Người đăng: QuytSweet
Về đến phòng, Ngọc Phong ăn qua loa một chút lương khô rồi ngồi lên giường,
lấy ra một bình linh dược đã pha chế sẵn từ trước, ngửa cổ một hơi uống hết
sạch. Sau đó liền nhanh chóng vận Mai Hoa Công, thúc đẩy Kim Hỏa thiêu đốt
linh dược, giải phóng dược liệu.
Cái bình linh dược này hoàn toàn không có tên gọi, cũng chả phải là một phương
thuốc gì, chỉ là Ngọc Phong dùng hơn mười loại linh thảo ẩn chứa thiên địa
linh khí nồng đậm mà chiết xuất ra. Cũng có thể nói, linh dịch bên trong bình
này chính là linh khí tinh thuần được cô đọng thành chất lỏng, ngoài cung cấp
đại lượng linh khí cho Ngọc Phong thì không còn bất cứ công dụng gì khác.
Ngọc Phong nhập định, điên cuồng dùng Mai Hoa Công vận chuyển số linh khí
khổng lồ này chạy khắp kì kinh bát mạch hết lần này đến lần khác, cuối cùng là
đổ vào đan điền, tích trữ tại đó.
Qúa trình này kéo dài khoản hơn ba mươi phút thì trong cơ thể Ngọc Phong bổng
nhiên vang lên một tiếng nổ trầm đục tưởng có tưởng không. Sau khi tiếng nổ
vang lên, Ngọc Phong cũng đồng thời mở mắt, ánh mắt tràng ngập tinh quang sáng
chói, cười nói
“ Cuối cùng cũng đột phá Ngũ Tinh Khí Hồn!”
Tiểu hồ ly nằm dài trên chiếc giường bên cạnh Ngọc Phong, phe phẩy cái đuôi,
nói
“ Ngươi định khi nào thì tiến nhập nội môn đây, không gian phát triển ở trong
đó chắc chắn là nhiều hơn ở cái học viện này không biết bao nhiêu lần a!”
Nói rồi Tinh Tinh lại bổng nhiên thở dài thườn thượt, nói
“ Nhưng mà ta thấy tốc độ tu luyện của ngươi thật sự là quá mức chậm chạp đi,
cứ theo cái đà này thì không biết đến ngày nào tháng nào, ngươi mới có thể đột
phá Khí Tông được đây. Nếu không đột phá Khí Tông thì còn lâu mới vào nội môn
được!”
Ngọc Phong thở dài ra một ngụm trọc khí, cơ thể bắn xuống giường, chân bước Vô
Âm Bát Bộ, tay đánh Nhu Quyền, điên cuồng đánh đông đánh tây, lúc thì bay bổng
như lông hồng, lúc thì mạnh tựa mãnh thú, bộ dạng vô cùng đẹp mắt.
Đây cũng không phải là Ngọc Phong đột nhiên lên cơn điên gì mà là hắn đang
thông qua chiến đấu, củng cố tu vi, thích ứng với sức mạnh. Thông thường sau
khi đột phá tu vi, những Khí Sư bình thường sẽ lựa chọn đã tọa ổn khí, từng
chút một chăm sóc căn cơ của bản thân, hơn nữa trong vài ngài sau sẽ không
động tay động chân đánh nhau, tránh hiện tượng tu vi thụt lùi. Bất quá Ngọc
Phong lại khác, hắn đã đánh xuống căn cơ vô cùng vững chắc từ nhỏ, kinh mạch
hay là đan điền đều lớn hơn người bình thường mấy lần, hơn nữa cường độ thể
chất của hắn cũng là cao khiếp người, cho nên không cần sợ bóng sợ gió, ngược
lại sau khi đột phá mà đi đánh nhau mới là phương pháp ổn định tu vi tốt nhất.
Ngọc Phong hai tay liên tục xuất quyền, thân thể qua lại như gió, tàn ảnh đang
xen không ngừng, vừa đánh vừa nói
“ Việc vào nội viện, chờ Tiểu Ái trị bệnh xong đã rồi tính. Còn về vấn đề tu
vi thì phải phụ thuộc vào đan dược rồi!”
