Bất Hoại Thần Tôn


Người đăng: QuytSweet

Lời vừa nói xong, Tứ ca liền quay người rời đi, đối với hắn, Tiểu Ái không
phải là cái gai trong mắt, mà chỉ là một con ruồi đang vo ve trước mặt hắn mà
thôi. Tuy không thể uy hiếp được hắn nhưng lại làm hắn rất khó chịu. Nếu hắn
vui thì có thể tiếp tục để nó vo ve qua lại, nếu không vui liền một vỗ đập
chết, mà lúc này đây, tuy không thể hiện lên mặt nhưng tâm trạng của hắn rất
là khó chịu.

Giết một con ruồi để giải tỏa cục tức, cũng là một lựa chọn không tồi, nó mang
đến cho hắn cảm giác ưu việt, siêu nhiên.

Ngũ ca, Lục tỷ và người thiếu niên thấy Tứ ca rời đi cũng liền bỏ qua Tiểu Ái
sau đầu, nhanh chóng bám theo. Đối với bọn hắn, phế vật suy cho cùng cũng là
phế vật, làm sao có thể lên nổi mặt bàn chứ, nàng muốn sống thì mau mau cút,
nếu muốn chết thì bọn hắn cũng sẵn lòng ra tay thành toàn, dù sao cũng chỉ là
một cái phất tay đơn giản mà thôi.

Tiểu Ái ánh mắt tóe lửa nhìn bóng dáng bốn người đang dần khuất xa, cố nén xúc
động muốn lao lên giết người. Tuy nhiên dù sao nàng cũng mới chỉ là một tiểu
cô nương, cơn giận nếu mà nén xuống được mới là lạ, nó cứ như một ngọn nói lửa
đang tích tụ vậy, nàng càng nén xuống nó lại càng muốn phun trào mạnh hơn.

Cho đến gần tới lúc núi lửa sắp sửa phun trào, nàng cảm giác như bờ vai có một
bàn tay mát lạnh nắm lấy, một gióng nói mềm mại như nước cất lên bên tai nàng

“ Tiểu Ái, bình tĩnh nào, bây giờ chưa phải lúc để bùng nổ!”

Tiếng nói mềm mại này vang vọng trong đầu nàng, tựa như có một ma lực ẩn chứa
bên trong, trong nháy mắt xóa hết sự căm tức, giận dữ, điên cuồng trong lòng
nàng, như một làn nước mát diệu thoán chốc gột rữa tâm hồn, một lần nữa làm
nàng thanh tỉnh trở lại.

Tiểu Ái biết đó là ai, nàng ngay tức khắc quay đầu lại nhìn người bên cạnh,
vui mừng nói

“ Phong ca ca….”

Nhưng nói giữ chừng, ánh mắt nàng liền trợn tròn vô cùng ngạc nhiên nói

“ Phong ca ca, mắt huynh, mắt huynh sao lại biến thành màu hồng rồi?”

Ngọc Phong thấy Tiểu Ái rốt cuộc cũng đã khôi phục dáng vẻ như mọi khi, thoán
cái thu hồi Mộng Thần Nhãn lại, khôi phục đôi mắt một màu đen tuyền chứa đầy
tinh quang, nở nụ cười với nàng, nói

“ Không có gì đâu, mà mấy tên kia là ai vậy? Làm sao lại khiến muội tức giận
thành ra thế này?”

Nói đến đám người Tống gia, Tiểu Ái liền căm tức nghiến răng kén két, nói

“ Bọn chúng là con cháu của Tống gia, thấy muội đứng một mình tại đây liền
chạy đến ăn hiếp, bọn chúng chửi muội là đồ con hoang, lại chửi mẹ muội vô
liêm sĩ. Đáng hận hơn nữa là ép muội phải ngay lập tức rời khỏi cuộc thi
tuyển, nếu không sẽ ra tay giết muội trong trận hỗn chiến sắp tới”.

Những điều này, Ngọc Phong đương nhiên là biết rất rõ, bời vì bắt đầu từ lúc
Tiểu Ái giằng co với gã thiếu niên, hắn đã đứng ở một bên chăm chú quan sát
rồi. Hắn muốn xem thử xem, gặp trường hợp như thế này, Tiểu Ái sẽ ứng đối ra
sao. Mà Tiểu Ái cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, biết rõ rằng không thể làm
loạn trong lúc tuyển sinh nên nàng tuy rằng vẫn gân cổ cải lại nhưng đã cố
gắng kìm nén từ đầu cho tới cuối, không hoàn toàn bộc phát cơn nóng giận.

