Loạn Chiến Đế Đô


Người đăng: QuytSweet

Không có người tìm đánh, Ngọc Phong và Tiểu Ái cũng không còn mục tiêu để giải
quyết, cả hai người liền tìm một vị trí sạch sẽ một chút ngồi xuống, chờ đợi
trận loạn chiến này qua đi.

Tiểu Ái bởi vì có chút ít thương thế trong người nên dùng thời gian này tranh
thủ phục hồi, liên tục vận chuyển Thiên Minh Luân Nhật Công, từng chút một hấp
thu linh khí trong thiên địa.

Còn Ngọc Phong thì rãnh rỗi hơn, tuy rằng hắn đánh nhiều, hạ gục cũng rất
nhiều thí sinh nhưng linh khí lại không tổn hao bao nhiêu, thể lực vẫn vô cùng
sung túc, không hề có bất kỳ dấu hiện nào là mệt mỏi. Hắn ngồi dưới đất, mắt
nhìn lên cao, quan sát từng đồ hình thuật hình ấn mờ nhạt màu xám trắng đang
lưu chuyển bên trên Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn, cố gắng tìm hiểu sự ảo
diệu ẩn chứa bên trong.

Tuy nói rằng Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn là một loại phong ấn không gian
cường đại nhưng gốc rễ bắt nguồn của nó cũng là từ trong trận pháp mà ra. Nên
biết, khả năng khống chế không gian chỉ có Khí Hoàng mới có thể tùy ý sử dụng
và thao túng, những ai chưa đạt tới cấp độ này, cho dù có là Khí Vương cấp độ
Chí Tôn Vương, tiếp cận ngôi vị Khí Hoàng nhất cũng không thể khống chế không
gian được.

Nếu muốn khống chế không gian mà chưa đạt đến cấp độ Khí Hoàng, bắt buộc phải
dựa vào áo nghĩa không gian ẩn chứa bên trong thiên địa dung hòa vào trận
pháp, rồi sau đó từ trận pháp mới có thể thi triển Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn
Phong Ấn, có thể nói quảng trường đá xanh này chính là một cái trận pháp khổng
lồ, nếu là ở nơi khác, không có trận pháp giúp sức, mấy vị lão sư kia chắc
chắn không thể tạo ra phong ấn không gian cường đại như vậy.

Ngọc Phong thiên phú tinh thần lực trời cho đã là bảy điểm, là thiên tài nghìn
năm có một, sinh ra là để trở thành Khí Sĩ, nay lại biến đổi thành Tiên Linh
Pháp Thể làm cho độ nhạy cảm đối với linh khí và áo nghĩa thiên địa gia tăng
cực lớn, vượt xa khí sư bình thường không biết là bao nhiêu lần. Đó là còn
chưa nói đến hắn còn nhận được pháp môn tu luyện tinh thần lực cực kỳ cường
đại của Cổ Diêu Âm, cứ qua mỗi ngày, tinh thần lực của hắn càng cường đại hơn
một ít.

Ấy thế mà, cho dù có làm như thế nào đi chăng nữa, thử nghiệm qua vô số lần,
Ngọc Phong vẫn không thể nào xây dựng được một cái trận pháp hoàn mĩ, cho dù
là một cái tụ linh trận nho nhỏ, đơn giản nhất, cũng làm cho hắn phiền não
không thôi. Nay một trận pháp không gian cường đại lại bày ra trước mắt, hắn
sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này để mà từ từ tìm hiểu, tìm ra cái cốt yếu ẩn
dấu bên trong đó.

Tất nhiên hắn sẽ không thể nào chỉ nhìn liền có thể hiểu thấu cái Nhị Thập Tứ
Thiên Nhãn Phong Ấn này, bất quá lại không quan trọng, cái hắn cần chính là
nguyên lý hoạt động của nó mà thôi, sau đó từ trong cái nguyên lý này tìm ra
cấu tạo đơn giản nhất của trận pháp, chỉ cần nắm chắt cái cấu tạo đơn giản
nhất này, hắn sẽ nắm được sự tinh túy của việc dựng trận.

