Người đăng: QuytSweet
Thiết xích tấn công quá bất ngờ, cộng với sức mạnh hủy diệt linh hồn của Mộng
Thần Nhãn, hàng trăm bóng ma trong nháy mắt đã bị diệt sạch, mà thiếu niên mặc
hắc bào cũng đã bị vô số thiết xích trói chặt lại rồi bị phanh thây tám mảnh.
Nhưng cũng giống như lần trước, thi thể bị xé rách lại biến thành một thây ma
ghê rợn, còn thiếu niên mặc hắc bào lại lần nữa xuất hiện trên không trung.
Xung quanh hắn, từng đoàn hắc vụ bồng bềnh lay động, nhưng hắc vụ này tuy rằng
ảo ảnh mơ hồ nhưng lại cứng hơn cả huyền thiết, dễ dàng ngăn chặn hàng trăm
thiết xích đang điên cuồng tấn công đến, hoa lửa sau từng đợt va chạm tung bay
đầy trời.
Thiếu niên mặc hắc bào, vẻ mặt lúc này đã nghiêm túc trở lại, vô cùng bình
tĩnh, ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn vào Ngọc Phong nơi xa, nói
“ Ngươi cũng là Pháp Sư? Nói, ngươi thuộc điện nào trong Thất Điện, có biết
lần hành động này quan trọng như thế nào không mà dám ra tay ngăn cản?”
Ngọc Phong đôi mắt khẻ đảo, cười khẩy nói
“ Buồn cười, cứ là Pháp Sư thì đều thuộc Thất Tinh Thánh Điện các ngươi sao? Ở
đâu ra cái đạo lý chó má ấy vậy?”
Vừa nói, Ngọc Phong càng thúc dục thiết xích đánh mạnh vào làn hắc vụ do thiếu
niên hắc bào tạo ra, Luân Hồi kiếm khẽ tra vào vỏ, khom người xúc thế
Thiếu niên mặc hắc bào đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền biến thành giận dữ,
quát
“ Thì ra là bọn ngoại đạo, sức mạnh của Pháp Thuật chỉ có Thánh Điện chúng ta
có quyền sở hữu và ban phát, những kẻ không được cho phép mà dám trở thành
Pháp Sư chính là xem thường tôn nghiêm của Thánh Điện, chết chưa hết tội”
Ngọc Phong cười gằn, cũng không thèm phản bác lại lời hắn, chém ra một kiếm
vào không trung
“ Gia Trọng Vô Hình Đoạt Mệnh Trảm!”
Một kiếm chém vào không trung không tạo ra bất kỳ hiệu quả gì, động tác không
khác gì một thằng ngu. Nhưng chỉ một giây sau, không gian phía trước thiếu
niên mặc hắc bào bổng nhiên rung động, rồi một tia kiếm khí hình trăm khuyết
duy một màu đen, mang theo hơi thở tử vong bổ đến.
Thiếu niên mặc hắc bào nhìn tia kiếm khí phóng đến trước mắt, vẻ mặt vô cùng
tự tin, cười nhạt
“ Ngu ngốc, ngươi nghĩ một kiếm chiêu đơn giản như thế liền có thể xuyên thủng
lá chắn của ta? Riêng cái lá chắn hắc vụ này ta đã dùng hơn hai nghìn ba trăm
bộ thi thể của cường giả Khí Tông, kết hợp với hai trăm u hồn tế luyện mà
thành, cho dù có đón nhận một chiêu toàn lực của Cửu Tinh Khí Tông cũng không
xi nhê gì?”
Đúng như lời hắn nói, kiếm khí hắc sắc đánh lên lớp vụ khí lại không tóe lên
tia lửa như thiết xích, ngược lại tựa như bị vụ khí nuốt trọn vào bên trong,
không thể xuyên qua vụ khí chạm đến cơ thể của thiếu niên mặc hắc bào, đồng
thời cũng chẳng tạo ra bất kỳ một hiện tượng gì. Cái này giống như khi ta ném
một hòn đá xuống giữa biển khơi vậy.
Ngọc Phong nhìn một sát chiêu luôn mang lại thắng lợi cho hắn thế mà không tạo
ra được bất kỳ ảnh hưởng gì đối với thiếu niên trước mặt, tâm thần liền rơi
vào trầm tư, đồng thời cũng thu hồi thiết xích trở lại, cứ điên cuồng tấn công
như thế này cũng không phải là cách, chỉ duy trì Thiên Thủ Tu La Hồng Ảnh
Thiết Xích một lúc mà tinh thần lực của hắn đã giảm đến một phần ba.