Bất quá dù sao Tiểu Ái vãn là một tiểu cô nương chưa trải qua sinh tử rèn
luyện, cho dù có thể kìm nén cơn giận dữ nhưng cũng có một mức độ của nó, nếu
vược qua cái mốc này, liền sẽ ngay lập tức bùng nổ. Hơn nữa cơn tức lúc bùng
nổ này lớn hơn Ngọc Phong dự kiến rất nhiều, bắt buộc hắn phải sử dụng đến
Mộng Thần Nhãn để khống chế tâm trí của nàng, cưỡng ép xóa bỏ cơn tức giận ấy
đi.

Ngọc Phong cười như không cười nhìn đám người Tống gia tụ tập ở nơi xa, sau đó
lại nhìn Tiểu Ái, cười nói

“ Không cần gấp gáp, đợi cho cuộc hỗn chiến bắt đầu, muội sẽ liền có thể thẳng
tay xử lý bọn chúng, đứa nào chửi thì vả vào miệng của nó, đứa nào mắng thì
đục gãy răng của nó, đứa nào đe dọa thì cho nó húp cháo cả đời. Muội có tự tin
làm được không?”

Ánh mắt Tiểu Ái khi thì bừng lên lửa giận, khi thì tràn ngập tự tin, tay nắm
thành quyền, gật đầu dõng dạc nói

“ Có, muội vô cùng tự tin. Cho dù bọn chúng có là Khí Hồn thì đã sao, một
quyền của muội liền có thể hạ gục bọn chúng trong nháy mắt. Hơn nữa mấy bữa
nay tu luyện Thiên Minh Luân Nhật Công, muội cũng luyện ra được vài chiêu số
mới lạ, đang cần người để mà thử nghiệm uy lực đây”.

“ Vậy thì tốt, ta cũng rất muốn xem thử, Thiên Minh Luân Nhật Công đến cùng là
có bao nhiêu lợi hại”.

Tiếp đó, hai người liền tìm một vị trí thích hợp, ngồi xuống chờ đợi.

Mà theo thời gian trôi đi, lượng người tụ tập bên ngoài Bạch Vân học viện càng
lúc càng giảm dần, đồng thời số lượng thiếu niên, thiếu nữ bước vào quảng
trường cũng theo đó mà tăng lên. Tất nhiên số người giảm là tính theo hàng vạn
mà số người vào chỉ tính theo hàng trăm mà thôi, sự đào thải trong quá trình
tuyển chọn đó, là rất….rất lớn. Đến cả Ngọc Phong bây giờ cũng không tính ra
được tỷ lệ đào thải là bao nhiêu nữa, là 0.01% hay 0.02% nữa.

Qua hơn hai tiếng, số lượng người đi đến được quảng trường này cũng đã chạm
mốc năm nghìn người, số lượng tuy rằng không khủng khiếp như ở bên ngoài,
nhưng năm ngàn người lại tụ tập trong một cái quảng trường như thế này cũng
vẫn là vô cùng đông đúc.

Và trong hai tiếng này, cũng có không ít người thiên phú bất phàm, hấp dẫn sự
chú ý của Ngọc Phong. Trong hơn năm nghìn người, thế mà có đến một phần ba đã
đạt đến cấp độ Khí Hồn, và từ Ngũ Tinh Khí Hồn trở lên cũng không thiếu, tính
sơ sơ qua thôi cũng hơn trăm người.

Đặc biệt trong đó còn có năm, sáu người, thế mà đã chạm đến mức Cửu Tinh Khí
Hồn đỉnh phong, chỉ cách Khí Tông một bước chân nhỏ mà thôi. Bất kỳ ai trong
số những người này đều là con cháu truyền đời của các đại gia tộc thống trị Đế
Đô.

Tuy nhiên kẻ làm Ngọc Phong chú ý nhất lại là một người thanh niên khoản mười
tám tuổi, toàn thân đều bao phủ bởi một tấm áo choàng màu đen, chỉ để lộ phần
đầu ra ngoài. Kẻ này mày kiếm, mắt hẹp, môi mỏng, ngũ quan tinh mĩ như đao
khắc, làm da thì trắng bệch tựa như thiếu máu trầm trọng, không một chút huyết
sắc. Tuy nhiên khi người ta nhìn vào, lại thấy làn da này thế nhưng mà vô cùng
phù hợp với khuôn mặt của hắn, một sự kết hợp hoàn mỹ, nếu thay vào đó mà để
một làn da khác, ngược lại vô cùng không phù hợp.

Nếu bỏ qua phần khí chất, tên này đúng là có một gương mặt chuẩn soái ca,
nhưng khí kết hợp với khí chất thần thần, bí bí pha một chút gian xảo trên
người hắn, người ta lại cảm thấy hắn là một người cực kỳ âm hiểm, nhất là ánh
mắt hẹp dài đó, nếu liếc nhìn ai thì y như rằng hắn đang tìm cách tính kế kẻ
đó. Làm cho bất kỳ ai thấy hắn đều lựa chọn tránh xa.

