Lần Lượt Trắc Thí


Người đăng: QuytSweet

Trong hàng vạn người tham gia khảo thí lần này, không phải ai cũng làm theo
đúng quy định. Trong thời gian mười phút, hơn nghìn người tiến lên trên còn
đường trọng lực đó, cũng không thiếu những kẻ đã hơn mười tám tuổi mà vẫn giả
trang non nớt, cố gắng tham gia cho bằng được.

Cuối cùng kết cục của những người này đều chỉ có một, vừa mới bước vào con
đường trọng lực, cả cơ thể liền không tự chủ được mà ngã ầm xuống đất, cú ngã
này nhìn thì tưởng như đơn giản, nhưng lại gây ra tiếng động kinh thiên, khiến
xương cốt toàn thân những người đó trong nháy mắt liền vỡ vụn, chết ngay tức
khắc. Cảnh tượng thập phần thê thảm.

Mà sau cái chết của hơn mười mấy kẻ không biết điều, số người tham gia khảo
thí đứng đợi bên ngoài liền ngay lập tức giảm xuống chỉ còn hai phần ba, từ đó
xem ra, những kẻ đã quá tuổi mà vẫn ôm khát vọng tiến vào Bạch Vân Tông cũng
không phải nhỏ.

Đối với cảnh tượng này, hai người đàn ông trung niên đứng gác cổng cũng chỉ
biết lắc đầu ngao ngán, sự việc này đâu phải chỉ mới xảy ra lần đầu chứ. Hầu
như là bất kỳ đợt khảo thí nào từ xưa cho đến nay, mỗi một cuộc đều có cảnh
tượng này xảy ra.

Lại qua hơn mười phút nữa, mới đến lượt Ngọc Phong và Tiểu Ái đi qua cánh
cổng.

Ngọc Phong sau khi bước qua cánh cổng thì hầu như chả cảm thấy cái gì khác
biệt, đến cả cơ thể có nặng hơn một tý hay không cũng không biết được, cảm
giác cơ thể vẫn nhẹ nhàn, thoái mái vô cùng, hầu như không khác bên ngoài là
mấy.

Tiểu Ái đứng bên cạnh thì không được như vậy, vừa mới bước bước đầu tiên, nàng
đã sém bị ngã chỏng vó, may là Ngọc Phong nhanh tay lẹ mắt mà tóm được kịp.

Hắn nhìn Tiểu Ái, quan tâm hỏi

“ Thế nào, đi được không?”

Tiểu Ái sau khoản mười giây đã có thể thích ứng kịp với sự thay đổi trọng lực
thất thường này, tay đâm chân đá vài cái, cười hì hì nói

“ Phong ca ca, muội không có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy cơ thể nặng hơn chút
mà thôi!”

Ngọc Phong cười nói

“ Vậy thì được, chúng ta mau đi thôi. Đến khi nào muội chịu không được nữa thì
hãy sử dụng linh khí mà chống đỡ, tuy nhiên ta nghĩ chắc muội không cần đến nó
đâu”.

Nói rồi hắn liền dẫn đầu đi trước.

“ Vâng ạ!”

Tiểu Ái lúc này cũng đã vô cùng tự tin về khả năng của mình, nhanh chóng nối
gót theo sau.

Hai người này nói là đi, nhưng thật ra so với chạy cũng không khác biệt bao
nhiêu, tựa như hai cơn gió lốc, ào ào bay vụt trong không khí dưới sự há hốc
mồm ngạc nhiên của đám người xung quanh.

Con đường này nói dài không dài, mà ngắn cũng không ngắn, vừa tròn một cây số.
Ngọc Phong với Tiểu Ái không sai biệt lắm, mất khoản mười lăm phút liền đi hết
con đường.

Nói đúng ra, thì đây là khoản thời gian mà Tiểu Ái hoàn thành chặn đường này,
còn Ngọc Phong thì chỉ đi bên cạnh nàng mà thôi, đối với hắn mà nói, cái bài
kiểm tra này thật ra chẳng có tác dụng cái vẹo gì cả.

