Ấn, Chú, Thuật Khí, Thuật Ấn


Người đăng: QuytSweet

Chương 2: Ấn, Chú, Thuật Khí, Thuật Ấn

“ Người sử dụng thuật khí chính là khí sư, hôm nay, tiết học đầu tiên, thầy sẽ
dạy các em phương thức hấp thu linh khí chủ động và cách phóng xuất linh khí ”
Trần Đình nói lớn

YEAH!! Nghe thế, bọn trẻ liền reo lên đầy thích thú.

“ Tất cả ngồi xếp bằng tại chỗ, hai tay lồng vào nhau đặt trước bụng, như thầy
đây này” đợi bọn trẻ làm theo Trần Đình nói tiếp “ tiếp đó chúng ta hít thật
sâu vào theo nhịp một, hai, hai, một sau đó thở ra theo nhịp ba, một. Trong
đó, một là nhịp dài nhất kéo dài ba giây, nhịp hai và ba lần lược là hai giây
và một giây. Tất cả thực hành theo thầy, một, hai, hai, một, tiếp tục thở ra
ba, một”

Nhìn bọn trẻ mặt đỏ, mặt trắng hít thở, Trần Đình bật cười “ cứ từ từ mà thực
hành, thời gian còn nhiều mà”

Ngọc Phong cũng bất đầu tập, lúc đầu, nó chì cảm thấy hô nấp nặng nề, hít thở
vô cùng khó khăn nhưng sau hai mươi lượt hô hấp, Ngọc Phong cảm thấy có một
nguồn năng lượng mong manh đang chảy xuôi, tuần hoàn khắp cơ thể. Luồng năng
lượng này, nó rất ít, nó ít đến thảm thương chỉ đủ để bản thân nhận ra sự có
mặt của nó trong cơ thể mà thôi, tuy nhiên cảm giác linh khí chuyển động trong
cơ thể rất là thoải mái, cứ tựa như nằm trong một lớp lông vũ mềm mại vậy.

Ba mươi phút sau, Bốt bốp, Thầy Đình vổ tay “ được rồi các em, chúng ta
dừng tại đây, về nhà tập tiếp chưa muộn, bây giờ chúng ta bắt đầu bài tập tiếp
theo.

Như thầy đã nói, để gia tăng cường độ kinh mạch chúng ta phải luyện tập thể
lực nên đầu tiên, tất cả chạy mười vong sân thể dục cho thầy.

HẢAAAAAA, MƯỜI VÒNG!!!, bọn trẻ vẻ mặt đau khổ cứ như là uống thuốc mà không
có nước vậy.

“ Gì! Không được hả, không phải các em đều muốn trở thành khí sư sao, vậy mà
mới bước đầu tiên đã than khóc rồi ” thầy Đình nói giọng khinh thường.

“ Được em chạy là được chứ gì, em sẽ trở thành một người đàn ông chân chính, ê
Thiện còi, chạy đi đứng đấy làm gì nữa, ngươi sợ mệt à” Ngọc Phong là người
đầu tiên lên tiếng, sau đó nó nhìn về phía Thanh Thiện, khiêu khích

Thanh Thiện vẻ mặt nhăn nhó nhưng vẫn đuổi theo “ Chạy thì chạy sợ gì, chạy
mười vòng cũng không mệt chết đâu nhưng mà bữa trưa hồi nãy xem như đi tong
rồi”

Ngọc Phong nghe thế liền cảm thấy rất bất đắc dĩ với tên bạn mới quen này a ‘
Hà, tên này chỉ nghĩ đến ăn mà thôi’.

Có người thứ thất tất có người thứ hai, có người thứ hai sẽ có người thứ ba,
đó là bản tính của con người, ở thế giới nào cũng vậy thôi. Vài giây sa,u cả
lớp cùng chạy, ai cũng không muốn tỏ ra kém cỏi hai thằng lùn nhất lớp. Và thế
là cuộc sống học sinh của Phong bắt đầu, sáng thì học môn văn hóa, buổi chiều
thì tập luyện hấp thu linh khí cùng các bài luyện tập thể lực.

…………………………

Thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm sau, nhà thể dục lớp của trưởng học. Cả
lớp ba E đang tập hợp ngay ngắn

“ Cả lớp tập hợp, hôm nay thầy sẽ kiểm tra cấp độ khí của các em” Trần Đình
nói lớn, sau đó ông lấy ra một quả cầu thủy tinh trong suốt

“ Đậy là dụng cụ kiểm tra cấp độ linh khí chuyên dụng gọi là Thanh Thủy Tinh
sơ cấp, nó đó thể tính chính xác cấp độ linh khí hiện nay của các em, biên độ
đo của nó là từ một đến mười cấp, em nào đạt hoặc hơn cấp năm thì được thông
qua, các em chỉ cần đặt tay lên quả cầu rồi thực hiện hấp thu linh khí là
được, bắt đầu Phương Văn Anh”

Văn Anh đi lên, cẩn thận đặt tay lên quả cầu thủy tinh, bắt đầu vận khí ,
trong quả cầu trong suốt bổng hiện lên những luồng khí màu xanh nhạt lưu động
qua lại, Trần Đình quan sát một lúc rồi thông báo

“ Phương Văn Anh khí cấp độ sáu, đạt, tiếp theo”

“ Trần Chi Chu khí cấp độ sáu, đạt, hiếp theo”

“ Phạm Ngọc Bích khí cấp độ bảy, đạt, tiếp theo”

….