Cho dù là Tiên Linh Pháp Thể, lại sử hữu thiên phú tinh thần lực cực cao nhưng
xét cho cùng, hắn vẫn chỉ mới tu luyện tinh thần lực hơn nửa năm,Tu vi Pháp Sư
hiện tại của hắn cũng mới chỉ mới đến Cam Sắc Pháp Sư, trong khi đó thiếu niên
mặc hắc bào trước mắt kia ít nhất đã là Hoàng Sắc Pháp Sư rồi.
Nên biết tu vi Pháp Sư được phân bậc khác với Khí sư.
Nếu Khí Sư được chia làm mười cấp bậc từ Khí Đồ, Khí Linh, Khí Hồn, Khí Tông,
Khí Tôn, Khí Vương, Khí Hoàng, Khí Đế, Khí Thánh và Khí Thần. Trong đó Khí Đồ
thấp nhất, Khí Thần cao nhất.
Thì chức nghiệp Pháp Sư chỉ chia làm bảy cấp độ là Hồng Sắc, Cam Sắc, Hoàng
Sắc, Lục Sắc, Lam Sắc, Hắc Sắc và Tử Sắc. Trong đó Hồng Sắc thấp nhất, Tử Sắc
cao nhất.
Do đó nếu Ngọc Phong nếu muốn so đấu độ cường đại tinh thần lực với thiếu niên
hắc bào chính là tìm chết, hắn phải nghĩ ra một cách khác
Ngọc Phong thu hồi Mộng Thần Nhãn lại, một lần nữa kích hoạt Miêu Nhãn, thân
thể bắn lên như đạn pháo, rút ra Vô Cực kiếm, một kiếm chém mạnh đến
“ Gia Trọng Cụ Thuật, Gia Trọng Đoạt Mệnh Trảm!”
Vô Cực kiếm vừa được vung ra liền bị bao phủ trong một màu đen tăm tối, uy lực
trong nháy mắt tăng mạnh gấp đôi, mang uy thế phá sơn dời núi mà đánh đến.
Thiếu niên hắc bào nhìn Ngọc Phong thu hồi Pháp Ấn rồi lại như con trâu điên
lao thẳng đến, khóe miệng nhết lên nụ cười khinh thường, vung tay ra
“ Thiệu Hồi Ma Thi, Thiết Giáp Thây Ma!”
Trên bàn tay đưa ra phía trước của thiếu niên hắc bào liền xuất hiện một Pháp
Ấn hắc sắc rộng hơn năm mét, rồi ngay sau đó, từ bên trong ánh sáng tối tăm
của Pháp Ấn, một thây ma khổng lồ chui ra. Thây ma này cao hơn năm mét, toàn
thân chỉ còn da bọc xương nhưng lại có màu bạc trắng của kim loại, thây ma vừa
chui ra liền vung móng vuốt sắc nhọn đánh đến Ngọc Phong đang lao tới.
Trong nháy mắt, Vô Cực kiếm mang theo uy lực kinh thiên bổ thẳng lên móng vuốt
sắc nhọn đó, và trong ánh mắt trợn lớn không thể tin nổi của thiếu niên mặc
hắc bào, Vô Cực kiếm đập gãy cánh tay con thây ma kim loại, sau đó bổ thẳng
lên người nó, nháy mắt đập nát thây ma kim thành từng mảnh.
Tuy nhiên kiếm thế khủng bố vẫn không dừng lại ở đó, Vô Cực kiếm tựa như một
chiếc máy ủi khổng lồ, xuyên thủng cơ thể gãy nát của con thây ma kim loại,
đập mạnh vào vòng phòng hộ hắc vụ đang bao bọc thiếu niên hắc bào.
ẦM! Một tiếng va chạm vang dội.
Chỉ thấy vòng phòng hộ hắc vụ ngay lập tức bị kiếm ảnh hắc sắc phá vỡ tung
tóe, còn thiếu niên hắc bào thì như một một trái banh, bị đập thẳng xuống dưới
mặt đất, oanh ra một cái lỗ to tướng trên quảng trường, lồng ngực bị đập nát,
máu đen không ngừng từ khóe miệng hắn trào ra ngoài.
Ngọc Phong một kích thành công liền thừa thắng truy theo, hắn hai tay nắm Vô
Cục Kiếm từ trên trời giáng xuống, lại một chiêu Gia Trọng Đoạt Mệnh Trảm chém
ra, muốn trong một kích này giết chết luôn thiếu niên hắc bào.
Thiếu niên mặc hắc bào nằm trong cái hố to, cảm thấy lồng ngực đau nhức khôn
cùng, lại nhìn thấy Ngọc Phong đang điên cuồng lao xuống, khí tức tử vong như
đang bao trùm lấy hắn. Tuy nhiên thiếu niên hắc bào không phải kẻ cam lòng
chịu chết, khóe miệng chứa đầy máu tươi thế nhưng lại cười gằn một tiếng, lẩm
nha lẩm nhẩm đọc một đoạn chú ngữ thật dài và cũng vô cùng khó hiểu.