Lúc đến nơi, Ngọc Phong bộ mặt vẫn tỉnh bơ, hơi thở ổn định, tim không loạn
nhịp, đến cả một giọt mồ hôi cũng không có chảy ra. Tiểu Ái thì chật vật hơn
một chút, trên tráng lấm tấm mồ hôi, hơi thở có chút gấp gáp, dù sao thì trọng
lực gấp tám lần đối với nàng cũng là một thử thách khó khăn.

Nơi khảo thí chính thức là một cái sân rộng được bao quanh bởi những hàng cây
cao, người tụ tập ở đây so với cả đống người ngoài cổng có thể nói là như hai
thái cực hoàn toàn trái ngược, Ngọc Phong liếc mắt đếm qua cũng chỉ có vài
trăm người. Mà tất cả những người tham gia khảo thí xông vào đợt đầu tiên, hầu
như đa phần đều đã gục ngã trên con đường trọng lực.

Tất nhiên số lượng người vượt qua đây cũng theo thời gian trôi qua mà không
ngừng tăng lên, dù sao tình phía bên ngoài còn có cả một biển người đang chờ
đợi kia mà.

Ở giữa sân có một chiếc bàn lớn được đặt ngay ngắn, trên bàn lúc này lại ngồi
hai người, một nam, một nữ, nhìn bộ dạng cả hai hình như đều đã hơn ba mươi.
Người đàn ông thì đang ghi ghi chém chém cái gì đó, còn người phụ nữ lại chăm
chú khống chế một quả cầu thủy tinh to lớn đặt trên bàn, lần lượt kiểm tra cho
từng người đi được đến nơi đây.

Cái việc kiểm tra này cũng vô cùng đơn giản, chính là kiểm tra trình độ tu vi
của mỗi người, mà điều kiện để có thể thông qua vòng này chính là có tu vi từ
Lục Tinh Khí Linh trở lên.

Bời vì số lượng người khảo thí ở đây ít, cho nên Ngọc Phong và Tiểu Ái không
có chờ đợi quá lâu liền tới lượt kiểm tra.

Tiểu Ái kiểm tra trước, nàng đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh, thầm vận công
truyền một ít linh khí vào bên trong. Linh khí màu đỏ của nàng sau khi lọt vào
bên trong qua cầu liền giống như một con rắn nhỏ, điên cuồng vũ động bên
trong. Sau đó dưới sự khống chế của người phụ nữ, linh khí của nàng liền biến
thành một chữ ‘Linh’ to lớn, bên cạnh có tám ngôi sau rực sáng bay vòng quanh.

Người phụ nữ nhìn thấy kết quả này thì thầm gật đầu, ngước mặt lên nhìn Tiểu
Ái, cười diệu dàng hỏi

“ Cô bé, tên ngươi là gì, bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Ái nhanh chóng nhu thuận đáp

“ Ta tên Tống Tiểu Ái, năm nay mười lăm tuổi!”

Tiểu Ái vừa nói xong thì người đàn ông bên cạnh ngay lập tức dùng một cây bút
lông đặc biệt, linh khí truyền ra, như rồng bay phượng múa viết lên một tấm
thẻ bài nho nhỏ rồi đưa cho nàng.

Trên tâm thẻ này có viết họ tên, số tuổi và cả tu vi, chắc có thể là để dùng
trong các vòng khảo thí tiếp theo. Sau khi kiểm tra xong, Tiểu Ái cũng không
vội theo mọi người đi ngay, mà ở lại đợi Ngọc Phong kiểm tra.

Ngọc Phong cũng làm như Tiểu Ái, đặt tay lên quả cầu thủy tinh, nhưng hắn còn
chưa kịp truyền linh khí vào thì một giọng nói nghiêm khắc vang lên

“ Cô bé, bỏ cái kính xuống!”

Đó là giọng nói của người đàn ông, hắn ta đang dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn
thẳng vào Ngọc Phong, trong ánh mắt đó đã có chút ít bất mãn và chán ghét.

Ngọc Phong cười cười, đưa tay lấp cái kinh râm to bảng xuống, hắn luôn đeo
kinh râm cũng đâu phải là thích thú gì cho cam, chỉ là khuôn mặt của hắn quá
ưa nhìn, đi ra ngoài đường liền kéo theo một mớ rắc rối không cần thiết.

