Vô Tận Kiếm Vực


Người đăng: QuytSweet

Nghe lời kẻ mặt hắc bào nói, Lục Linh nhíu chặt lông mày, tâm trạng vô cùng
nặng nề. Kẻ trước mặt này ẩn giấu quá sâu, còn mạnh hơn nàng tưởng rất nhiều
lần, đến cả thuật khí mạnh nhất của nàng là Lôi Cực Thiên Phạt cũng không thể
làm gì được hắn, ngược lại một chiêu cực đại vừa rồi đã ngốn hết hai phần ba
số lượng linh khí tích trữ của nàng, chỉ còn lại một phần duy nhất.

Lục Linh biết lần chiến đấu này đã thúc đẩy đến cực hạn sức mạnh của nàng, còn
hung hiểm hơn cả lần chiến đấu với Độc Nhãn Bạo Hùng Long nữa, chỉ một nước đi
sai lầm thôi, nàng chắc chắn phải bỏ mạng lại đây.

Biết là thế nhưng nó không hề làm cho ý chí của nàng bị lu mờ, ngược lại càng
làm cho chiến ý của nàng gia tăng mãnh liệt, ‘có khiêu chiến mới có tiếng bộ,
vượt qua chông gai mới lấy được thành quả’, cái đạo lý này, nàng rõ hơn ai
hết.

Kẻ mặc hắc bào thấy Lục Linh nhíu chặc lông mày liền cười lạnh một tiếng, vung
mạnh bàn tay về phía trước quát

“ Thập Diện Mai Phục!”

Vút! Vút! Vút!

Dưới sự chỉ huy của kẻ mặc hắc bào, hàng chục thanh Hoàng Kiêm Kiếm liền phá
không đâm về phía Lục Linh, hơn nữa không giống như lần trước chỉ tấn công
theo một hướng, lần này, hơn tám mươi thanh kiếm giăng đầy khắp nơi trên bầu
trời giống như một cái lưới lớn, lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy
được từ bốn phương tám hướng tấn công Lục Linh.

Lục Linh đứng giữa lưới kiếm, Minh Kính Nhãn quét ngang tứ phía, Tử Lôi Thần
Kiếm trên tay liên tục vung nhanh, điên cuồng chém bay vô số Hoàng Kim Kiếm
đánh tới. Tuy nhiên số Hoàng Kim Kiếm bị đánh bay lại một lần nữa quay trở lại
tấn công nàng, từng đợt, từng đợt như mưa kiếm xé ngang không trung đâm thẳng
đến, liên miên bất tận, không bao giờ ngừng.

Trong lớp kiếm ảnh vô cùng vô tận, dù Lục Linh có Minh Kính Nhãn đi chăng nữa
cũng không thể nào ngăn chặn toàn bộ Hoàng Kim Kiếm đánh tới, không ít lần bị
Hoàng Kim Kiếm hoặc chém, hoặc đâm thẳng vào người, xé toạt lớp áo vải bên
ngoài, để lộ tấm nhuyễn giáp bằng kim ty bảo hộ bên trong. Mặc dù thế, nhuyễn
giáp kim ty cũng không thể nào bao phủ toàn bộ cơ thể Lục Linh, chỉ có thể bảo
vệ phần thân người, còn dư lại hai tay hai chân đều bị kiếm quang chém qua vài
lần, máu nhuộm ướt đẫm cả quần áo.

Tình cảnh nếu cứ như thế này mà kéo dài, Lục Linh không bị Hoàng Kim Kiếm đâm
chết cũng sẽ bị hao hụt linh khí làm cho mệt chết.

Ở bên ngoài, kẻ mặc hắc bào nhìn bộ dạng chật vật đến khốn khổ của Lục Linh mà
cười to khoái chí

“ Hắc, hắc, cảm giác bất lực như thế nào hả? Chắc đây là lần đâu tiên người
cảm thấy như vậy đúng không, thiếu tông chủ Bạch Vân Tông? Hắc hắc, không cần
gấp gáp, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ, hường thụ bị Hoàng Kim Kiếm của ta từ từ
từng chút một gọt xuống từng tảng thịt trên người ngươi, đến khi nào ngươi chỉ
còn là một bộ xương trắng mới thôi!”

