Người đăng: QuytSweet
Kết thúc một ngày học tập, bước ra Đại Giảng Đường, bổng nhiên một tia sáng
bay vụt đến, dừng lại trên vai Ngọc Phong. Chỉ thấy đến khi tia sáng biến mất,
trên vai Ngọc Phong lại nhiều ra thêm một con chuột nhỏ, con chuột này toàn
thân trắng muốt không tỳ vết, sau mông lại mọc ra hai cái đuôi, trên mỗi cái
đuôi thì lại có thêm hai con mắt to lớn.
Con chuột này không ai khác chính là Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý mà Ngọc Phong đã từng
bắt trong Bạch Vân sơn mạch. Kể từ lúc Tứ Đồng Bạch Ảnh tý nhận Hách Mi làm
lão đại, nó liền sinh hoạt bên trong mặt dây chuyền hình cái búa trước ngực
Ngọc Phong, một mực đi theo hắn. Tuy Nhiên, Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý tuy rằng là ma
thú cấp bốn đã mở ra trí khôn sơ đẳng nhưng dù sao bản thân nó cũng là họ
chuột, không thể cứ mãi ở trong mặt dây chuyển như tiểu cún Hách Mi, thể loại
lười biến số một được.
Vì thế cho nên sau khi đến được Đế Đô, Ngọc Phong liền thả cho nó tự do hoạt
động, muốn đi đâu thì đi, ăn gì thì ăn, dù sau với tốc độ kinh người của Tứ
Đồng Bạch Ảnh Tý thì cũng không có ai có thể làm tổn thương nó được, đồng thời
Ngọc Phong cũng giao cho nó một nhiệm vụ nhỏ, làm chân đưa thư liên lạc giữa
hắn và Ngưu Mông.
Lúc này, trên miệng Tứ Đông Bạch Ảnh Tý chính là đang ngậm một bức thư nhỏ.
Ngọc Phong nhận lấy, mở ra đọc thoán qua rồi phun lửa từ bàn tay đốt sạch tờ
giấy thành tro bụi, ánh mắt đen tuyền nhàn nhạt hiện lên sát khí.
Phi tan vật chứng xong, Ngọc Phong liền chuyển thân, cơ thể giống như một làn
gió hướng cổng học viện mà chạy như bay, sau đó liền đi về trà lâu.
…………………………
Trên tầng ba của trà lâu, Ngọc Phong ngồi đối diện với Ngưu Mông, từng ngón
tay thon dài gõ lốc cốc trên bàn, nhàn nhạt nói
“ Thông tin này là chính xác hay sao?”
Ngưu Mông ngay lập tức gật đầu, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, vô cùng chắc
chắn nói
“ Vâng thưa đoàn trưởng, ngay tối nay, ba đại bang hội lân cận chúng ta gồm
Thanh Bang, Hắc Xà Hội, Liệt Sát Bang có một cuộc tụ họp bí mật, hơn nữa bất
kỳ ai trong những bang này cũng có chiến lực không hề thua kém Hội Tam Nhãn.
Ba hội này, mấy hôm gần đây thường có dị động, Vọng Ảnh cũng tra ra được trong
những con phố mà chúng ta đang quản lý, có rất nhiều gián điệp của ba ban hội
này trà trộm vào trong, vừa quấy rối, vừa phá hoại. Thêm vào đó, hình như đám
tàn dư của Hội Tam Nhãn cũng là đang lăm le có ý định phục hưng đế chế đã mất.
Thuộc hạ có thể chắc chắn trăm phần trăm, việc thương thảo này chính là nhằm
vào Hắc Lang dong binh đoàn chúng ta, không thể sai vào đâu được”.
Ngọc Phong nghe vậy, đôi mắt híp lại thành một đường cong nguy hiểm, trầm ngâm
một lát rồi mới nói ra
“ Nếu như đêm nay, chúng ta toàn lực tập kích cuộc họp đó, ngươi nắm chắc mấy
phần thắng?”
