Bí Thuật Ma Vật Cường Sinh


Người đăng: QuytSweet

Ngọc Phong dùng Miêu Nhãn, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thấy
rợn người, quả thật là quá kinh khủng. Hắn nhìn một lát, cuối cùng từ trong
đám thây ma đông đảo, tìm ra một bóng người, kẻ đã gây ra thảm cảnh đánh sợ
này, chính là tên thiếu niên mà hắn đã để ý từ lúc trước, kẻ mang trên mình
hơi thở của pháp thuật.

Tên thiếu niên mặc hắc bào cũng mọc hai cánh dơi sau lưng giống như bọn thây
ma, bay lơ lững trên không trung, ánh mắt hẹp dài đầy xảo trá và ác độc nhìn
xuống đám thiếu niên, thiếu nữ đang không ngừng kêu gào bên dưới, hắn nở nụ
cười thỏa mãn, nói lớn

“ Thiên tài Đại Việt quốc cái gì chứ, hoàn toàn chỉ là một đám thùng cơm vô
dụng, ha ha ha. Tất cả các ngươi đều sẽ trở thành thức ăn bồi bổ cho thuộc hạ
của ta, hắc hắc!”

Tiểu Ái lúc này cũng hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, cánh tay níu chặt tà áo
của Ngọc Phong, nghe từng tiếng kêu gào vang lên mà hoang mang vô cùng, lo
lắng hỏi

“ Phong ca ca, chuyện gì đang xảy ra thế, tại sao lại có nhiều tiếng kêu gào
đáng sợ như vậy?”

Ngọc Phong đưa tay nắm lấy bả vai nhỏ bé có chút run rẫy, thành thật nói

“ Chúng ta đang bị một kẻ xấu tấn công, sự việc diễn ra đã có chút nghiêm
trọng rồi”.

Tiểu Ái nghe thế liền hốt hoảng, vội nói

“ Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Kẻ địch ở nơi nào? Có mạnh không? Tối quá,
muội không nhìn thấy gì cả?”

Ngọc Phong hạ thấp giọng dặn dò

“ Chuyện này muội không giúp ích được gì đâu, mau chóng bóp nát thẻ bài của
muội kích hoạt vòng phòng vệ, ở bên trong đó muội sẽ an toàn!”

Tiểu Ái gật nhẹ đầu đáp ứng, sau đó hơi lo lắng hỏi

“ Vậy còn Phong ca ca thì sao? Huynh cũng kích hoạt vòng phòng vệ luôn à?”

Ngọc Phong thấy Tiểu Ái quan tâm mình, từ sâu trong thâm tâm cảm thấy ấm áp,
cười nói

“ Muội đừng quên Phong ca ca lợi hại như thế nào, còn có kẻ nào có thể làm gì
ta chứ?”

Trong đêm tối, đôi mắt Tiểu Ái sáng lên sự sùng bái, gật đầu cái rụp, cười
giòn tan

“ Đúng vậy, Phong ca ca lợi hại nhất, kẻ nào cũng không thể làm gì được huynh
cả. Phong ca ca cố lên, đi đá đít bọn chúng!”

Nói rồi Tiểu Ái liền bóp nát thẻ bài của nàng, kích hoạt trận pháp ẩn giấu từ
trước, tạo thành một vòng phòng phòng hộ hình bán cầu vô cùng chắc chắn, bảo
vệ nàng bên trong.

Cũng trong lúc này, như cảm nhận được dao động linh khí phát ra từ vòng phòng
hộ, một đám ba con thây ma đập cánh lao về phía này, bọn chúng vươn lên móng
vuốt sắc nhọn, cái miệng lớn đầy máu mở to, nhắm Ngọc Phong cắn tới.

Tuy rằng hành vi của đám thây ma làm cho hắn cảm thấy rợn người nhưng xa xa
còn chưa đủ để khiến hắn sợ hãi, đến cả đối mặt với Thú Vương hắn còn dám
quyết chiến thì đám thây ma này có là cái khỉ gì chứ?