Lục Linh bị vây giữa võng kiếm bất tận vô cùng chật vật, lại nghe rõ từng câu
từng chữ châm chọc của kẻ mặc hắc bào, lông mày tuy rằng nhíu chặc nhưng không
hề có chút gì là lo lắng hay sợ hãi. Tình cảnh éo le hơn thế này nàng đã từng
gặp qua không ít rồi, nhất là lần bị bao vây bên trong một bầy Thằn Lăng Băng
vào bốn năm trước, nó còn nguy hiểm hơn thế này nhiều, khi đó nàng cứ tưởng là
đã chết chắc rồi ấy chứ, bao nhiêu đây còn chưa xi nhê gì!

Nàng một tay vung kiếm, một tay đánh chưởng hất văng vô số Hoàng Kim Kiếm đang
đánh tới, một bên âm thần tích tụ linh khí vào lòng bàn tay, nén một khối
lượng linh khí khổng lồ vào một huyệt vị duy nhất nằm chính giữa lòng bàn tay.

Đợi cho đến khi linh khí đã tích tụ xong, Lục Linh liền hét lớn một tiếng,
linh khí hai màu tử bạch bạo nổ mà ra, quấn quang cơ thể nàng, mà cũng theo
đó, hàng trăm tia Tử Lôi Sấm Sét đột nhiên từ trong cơ thể nàng đánh ra ngoài,
trong nháy mắt đánh văng vô số Hoàng Kim Kiếm ra xa. Chớp lấy thời cơ đó, Lục
Linh liền vung bàn tay đã tích tụ một đống linh khí từ trước, mạnh mẽ đánh ra
về phía kẻ mặc hắc bào, âm thanh thanh thúy mà tràng đầy uy thế quát

“ Bát Quái Chưởng, Thập Bát Trùng Ảnh Trọng Kình!”

Bành! Một chưởng ấn hình bàn tay khổng lồ, cao đến mười mét nháy mắt được Lục
Linh đánh ra, mang theo khí thế áp bức như bài sơn đảo hải đánh thẳng về phía
kẻ mặc hắc bào.

“ Chút trò mèo, đến cả Tử Lôi Sấm Sét còn không thể làm gì ta, ngươi nghĩ một
cái chưởng ấn nho nhỏ này thì có tác dụng gì?”

Nhìn chưởng ấn khổng lồ đang kéo đến, kẻ mặc hắc bào liền cười nhạt một tiếng,
hai tay liên tục điểm xuyến ra ngoài. Mà theo từng cái điểm tay của hắn, Hoàng
Kim Kiếm liền phá không lao ra, hướng bàn tay khổng lồ mà lút nhút đâm tới.

Bất quá mấy chục thanh Hoàng Kim Kiếm đâm vào chưởng ấn không lồ liền bị
chưởng ấn nháy mắt đánh tan vô cùng dễ dàng, hơn nữa từ trên chưởng ấn còn
phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, khí kình càng quét bốn phía, hất tung
tất cả Hoàng Kim Kiếm bay mất xác, trong số đó cũng có không ít thanh vỡ vụng
giữa không trung, không có cách gì bay ngược trở lại. Còn nhưng thanh có thể
bay trở lại cũng không khá khẩm hơn là bao, toàn bộ thân kiếm đều chằng chịt
vết nứt, tựa như chỉ cần chạm mạnh liền vỡ vụn, làm sao có thể chiến đâu được
nữa.

Kẻ mặc hắc bào nhìn thảm trạng của những thanh kiếm, lại nhìn chưởng ấn khổng
lồ đang phá không lao đến, tâm thần tức giận vô cùng. Hắn cắn răng vung tay
thu hồi phần lớn những thanh Hoàng Kim Kiếm đang vây công Lục Linh, ào ạt trở
lại ngăn cản thế đến của chưởng ấn bạch sắc.