Nhưng suy cho cùng, nói dễ hơn là làm, Ngọc Phong ngước đầu nhìn phong ấn trên
cao đến mỏi cả cổ mà vẫn chưa tìm hiểu được cái vẹo gì, cho dù là một chút da
lông cũng không, hắn chỉ có thể dựa vào những đồ hình thuật hình ấn mờ nhạt
kia mà tìm hiểu kết cấu của trận pháp. Tuy nhiên ngược đời ở chỗ, tìm hiểu
được kết cấu lại không hề giúp ích gì cho hắn trong việc cấu tạo trận pháp cả,
nói chung là vô cùng rối rắm, một bước khó đi.

Bất quá rối thì rối, Ngọc Phong vẫn một mực dõi mắt mà quan sát, trong đầu hắn
tựa như có một tấm bản đồ khổng lồ, mà trên tấm bản đồ khổng lồ đó, từng trận
pháp được cấu tạo rồi lại bị xóa xổ, sau đó lại được cấu tạo, tạo nên một vòng
tuần hoàn chuyển động không ngừng, duy chỉ có một điều là cho dù có cấu tạo
bao nhiêu trận pháp đi chăng nữa, cũng không có cái nào trùng lặp cái nào.

Lại qua một lúc lâu, Ngọc Phong vẫn chưa thu được kết quả khả quan gì nhưng
hắn lại bị một cảnh tượng trên trời thu hút sự chú ý, hay nói đúng hơn là giật
mình.

Chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm, cao vời vợi, một bóng đen phá không bay vụt
qua với tốc độ cực nhanh, cái bóng đen này là một người hoàn toàn được trùm
kín bên trong hắc bào, chỉ chừa lại cái đầu lộ ra bên ngoài, trên mặt lại đeo
một chiếc mặt nạ màu trắng, trên hai lòng bàn chân của kẻ đó, hai pháp ấn lục
sắc vô cùng phức tạp xoay tròn với tốc độ cực nhanh, mà cũng theo đó, từng cơn
gió lớn trên bầu trời bị hai cái pháp ấn này hút vào rồi thổi ra phía sau, tạo
thành hai cơn cuồng phong đẩy kẻ này lao vút đi.

Nguyên lý hoạt động của hai cái pháp trận này giống như nguyên lý mà Tiểu Ái
sử dụng để bay lên không trung, chỉ có điều kẻ này dùng gió còn Tiểu Ái là
dùng sự bạo tạc của hỏa diễm, hơn nữa trình độ khống chế khả năng này của kẻ
trên bầu trời cũng cao minh hơn Tiểu Ái không biết bao nhiêu lần, chỉ nhìn tư
thế bay vun vút của hắn thôi cũng đủ hiểu.

Ngọc Phong ánh mắt nhìn kẻ lao vút trên bầu trời, bất giác nhíu chặc lông mày,
một dự cảm không lành nhanh chóng nhen nhói trong lòng. Với đôi mắt cường đại
của mình, Ngọc Phong có thể dễ dàng nhận ra trên chiếc mặt nạ trắng của kẻ này
có vẽ một đồ hình ngôi sao bảy cánh, là biểu tượng đặc trưng của Thất Tinh
Thánh Điện, và cũng là kẻ thù nguy hiểm nhất của hắn hiện giờ.

“ Thất Tinh Thánh Điện làm sao lại xuất hiên tại Đế Đô, chẳng lẽ là lần theo
ta sao? Không đúng, ta đã xử lý vô cùng sạch sẽ, không lý nào bọn chúng có thể
lần ra được!” Ngọc Phong thầm nghĩ trong lòng

Kẻ này vừa mới bay qua chưa bao lâu, lại có thêm một bóng đen phá không bay
qua bầu trời của Bạch Vân học viện, chỉ có điều bóng đen này khi lướt qua
không trùng còn kèm theo tiếng nổ ỳ ùng như tiếng sấm, tuy nhiên Ngọc Phong
bởi vì nguyên do bị Nhị Thập Tứ Thiên Nhãn Phong Ấn nên không đời nào nghe
được tiếng sấm này.