Tiểu hồ ly bĩu môi
“ Nhờ vào Thăng Hồn Đan à? Nhưng mà Thăng Hồn Đan nhiều lắm cũng chỉ có thể
dùng hai viên, giúp ngươi thăng lên hai tiểu cảnh giới đến Thất Tinh Khí Hồn
mà thôi, vẫn còn cách Khí Tông một đoạn xa xa a. Bằng vào ba tháng thời gian,
ngươi nghĩ với tiềm lực của mình hiện nay, có thể chạm đến Khí Tông được
không?”
Ngọc Phong hai tay duỗi ra thành chỉ, liên tiếp đánh vào khoản không mười mấy
chỉ pháp, tốc độ nhanh đến nổi chỉ thấy tàn ảnh mơ hồ, đáp
“ Không dùng được Thăng Hồn Đan thì thay bằng Bích Tông Đan, ta cũng đâu phải
là thiếu đan dược!”
Tiểu Tinh Tinh vẻ mặt có chút quái dị nhìn thân ảnh không ngừng bay múa của
Ngọc Phong, quai quái hỏi
“ Ngươi đây là định dùng Bích Tông Đan để thăng cấp Khí Hồn? Đúng là suy nghĩ
mang tính đột phá thế kỷ nha. Bất quá ta không nói đến chuyện cơ thể của ngươi
có thừa nhận được dược lực của Bích Tông Đan hay không, nhưng nếu ngươi hiện
nay đã phục dụng một viên Bích Tông Đan rồi vậy sau khi lên Khí Tông thì phải
dùng cái gì để thăng tiến tu vi đây.
Nên nhớ, chính ngươi cũng đã nói, mỗi người chỉ có thể dùng một viên Bích Tông
Đan mà thôi!”
Đánh đến đây, Ngọc Phong thở ra một hơi dài mới dừng tay, lại ngồi trên
giường, vẻ mặt có vẻ không quan tâm, hời hợt đáp
“ Việc này cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó đi, nếu ta không trong thời gian
ngắn tăng tiến tu vi đến Khí Tông được thì làm sao có thể truy đuổi võ đạo
đỉnh cao đây. Bất quá sau khi lên đến cấp độ Khí Tông, ta cũng không phải
không có cách thăng tiến tu vi.
Ta có thể cảm thấy trình độ luyện đan của ta đã gần chạm đến cánh cửa Khí Sĩ
cấp năm rồi. Chỉ cần đạt được trình độ Khí Sĩ cấp năm, ta liền có thể luyện ra
rất nhiều loại đan dược mới trong cổ thư, chắc chắn trong những loại đan dược
đó, sẽ có loại gia tăng tu vi Khí Tông. Còn nếu mà không được nữa thì đành
phải dùng Dịch Tôn Đan dành cho trình độ Khí Tôn để thăng cấp Khí Tông thôi!”
Tiểu hồ ly nghe những lời bạo dạng của Ngọc Phong mà ngạc nhiên đến trố mắt.
Đây chính là lần đầu tiên nàng nghe thấy có kẻ dùng đan dược chuyên dùng cho
Khí Tôn để thăng tiến tu vi cấp độ Khí Tông đấy. Chưa nói đến việc cơ thể có
bị bạo liệt do dược lực quá mạnh hay không, chỉ cần nói để độ sa xỉ trong đây
thôi cũng là đủ đau mắt lắm rồi.
Nên biết một viên Dịch Tôn Đan, công dụng gia tăng một tiểu cảnh giới cấp bậc
Khí Tôn là loại đan dược siêu hiếm trên Bát Quốc Cương Vực, có thể nói là hầu
như không có. Còn nếu đặt Dịch Tôn Đan tại những địa vực cao cấp hơn, thậm chí
thánh vực thì Dịch Tôn Đan cũng là loại đan dược giá trị liên thành, chỉ có
thể ngộ chứ không thể cầu, cực kỳ trân quý. Nếu là quy đổi một viên Dịch Tôn
Đan thành Bích Tông Đan, thì cũng phải một nghìn viên Bích Tông Đan may ra mới
có thể so sánh với giá trị của một viên Dịch Tôn Đan.