Tuy nhiên hành động này của hắn cũng không đem lại được bao nhiêu kết quả, chỉ
cần Hoàng Kim Kiếm đâm vào chưởng ấn, nó sẽ lập tức nổ tung như boom, phá hát
tất cả những thư nó chạm vào, kể cả là cây cỏ, đất đá hay Hoàng Kim Kiếm.

Lục Linh ở đằng xa thoát được một kiếp hung hiểm mà thở phào một hơi nhẹ nhõm,
nàng nhanh tay nuốt vào một vài viên đan dược chữa thương và hồi phục linh
khí, mắt nhìn kẻ mặc hắc bào, cười gằn nói

“ Ngạc nhiên lắm chứ gì? Tưởng ta không nhìn ra cái mánh lới rẽ tiền của ngươi
sao? Tất cả số Hoàng Kim Kiếm này đều được đút thành từ quặng Lôi Kim Thạch,
có tính năng trời sinh là khắc chế lôi điện, ngươi chính là định dùng cái đặc
tính này để khắc chế Tử Lôi Thần Kiếm của ta, nếu không ngươi cũng sẽ không
sống sót được dưới một chiêu Lôi Cực Thiên Phạt vừa rồi.

Bất quá bản lĩnh của ta cũng không phải chỉ là kiếm pháp, mà ta cũng không chỉ
sử dụng lôi điện. Ngươi xem thường Bạch Vân Tông ta, vậy ta sẽ cho ngươi thấy,
sức mạnh của một trong hai thuật khí tuyệt học của Bach Vân Tông, Bát Quái
Chưởng là như thế nào!”

Bát Quái Chưởng, Thập Bát Trùng Ảnh Trọng Kình tên như ý nghĩa, trong một
chưởng ấn khổng lồ có ẩn chứa mười tám tầng khí kình cường đại chồng lên nhau,
trùng trùng điệp điệp. Muốn ngăn chặn chiêu thức này chỉ có một cách duy nhất
là phải lần lượt phá hủy tất cả mười tám tầng trọng kình ẩn chứa bên trong,
như thế mới có thể hủy diệt hoàn toàn được nó. Ngoài cách này ra, không có bất
kỳ phương pháp nào có thể chặn đứng hoặc làm chậm thế đến của chưởng ấn cả,
bởi vì cứ gặp phải ngăn chặn, chưởng ấn sẽ lập tức phát nổ một tầng trọng
kình, phá hủy tất cả mọi vật ngán đường nó.

Cũng vì thế cho nên, chưởng ẩn dù có gặp phải hàng trăm Hoàng Kim Kiếm phá
không đâm đến, cũng không chút gì là chậm lại bước chân, gào thét mà lao ra,
đánh thẳng lên người kẻ mặc hắc bào.

Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!

Bốn tiếng nổ trầm đục đồng loạt vang lên, kẻ mặc hắc bào cho dù cố gắng hết
sức cũng không tránh thoát, chịu phải bốn tầng khí kình còn lại đánh thẳng vào
người liền phun máu bay ngược lên không trung mấy chục mét rồi rơi ầm xuống
mặt đất đánh ra một cái hố to lớn, quần áo nát tan không ra hình dạng, cơ thể
nổ tung đến máu thịt bầy nhầy, vô cùng ghê rợn.

Tuy nhiên, ăn phải một đòn cường đại như thế, kẻ mặc hắc bào vẫn là chưa chết,
hắn gắng gượng ngồi dậy trong đống đổ nát, lấy ra một nắm đan dược đủ màu sắc
cho vào mồm, nhai rột rột như nhai kẹo rồi nuốt xuồng. Đồng thời hắn cũng lấy
ra một bình linh dịch, nghiến găng đổ lên trên lồng ngực bị phá nát của mình,
tiếp sau đó là một tiếng thét gào đau đớn thấu tận trời xanh.

Chỉ thấy từng giọt linh dịch vừa rớt xuống vết thương như là có sinh mạng,
nhanh chóng mọc ra tay chân như một con bọ nhỏ, len lói lút nhút bò vào bên
trong da thịt đầy máu của hắn. Sau đó một cảnh tượng không tưởng liền xuất
hiện, phần ngực bị đánh đến nát bét của hắn thế mà bắt đầu lút nhút động đậy,
máu thịt như hàng vạn con giòi nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ chóng mặt,
xương gãy được nối liền, da mới mọc lên. Trong nháy mắt, thương thế của hắn
liền hồi phục hoàn toàn, trên ngực hiện ra một làn da trắng nõn, đối lập hoàn
toàn với màu da cổ đồng xung quanh.

