Người đăng: QuytSweet
Tứ ca ngước đầu lên nhìn bầu trời trống rỗng, không còn cảm nhận được khí tức
nóng cháy của Tiểu Ái, thầm thở phào một hơi nhẹ nhỏm, lấy ra một viên đan
dược nhanh chóng nuốt vào, nói
“ Lần này may mắn là trước khi đi, cha ta có cho thêm một cuốn trục phong ấn
thuật khí để đề phòng bất trắc, nếu không cũng không có cách nào trốn thoát
một hồi đại kiếp này”.
Lục tỷ mỉm cười, vỗ vô ngực nói
“ Cũng là Tứ ca suy nghĩ chu toàn, hiện giờ đã không còn cảm thấy khí tức của
con quỷ nhỏ kia nữa, chắc bị thiêu chết bên trong vụ nổ luôn rồi!”
Tiểu Thất cũng gật đầu lia lịa, nói
“ Đúng thế, chết là tốt nhất, vừa vặn trả thù cho Ngũ ca!”
Tứ ca nhìn đám người từ xa đang dần dần tiến lại, vừa điều tức vừa nói với hai
người bên cạnh
“ Hai người các ngươi mau phục dụng đan dược, tranh thủ hồi phục nhanh lên,
trận hỗn chiến vẫn còn tiếp diễn, nếu chúng ta cứ bị vây trong tình trạng suy
yếu như thế này, sẽ trở thành mồi ngon cho đám sói đằng kia đấy!”
Hai người con lại liền gật đầu đồng ý, nhanh chóng lấy ra đan dược uống vào.
Nhưng còn chưa đợi bọn hắn kịp nuốt xuống, một hơi thở nóng rực bổng nhiên ập
đến sau lưng, kèm theo một giọng nói thanh thúy
“ Mấy người các ngươi vui mừng sớm quá nhỉ? Tưởng rằng ta đây đã chết rồi
sao?”
Chỉ thấy Tiểu Ái không biết từ lúc nào đã vô thanh vô thức tiếp cận sau lưng
bọn họ, quần áo của nàng có chút rách nát, trên người cũng có một vài vết
thương còn đang chảy máu tý tách, tuy nhiên khí thể của nàng vẫn cực kỳ cường
đại, hơi thở vô cùng mạnh mẽ, linh khí màu đỏ quấn quanh thân cực kỳ bạo
ngược.
Tiểu Ái hai tay bốc lên hỏa diễm đỏ rực như dung manh, hai chân liên tiếp bùng
nổ những luồng không khí nóng rực như động cơ phản lực, chớp qua chớp lại, di
chuyển cực nhanh trên quảng trường. Chỉ trong một cái nháy mắt, còn chưa để ba
người Tống gia kịp làm ra phản ứng, thân ảnh nhỏ nhắn của Tiểu Ái đã xuất hiện
sau lưng Tứ ca, một quyền mang theo hỏa diễm đánh mạnh ra.
Bành! Ngay lập tức đánh Tứ ca như một cái bao cát bay vút ra ngoài hai mươi
mấy mét, cuối dùng đập người xuống mặt đất, lăn lông lốc mười mấy vòng mới vô
lực dừng lại, tay chân xiêu vẹo đến biến dạng.
Không dừng lại ở đó, sau khi đánh bay Tứ ca, Tiểu Ái nghiên người sang một
bên, áp sát vào phân lưng của tiểu Thất, cùi chỏ rực lửa húc mạnh
Bành! Tiểu Thất bị một chỏ đánh gục trên mặt đấy, trượt dài hơn mười mét, nằm
yên bất động.
Trong lúc Tiểu Ái ra tay với hai người Tứ ca và tiểu Thất, Lục tỷ đã kịp thời
quay người trở lại, tay cầm roi da, điều động chút ít linh khí vừa hồi phục,
nhắm Tiểu Ái vung mạnh đến
“ Con khốn này, dám đánh lén bọn ta!”
Tiểu Ái nghe thế liền cười một tiếng châm biếm, nói
“ Ngươi bị ngu à, đây là hỗn chiến có biết không? À mà thôi, đối với mấy đứa
ngu, nói gì cũng vô ích!”
Vừa nói, Tiểu Ái vừa vươn bàn tay được bao bọc trong hỏa diễm dễ dàng nắm lấy
dây roi đanh quất đến, nơi bàn tay tiếp xúc với roi da bốc lên từng luồng khí
trắng, kèm theo tiếng xèo xèo vui tai. Bắt được roi da, Tiểu Ái liền vung tay
kéo mạnh một cái, kéo cả roi da và Lục tỷ đang nắm roi bay vền phía mình, cánh
tay còn lại liền đánh ra một cái bạt tai.