Ngưu Mông đầu óc xoay chuyển, thầm tính toán một chút rồi vươn ra ba ngón tay,
thành thật đáp
“ Ba thành, thuộc hạ chỉ nắm chắc ba thành chiến thắng, đó là nói chung ta có
ưu thế bất ngờ ra tay trước, còn nếu đánh nhau sòng phẳng, nói thật phần thắng
còn chưa đến nổi một thành. Nói cho cùng chúng ta phát triển tốc độ rất nhanh,
địa bàn mở rộng liên tục nhưng căn cơ tại Đế Đô lại không thể nào so sánh với
những bang hội khác. Huống chi lần này là có đến tận ba bang hội hợp lực lại
với nhau!”
Nói là như thế, nhưng vẻ mặt Ngưu Mông lại không hề biểu hiện ra một chút gì
là khó khăn cả, ngược lại hắn còn cười rất tươi, rất sáng lạn nói
“ Bất quá có đoàn trưởng ngài tọa trấn ở đây, chúng ta cho dù muốn thua cũng
là thua không được!”
Ngọc Phong nghe thế liền bậc cười, nói
“ Cái tật tranh thủ vuốt mông ngựa của ngươi sao mãi vẫn không thể bỏ được thế
nhỉ?”
Ngưu Mông tỏ vẻ như là đang được khen ngợi, hàm hậu cười nói
“ Đoàn trưởng không cần khiêm tốn, thuộc hạ đây chỉ là đang nói đúng sự thật
mà thôi, không phải sao?
Chỉ cần tối nay, ngài dẫn đoàn tập kích cái hội nghị kia, chúng ta chắc chắn
sẽ toàn thắng mà khải hoàng trở về”
Ngọc Phong cười cười, phất tay
“ Vậy thì không cần, đâm nay chỉ mình ta đi là đủ, ngươi tập hợp các anh em
chờ đợi sẵn, chỉ cần Tứ Đồng Bạch Ảnh Tý trở về báo tin của ta, liền nhanh
chóng xuất quân tân công vào đại bản doanh của ba bang hội này, trong một đêm
chiếm lấy đất của chúng!”
Ngưu Mông nghe thấy vậy, đầu tiên là hết sức ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng
bình tĩnh trở lại. Theo hắn thấy, với sức mạnh kinh thiên của Ngọc Phong, muốn
một mình xử lý cái cuộc họp kia chắc chắn là không khó. Ngược lại, bọn hắn
ngay trong đêm tập kích địa bàn của ba bang hội trong khi thủ lĩnh của chúng
không có mặt liền dễ dàng hơn rất nhiều, đối với việc này, hắn liền có thể tự
tin vỗ ngực trăm phần trăm hoàn thành xuất sắc.
“ Thuộc hạ tuân lệnh!”
Ngọc Phong nhìn qua Ngưu Mông, thoán gật đầu hài lòng, nói tiếp
“ Thế ngươi có điều tra ra thế lực đang chống lưng cho ba cái bang hội này là
ai chưa? Đêm nay chúng ta hành động lớn như thế, chắc chắn sẽ kinh động tới
những gia tộc đó, thậm chí là hoàn toàn đắc tội”.
Ngưu Mông vẻ mặt thoán nghiêm túc trở lại, gật đầu đáp
“ Cái này người của Ảnh Vọng đã tra ra rõ ràng, Thanh Bang là có Thanh Chấn
gia chống lưng, Hắc Xà Hội thuộc về Nguyệt Âm gia, còn Liệt Sát Bang chính là
dựa lưng Việt Vương Phủ. Trong đó Thanh Chấn gia và Nguyệt Âm gia đều chỉ là
gia tộc hạng hai, bên trong gia tộc không có cường giả Khí Tôn tọa trấn, nhiều
nhất cũng chỉ là cường giả Cửu Tinh Khí Tông mà thôi.