Ngay khi hắn hồi phục xong, Lục Linh cũng đá đuổi tới, nàng nhìn cảnh tượng
trước mắt mà ngạc nhiên vô cùng, không tự chủ được mà thốt lên

“ Không thể nào? Ngươi lấy đâu ra Tái Sinh Linh Dịch?”

Kẻ mặc hắc bào nghe thế liền cười ha hả khinh thường, nói

“ Thánh Điện chúng ta không giống như bọn quỷ nghèo Bạch Vân Tông các ngươi,
một bình Tái Sinh Linh Dịch còn không tính là gì. Vừa rồi ngươi đánh ta một
đòn, cũng nên đáp trả rồi, chịu chết đi, Vô Tận Kiếm Vực!”

Kẻ mặt hắc bào áp một tay xuống mặt đất, miệng tuy rằng nói chuyện những vẫn
kèm theo một hàng chú ngữ vô cùng tối nghĩa xuất ra, mà theo đó, từng hình xăm
thuật hình ấn trên cơ thể hắn từ từ sáng lên rực rỡ

Đột nhiên, ‘roẹt’ một tiếng, mặt đất dưới chân hai người liền xuất hiện một
pháp ấn kim sắc vô cùng to lớn, chỉ nhìn bề ngang thôi cũng đã kéo dài hơn một
cây số. Pháp ấn vừa xuất hiện, hàng vạn Hoàng Kim Kiếm ngay lập tức từ bên
trong đồng loạt chui ra, cái thì bay lên trời, cái thì găm liền dưới mặt đất ,
chỉ lòi ra phần lưới kiếm sắc nhọn đâm ra, giống như gai nhọn mọc lên tua tủa.

Trong nháy mắt, khắp không trung toàn là kiếm với kiếm, mà trên mặt đất cũng
toàn là kiếm với kiếm như một cái kiếm mộ, cả thế giới lúc này chỉ toàn một
màu vàng kim sáng lấp lánh, mặt đất, bầy trời đều là màu vàng, mà những thanh
kiếm phản ánh sắc vàng lại càng chói lọi hơn nữa, giống như hàng vạn mặt trời
nhỏ bén đang đồng loạt chiếu sáng. Đây là ‘thế giới của kiếm’, đây là Vô Tận
Kiếm Vực.

“ Ngươi đã thấy rồi chứ, hãy mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng sức mạnh mà Thánh
Điện đã ban cho ta, và cũng hãy tự thân mà cảm nhận sức mạnh siêu cường này
hỡi nữ nhân ngu ngốc, dám chống đối với Thất Tinh Thánh Điện, Bạch Vân Tông
chỉ có đường chết, ha ha ha!”

Nói rồi, kẻ mặc hắc bào liền vươn tay nắm lấy một thanh Hoàng Kim Kiếm lơ lững
trước mặt, hướng mũi kiếm sắc lạnh chỉ thẳng vào Lục Linh, quát lớn “ Giết!”

ÀO! ÀO! ÀO!

Nương theo tiếng quát, hàng vạng thanh kiếm đang lơ lững trên bầu trời ào ào
chuyển động, giống như một dãi ngân hà được hình thành bởi kiếm, từ trên trời,
bốn phương tám hướng kéo xuống, nhắm vào Lục Linh mà đâm thẳng tới, hoàn toàn
không có đường thoát, không một kẻ hở. Con đường duy nhất có thể đi lúc này,
chính là đi xuống địa ngục.