Bất quá Ngọc Phong chú ý đến người này không phải vì bộ dạng và khí chất của
hắn ta, cũng không bởi vì tu vi Lục Tinh Khí Hồn mà kẻ đó thể hiển a ngoài.
Ngọc Phong chú ý tới tên đó vì hắn cảm nhận được từ trên người thanh niên này,
một hơi thở vô cùng quen thuộc, hơi thở của pháp thuật.

‘Người thanh niên này, rất có thể là một pháp sư ẩn mình’ Ngọc Phong thầm
nghĩ.

Mà trong lúc Ngọc Phong đang đánh giá người thanh niên đó, hắn ta dường như
cũng cảm nhận thấy có ánh mắt đang theo dõi mình liền đưa mắt quét quanh, cuối
cùng dừng lại trên người Ngọc Phong ở nơi xa, không biết là suy nghĩ cái gì mà
gật đầu cười với Ngọc Phong, xem như một dạng chào hỏi.

Ngọc Phong thấy người thanh niên đó thế mà lại cảm nhận được ánh mắt của hắn
cũng có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên Ngọc Phong cũng hơi gật đầu xem như là
đáp trả.

“ Boong!”

Bổng nhiên tiếng chuông thanh thúy của Bạch Vân học viện, lần thứ hai trong
ngày vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Rồi sau đó từ phương trời
xa xa, từng tiếng gió rít bén nhọn vang lên không ngừng, trên khoản không lồng
lộng của không trung, ba chấm đen lấp lánh tinh quang bất ngờ xuất hiện, sau
đó lấy một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng phóng to trong
mắt tất cả mọi người.

Cuối cùng ba chấm đen đó biến thành ba bóng người, một lớn hai nhỏ xuất hiện
trên bầu trời của quảng trường, hạ xuống nơi đặt bốn chiếc ghế chủ vị, nhàn
nhã ngồi xuống.

Ba người này, hai nam, một nữ. Trong đó người có cơ thể to lớn nhất, nhìn sơ
qua cũng cao hơn hai mét hai lại là một ông già râu tóc bạc trắng, nhất là bộ
râu, dài đến cũng phải bằng nữa người của lão. Tuy rằng khuôn mặt lão già nua
với rất nhiều nếp nhăn nhưng cơ thể bất đồng lại vô cùng cường tráng, từng
khối từng khối cơ căn cứng như sắt thép, nổi cộm lên dưới lớp võ phục bó sát
người. Nhìn vào lão không khác gì đang nhìn vào một bức từng rắn chắc, cao vạn
trượng, không có cách nào vượt qua, không có cách nào xuyên thủng.

Mà hai người còn lại là một nam, một nữ đều mặc trên ngời một bộ áo bào màu
trắng tinh khiết, không có bất kỳ họa tiết pha tạp nào. Cả hai đều khoản hơn
năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường, tuy nhiên nét mặt người nam lại vô cùng
cương nghị, cứng rắn, còn nét mặt của người nữ thì lại diệu dàng, êm ái, tựa
như hai mặt của một đồng xu. Tuy nhiên cả hai người lại mang trên mình khí thế
siêu phàm, thoát tục, vừa cao quý lại vừa thần thánh.

Khi đối mặt với ba người này, người ta như có cảm giác như đang đối đầu với
thiên địa tự nhiên bao la, bất tận. Nếu ai tâm cảnh mà không vững vàng, sẽ
ngay lập tức chưa đánh mà đã khuất phục trước khí thế của ba người bọn họ.

Ngay khi ba người này đạp không xuất thế, cả quảng trường ‘ào’ một cái liền
bùng nổ, tiếng hét vang trời, mà kể cả những người đang theo dõi trên khán đài
cũng không ngoại lệ, hưng phấn như đánh máu gà mà la hét inh ỏi

“ Đạp không mà đi, dấu hiệu của cường giả Khí Tôn, waaaaaaa, ba vị trưởng lão
của Bạch Vân Tông, thế mà đến thật rồi!”

“ Là cường giả Khí Tôn đó, là Khí Tôn chân chính!”

“ Là Khí Tôn của Bạch Vân Tông, là ba vị trưởng lão cao cao tại thượng!”

“ Ta nghe người ta nói qua, vị trưởng lão cao lớn kia chính là Bất Hoại Thần
Tôn, Triệu Toái Minh, một thân công phu đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm,
được mệnh danh là người có lực phòng ngự đệ nhất thiên hạ!”.