Ngược lại Việt Vương Phủ lại không phải vậy, thế lực này chính là hàng thật
giá thật đại gia tộc phong quang một cõi Đế Đô, ai cũng phải nể, ai cũng phải
sợ, cho dù có là Quân gia của Quân Ngạo Thiên cũng phải nể mặt Việt Vương Phủ
ba phần. Bất quá thuộc hạ đã cho người điều ra kỹ qua, kẻ chống lưng co Liệt
Sát Bang không phải là toàn gia Việt Vương Phủ mà chỉ là nhị công tử của Việt
Gia, gọi là Việt Quốc Minh.
Kẻ này tuy rằng tu vi cũng là Ngũ Tinh Khí Tông nhưng nổi tiếng tại Đế Đô bằng
việc ăn chơi trác táng, chuyên gia lấy thế đè người, thật sự là một vết nhơ
không thể xóa bỏ của Việt Vương Phủ!”
Nghe đến đây, Ngọc Phong khẻ cười, lạnh nhạt đáp
“ Hai gia tộc hạng hai kia dễ sử lý, cũng trong tối hôm nay, ngươi cho Ảnh
Vọng lấy thông tin quan trọng của hai gia tộc này đem bán cho địch thủ của bọn
chúng. Hắc, làm cho bọn chúng bận đến tối mắt tối mũi, đến cả thân còn không
giữ được thì hơi sức đâu đi quản chuyện của mấy cái bang hội kia.
Còn về Việt Quốc Minh, mấy tên thiếu gia thích ăn chơi này, cái quan trọng
nhất đối với bọn hắn chính là mặt mũi. Mặt mũi mà mất hết, danh tiếng liền
tiêu tan. Chuyện chúng ta tấn công Liệt Sát Bang chắc chắn sẽ làm cho hắn tức
điên lên nhưng hắn sẽ không bao giờ nhờ đến sự giúp đỡ của gia tộc, mà hắn
chắc chắn sẽ tự động thân giải quyết chuyện này. Bất quá chỉ là một tên nhóc
Ngũ Tinh Khí Tông quần là áo lụa, Ngưu Mông, ngươi sử lý được không?”
Ngưu Mông mỉm cười hắc hắc trông vô cùng đê tiện, xoa xoa hai bàn tay cười nói
“ Chuyện này á à, đoàn trưởng cứ yên tâm. Mấy thể loại thiếu gia ăn chơi như
thế này, chúng ta không nên cứng đối cứng, chỉ cần nịnh nọt hắn một chút, hiếu
kính cho hắn một chút thì mọi việc liền sẽ đâu vào đấy thôi ấy mà!
Tuy nhiên nếu thằng nhải đó cứng mềm đều không ăn thì cũng không thể trách
chúng ta độc ác được, ở chỗ ta vẫn là con mấy viên độc đan của đoàn trưởng a,
cứ để cho hắn nếm tử tài nghệ luyện đan của ngài là được. Không phải sao?”
Ngọc Phong nhìn điệu bộ nham hiểm của Ngưu Mông, cảm thấy vô cùng hợp ý, bổng
cười lên ha hả
Ngưu Mông cũng lập tức ngửa đầu cười theo, tiếng cười vừa nham hiểm lại vừa
sung sướng.
……………………………….
Đêm hôm đó, tại một tửu lâu nổi tiếng ở Đế Đô, trong phòng bao đặc biệt ở tầng
chín, một cuộc họp quan trọng của ba bang hội lớn đang diễn ra.
Chỉ thấy trong đại sảnh rộng lớn đặt một chiến bàn tròn cự đại màu đen tuyền,
được đẽo ra từ một cây cổ thụ nguyên khối, vô cùng trơn láng bóng mượt. Trên
bàn lúc này chính là bày biện hơn trăm món ăn phi thường xa hoa, đủ màu đủ vị,
hương thơm nức mũi bốc lên ngào ngạt.