Bốp! Một âm thanh vô cùng chói tai. Lục tỷ bị một tát cả Tiểu Thất đánh bay
vút trên không trung, vì lực quán tính quá lớn mà xoay vòng mấy lần, cuối cùng
rơi bộp xuống đất theo tư thế đầu cắm xuống đất, chân chổng lên trờ. Phần mặt
lúc này đã nát bén một mảng, hơn nữa lại còn bị sung húp lên, răn cửa rụng
hết, theo máu tươi mà trôi ra ngoài, lênh láng trên nền đá xanh, hoàn toàn bất
tĩnh nhân sự.
Không biết một tát vừa rồi, Tiểu Ái đã dùng bao nhiêu sức lực mới có thể đánh
Lục tỷ thành ra cái bộ dạng này.
Đánh xong đòn cuối cùng, kết thúc đám người Tống gia, linh khí của Tiểu Ái
cũng theo đó mà bị Bạo Hỏa nuốt sạch, cơ thể rung rẫy gã vật xuống đất. May
mắn, Ngọc Phong đã đứng canh từ trước, ngay khi nàng có dấu hiệu không chống
đỡ được nữa, hắn liền chuyển thân phóng qua, đưa tay đỡ lấy.
Ngọc Phong nhanh chóng đút cho nàng hai viên đan dược, một chữa thương, một
hồi khí, sau đó lại dùng Thập Nhị Tuyệt Mạch đánh lên các huyệt vị trên người
nàng, thúc đẩy quá trình hấp thu dược lực.
Tiểu Ái mặc dù suy yếu, ánh mắt vẫn sáng rực ánh sao, lấp lánh nhìn Ngọc
Phong, cười nói
“ Phong ca ca, huynh thấy muội có giỏi không, muội thật sự đã hạ ngục tất cả
bọn họ, hạ gục đám khốn nạn ấy!”
Ngọc Phong cười cười, xoa đầu nàng, thật lòng nói
“ Giỏi, muội rất giỏi, bốn người bọn hắn, một người là Bát Tinh Khí Hồn, hai
người Thất Tinh Khí Hồn, một người Ngũ Tinh Khí Hồn, cho dù có là ta khi bằng
tuổi muội, cũng chưa chắc có thể làm được điều đó đâu. Thật sự!”
Khôi phục không sai biệt lắm, Tiểu Ái liền chống người đứng dậy, đưa tay phủi
phủi một chút quần áo lấm bẩn, nhoẻn miệng cười hì hì
“ Muội giỏi như thế này cũng là được Phong ca ca ban tặng, nên suy cho cùng
vẫn là huynh giỏi nhất!”
Ở đằng xa!
Thấy sau một hồi đại chiến kinh thiên động địa, Tiểu Ái vẫn bình an vô sự cười
nói với Ngọc Phong, một đám thiếu niên liền đè nén dị tâm của mình xuống, dù
có tiếp tục đánh nhau cũng không dám đến quá gần phạm vi của hai người Ngọc
Phong. Trong thoán chốc, hai người Ngọc Phong ở trong mắt của tất cả thiếu
niên ở nơi đây đều là ôn thần, là phẩn tử cực kỳ nguy hiểm, tránh được bao xa
thì tránh, không thể đến gần, không thể tiếp xúc.
Trong đám thiếu niên, Mộng Hồng cũng là đứng xa xa nhìn hai người Ngọc Phong
mà lau mồ hôi tráng, hắn cứ tưởng Ngọc Phong đã biến thái rồi, ai ngờ cô bé
tưởng chừng vô hại bên cạnh lại càng biến thái hơn, may mắn là lúc nãy hắn
chạy nhanh, nếu không kết quả cũng chắc chắn giống bốn người Tống gia, hoàn
toàn bị loại khỏi cuộc chiến.
Bổng nhiên một người thiếu niên khuôn mặt thanh tú đi đến cạnh Mộng Hồng, vỗ
vai hắn nói
“ Mộng bá vương, sao thế, ngươi sợ rồi à?”
Mộng Hồng quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, ánh mắt cực kỳ chán ghét nhưng
vẫn không hất tay thiếu niên đó ra, hừ một tiếng nói
“ Đúng vậy, ta chính là sợ đó, thì sao nào? Ngươi khinh thường thì cứ tự nhiên
mà xông lên, hai người đó còn đang đứng trước mặt kia kìa!”.
Thiếu niên thanh tú giang hai tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, cười nói
“ Ta đâu có nói ta khinh thường ngươi đâu a, ta chỉ nói ngươi sợ thôi mà. Còn
hai cô gái đó, ta chọc không có được, mà cũng không muốn chọc, vẫn cứ là an an
ổn ổn gia nhập Bạch Vân học viện mà thôi!”