“ Huỳnh Ngọc Phong” Trần Đình lớn tiếng kêu.

Nhóc Ngọc Phong bây giờ đã chín tuổi, cao một mét ba, vẫn lùn hơn cả lớp nhưng
lại cao hơn thằng bạn thân.

“ Dạ có” Phong bước tới đặt tay lên quả cầu, cánh tay rung rung, mồi hôi tráng
ứa ra bắt đầu hấp khí, miệng liên tục lẩm bẩm “làm ơn cấp năm, làm ơn cấp năm,
cấp năm pls”

Trong quả cầu thủy tinh, vài luồng khí màu xanh nhạt bắt đầu lưu chuyển, Trần
Đình nhìn quả cầu rồi lại nhìn sang Phong, nói “ Huỳnh Ngọc Phong khí sấp sĩ
cấp năm, miễn cưỡng đạt”

“ YE, YA HúUUUUUUU!, hahaha, Thiện còi, ngươi thấy chưa, ta làm được rồi,
haha, đạt rồi” Ngọc Phong nhảy cẩn lên vui mừng, thành tích thế này đối với nó
là quá sức tuyệt vời rồi.

Ba năm qua, cho dù Ngọc Phong luôn chăm chỉ tu luyện mỗi ngày nhưng luồng khí
mà cơ thể nó hấp thụ lại không nhiều như chúng bạn, Ngọc Phong từng hỏi riêng
với thầy giáo về chuyện này nhưng thầy lại bảo nó cứ cố gắng luyện tập thể lực
nhiều vô là được.

Từ hôm đó, ngày nào Phong cũng dậy sớm để luyện tập thể lực một giờ, buổi tối
cũng dành một giờ để luyện tập các môn như chạy đường dài, chống đẩy, bật
nhảy, sau đó linh khí của Phong có tăng lên đôi chút nhưng không đáng kể. Tuy
nhiên Ngọc Phong cứ cho rằng điều đó là do bản thân luyện tập chưa đủ nên luôn
luôn kiên trì và tăng dần cường độ các bài tập lên. Lần kiểm tra này đã làm
Phong lo lăng suốt mấy hôm nay, bây giờ cũng thả lỏng được rồi.

“ Mới có cấp năm mà làm như cấp mười không bằng” Phan Long, một thăng nhóc tóc
đen cao hơn Phong một cái đầu và cũng là một trong năm người đạt đến linh khí
cấp bảy, khịt mũi khinh thường.

“ Phan Long, mày nói cái gì đó, thích ăn đòn phải không, cái gì chứ đánh nhau
tao chắp năm thằng như mày cũng được” Ngọc Phong hừ lạnh, nói.

Vì cái tướng lùn lại tập luyện chậm chạp nên Ngọc Phong hay bị mấy thằng to
con trong lớp châm chọc, có một lần vì không kiềm chế được nên Phong đã nhào
vô đánh luôn với tận ba thằng. Thiện còi tuy ôm yếu nhưng cũng rất nghĩa khí,
thấy bạn đánh nhau cũng sắn tay áo bay dô luôn.

Kết cục là cả đám bị bắt lên phòng giám thị viết kiểm điểm, tuy nhiên kết quả
của trận đánh lại làm mọi người hết sức ngạc nhiên, bốn đứa mặt mủi bầm dập,
trong đó Thiện còi là thảm nhất, nó bị mất luôn hàng tiền đạo, theo như nó nói
thì “ rụng sớm như thế càn tốt, còn đỡ hơn gặp cô nha sĩ, mà với ham răn sâu
của nó thì nói thế cũng hợp lý ^^. Duy nhất chỉ có Ngọc Phong là không có một
vết thương tích gì, nó cũng chính là tác giả những vết thương tích của ba
thằng còn lại, từ đó bọn kia tuy vẫn coi thường Ngọc Phong nhưng chỉ dám nói
thầm chứ ít đứa nào dám khiêu khích thẳng mặt.

“ Tao không chấp với thằng đầu trâu như mày” Phan Long tuy to miệng nhưng cũng
không có hó hé gì nữa.

Ngọc Phong dù rằng hấp thu khí chậm nhưng cu cậu lại khỏe như con trâu, trái
ngược với Phong, Thiện còi tuy ôm yếu lại chính là thiên tài tu luyện linh
khí, đối với Thiện còi, việc hấp thu linh khí dể như ăn cơm vậy đó. Có lần
Phong hỏi bí quyết để tu luyện nhanh thì Thiện còi nói rằng “ ta có tu luyện
gì đâu, cứ ăn thật nhiều vào thì linh khí nó tự tăng lên thôi” đúng là dễ như
ăn cơm mà.