Ấy thế mà Ngọc Phong mở miệng ra là lấy Dịch Tôn Đan để thăng cấp Khí Tông,
cái thể loại phá gia chỉ tử này thật sự là cổ kim chưa từng có, nhất định sau
này chắc chắn cũng không có người nào làm như vậy. Duy chỉ có loại quái thai
như Ngọc Phong mới có thể suy diễn ra loại phương thức kinh điển này mà thôi
a.
Tiểu hồ ly hai chân trước ôm lấy mặt, lắc đầu ngao ngán
“ Tên phá gia chỉ tư nhà ngươi. Nếu ngươi cứ làm như vậy thì sau khi lên Khí
Tôn, ngươi lại dùng đan dược nào để tăng tu vi đây? Chẵn nhẽ lại tiếp tục dùng
đan dược chỉ dàng cho Khí Vương?
Còn những cấp độ tiếp sau đó, Khí Hoàng, Khí Đế thì sao?”
Ngọc Phong đối với hàng loạt câu hỏi của Tinh Tinh, chỉ là nghe chứ tuyệt
nhiên không trả lời, mà cho dù muốn trả lời, hắn cũng không biết trả lời ra
làm sao đây!
Ngọc Phong thở ra một hơi, lấy một bình đan dược, trúc ra một viên Thăng Hồn
Đan bỏ vào miệng nuốt ực xuống, bắt đầu tiếp tục vận Mai Hoa Công
“ Chuyện về sau thì để khi đó hẳn tính, trước hết cứ đột phái Khí Tông và Khí
Tôn trước cái đã. Nếu đến cả Khí Tông, Khí Tôn mà không đạt được thì còn lo
mấy cái cấp độ phía sau làm gì?”
Nói hết lời này, Ngọc Phong cũng mặt kệ Tinh Tinh, bắt đầu chìm vào tu luyện,
tập trung đột phá Lục Tinh Khí Hồn.
Quá trình này so với lần trước cũng không khác nhau là mấy, nhưng lần này,
thời gian có chút lâu hơn. Phải đến khi trôi qua một tiếng hai mươi phút thì
trong cở thể Ngọc Phong mới lại vang lên tiếng nổ trầm đục.
Tiếng nổ vừa cất lên thì Ngọc Phong cũng mở mắt ra, đôi mắt tràng ngập tinh
quan. Tiếp đến hắn liền xuống giường, một lần nữa diễn luyện thuật khí, thân
ảnh liến thoát không ngừng.
Tiểu hồ ly nằm trên giường lúc này cũng đã không hơi sức đâu mà quan tâm Ngọc
Phong nữa, trong lúc hắn đột phá tu vi, nàng đã ngủ chỏng vó rồi.
Sau một lúc lâu đánh quyền, Ngọc Phong thở ra một hơi, lần nữa ngồi trên
giường, tiếp tục lấy ra một viên Thăng Hồn Đan không nhanh không chậm uống
vào.
Cứ thế, lại một vòng đột phá và diễn luyện khác lại bắt đầu.
Đêm nay là một đêm không ngủ đối với Ngọc Phong, và cũng trong một đêm này,
hắn liền một hơi liên tiếp đột phá ba tiểu cảnh giới. Chỉ trong một đêm từ Tứ
Tinh Khí Hồn thăng lên đến Thất Tinh Khí Hồn, cái tốc độ này nếu nói ra, thật
sự sẽ dọa chết người.
………………….
Sáng hôm sau, Ngọc Phong một bộ dạng thần tinh khí sảng, vô cùng phấn chấn
thẳng hướng Đại Giảng Đường bước đi. Hôm nay cũng vừa hay là ngày Đại Giảng
Đường có lão sư của Khí Sĩ Ban chỉ dạy.