Tuy nhiên thơm ngon là thế nhưng hiện tại lại không có bất cứ người nào động
đũa. Xung quang cái bàn lúc này có đến năm sáu chục người mặt võ phục, kẻ nào
kẻ nấy, mặt mày đều một bộ dạng hung thần ác sát, một tay luôn luôn đặt trên
chuôi binh khí, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất ra chém giết. Và trong số
những người này, chỉ có ba người là ngồi trên bàn ăn.
Một người dáng vẻ trung niên mặt áo bào xanh, kẻ này chính là Bang chủ của
Thanh Bang, Diệt Hồng Hà. Một lão giả tóc bạc trắng, ánh mắt nham hiểm, mặc
đạo bào thêu hình mãng xà trước ngực, kẻ này chính là hội trưởng Hắc Xà Hội,
Xà Lão Nhân. Người còn lại thì lại là một mĩ phụ dáng người đẫy đà, ngực to,
mông bự vô cùng khơi gợi dục vọng cố hữu của cánh đàn ông, chỉ có điều vẻ mặt
nàng lúc này lại tràng ngập sát khí lăng lệ, ác liệt, nàng là bang chủ Diệt
Sát Bang, Hồng Nương Tử.
Trong không khí cô đặc đến khó chịu, Hồng Nương Tử lại là người mở lời trước
“ Diệt Hồng Hà, rốt cuộc ngươi mở cuộc họp này vì mục đích gì a? Không lẽ gọi
hai chúng ta đến đây chính là lại muốn nở một cuộc Hồng Môn Yến?”
(Hồng Môn Yến: tiệc giết người)
Xà Lão Nhân đưa tay vuốt chòm râu của mình, quả chuông treo trên xà trượng khẻ
lắc lư, gật đầu nói
“ Hắc, lão nhân ta đây sống đến từng tuổi này rồi, vẫn là chưa nếm thử mùi vị
Hồng Môn Yến nó ra làm sao a! Không biết Diệt bang chủ có nhả ý cho ta nếm thử
chăng?”
Diệt Hồng Hà nghe hai người nói thế, không chút cảm thấy tức giận, cười ha hả
nói
“ Hai vị bang chủ nói đùa, Hồng Nương Tử và Xà Lão Nhân uy danh đỉnh đỉnh, tu
vi kinh người, Diệt Hồng Hà ta đây nào có ý mạo phạm như thế. Nếu thật sự ta
có chủ ý này, hai vị nghĩ ta đủ khả năng làm hay sao?”
Xà Lão Nhân ‘hừ’ lạnh một tiếng, dức khoát lắc đầu
“ Không thể!”
Vừa nói, lão vừa rung cây xà trượng của mình một cái làm phát ra tiếng chuông
vui tai, chỉ thấy từ trong cái miệng đang mở rộng của đại xà, một con rắn lục
xọc đỏ phá không bay ra, cái nhiệm nho nhỏ ở lớn, giương ra bốn chiếc nanh độc
cắn đến Diệt Hồng Hà.
Bất quá con rắn độc còn chưa bay đến đã bị Diệt Hồng Hà phóng ra một chiếc đũa
gỗ, nháy mắt gắm con rắn độc lên trên tường.
Ngay lập tức hơn chục người phía sau Diệp Hồng Hà liền tuốt gươm ra khỏi vỏ,
linh khí bùng nổ mà ra, ánh mắt lăng lệ mà át liệt, bộ dạng như là muốn xông
lên liều mạng.
Thấy người Thanh Bang dương kiếm, đám người Hắc Xà Hội cùng Liệt Sát Bang cũng
liền lập tức rút ra vũ khí, người nào người nấy đều hừng hực linh khí đủ màu
sắc bốc lên, nét mặt hung thần tràng đầy sát khí, chỉ cần kẻ địch có dị động
liền sẽ lập tức lao lên quyết một trận tử chiến. Hơn bốn năm mươi người hộ vệ,
thế mà kẻ nào kẻ nấy đều có tu vi Khí Tông trở lên, quang cảnh cực kỳ đồ sộ.