Chỉ thấy đôi mắt Ngọc Phong lóe lên ánh sáng sắc lạnh, tay nắm Luân Hồi kiếm
dứt khoát chém ra.

“ Mai Hoa Kiếm thức thứ nhất, Khai Hoa!”

Kiếm ảnh vừa lướt qua, cả ba con thây ma liền bị chém đứt ngang người, rơi
‘bịch bịch’ xuống mặt đất. Tuy nhiên bọn chúng rớt xuống đất cũng không bị
giết chết mà lại dùng tay chân điên cuồng bò đến vị trí của Ngọc Phong với tốc
độ cực nhanh, ba cái miệng lởm chởm răng nhọn, còn vươn chút ít thịt nát bên
trên, kêu ‘khè khè’ không ngừng.

Ngọc Phong thấy ba con thây ma bị hắn chém đút người thế mà vẫn còn sống, mi
tâm hơi nhíu lại, tiếp tục chém ra một kiếm nữa

“ Mai Hoa Kiếm thức thứ hai, Phong Hoa!”

Một kiếm xuất ra, lóe lên kiếm ảnh hình vòng cung, cùng lúc cắt lìa tứ chi và
đầu ra khỏi cơ thể đám thây ma, đoạn tuyệt tất cả khả năng di chuyển của
chúng. Nhưng dù vậy, ba con thây ma này thế mà vẫn không chết, chúng dùng cơ
thể nhớp nháp đầy máu tươi uốn lượn qua lại như rắn mà bò tới, những cánh tay,
chân bị đứt rời cũng co quắp lại rồi bung mạnh ra, búng mạnh về phía Ngọc
Phong, năm móng tay, móng chân sắc nhọn mở ra cào tới, kể cả cái đầu lăn lông
lốc cũng dũng hằm răng mà bò trên mặt đất, chậm rì rì từng chút một tiếp cận
hắn.

Thân hình Ngọc Phong hơi ngã về phía sau tránh thoát những cánh tay đang lao
tới, lại xuất ra một kiếm nữa

“ Mai Hoa Kiếm thức thứ năm, Tàn Hoa!”

Kiếm vừa xuất, kiếm khí từ trong lưỡi kiếm liền ào lạt tuông ra, như một mưa
tiễn dày đặt, bắn cơ thể ba con thây ma thành cái sàn, phanh thây ngàn mảnh.
Đến lúc này rồi, ba con thây ma mới hoàn toàn bị hủy diệt, không thể ngóc đầu
sống lại bất kỳ lần nào nữa.

Giải quyết xong ba con thây ma, Ngọc Phong liền hướng đám thiếu niên, thiếu nữ
không xa, quát lớn

“ Mọi người nghe đây, mau bóp nát thẻ bài của mình, sử dụng vòng phòng hộ mà
cứu lấy tánh mạng!”

Cả đám thiếu niên đang lâm vào khủng hoảng cực độ, điên cuồng chém giết tứ
phía, bổng nhiên nghe được lời nhắc nhở của Ngọc Phong làm cho cảnh tỉnh, liền
ngay lập tức lấy ra thẻ bài, không chút do dự mà bóp nát, giải phóng hàng loạt
vòng phòng vệ trong một lúc, may mắn giữ lại được cái mạng. Tuy nhiên vẫn có
một vài thiếu niên chậm tay, hoặc đã hoàn toàn hóa cuồng không kịp bóp nát thẻ
bài liền bị cả đám thây ma thay nhau xâu xé, ăn tươi nuốt sống ngay trong nháy
mắt.

Người thiếu niên mặc hắc bào nhìn khung cảnh bên dưới, rồi lại nhìn Ngọc Phong
cách không xa, cơn giận liền xông lên đầu, hét lớn

“ Nhóc con khốn kiếp, dám phá hủy chuyện tốt của ta. Giết hắn!”

Dưới sự điều khiển của thiếu niên mặc hắc bào, hàng trăm con thây ma vỗ đôi
cánh dơi, ào ào lao thẳng vào Ngọc Phong.