Bằng vào thị giác siêu việt, Ngọc Phong liền nhận biết cái bóng đen thứ hai là
ai. Kẻ này lại chính là Lục Linh, cô gái tóc vàng mà hắn đã từng có cái gọi là
‘tình một đêm’.

Lúc này đây Lục Linh đã gọi ra lôi dực của mình, vũ động trong khống khí mà
lao vút đi, những tiếng sấm ỳ ùng vừa nãy chính là bắt nguồn từ đây mà ra. Lục
Linh vũ động lôi dực, tay nắm Tử Lôi Thần Kiếm, kéo theo từng tia lửa điện màu
tím, điên cuồng bám theo người mặc hắc bào phía trước, chốc chốc lại đâm kiếm
ra, dẫn xuất hàng trăm tia sấm sét oan tạc trên không trung, tựa như muốn xé
nát bầu trời. Bất quá vẫn là bị kẻ mặc hắc bào vô cùng lươn lẹo mà thoát được.

Cả hai người, một chạy một đuổi chẳng mấy chốc đã biến mất trên bầu trời,
không thấy tăm hơi.

Ngay sau đó

BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!

Toàn bộ Đế Đô đột nhiên bị rung động dữ dội bởi hàng loạt tiếng nổ lớn, từng
cột, từng cột khói mang theo hỏa diễm bốc thẳng lên trời, cao đến ba bốn chục
mét, trải dài khắp nơi trong Đế Đô, trong thoán chốc đó, cả bầu trời như bị
nhuộm đỏ bởi ánh lửa khủng bố.

Ụ uuuuuuuuuuu!

Tiếng nổ kinh thiên vừa qua, hàng loạt tiếng còi báo động liền đồng loạt vang
lên khắp mọi ngóc ngách trong Đế Đô, những tiếng còi này vang lên cũng đồng
nghĩa với việc chiến tranh đã đến, Đế Đô đang lâm nguy.

Tiếng còi vừa xuất hiện, cả Đế Đô ngay lập tức chìm trong cơn hoảng loạn cực
độ, người người dẫm đạp lên nhau mà chạy, kẻ chạy về nhà với vợ con, kẻ thì
hướng về ngoại thành mà chạy, cố gắng trong thời gian ngắn nhất thoát khỏi Đế
Đô. Tiếp theo đó là tình trạng bạo động xảy ra trên đường, các cửa hiệu buôn
bán bị hàng loạt phần tử cực đoan, quá khích đập phá, cướp bóc, tiếng la hét
ai oán không dứt, vang lên khắp mọi nơi.

Tuy nhiên tình trạng này cũng không kéo dài được bao lâu, những người đầu tiên
có hành động chính là hàng trăm đại thế gia, gia tộc đứng đầu Đế Đô, bọn họ
ngay lập tức huy động hàng nghìn nhân thủ trong gia tộc đi ra, tập trung bảo
vệ những sản nghiệp to lớn của chính mình. Mặc dù nhưng đại thế gia này chỉ bo
bo giữ mình, không phải bảo vệ tất cả hay duy trì trật tự, nhưng sự xuất hiên
của các độ hộ vệ cũng khiến cho mấy phần tử cực đoan bị dọa sợ mà thu tay lại,
sức chấn nhiếp vô cùng lớn.

Tiếp đến, từng âm thanh ‘rầm rậm’ đều đặng vang lên, tuy không to nhưng lại
làm lòng người rung động, trên những con đường rộng lớn, từng đoàn binh lính
mặc áo giáp vàng kim, cưỡi ngựa Huyết Mã, rẽ gió chạy băng băng, bám theo phía
sau là hàng nghìn binh lính quần áo chỉnh tề, đầu đội mũ sắc, giáo gươm bóng
loáng, khí thế lăng lệ.

