màu đỏ kia, hành
động rất dứt khoát quyết đoán, có tâm của một gian hùng, nếu có không gian
phát triển thì chắc chắn sẽ thành cường giả nhưng lại không hợp khẩu vị của ta
lắm, không biết hắn so với tên nhóc con kia ai hơn ai nhỉ, thật là mong chờ
quá đi” khí linh vừa quan sát Huyết Danh vừa thì thào đánh giá
……………………………………………………..
Trở lại với căn phòng Thổ.
Ngọc Phong ăn một viên đan dược thực phẩm sau đó tu ngụm nước, cảm giác sảng
khoái như phê cần lan tràng khắp cơ thể của hắn, mọi mệt mỏi hình như dường
như tan biến, cơn đói cũng hoàn toàn biến mất tăm
“ Thật thần kỳ, phải để dành về cho mẹ thử xem, à còn để dành một viên cho
tiểu Linh nữa, à mà còn để một viên cho Thiện Còi nữa chứ, tính phàm ăn của nó
chắc chắn rất thích cái này” Ngọc Phong lập tức cất hết những viên đan dược
còn lại cẩn thận.
ÙNG ÙNG ÙNG, căn phòng lại một lần nữa biến đổi, nền sàn từ từ được nâng lên
cao, bên trong cao hơn bên ngoài tạo thành một hình kim tự tháp bậc thang,
tổng cộng có ba mươi ba bậc. Bao phủ mặt ngoài của kim tự tháp là chằn chịt
các thuật hình ấn phát ra ánh sáng vàng kim từ từ chuyển động.
“ Đây chính là thí luyện trọng lực tầng năm sao?” Ngọc Phong quan sát tổng thể
kim tự tháp sau đó lại tìm kiếm xung quanh “ hình như không có một tảng đá nào
cả, vậy việc của mình là chỉ cần tiến thẳng phía trước lên đỉnh của kim tự
tháp này như lời của khí linh”
Ngọc Phong cẩn thận từng bước tiến đến phần chân mép của kim tự tháp cẩn thận
dặt chân lên bật thang đầu tiên, cơ thể hắn bổng dưng trùng xuống một tý “ đây
là trọng lực tăng cường gấp đôi, cũng không khó lắm nhỉ”
Ngọc Phong tiếp tục bước lên bậc thứ hai, cơ thể hắn lại nặng thêm một chút “
đây là trọng lực gấp ba”
Hắn lại tiến thêm một bật nữa “ trọng lực gấp bốn, dường như lên một bậc thì
sẽ tăng lên một lần trọng lực”
Ngọc Phong ngước nhìn kim tự tháp bắt đầu đếm số bậc “ tổng cộng ba mươi ba
bậc, vậy tầng trên cùng sẽ có trọng lực gấp ba mươi bốn lần bình thường, không
biết sau khi tăng cường ở tầng tứ bốn cơ thể của mình có thể chịu được trọng
lực gấp mấy lần đây, lên thôi”
Ngọc Phong bắt đầu gia tăng tốc độ lên kim tự tháp trọng lực, năm bậc, sáu
bậc, bảy bậc,………..mười tám bậc, mười chính bậc, hai mươi bậc,…………………. Hai mươi
ba bậc, trọng lực hiện nay áp lên người hắn đã gấp nai mươi bốn lần bình
thường.
“ Hai mươi ba bậc đã là cực hạn của mình rồi sao” Ngọc Phong chống tay gồng
mình ngước nhìn lên đỉnh chóp kim tự tháp “chỉ còn mười bậc nữa thôi, cố lên”
Ngọc Phong tiếp tục tiến lên bậc thứ nai mươi bốn, các khớp xương trong cơ thể
bắt đầu kêu lách cách, bậc thứ hai mươi lăm, cơ bắp khắp người căn phồng lên
gấp hai lần bình thường, bậc thứ hai mươi sáu, gân xanh nổi lên dưới làn da
một cách ghê rợn, có thể thấy từng luồn linh khí đang di chuyển rất nhanh bên
trong. Mỗi bước chân của hắn đều để lại một vết ngấn bên trên nên đá.
“ AAAAA LÊN CHO TA!” Ngọc Phong gao to bước lên bậc thứ hai mươi bảy, hơi thở
của hắn ngày càng nặng nề, máu từ trong người bắt đầu rịn qua da thoát ra
ngoài mang đến sự đau đớn tột cùng . Hắn cảm thấy có hàng ngàng hàng vạn con
kiến đang đục khoét cơ thể của hắn vậy.
Ngọc Phong cắn răng nhịn đau đớn bước lên bậc thứ hai mươi tám, ẦM, hắn khụy
xuống đất, hai đầu gối va đập mạnh với mặt đất vỡ toát ra lòi cả xương trắng,
đến lúc này hắn đã không thể nhẫn nhìn được nữa mà bắt đầu gào thét lên đau
đớn, nỗi đau này gấp cả ngàn lần bị dòng điện trong Thiết Lôi mộc chạy qua.
PHÙ, PHÙ,PHÙ Ngọc Phong chống hai tay xuống đất cố gắng nâng thâm mình bò lên
bậc hai mươi chín, “AAAAAAAAAAAAAAAA ĐỊT MẸ NÓ!” thất khiếu của hắn cũng bắt
đầu chảy máu, đôi mắt cay xè không còn nhìn thấy đường đi, tiếng kêu gào mỗi
lúc một to, hắn chửi đổng để giảm bớt sự đau đớn, cơ thể hắn nằm bẹt dưới sàn
nhà.
Sau một lúc nghĩ ngơi hắn lại tiếp tục bò lên bậc ba mươi, trọng lực bây giờ
đã lên đến ba mươi mốt lần, cơ thể hắn hiện tại phải chịu áp lực đến tám ngàn
ký, hai bàn tay của hắn cũng chịu chung số phận với đầu gối, da tay đã hoàn
toàn bong ra máu thịt be bét, nội tạng của hắn bây giờ bắt đầu xuất huyết,
Phụt, Ngọc Phong phun ra một ngụm máu tươi, đầu óc hắn mê mang dần, ánh sáng
đang tắt hẳn trong mắt hắn, lỗ tai chỉ vang lên những tiếng kêu ù ù quái dị.
Nhưng bổng nhiên hắn nghe thấy một câu nói châm chọc của khí linh, không,
không phải hắn nghe được mà là trong đầu hắn bổng vang lên câu nói này.
“ Này ta mới đi chút xíu mà ngươi đã định bỏ cuộc rồi sao hả nhóc con” thuật
hình ấn trên trần nhà lại sáng lên, giọng nói châm chọc của khí linh lại phát
ra.