Bất quá đối với thanh thế đáng sợ của đám thây ma, Ngọc Phong vẫn mặt không
biến sắc, Miêu Nhãn màu lục bảo vô cùng nổi bật trong màn đen u tối, tay nắm
kiếm xoay eo chém mạnh ra

“ Kim Hỏa Tàn Hoa!”

Ngay tức thì, hàng vạn tia kiếm khí sắc lạnh màu trắng bạch mang theo kim hỏa
nóng rực, ào ạt tuông ra khỏi cơ thể Ngọc Phong, tựa như một con sóng thần hỏa
diễm khổng lồ cuốn lấy bầy thây ma, trong nháy mắt liền nhấn chìm tất cả. Đợi
cho đến khi ánh lửa tan hết, bên dưới mặt đất chỉ còn lại một mảnh tro tàn,
hàng trăm thây ma gớm ghiếc, tất cả đã bị một chiêu của Ngọc Phong phá sạch,
đốt sạch không còn một mống.

Thiếu niên mặc hắc bào nhìn cả bầy thây ma mà hắn dốc công nuôi dưỡng trong
nháy mắt biến thành tro bụi, tức giận đến điên cuồng hét lớn

“ Không! Thây ma của ta, không….không thể nào như thế được! Làm sao một tên
phế vật mới chỉ có tu vi Tứ Tinh Khí Hồn có thể hủy diệt bầy thây ma của ta
chứ? Không thể nào?”

Đôi mắt màu lục bảo của Ngọc Phong chíu thẳng vào thiếu niên mặc hắc bào, ánh
sáng mà xanh lục bổng chốc rực sáng, quát

“ Thứ ngươi không thể tin vẫn còn có nhiều lắm, cứ xuống âm phủ tồi từ từ tìm
hiểu”

Vừa nói, Ngọc Phong vừa giẫm mạnh chân xuống đất, cơ thể tựa như một viên đạn
pháo bắn ra, thẳng đến vị trí của thiếu niên mặc hắc bào, Luân Hồi kiếm lạnh
lẽo chém ra

“ Mai Hoa Kiếm thức thứ sáu, Đoạt Mệnh!”

Thiếu niên mặc hắc bào thân là một Pháp Sư sử dụng thuộc tính hắc ám, cho nên
ngay khi bị Miêu Nhãn chiếu vào liền ngay lập tức bị áp chế 40% sức mạnh, cơ
thể còn chưa thích ứng kịp thời thì bị một chiêu Đoạt Mệnh của Ngọc Phong chém
ngang qua người, ngay lập tức bị chia làm hai nửa rớt bịch xuống đất.

Tuy nhiên sau khi một kiếm uy lực thành công, vẻ mặt Ngọc Phong liền biến sắc,
cơ thể trên không trung lấy một tư thế vô cùng quái dị mà uốn éo, hiểm hóc né
tránh một trảo đòi mạng xược qua lưng, sau đó lộn một vòng rồi rơi xuống đất.

Đôi mắt hắn hiện lên nét khó tin nhìn trở lại không trung. Chỉ thấy ở nơi đó
lại lần nữa xuất hiện một thiếu niên mặc hắc bào đang vẫy động cánh dơi, trong
khi đó kẻ mà Ngọc Phong vừa chém thành hai mảnh rơi xuống đất lại biến thành
một con thây ma đứt nửa người, đang điên cuồng dùng hai tay bò tới vị trí của
hắn.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ngọc Phong, thiếu niên mặc hắc bào cười sằng sặc
nói

“ Nhóc con, bản lĩnh quả thực không tồi, thế mà lại có khả năng áp chế sức
mạnh của ta, bất quá chỉ mới bấy nhiêu thôi còn chưa đủ đâu. Xuất hiện đi
nhưng bầy tôi trung thành của ta, một món ngon đang chờ đợi các ngươi, Triệu
Hồi Ma Thi!”