Mà cũng đúng như thế, Ngọc Phong vừa tháo kính ra, cả đám người tu tập xung
quanh liền thốt lên một trận kinh diễm, cơ thể nhu bị đông cứng, ánh mắt lượn
qua lượn lại trên người Ngọc Phong không hề kiêng kỵ, bộ dáng cực kỳ vô liêm
sĩ. Cho dù kể cả là người đàn ông vừa quát Ngọc Phong cũng không ngoại lệ.

Đợi cho đến khi Ngọc Phong đưa mắt nhìn lại, hắn ta mới giật mình tỉnh lại,
giả đò ho khục khục mấy cái để che giấu đi sự xấu hổ trong lòng.

Nhưng mà Ngọc Phong không quan tâm biểu hiện của đám người xung quanh lắm, dù
sao thì cũng đang ở trong địa phận của Bạch Vân học viện, cũng không có ai ngu
đến nổi giở trò ở trong này.

Ngọc Phong đặt tay lên quả cầu thủy tinh, truyền một ít linh khí vào bên
trong. Cũng giống như Tiểu Ái, linh khí hắn vừa truyền vào liền giống như một
con mãng xà, uống lượn không ngừng bên trong quả cầu, đợi cho đến khi người
phụ nữ thi thuật, dòng linh khí này mới phát ra quang mang chói mắt, biến
thành một chứ ‘Hồn’ to tướng, bên cạnh đó là bốn ngôi sao sáng rực, chầm chận
quay quanh.

Nhìn chữ Hồn này, tất cả thiếu niên có mặt xung quanh không nhịn được đều hít
vào một hơi khí lạnh, lập tức không hẹn mà gặp đều đồng thời lùi ra xa, giữ
một khoản cách an toàn đối với Ngọc Phong. Bọn hắn sợ hành động lộ liễu ban
nãy của bọn hắn đã chọc giận Ngọc Phong, cho nên đều vô cùng biết điều thu hồi
ánh mắt lại.

Người phụ nữ thì cũng là có chút rung động nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, nàng
nhìn Ngọc Phong cười hỏi

“ Cô nương, ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?”

Ngọc Phong nhanh chóng đáp lời

“ Nguyễn Ngọc Phong, mười bảy tuổi!”

Người đàn ông nghe rõ liền bắt đầu múa chiếc bút lông trên tay, nháy mắt ghi
thông tin vào tấm thẻ rồi đưa cho Ngọc Phong, cười nói

“ Cô nương, tư chất không tồi đâu, rất có tương lai đấy”.

Ngọc Phong nhận tấm thẻ, thoán gật đầu xem như đáp lời rồi cùng Tiểu Ái đi đến
khu vực khảo thí kế tiếp, cả hai người đi dọc theo một hàng cây dài hơn trăm
mét liền thấy hiện ra trước mắt một quảng trường màu xanh.

Nơi này là một quảng trường vô cùng rộng lớn, mặt nền được lát bằng Lam Tâm
Thạch màu xanh lam, vô cùng nổi tiếng về độ cứng rắn. Đồng thời khi bước qua
quảng trường này, ta cũng có thể nhìn thấy được những khối kiến trúc đủ hình,
đủ dạng phía xa xa.

Lúc này đây, bên trên quảng trường có dựng sẵn năm cái lôi đài, bốn cái nhỏ và
một cái lớn, và trước mỗi lôi đài đều có một trung niên nam tử mặc đồng phục
màu xanh lam đứng đó canh giữ. Số lượng người khảo thí đến được cái quảng
trường này lại cảng ít hơn, chỉ vẻn vẹn có bảy tám chục, gần một trăm người mà
thôi.

Đó là bên trong quảng trường, còn bên ngoài quảng trường rộng lớn, là từng
khán đài to lớn không biết từ lúc nào đã đầy ắp người ngồi xem. Những người
ngồi ở đây đại đa số đều là học viên của Bạch Vân học viện, và chỉ một số ít
trong đó đến từ nội viện, theo lệnh tới đây để quan khán. Tất cả đều dùng ánh
mắt đánh giá và soi mói nhìn về những thiếu niên, thiếu nữ tham gia thi tuyển
bên trong quảng trường, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm bàn tán vô cùng nhộn nhịp.