Mà theo từng chú ngữ được thiếu niên hắc bào niệm ra, vùng không gian trước
người hắn liền xuất hiện từng đường vân màu đen lấp lánh quang mang. Những
đường vân này vừa xuất hiện liền lấy tốc độ cực nhanh lan rộng ra, trong nháy
mắt kết thành một Pháp Ấn không lồ, gần như bao phủ toàn bộ bề mặt quảng
trường.
Grào! Từ bên trong Pháp Ấn, một tiếng gầm kinh thiên khiếp địa vang lên. Chỉ
thấy một cái chân khổng lồ với năm móng vuốt sắc bén bất ngờ vươn ra ngoài,
đánh thẳng vào kiếm ảnh sát nhân của Ngọc Phong. Cái chân khổng lồ này thế
nhưng lại mang trong mình sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, vừa mới vung một cái
liền khiến Ngọc Phong bắn ngược trở ra, đập mạnh vào lớp màng phong ấn trên
bầu trời, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị thương không nhẹ rơi bịch xuống
mặt đất.
Thiếu niên hắc bào nhìn thảm trạng của Ngọc Phong, cố nén đau nhức nơi lồng
ngực, cười to
“ Khặc khặc, nhóc con chó chết, đã biết sức mạnh của bổn đại gia chưa….hả? Mẹ
nó chứ, thằng nhóc chết tiệt không biết lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy, thế mà
đập nát cả hắc vụ phòng hộ của ta, bất quá ngươi cũng chỉ có thể làm được đến
thế mà thôi, giờ thì chết mẹ mày đi! Giết”
Thiếu niên hắc bào gầm lớn một tiếng ra lệnh, mà theo đó từ trong Pháp Ấn
khổng lồ lại lần nữa vang lên một tiếng gầm kinh thiên triệt địa. Chỉ thấy cái
chân khổng lồ kia vươn ngũ trảo cào xuống mặt đất, kéo mạnh một cái, ngay sau
đó một cái đầu rồng khổng lồ chui ra khỏi Pháp Ấn, cái đầu rồng này to lớn vô
bì, vô cùng uy mãnh, khắp cả đầu đều là long lân đỏ rực ánh lên màu kim loại,
cặp mắt tam giác đỏ như máu chứa đầy lòng hận thù và sát ý lăng thiên, trên
đỉnh đầu còn có một cặp sừng nhọn hoắc cong cong như sừng trâu.
Sau cái đầu rồng to lớn chính là cái cổ tráng kiện, chỉ có điều trên cái cổ đó
lúc này đang đeo một cái vòng sắt khổng lồ, trên vòng sắt có bốn sợi xích to
bự giữ lại, nối dài từ vòng sắt đến bên trong Pháp Ấn khổng lồ.
Con rồng khổng lồ này thế mà thật sự còn sống, hơn nữa hình như là đang bị
giam giữ, trói buộc.
Thiếu niên thấy đầu rồng đã chui ra, miệng lại niệm một tràng chú ngữ khó
hiểu, mà theo đó, chiếc vòng sắc trên cổ rồng đột nhiên sáng lên từng đồ hình
Pháp Ấn chằn chịt. Đồ hình pháp ấn vừa sáng, con rồng khổng lồ liền điên cuồng
rống lên đau đớn, cuối cùng mở to cái miệng sâu như hang động, phun ra một
chùm năng lượng hủy thiên diệt địa màu đỏ, bắn thẳng vào vị trí Ngọc Phong vừa
rới xuống.
Mà sau khi bắn ra luồng năng lượng này, đầu rồng và vuốt rồng liền nhanh chóng
rút trở lại bên trong Pháp Ấn, sau đó Pháp Ấn khổng lồ cũng tan biến theo.
“ Khặc khặc, được chết dưới sức mạnh của Thiên Long, ngươi chết cũng không hối
hận, ha ha ha!”
Nói thì lâu nhưng tất cả chỉ xảy ra trong vòng mười mấy giây thời gian mà
thôi, Ngọc Phong ngã xuống vừa gắng gượng đứng dậy thì luồng năng lượng hủy
thiên diệt địa khổng lồ đã bắn đến. Không còn thời gian để né tránh, Ngọc
Phong chỉ có thể lựa chọn chống đỡ, trong giờ phút này, đầu óc hắn chỉ còn một
mãnh trống rỗng, lòng không tạp niệm vô cùng bình tĩnh.
Ngọc Phong lấy Vô Cục Kiếm cắm vào mặt đất sau lưng rồi tựa cơ thể vào, đôi
mắt Miêu Nhãn biến thành Thôn Phệ Nhãn như hai cái hắc động u tối, hai bàn tay
bởi vì sức mạnh của Thôn Phệ Nhãn mà đã biến thành màu đen vươn ra, trực tiếp
đón lấy luồng năng lượng khổng lồ đang kéo đến.