Chưa đến mười mấy phút, Ngọc Phong đã đến ngay trước Đại Giảng Đường, phải
công nhận một điều là, khối kiến trúc này vô cùng to lớn và nguy nga cổ kính,
từ dưới tính lên cũng cao đến sáu tầng, mà mỗi tầng lại chia thành hai phòng
lớn. Nói là hai phòng lớn nhưng thật ra là to ngang một cái hội trường có sức
chứa hai nghìn người, quả thật là đại thủ bút.
Khí Sĩ Ban tọa lạc tại tầng cao nhất của Đại Giảng Đường, mà phòng học của
chuyên ngành Trận Pháp hôm may nằm ở bên phải.
Ngọc Phong sau khi vào trong phòng thì vị lão sư chỉ dạy vẫn chưa tới, hắn
liền chọn đại một vị trí ở hàng ghế sau cùng, yên yên ổn ổn ngồi đợi.
Bất quá hắn yên ổn ngồi đợi nhưng mấy trăm học viên xung quanh liền không phải
vậy, trong số học viên này cũng là có không ít người chứng kiến cảnh tượng uy
phong của hắn ở trước Vạn Bảo Các chiều hôm qua. Hơn nữa cũng trong đêm hôm
qua, hình ảnh của hắn đã được truyền đi khắp toàn bộ học viện, cùng với tiếng
đồn thổi lang rộng, cho nên dù là chưa từng gặp mặt Ngọc Phong, chưa từng
chứng kiến sức chiến đấu kinh người của hắn nhưng ai ai cũng biết hắn là một
tiểu ma nữ chính hiệu, chuyên đi đánh cướp người khác.
Nhưng cho dù là vậy, cũng không một ai trong căn phòng này dám tiến đến gây
chuyện với hắn, suy cho cùng thì những học viên có mặt tại đây, dù ít hay
nhiều đều có liên quan đến chức nghiệp Khí Sĩ, bình thường họ cũng là sử dụng
phần lớn tinh lực để tìm hiểu thuật luyện đan, luyện khí, trận pháp, sức chiến
đấu không phải là quá mạnh. Bọn họ chỉ có thể ngồi từ xa, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói
chuyện sau lưng Ngọc Phong
Vậy là trong không khí có chút ngột ngạt, thời gian dần trôi qua, số lượng học
viên tiến vào bên trong ngày càng nhiều, và cuối cùng vẫn là hiện tượng thiếu
chỗ ngồi. Tuy nhiên vẫn có một điều đặc biệt là, xung quanh vị trí ngồi của
Ngọc Phong có đến mười mấy ghế còn trống, vẫn là không có bất kỳ một học viên
nào có đủ can đảm đến ngồi, bọn họ thà chọn ngồi học dưới đất còn hơn là ngồi
cạnh Ngọc Phong.
Đến khi một vị lão sư tóc hoa râm vào trong phòng học, thoán đưa mắt một cái
cũng liền nhận ra khung cảnh quỷ dị này, bất quá vị lão sư này vẫn cứ để yên
như vậy, một mặt bình tĩnh bắt đầu tiết học. Ở trong cái học viện này, chuyện
của học viên thì lão sư sẽ không quản, nhiệm vụ của lão sư chỉ có duy nhất là
dạy học, truyền đạt kiến thức và kinh nghiệm của bản thân, ngoài chuyện đó ra
thì không còn việc gì khác.
Tuy nhiên vị lão sư này vẫn nhận ra Ngọc Phong, sau sự việc rùm ben vào chiều
ngày hôm qua, tập tài liệu về Ngọc Phong liền xuất hiện trước mắt các giáo
viên, để họ lần lượt đưa ra các đánh giá cả mình. Tất nhiên lão cũng là đã đọc
qua hết rồi, vị cô nương này, chì trừ việc thiên phú xếp hạng ở mức Bình
Thường ra thì tất cả mọi chỉ số khác đều đạt mức hoàn hảo. Biểu hiện trong
trận hỗn chiến cũng rất tốt, có thể đánh bại tiểu tử thiên tài Mộng Hồng của
Mộng Gia một cách dễ dàng.