Trong lúc Ngọc Phong và Phan Long cãi cọ thì, tiếng nói to ngạc nhiên của Trần
Đình vang lên

“Châu Thanh Thiện khí cấp độ chín, cao nhất lớp”

“WAAAAA, đúng là thiên tài có khác, tuy có chút ôm” cả lớp trầm trồ.

“ Nó mà ốm cái gì, nó suy dinh dưỡng thì có” Phan Long ganh tỵ nghiến răng.

“ Suy dinh dưỡng thì còn hơn ai đó, to con nhưng tu luyện lại không bằng thằng
suy dinh dương, đánh nhau lại không bằng thằng lùn” Ngọc Phong huýt sáo châm
chọc

Phan Long không có phản bác lại Ngọc Phong, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng “ Hừ,
đợi đó, bây giờ không đánh lại ngươi, không có nghĩa sau này đánh không lại”

Ngọc không có vẻ gì là để ý, huých bả vai Thanh Thiên“ Tao sẽ chông mắt lên mà
xem, phải không Thanh còi”

“ Đúng vậy, đúng vậy” Thiện còi gật gù.

“ Các em trật tự, vì cả lớp đã thông qua bài kiểm tra nên hôm nay thầy sẽ dạy
em về Chú Ấn và Thuật Ấn”

Ngọc Phong nghe thấy thế, hai mắt liền phát sáng, hắn đã đợi ngày này lâu lắm
rồi.

“Chú Ấn gồm có hai bộ phận Chú và Ấn. Trong đó Chú là những câu khẩu chú ta
nhiệm băng miệng gồm hai mươi hai Chú từ A đến Y, Ấn cũng tương tự như vậy
nhưng phải kết bằng tay” ( đoạn nay mấy bạn cứ hiểu giống như mấy ông thầy
chùa tung kinh đấy, có những đoạn kinh, mấy sư thầy phải kết ấn tay rồi mới
niệm)

“ Thưa thầy sao nó giống với chữ viết quá vậy” một cô bé giơ tay hỏi

Trần Đình nhìn cô bé cười, giải thích “ Hệ thống chữ viết của chúng ta cũng
bắt nguồn từ chú ấn mà ra, khi xưa hàng nghìn năm về trước, con người cho dù
hấp thu linh khí nguyên tố nhưng lúc sử dụng hiệu quả lại không cao. Sau đó
con người tìm cách quan sát và học hỏi các loài sinh vật khác, bọn họ nhận
thấy rằng khi chúng sử dụng linh khí thi triển sức mạnh, hình vẽ kỳ lạ sẽ xuất
hiện xung quanh con thú đó. Mà những hình vẻ đó chính là hình dáng của ấn, đó
cũng chính là bản chất của những quy tắc của tự nhiên. Từ đó con người bắt
chước hình dáng của những khí tự ấy bằng tay thì việc thi triển linh khí dễ
dàng hơn. Trải qua thời gian dài, con người cũng nhận ra khi kết Ấn mà phát ra
âm thanh phù hợp thì linh khí thi triển ra sẽ càng mạnh hơn, đây là sự ra đời
của Chú. Cũng từ đây con người sử dụng ấn chú tạo thành ngôn ngữ của mình. vì
hai mươi hai chú không thể hiện hết được ý muốn của con người nên các chú phụ
được sáng tạo ra lập thành hệ thống hai mươi chín chữ cái mà các em được học”

“ Ồ!” Bọn trẻ mở to hai mắt vô cùng ngạc nhiên, bọn chúng không ngờ chữ viết
lại có lịch sữ sâu xa như thế.

“ Khi chúng ta kết hợp nhiều ẤN và Chú khác nhau một cách hợp lý thì sẽ tạo ra
thuật khí, khi thuật khí mới đạt sơ thành thì một hình vẽ đặc biệt sẽ xuất
hiện trên cơ thể của các em, đặc biệt là hai cánh tay, sẽ xuất hiện Thuật Ấn
dưới dạng hình xăm màu đen, đây chính là hình vẽ quy tắc tự nhiên của thuật
khí đó. Một khi thuật khí nào được tu luyện tới mức đỉnh phong thì Thuật Ấn
của nó sẽ ẩn xuống bên dưới lớp da, khi thi triển mới hiên lên thôi, các em
nhìn này” Thầy Đình xắn tay áo lên, bắt đầu kết Ấn, một hình xăm thuật ấn bổng
nhiên hiện trên da tay của ông.

“ Khinh thân” Trần Đình quát lớn, bật nhảy cao đến sáu, bảy mét, xoay hai vòng
trên không rồi tiếp đất một cách nhẹ nhàn.

“Tuyệt vời, wooo!” bọn trẻ nhìn động tác mây trôi nước chảy của Trần Đình mà
tròn mắt ước ao.

“ Bây giờ thầy sẽ phát các em một cuốn sổ dạy kết ấn, rồi hướng dẫn các em
cách kết hai mươi hai ấn cùng cách niệm chú, sau đó các em có thể tự thực hành
ở nhà”

Bắt đầu từ hôm nay bài tập huấn luyện của Ngọc Phong lại thêm một môn mới, kết
ấn.


Bất Tử Nhãn - Chương #2