Roẹt! Không gian phía sau thiếu niên mặc hắc bào bổng nhiên xuất hiện một pháp
ấn màu đen to lớn, rộng đến hơn mười mét. Khác với những loại pháp ấn thông
thường, cái pháp ấn này chỉ là một vòng tròn không tâm giống như cái bánh xe,
mà trong không gian trống rỗng ở giữa, một vòng xoáy màu đen xuất hiện rồi dần
dần mở rộng, cuối cùng che lấp tất cả khoản không bên trong Pháp Ấn, giống như
là một cánh cổng không gian huyền bí.

“ Khè, khè!” từ bên trong cánh cổng đó, hàng loạt âm thanh ghê rợn vang lên,
ngay sau đó liền có hàng trăm bóng ma màu đen ào ạt kéo ra như nước lũ, những
bóng ma này vô hình, vô chất, giống như một làn khí đen vô định nhưng lại ẩn
ẩn biến thành hình dạng một người chỉ có nữa thân trên được bao bọc trong tấm
áo choàng.

Những bóng ma này vừa chui ra liền điên cuồng bay về phía Ngọc Phong, tuy
nhiên bọn chúng không có ào ạt tấn công như đám thây ma lần trước mà đầu tiên
là tạo thành một vòng tròn khép kín bao bọc Ngọc Phong lại, sau đó mới từ từ
thu nhỏ vòng tròn lại, muốn dần dần bóp chết Ngọc Phong, không cho hắn bất kỳ
con đường nào tránh thoát.

Mỗi cái bóng ma trong đó đều tựa có, tựa không xuất hiện một cái miệng y như
một cái hố đen ghê rợn, hướng về phía Ngọc Phong điên cuồng hút lấy hút để,
cái hút này không phải là hút không khí hay hút linh khí, mà là hút linh hồn,
bọn nó muốn hút linh hồn của Ngọc Phong ra khỏi cơ thể, sau đó sẽ ăn ngấu
nghiến cái linh hồn bé nhỏ đó.

Ngọc Phong bị vây bên trong lực hút kinh khủng, cho dù linh hồn của hắn vô
cùng cường đại cũng đã không chịu dược mà có dấu hiệu muốn thoát ly khỏi cơ
thể. Điều này khiến cho tâm thần Ngọc Phong run sợ không thôi, tuy nhiên hắn
vẫn là gặp nguy không loạn, ngay lập tức vận chuyển Vĩnh Hồn Đại Pháp, công
pháp tu luyện tinh thần lực mà Cổ Diêu Âm truyền cho hắn, mới có thể tạm thời
giữ vững linh hồn ở lại bên trong cơ thể. Đồng thời cũng không quên huy động
Kim Hỏa bên trong cơ thể, lần nữa chém ra một chiêu Kim Hỏa Tàn Hoa.

Một kiếm lần này, Ngọc Phong đã thúc dục đến cực hạn sức mạnh của Kim Hỏa, một
kiếm chém ra liền đánh ra bão lửa, lốc lửa càn quét bốn phương tám hướng,
thiêu đốt hàng trăm bóng ma đang bao quanh hắn. Nhiệt độ của cơn bão lửa này
đã kéo lên đến hơn nghìn độ C, thiêu đốt cả quảng trường đá xanh vô cùng cứng
rắn xung quanh hắn đến gần như là nóng chảy, méo mó biến dạng.

Ấy thế mà, đối mặt với sức mạnh hủy diệt tàn khốc của Kim Hỏa, hàng trăm bóng
ma vẫn sừng sững đứng đó, không hề mảy may chịu một chút ảnh hưởng nào, tựa
như đối với chúng nó, Kim Hỏa nóng đến khủng khiếp chỉ là một trò mèo rẽ tiền,
không đáng một đồng. Đến cả Ngọc Phong tự nhận có định lực cực mạnh, nhưng khi
nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi mờ mịt khó hiểu, Kim Hỏa của hắn thế mà
không thể tạo lên bất kỳ thương tổn gì đến đám bóng ma kia, cho dù là một chút
ảnh hưởng nhỏ nhất cũng không có, làm sao có thể?