ẦM!
Trong chớp mắt, luồng năng lượng khổng lồ liền nuốt trọn Ngọc Phong, cuối dùng
đập vào lớp màng phong ấn hắc sắc rồi mới biến mất. Những nơi mà luồng năng
lượng này đi qua, tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt sạch sẽ, quảng trường đá xanh
bị nung đến nóng chảy, hơn trăm thiếu niên, thiếu nữ cho dù đã được vòng phòng
hộ bảo vệ cũng không thể bảo toàn tính mạng trước sức mạnh nghịch thiên này,
hoàn toàn bị đốt thành tro bụi, không còn chút vết tích.
Duy chỉ có ở phần cuối của con đường dung nham, ngay trước lớp màng phong ấn
hắc sắc, là còn tồn tại một bóng người mơ hồ. Bản thân Ngọc Phong lúc này có
thể nói là vô cùng chật vật, quần áo bị đốt cháy te tua, chân tay toàn là vết
cháy khét đen đen, đỏ đỏ vô cùng ghê rợn, hơi thở phi thường suy yếu, cho dù
cơ thể hắn đã từng dùng máu huyết thú vương để cường hóa qua nhưng chính mặt
thừa nhận luồng năng lượng hủy diệt này đúng là có chút ăn không tiêu.
Đó là còn chưa nói hắn đã sử dụng Thôn Phệ Nhãn để hút đi phần lớn sức mạnh
của luồng năng lượng áp lên người hắn, nếu không có Thôn Phệ Nhãn hổ trợ chắc
giờ đây hắn cũng không khác gì trăm thiếu niên kia, chỉ còn lại một nắm tro
tàn.
Thiếu niên hắc bào thấy Ngọc Phong hứng chịu một đòn kinh khủng như thế mà vẫn
không chết, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình
“ Ngươi thế mà còn sống? Làm sao ngươi có thể sống sót dưới hơi thở của Thiên
Long? Thế quái nào, ngươi có còn là con người nữa không?”
Vượt qua một kiếp hung hiểm, Ngọc Phong thở phào một hơi, hai cánh tay hắc sắc
liền áp chặt lại với nhau, sau đó từ từ mở ra. Chỉ thấy khoản không giữa hai
tay của hắn có thêm một quả cầu năng lượng cực kỳ tinh thuần, quả cầu trắng
lúc này đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh, phát ra từng tiếng rít gió bén
nhọn. Khí tức hủy diệt một lần nữa lang tràn khắp không gian.
Ngọc Phong khó khăn nở nụ cười vô cùng khó coi, tiếng có tiếng không nói ra
“ Ngươi hỏi ta có còn là người nữa không à? Hắc, nếu muốn biết như thế thì
xuống gặp diêm vương mà hỏi!”
“ Gia Trọng Cụ Thuật! Hắc Ám Bá Thiên Chưởng!”
Ngọc Phong cười lớn, hai tay bắt chặt lại rồi đẩy mạnh ra. Quả cầu năng lượng
màu trắng tinh khiết sau khi được Gia Trọng Cụ Thuật cường hóa liền biến thành
màu đen, sao đó nó liền vỡ tung, giải phóng một luồng năng lượng hắc sắc khổng
lồ, dọc theo con đường dung nham mà bắn ngược trở lại thiếu niên hắc bào.
Nhìn luồng năng lượng hủy diệt đang bắn tới, thiếu niên hắc bào đầu tiên là
ngạc nhiên vô cùng
“ Không thể nào, ngươi làm sao có thể đánh ra thuật khí khủng bố như thế? Tại
sao trong đó lại mang hơi thở của Thiên Long?”
Nhưng rồi ngay sau đó, hắn cảm thấy run sợ, một sự sợ hãi khủng khiếp nhanh
chóng kéo đến, tràn ngập cơ thể hắn, thiếu niên hắc bào lại há miệng hét to
“ Không….ta không thể chết, ngươi không được giết ta, không có quyền giết ta.
Ta là thánh tử của Hắc Ám Điện, là người thừa kế ngôi vị điện chủ, ta không
thể chết….. ............Không……!!!!!”
Khi tự tay bắn ra nguồn năng lượng khủng khiếp hủy diệt mọi thứ, tâm tình
thiếu niên mặt hắc bào chính là vô cùng hưng phấn, nhưng đến lúc tự thân phải
hứng chịu luồng năng lượng mang tính chất hủy diệt tương tự, chính hắn lại lâm
vào khủng hoảng cực độ, như là cái chết đang bao trùm lên đầu hắn, cực kỳ nặng
nề, cực kỳ khó thở.
Cái cảm giác bất lực chờ chết chính là như vậy!
....................~.~................