Nói rồi, thiếu niên thanh tú liền quay người rời đi, tìm một thiếu niên khác
có tu vi yếu một xíu, bắt đầu đánh nhau.
Mộng Hồng nhìn thiếu niên thanh tú đang người một quyền, ta một cước đánh nhau
không xa, bĩu môi nói
“ Ngươi mà không chọc được, ta mới là sợ đó. Cứ giả đò đi, giả đò tiếp đi!
Việt Quốc Nguyên mặt người dạ thú!”.
Trên đài cao, chỗ ngồi của mấy vị lão sư.
Người nào người đấy đều phấn khích đến gương mặt đỏ bừng, ánh mắt nóng cháy
một chút cũng không rời, nhìn thẳng vào Tiểu Ái.
Một vị lão sư lớn tuổi kích động đến lông mày dựng đứng, chồm râu kéo ngang
như cây cầu, hứng chí nói
“ Trời, lại một mầm non tốt, không, không đúng, là một đại thiên tài mới đúng.
Cô bé kia thế mà lấy tu vi Bát Tinh Khí Linh đánh thắng cả bốn người Ngũ Tinh
Khí Hồn trở lên, trong đó có cả một Bát Tinh Khí Hồn nữa chứ! Thật không thể
tin được!”
“ Đúng, thật không thể nào tin được! Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, ta còn
chưa từng nhìn thấy chuyện ghê gớm như này đâu, vượt cả một đại cấp độ mà vẫn
chiến thắng!”
Một vị nữ lão sư trung niên, dáng người có hơi mập, bình tĩnh hơn một chút,
nhưng vẫn là bị vây trong tâm lý kích động, nói nhanh
“ Ta nhớ hồi bốn năm về trước, thiếu tông chủ cũng không phải là lấy tu vi Cửu
Tinh Khí Linh, hạ gục một Cửu Tinh Khí Hồn sắp đột phá Khí Tông hay sao? Cô bé
này thế mà lại có thiên phú sánh ngang với thiếu tông chủ a!”
“ Không phải thiên phú sánh ngang mà là vượt hơn cả thiếu tông chủ, thiếu tông
chủ khi xưa đúng là vượt cấp khiêu chiến thật nhưng vẫn là một chọi một, hơn
nữa là sau khi đánh xong thì hoàn toàn kiệt sức. Còn cô bé này, một hơi chính
là khiêu chiến bốn người có cấp độ vượt xa, mặc dù người đầu tiên chính là
đánh lén hạ gục nhưng dù sao vẫn là bốn người, đó là còn chưa nói, đánh xong
rồi vẫn vô cùng sinh long hoạt hổ, cười cười, nói nói, cái bộ dáng này vẫn là
còn sức lực để đánh tiếp a!”
“ Hahaha, Bạch Vân Tông ta không bao lâu nữa sẽ lại có thêm một cường giả đỉnh
cao nữa, chỉ cần bối dưỡng tốt trong hai năm này, Bát Quốc Đấu Trường liền
không cần phải lo rồi”.
“ Chinh xác, Bạch Vân Tông lại có thể một thiên tài đỉnh thiên lập địa nữa
rồi, hưng thịnh của Bạch Vân Tông sẽ mãi mãi không tàn!”
Bổng nhiên lời nói đạm mạc của một vị lão sư cất lên, trong nháy mắt xóa sạch
bầu không khí phấn khích nơi đây
“ Ta thấy còn chưa chắc đâu, mới chỉ là sức chiến đấu ngoài mặt mà thôi, chưa
kiểm tra trình độ tiềm lực phát triển, thì vẫn không thể nói trước được điều
gì. Biết đâu lại là một tiểu phế vật thì sao?”
Một vị lão sư tóc trắng bạc phơ, ánh mắt sắc bén liếc về phía vị lão sư vừa
cất tiếng, lạnh giọng nói
“ Tống Mạng lão sư, cho dù người của Tống gia các ngươi bị loại hết cũng không
thể nói chuyện ác ý như thế được. Sức chiến đấu của nàng mạnh mẽ như thế, làm
sao lại không có tiềm lực, thiên phú chứ, không có thiên phú, làm thế quái nào
mà nàng luyện được một thân bản lĩnh như thế?”