Mà theo đó không khí trong phòng vốn đã cô đặc nay lại càng thêm đông cứng,
người có tu vi yếu một chút mà lọt vào trong này, chắc chắn sẽ không cách nào
hít thở nổi, liền lập tức bị áp lực cực lớn đè chết tươi.
Hồng nương tử nhìn thấy cảnh này, ánh mắt kiều mị thoán lóe lên tinh quang,
con dao găm nho nhỏ bay múa trên bàn tay, cười vũ mị nói
“ Thanh Long khí của Diệt Bang Chủ đúng là lợi hại, tiểu nữ mở rộng tầm mắt!”
Xà Lão Nhân thì chỉ ‘hừ’ lạnh một tiếng khó chịu, lựa chọn im lặng không lên
tiếng.
Cứ thế vẫn là Diệt Hồng Hà mở lời trước, hắn quay đầu về phía đám thuộc hạ của
mình, nữa thật nữa giả quát lạnh
“ Các ngươi làm gì thế hả? Đây chỉ là ta cùng Xà Lão Nhân sơ đấu tài hoa mà
thôi, không được bất lễ!”
Mười mấy tên hộ vệ nghe vậy, mặt không đổi sắc hô vang một tiếng vâng dạ rồi
tra kiếm vào vỏ, linh khí dập tắc, trở lại bộ dáng bình thường. Chỉ có điều
ánh mắt của mỗi người đều một chút cũng không rời khóa chặt hai đám người đối
diện, cảnh giác cao độ, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng lao lên quyết một trận
sinh tử chiến.
Sau khi Thanh Bang thu liễm uy thế thì Xà Lão Nhân cùng Hồng Nương Tử cũng lần
lượt bảo người của mình lùi lại, trong chốc lát, áp lực nặng tựa thái sơn biến
mất không còn một mống.
Diệt Hồng Hà tươi cười ôm quyền hướng hai người, bộ dạng hữu hảo cười nói
“ Hai vị bang chủ vẫn là không nên hiểu lầm đi, hôm nay ta mời hai vị đến nơi
này vẫn là có việc quan trọng cần bàn a!”
Hồng Nương Tử le lưỡi khẻ liếm môi, hành động khêu gợi mười phần, hứng thú hỏi
“ Việc quan trọng gì mà cần đến hai người cúng ta giúp sức đây, chẵn lẽ một
mình Diệt Bang chủ không làm được?”
Xà Lão Nhân cũng vung vẫy Xà trượng của mình làm vang lên những tiếng leng
keng vui tai, bất quá lần này lão cũng không phóng ra độc xà nữa, bộ dạng mất
kiên nhẫn, quát
“ Có gì thì nói mau lên, lão nhân ta đây tuổi già sức yếu, đến tối còn phải đi
ngủ đúng giờ, cố kéo dài hơi tàn thêm vài năm nữa! Đừng có lãnh phí thời gian
quý báu của ta.”
Diệt Hồng Hà bộ mặt vẫn tươi cười, đưa tay ra đằng sau thoán ra hiệu, cười nói
“ Chuyện này hay vẫn là để người trong cuộc nói đi, Tam hội trưởng, mời tiến
lên!”
Diệt Hồng Hà vừa dứt lời, từ trong đám người Thanh Bang, một người mặc hắc bào
trùm kín mặt bước ra. Hắn ta đi đến trước bàn lớn, đưa tay kéo xuống mũ trùm
đầu, phơi bày chân diện thật sự. Kẻ này tuổi không quá lớn, chỉ khoản hai bốn
hai lăm, mày kiếm, mắt sáng, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, chỉ có điều trên tráng
hắn lại có thêm một con mắt dựng đứng khiến cho người khác phải rợn người. Hắn
hướng hai vị bang chủ, ôm quyền nói
“ Xà Lão Nhân, Hồng Nương Tử, lâu rồi không gặp!”
Mà hai người Hồng Nương Tử sau khi nhìn rõ chân diện thật của kẻ này cũng cực
kỳ ngạc nhiên mà cùng lúc thốt lên
“ Tam Nhãn Thư Sinh?”
...................~.~..................