“ Ta cũng biết, còn hai vị kia là Phong Lôi Song Ấn, là một cặp vợ chồng bên
nhau tu luyện thành tài, Phong Vũ Thiên Tôn, Phong Vô Khả và Lôi Điện Thần
Tôn, Hoa Vô Pháp. Hai người phong lôi kết hợp, đánh đâu thắng đó, không gì cản
nổi! Không ngờ khi ta còn sống trên đời liền có thể diện kiến hai vị cường giả
này”.

“ Một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành một đại Thiên Tôn như thế!”

“ Một ngày nào đó, ta cũng sẽ ngự không bay cao trên chín tầng trời!”

“ Một ngày nào đó, ta cũng sẽ được như bọn họ, vạn người kính ngưỡng!”

“ Những cường giả thật sự của Bát Quốc Cương Vực!”

Khí Tôn! Khí Tôn! Khí Tôn! Khí Tôn! Khí Tôn! Khí Tôn! Khí Tôn!

Bất Hoại Thần Tôn! Bất Hoại Thần Tôn! Phong Vũ Thiên Tôn! Lôi Điện Thiên Tôn!

Cả một quảng trường rộng lớn như vỡ òa trong cảm xúc, tiếng hét vang trời làm
rung động cả một góc Đê Đô.

“ TẤT CẢ IM LẶNG!”

Bổng nhiên, Bất Hoại Thần Tôn, Triệu Toái Minh bất ngờ hét lớn, âm thanh như
sấm động trời quang, khiến cho lòng người rung động. Cả một quảng trường rộng
lớn trong phút chốc liền im thin thít không một tiếng động, vô cùng quỷ dị.

Bất Hoại Thần Tôn sau khi quát lớn một tiếng cũng không có nói nữa mà cuối đầu
nhìn vị lão sư ngồi hàng đầu tiên bên dưới, khẽ gật đầu.

Vị lão sư kia hiểu ý, liền đứng dậy, tiến tới đài cao đã chuẩn bị từ trước,
linh khí truyền vào cổ họng, từ tốn nói. Âm thanh không lớn nhưng bất kỳ ai
cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

“ Tất cả thí sinh nghe đây, cuộc khảo thí tuyển sinh cho Bạch Vân học viên đã
đến bước cuối cùng, những ai có thể vượt qua cửa ải tiếp theo liền ngay lập
tức trở thành học sinh của Học Viện Bạch Vân, những ai không vượt qua cũng
đồng nghĩa với bị loại…….”

Trong lúc vị lão sư kia đang thao thao bất tuyệt giản giải cho đám thiếu niên,
thiếu nữ bên dưới, Bất Hoại Thần Tôn khẽ nhìn chiếc ghế còn trống cuối cùng,
hướng hai vị trưởng lão còn lại, chau mày nói

“ Thằng nhóc Manh Vũ Dật đâu rồi? Không phải nói là sẽ mang tiểu Linh đến quan
khán hay sao, đến bây giờ con chưa thấy xuất hiện?”

Lôi Điện Thiên Tôn, Hoa Vô Pháp cười khẻ nói

“ Triệu lão bình tĩnh đã, tên kia không phải lúc nào cũng trễ giờ hay sao?
Chắc là đang mãi la cà trong thành rồi”.

Phong Vũ Thiên Tôn, Phong Vô Khả cũng khẽ gật đầu đồng ý, cười nói

“ Thôi kệ hắn đi, lần này hắn ra ngoài mục đích cũng chỉ bồi thiếu tông chủ đi
giải trí cho khuây khỏa là chính, mấy cái việc tuyển sinh rắc rối này, hắn
không thèm quan tâm đâu”.

Bất Hoại Thần Tôn nghe thế vừa định chửi lớn, nhưng nghĩ lại một chút liền
thôi, vẻ mặt có chút lo lắng nói

“ Được, đi chơi được thì tốt. Mấy hôm nay, tiểu Lục Linh của chúng ta hình như
có chuyện trong người, luôn luôn buồn bực, gây chuyện vô cớ, Không biết là bị
cái gì nữa? Đến cả lão gia gia như ta đến hỏi, nó cũng nhất quyết không chịu
nói đâu”.

Lôi Điện Thiên Tôn, khẻ cười, an ủi nói

“ Triệu lão cũng đừng bận tâm quá, Tiểu Linh cũng đã mười chín tuổi rồi, đã
trở thành một đại cô nương rồi, mà trở thành đại cô nương thì ít nhiều gì cũng
sẽ có một chút tâm sự thầm kín, chúng ta có muốn lo cũng không lo được”.

........................~.~.....................


Bất Tử Nhãn - Chương #198