Các vị lão sư khác cho dù không lên tiếng, nhưng hàng loạt ánh mắt vẫn đổ dồn
vào Tống Mạng lão sư, tựa như đang chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng
Vị lão sư gọi là Tống Mạng kia, là một người thân thể khôi ngô, hùng tráng,
chỉ có điều khuôn mặt có chút xấu, không ưa nhìn, hắn khẻ đảo mắt một cái,
cười nhạt nói
“ Các ngươi không biết nàng nhưng mà ta lại biết rất rõ. Nàng tên là Tống Tiểu
Ái, cũng chính là con ruột của Tống đại tướng quân Tống Băng Nhạn, cũng chính
là gia chủ của Tống gia chúng ta”
Nói đến đây, Tống Mạng hơi dừng lại, ánh mắt mắt đảo qua một lượt các lão sư
tại đây, lại thấy ba vị trưởng lão cũng đã để ý đến, hắn mới thầm hài lòng, từ
từ nói tiếp
“ Chuyện của Tống gia chúng ta, mọi người cũng đã biết hết rồi chứ nhỉ, con
lớn của Tống Băng Nhạn, đại tiểu thư Tống gia Tống Tiểu Ái trong ngày lễ thành
niên, thức tỉnh tượng khí biến dị, hoàn toàn trái ngược với dòng máu Thanh
Loan của gia tộc, lại được các vị khí sĩ cấp bốn có mặt tại đó lần lượt kiểm
tra qua, cuối cùng kết luận cơ thể nàng bị xung đột hai nguyên tố Thủy và Hỏa,
đan điền khô héo, tương lai giới hạn tu vi chỉ có thể đạt đến Khí Hồn, không
thể cao hơn nữa. Cuối cùng bị gia chủ trong lúc tức giận mà đuổi ra khỏi cửa,
đoạn tuyệt quan hệ với Tống gia a”.
Một số vị lão sư nghe thế thì thầm lắc đầu thở dài, hình như là biết rất rõ
tường tận chuyện xảy ra năm đó, một số khác lại tỏ vẻ không quá tin tưởng. Một
vị lão sư có chút trẻ tuổi lên tiếng chất vấn
“ Nếu nói như thế, thì chuyện vừa xảy ra trước mắt là như thế nào? Một kẻ có
đan điền khô héo, làm thế quái nào được mà thi triển một thuật khí khủng bố
như thế?”
“ Đúng, việc khi xưa là chuyện xưa, bản lĩnh của cô bé này hiện giờ đã hiện rõ
trước mắt, còn có thể bị sai hay sao?”
Các vị lão sư xung quanh nghe thế lần lượt gật đầu, sau khi nghĩ kỹ lại liền
cảm thấy đúng là quá bất hợp lý, đan điền khô héo thì lấy đâu ra số lượng linh
khí khổng lồ như thế chứ?
Tống Mạng đối với những lời chất vấn này, bộ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, đạm
mạc nói
“ Các vị nghi hoặc như thế cũng không sai, nhưng…nhưng tình trạng của nàng,
Việt Nguyên Quang đại sư đã từng kiểm tra qua, và cuối cùng cũng chỉ có thể
lắc đầu bó tay, không có cách gì chữa khỏi. Mọi người cũng đều biết, Việt
Nguyên Quang đại sư là vị Khí Sĩ cấp 5 duy nhất trong Đại Việt quốc, mà cho dù
ở cả Bát Quốc Cương Vực cũng là nhân vật đứng đầu, đến cả Việt Nguyên Quang
đại sư còn bó tay thì có ai đủ khả năng chữa khỏi đan điền của nàng chứ?
Ta nghĩ thuật khí cường đại lúc nãy của nàng có thể là nhận được chút ích lợi
nào đó trong một di tích cổ. Mặc dù sức chiến đấu hiện nay của nàng đúng là
kinh khủng thật nhưng tương lai cũng chỉ có thể giới hạn ở Khí Hồn, làm sao có
thể sánh ngang với thiếu tông chủ thiên phú ngời ngời chứ? Các vị thấy ta nói
có đúng không?”
Cả một bầu không khí liền rơi vào trầm mặt, đã nói đến nước này, Việt Nguyên
Quang đại sư mà cũng phải ôm đầu bó tay thì ai còn có thể dị nghị gì nữa đây?
Bất Hoại Thần Tôn nhìn một đám lão sư lâm vào trầm mặt, khí nóng liền chui ra
khỏi lổ mũi, thạo thành một cơ cuồng phong quét xuống bên dưới, hừ lạnh nói
“ Đăm chiêu nhăn nhó cái gì, đợi chút nữa kiểm tra tiềm lực thiên phú, không
phải là biết liền hay sao?”
.........................
Trận hỗn chiến vẫn cứ tiếp tục tiếp diễn cho đến khi nào chỉ còn năm trăm
người đứng vững, nhưng giờ đây trận chiến này đã không còn phần cho Ngọc Phong
và Tiểu Ái nữa rồi, bởi vì không còn một ai dám tiếng đến thách đấu với hai
người, tất cả đều bị sức mạnh mang tính nghiền ép của Tiểu Ái dọa sợ.
.......................~.~.......................