Thiếu niên mặc hắc bào nhìn Ngọc Phong hầu như đã lâm vào đường cùng, từng
chút bị hắn ép đến nghẹt thở mà phản khán trong vô vọng, liền cười to vô cùng
đắc chí

“ Nhóc con, lại không ngờ ngươi cũng sở hữu một ngọn Thiên Sinh Hỏa Diễm đấy,
hèn chi lại có sự tự tin mãnh liệt như thế. Bất quá cho dù có là Thiên Sinh
Hoả Diễm cũng không thể thiêu cháy được U Linh Ác Ma cả ta, lửa chỉ có thể
thiêu đốt được vật chất, còn đối với những thứ không phải là vật chất thì có
thiêu đốt đến cả trăm năm, vạn năm cũng sẽ không thể gây ra được bất kỳ thiệt
hại gì.

Hắc, U Linh Ác Ma của ta chính là được luyện thành từ ác hồn, những linh hồn
lạc lối tại trần gian, là những thực thể phản vật chất, Thiên Sinh Hỏa Diễm
của ngươi không bao giờ có thể thiêu cháy được chúng nó.

Hắc hắc, ngươi hay là mau bó tay chịu chết đi, như thế có thể sẽ bớt đau đớn
hơn chút đỉnh đấy. Hơn nữa ngươi sau khi chết cũng không cần lo, ngọn Thiên
Sinh Hỏa Diễm này của ngươi trong tay ta sẽ được phát dương qua đại, có Thiên
Sinh Hỏa Diễm cộng với bí thuật Ma Vật Cường Sinh của ta, ta liền có thể luyện
ra hàng vạn thây ma cường đại nhất, mạnh mẽ nhất, đao thương bất nhập, thủy
hỏa bất xâm. Có nó, ta sẽ có cả một đạo quân bách chiến bách thắng, không sợ
mệt mỏi, không sợ đau đớn và hơn hết là không bao giờ sợ chết.

Cái gì mà Thất Tinh Thánh Điện, cái gì mà Bát Đại Đế Quốc, tất cả sẽ đều bị ta
dẫm nát dưới chân, ha ha ha! Thật không ngờ đi một chuyến đến cái Đế Đô nhỏ bé
này lại chiếm được lợi lộc vô bờ như vậy”.

Ngọc Phong liếc mắt nhìn tên thiếu niên mặc hắc bào đang phấn khích cười như
điên như dại, đôi môi hắn khẽ nhết, nở nụ cười trào phúng

“ Ngươi hình như vui mừng quá sớm đấy, chưa từng nghe đến câu nói ‘miếng ăn
cho vào miệng còn có thể rớt ra’ sao hả, thằng ngốc!”

“ Mộng Thần Nhãn!”

“ Thiên Thủ Tu La Hồng Ảnh Thiết Xích!”

Ngọc Phong cười trào phúng, đôi mắt mèo màu lục bảo đột nhiên biến thành đôi
mắt một màu hồng phấn yêu mị. Cùng lúc đó, hàng trăm Pháp Ấn hồng sắc bổng
nhiên xuất hiện khắp không gian, rồi từ trong những pháp ấn này, vô số Xích
Sắt ào ạt tuông ra, đầu mỗi sợi xích đều có gắng một lưỡi dao sắt lạnh hàn
quang, mà trên thân mỗi sợi xích cũng có chi chít là gai nhọn.

Mỗi sợi xích giống như một con độc xà, chúng đan vào nhau uốn lượn trên không
trung, sau đó liền lấy tốc độ không tưởng, một phần phóng đến thiếu niên mặc
hắc bào, bao vây bốn phương tám hướng xung quanh hắn, rồi nhanh chóng xiếc
chặc lại, còn một phần khác lại điên cuồng lao vào đám bóng ma, lần lượt xuyên
thủng từng con một. Mà những bóng ma một khi bị xích sắt xuyên qua liền kêu la
một tiếng đau đớn thất thanh rồi hoàn toàn tan biến vào hư vô.

......................~.~....................


Bất Tử Nhãn - Chương #212