Bất quá Lục Linh sẽ không đi con đường này, hay đúng hơn là nàng không hề bước
đi. Lục Linh đúng im một chỗ nhìn hàng vạn Hoàng Kim Kiếm phô thiên tái địa mà
đâm tới, nhanh chóng vứt bỏ tất cả sự nghi hoặc và kinh ngạc ra khỏi đầu, nàng
liền khụy gối, hai tay nắm lấy Tử Lôi Thần Kiếm găm mạnh xuống đất vàng, rồi
kết ấn với tốc độ cực nhanh, nhanh đến nổi chỉ thấy được tàn ảnh, hơn nữa còn
kéo dài rất lâu, đợi cho đến khi hàng vạn Hoàng Kim Kiếm chỉ còn cách cơ thể
nàng chưa đầy nửa mét, ấn kết mới hoàn thành

“ Lôi Thần Hàng Lâm, Lôi Thần Phòng Hộ!”

Chi nghe thấy một tiếng hét nho nhỏ trong hàng vạn kiếm ảnh vang ra, ngay sau
đó, từ vị trí của Lục Linh, một lớp vòng phòng hộ hình bán cầu bất ngờ xuất
hiện, bao phủ Lục Linh vào bên trong cũng như từ từ mở rộng, hất văn vô số
Hoàng Kim Kiếm bay ra ngoài, đến khi mở rộng đến phạm vi hai mét xung quanh
Lục Linh, vòng phòng hộ mới dừng lại rồi duy trì ở đó.

Lớp vòng phòng hộ này hoàn toàn được cấu thành từ lôi điện, lôi quang lập lòe
bao phủ tứ phía, ngoài việc bảo vệ Lục Linh bên trong, nó còn không ngừng
phóng thích ra hàng nghìn tia lôi điện màu tím, đánh phá với hàng vạn Hoàng
Kim Kiếm vần vũ bên ngoài.

Kẻ mặc hắc bào đứng chắp tay nơi xa, ánh mắt lạnh lẽo mà bỡn cợt nhìn lớp vòng
phong hộ của Lục Linh, cười săn sặc nói

“ Tiểu nữ nhân, không ngờ ngươi lại còn có thủ đoạn này nha! Bất quá cũng chỉ
là hàng động dãy dụa trước khi chết mà thôi, chính bản thân ngươi cũng biết
rõ, Hoàng Kim Kiếm của ta chế tạo ra, chính là để khắc chết sức mạnh lôi điện
của Ngươi, dùng lôi điện để cấu tạo một vòng phòng thủ, ngươi nghĩ nó có thể
trụ được trong bao lâu? Năm phút, một phút hay là vài chục giây?”

Đối với lời châm biếm này, Lục Linh hoàn toàn bỏ ngoài tai, những thứ này tên
kia biết, há nàng lại không biết. Chỉ có điều kéo dài được bao lâu thì được,
cho dù có là vài chục giây cũng đã đủ cho nàng hành động rồi.

Chỉ thấy Lục Linh lấy từ nhẫn trữ vật ra hai cuốn trục, một xanh, một đỏ,
nhanh tay đặt trên mặt đất rồi mở ra. Bên trên cuốn trục màu đỏ vẻ hình một cô
gái tuyệt sắc mặc áo trắng, cô gái này thế mà lại giống Lục Linh y như đúc,
chính là bức họa của chính nàng, còn bên trên cuống trục màu xanh còn lại vẽ
một đống đồ hình thuật hình ấn vô cùng phức tạp, hình như là một dạng trận
pháp cường đại gì đó.

Mở ra hai cuống trục xong, hai tay Lục Linh liền kết ấn, sau đó khẻ cắn ngón
tay, vẻ một chữ ‘ảnh’ lên trên cuốn trục màu đỏ, khẻ quát

“ Ảnh Thuật, Họa Chi Phân Thân!”

Ngay sau đó, điều kỳ diệu không thể tin nổi xảy ra, hình vẽ cô gái trong bức
tranh như thể là sống dậy, đầu tiên nàng vươn cánh tay trắng nõn ra khỏi bức
tranh, chống lên mặt đất, sau đó cánh tay thoán dùng lực kéo cả cơ thể của
nàng ra chui ra khỏi bức tranh.

Cô gái áo trắng đứng thẳng dậy, khẻ mỉm cười nhìn Lục Linh, nhẹ nhàn nói

“ xin chào chính ta!"

.......................~.~.....................


Bất Tử Nhãn - Chương #207