Bản thân vị lão sư cũng thật sự cảm thấy Ngọc Phong chính là một kỳ nhân hiếm
có, và cũng là người duy nhất trong hàng trăm năm qua mới ngày đi học đầu tiên
liền ra tay đánh lão sinh, hơn nữa còn đánh một hơi hơn hai mươi mấy người
phải nhập viện, thương thế tuy rằng không nặng nhưng vẫn là phải tạm nghĩ
dưỡng mấy tuần mới có thể hồi phục. Phải nói là lực áp quần hùng, duy một trận
chiến liền vang danh cả học viện.
Ngọc Phong tất nhiên là không biết vị lão sư đang thao thao bất tuyệt bên trên
nghĩ về hắn ngư thế nào, hắn ngồi bên dưới chỉ một bộ dạng cung cung kính kính
lắng nghe từng bài giản về trận pháp.
Trong nhưng kiến thức mà vị lão sư tóc hoa râm đang giảng giải kia, nào là
thuật ấn, thuật hình ấn, nguyên lý sắp xế, kết hợp, nguyên liệu chết tạo trận
pháp v.v… đa phần Ngọc Phong đều đã nắm chắc hết tất cả. Mặc dù thế, hắn vẫn
là nhất nhất lắng nghe từng lời nói của vị lão sư, sợ là sẽ bỏ quên một điều
gì quan trọng trong đó.
Cứ thế, thấm thoát một tuần đầu tiên liên trôi qua, mà trong một tuần này,
Ngọc Phong vẫn dành phần lớn thời gian đi nghe giảng về trận pháp. Mặc dù đến
nay, hắn vẫn chưa thành công chế tạo ra được một trận pháp hoàn chỉnh, nhưng
hắn cũng đã nắm được hắn không thể nào tạo ra được trận pháp và vì cớ gì.
Nói ra thì cái này cũng rất đơn giản, lý do là vì hắn quá tự tin vào khả năng
của mình, quá tự cao tự đại, tự cho rằng bản thân là đúng, tự cho rằng hắn
không học được không phải do hắn không đủ thông minh, không đủ thiên phú mà là
do một cái lý do gì đó sâu xa.
Nhưng sự thật lại trái ngược, trận pháp sử dụng linh khí lại có uy lực không
thua kém gì Pháp Ấn thuần về tinh thần lực, sở hữu lực sát thương cực lớn,
chính là vì mỗi Trận Pháp đều có cái tâm của nó, gọi là Tâm Trận.
Tâm Trận hay nói đơn giản hơn chính là cái chìa khóa mở ra Trận Pháp, mỗi Trận
Pháp khác nhau liền sẽ có Tâm Trận khác nhau, Ngọc Phong sở dĩ không chế tạo
được Trận Pháp là bởi vì hắn không có Tâm Trận.
Vậy vấn đề đặt ra ở đây chính là: Làm sao để có Tâm Trận?
Rất đơn giản, tâm trận chính là một Trận Pháp nguyên mẫu cùng loại với Trận
Pháp mà Khí Sĩ muốn chế tạo. Mỗi vị Khí Sĩ nào khi lần đầu tiên muốn xây dựng
một loại trận pháp mới đều cần phải có một Trận Pháp hoàn chỉnh cùng loại để
làm Tâm Trận, sau đó thông qua Tâm Trận tìm hiểu quy luật hoạt động của Trận
Pháp. Sau khi đã hoàn toàn nắm rõ quy luật hoạt động thông qua Tâm Trận rồi,
thì vị Khí Sĩ đó liền có thể tự tạo Tâm Trận của riêng mình, tự do xây dựng
bao nhiêu trận pháp cũng được.
Ngọc Phong lúc trước bởi vì không hiểu được điều này nên hắn hoàn toàn không
nghĩ đến việc tìm một trận pháp hoàn chỉnh để tìm hiểu mà cứ đinh ninh tự học
thành tài, cái này không phải tự phụ thì là cái gì?
...................~.~.................