Những đoàn lính này nối đuôi nhau tạo thành những con rắn vàng khổng lồ, du
đãng khắm các địa bàn của Đế Đô, những nơi nó đi qua, những kẻ gây rối đều bị
giết sạch một cách không thương tiếc, chỉ để lại phía sau một con đường đầy
máu và thi thể nát vụng.

Như thế còn chưa hết, đội kị binh kim giáp vừa xuất hiện, trên bầu trời lại
tràng ngập bóng đen, từng tiếp chim kêu vút vang vọng không trung. Hàng nghìn
con Kim Sí Đại Bàng nối đuôi nhau vươn rộng sải cánh to lớn, chao liệng trên
không trung.

Nhưng con Kim Sí Đại Bàng này, thân thể to lớn gần bằng một căn phòng nhỏ, đầu
đội kim quang uy phong lẫm lẫm, tròng mắt màu vàng nhìn xa ngàn dặm càn quét
khắp Đế Đô, sãi cánh khổng lồ lên đến mười lăm mét, vổ một cái liền khởi tạo
cuồng phong, tốc độ phi hành cực kỳ ghê gớm, phía dưới thân thể lại mang theo
hai cặp móng sắt nhọn, mỗi cặp móng lại có bốn cái móng cong quắt như móc câu
màu đen bạc, ánh lên hàn quang sắc lạnh.

Trên mỗi con đại điểu đều có đứng một tốp lính mặc hắc giáp, tay mắm cung nổ
to lớn, vun vút bắn phá xuống dưới mặt đất, những nơi mà hoàng kim kỵ binh
không với tới được liền bị đoàn hắc điểu quân này xử ký sạch sẽ.

Chỉ trong chốc lát, còn chưa đến nữa tiếng đồng hồ, cả Đế Đô liền một lần nữa
chìm vào an ổn, người dân ẩn nấp trong nhà không dám ra đường, trên trời dưới
đất đều có từng đoàn lính hàng trăm, hàng nghìn người hành quân giữa các con
phố.

Toàn thành như là được ban bố lệnh giới nghiêm, những con phố xầm uất nhất giờ
đây đã không còn một bóng người, Đế Đô nhộn nhịp thường ngày lúc này không
khác gì một thành phố chết.

Đó là tình cảnh bên ngoài, còn bên trong học viện Bạch Vân, mọi chuyện đều
diễn ra vô cùng yên ổn, trận hỗn chiến vẫn cứ thế tiếp tục diễn ra, mọi người
ai nấy đều đã đánh nhau đến đỏ mắt, đánh đến bán sống bán chết, nào còn hơi
sức đâu quan tâm chuyện gì khác, mà cũng theo đó, từng thí sinh một, lần lượt
bị loại khỏi vòng chiến một cách không thương tiếc. Nhưng cho dù là thế, số
lượng thiếu niên, thiếu nữ còn đứng vững vẫn vượt quá một nghìn người, cho nên
cho dù là có mệt đến chết đi chăng nữa, cũng phải ráng cố gắng mà đánh, đánh
không lại thì phải núp ra xa, bảo toàn tính mạng.

Trong trận hỗn chiến đến tối tăm mặt mũi này, cũng chỉ có Ngọc Phong nhận biết
được bên ngoài có việc xảy ra. Mặc dù hắn hoàn toàn không có cách nào cảm nhận
được những động tĩnh khủng bố xảy ra ở bên ngoài, nhưng từ hành động lũ lượt
bỏ đi của hàng nghìn học sinh ngoại viện lẫn lão sư, hắn không đoán được mười
cũng đoán được hai ba.

“ Rất có thể là do Thất Tinh Thánh Điện gây ra!” Ngọc Phong thầm nói

Ngay khi tiếng còi báo hiện vang lên inh ỏi, những học sinh ngoại viện kia lần
lượt đứng dậy rời đi, mà khi bọn họ rời đi cũng không có hiện tượng rối loạn
gì, thay vào đó lại rất thẳng hàng ngay ngắn nối đuôi nhau ra khỏi quản
trường, hướng phương vị của cổng trường mà đi, hơn nữa trên mặt của mỗi người
đề hiện nên chiến ý nồng đậm, giống như là chuẩn bị đi ra chiến trường vậy.

Còn những vị lão sư, ngoại trừ hai mươi bốn vị lão sư đang duy trì Nhị Thập Tứ
Thiên Nhãn Phong Ấn và vị lão sư chủ trì trận hỗn chiến ra, tất cả những vị
lão sư còn lại đều đồng loạt tung người lướt đi, bọn họ cũng giống như những
học sinh ngoại viện, đều là hướng ra cổng chính mà di chuyển.

Cứ thế là trong nháy mắt, cả một quảng trường đầy ắp người giờ đây chỉ còn lại
hai mươi bốn vị lão sư thi triển phong ấn, vị lão sư chủ trì và ba trưởng lão
Bạch Vân Tông ngồi ở trên cao là còn ở lại, tiếp tục quan khán cuộc hỗn chiến
đang diễn ra.

Bất Hoại Thần Tôn nhìn Ngọc Phong đang quay đầu ngó nghiên xung quanh rồi lại
nhìn bầu trời phương xa đầy tử quang cùng với tiếng nổ bạo ngược của lôi đình,
cười lạnh nói

“ Lại là bọn khốn Thất Tinh Thánh Điện, hiện nay chúng còn dám đánh đến cả Đế
Đô Đại Việt Quốc, làm loạn dưới mi mắt của Bạch Vân Tông ta, lá gan đúng là
càng lúc càng lớn!”

Phong Vũ Thiên Tôn khuôn mặt lúc này cũng đã nổi lên sát khí, tuy nhiên lời
nói lại vô cùng nhẹ nhàn, tựa như lá rơi trên nước

“ Tuy rằng hành động của bọn chúng lớn, nhưng thiệt hại gây ra lại không đáng
kể, kẻ được phái đi đa phần cũng chỉ là Cam Sắc Pháp Sư, kẻ mạnh nhất cũng mới
chỉ đến Hoàng Sắc Pháp Sư, cũng là tên đang giao đấu với thiếu tông chủ. Bọn
chúng tấn công Đế Đô đại quy mô như thế nhưng lại chỉ phái ra một đám bất nhập
lưu, trong này nhất định là có mưu đồ!”

Vị lão sư chủ trì lúc này cũng xen vào một câu, trầm giọng nói

“ Đúng thế, Phong trưởng lão nói không sai, ta vừa mới nhận được tin tức của
sở mật vụ hoàng gia, chính quyền đã điều động quân đoàn Kim Sí Đại Bàng đến
trấn áp phản loạn, theo tin ta nhận được, trong những kẻ phản loạn bị diệt
sát, có không ít pháp sư của Thất Tinh Thánh Điện trà trộm vào bên trong, điên
cuồng kích động và phá hoại.

Tuy nhiên những tên pháp sư này cao lắm cũng chỉ dừng ở mức độ Cam Sắc Pháp
Sư, tương đương với Khí Sư có tu vi Khí Hồn đến Ngũ Tinh Khí Tông, ngoài bọn
chúng ra, Thất Tinh Thánh Điện hoàn toàn không xuất ra bất kỳ cường giả thành
danh nào cả. Trong này nhất định là có mùi vị âm mưu”.

Lôi Điện Thiên Tôn nghe thế thì hơi gật gù, sau đó tỏ vẻ không quan tâm lắm,
nói

“ Các người ở đây tính đông, đoán tây cũng không có kết quả gì đâu, những
chuyện như thế này cứ để mấy lão già bên Sở mật vụ hoàng gia làm. Chúng ta chỉ
cần đợi kết quả rồi tính cánh hành động!”

.........................~.~......................


Bất Tử Nhãn - Chương #205