Chỉ có một số người trong đó từ đầu đến cuối đều nhắm mắt dưỡng thần, hoặc bộ
dạng nhàm chán không hề quan tâm, bao gồm cả bà chị của Luân Vũ công tử, Luân
Vũ tiểu thư.

Còn ở hàng ghế cao nhất của khán đài, bên trên hàng ghế của giáo viên, chỉ duy
nhất có bốn chiếc ghế bằng gỗ phủ nhung, thiết kế vô cùng cao quý, những người
ngồi tại đây có thể xem như là có địa vị vô cùng lớn tại Bạch Vân học viện,
tuy nhiên cả bốn chiếc ghế lúc này đều không có người ngồi.

Tiểu Ái ánh mắt tò mò quang sát quang cảnh náo nhiệt xung quang, cười thích
thú nói

“ Phong ca ca, đừng quan tâm đến đám người đó, đi, chúng ta đi kiểm tra sức
mạnh”.

Nói rồi còn không đợi Ngọc Phong đáp lời, nàng liền ôm lấy tay hắn, kéo hắn
đến thẳng khu vực kiểm tra sức mạnh trong quảng trường, ở nơi này cũng có vài
chục người đang xếp hàng đợi tới lượt kiểm tra.

Tại khu vực này có đặt hai cột đá đen xì to lớn, một lớn một nhỏ có khắc số
thứ tự bên trên. Cột lớn thì chia thành một trăm bậc từ một đến một trăm, cột
nhỏ thì cũng tương tự nhưng chỉ chia làm mười bậc mà thôi.

Lúc này đứng bên cạnh hai cột đá cũng có hai trung niên nam tử, một người cầm
bút lông trên tay, còn người kia thì đang từ từ giản giải công dụng của hai
cái cột đá này với đám thiếu niên.

“ Đây là vòng kiểm tra thứ ba của các ngươi, thấy hai cái cột đá này không,
chúng gọi là Trắc Lực Bia, dùng để do sức mạnh chiến đấu của các ngươi.

Các ngươi từng người một đưa thẻ bài ra rồi dùng toàn lực, thúc dục linh khí
đánh mạnh lên Trắc Lực Bia, chính là cái cột nhỏ kia. Nói chung là sử dụng
thuật khí mạnh nhất của các ngươi mà đánh vào, không cần sợ nó bị vỡ đâu.

Vòng kiểm tra này, chỉ cần đánh ra được bốn điểm, thì xem như các ngươi liền
thông qua. Nào, bắt đầu đi”.

“ Hắc hắc, lại đơn giản như vậy à, thế này ta xem ra trúng tuyển là cái chắc
rồi!”

Một thiếu nhiên dáng người khô ngô, có phần lực lưỡng dẫn đầu bước đến trước
cột đá nhỏ, cười ha hả vô cùng tự tin nói ra. Hắn đưa tấm thẻ của mình cho
người đàn ông trung niên, sau đó bắt dầu vận linh khí, tích tụ sức mạnh, chuẩn
bị xuất ra một quyền toàn lực, chỉ bốn điểm mà thôi, đối với hắn là quá dễ
dàng.

Người đàn ông trung niên đối với dáng vẻ tự tin này của thiếu niên khôi ngô
lại không hề để tâm, chỉ chăm chú quan sát cột đá màu đen, cười nói

“ Đánh nhanh đi!”

Thiếu niên dáng người khôi ngô sau khi tụ đủ lực liền xuất một quyền đánh mạnh
vào cây cột đá, quát lớn

“ Ma Báo Quyền!”

Một quyền của hắn xuất ra với tốc độ cực nhanh, gây ra tiếng vun vút trong
không khí, bên trên nắm tay linh khí màu vàng đất điên cuồng ào ạt tràng ra
bên ngoài, ẩn ẩn hiện hiện còn có tiếng báo gầm uy thế vang lên.

ẦM! Quyền đầu đánh thẳng vào tấm bia đá liền nổ ầm một tiếng vang dội, từ đó
có thể thấy một quyền này, uy lực cũng không hề nhỏ.

Cột đá màu đen sau khi hứng chịu một quyền liền bắt đầu phát sáng lên, từ dưới
chân cột, một tia sáng màu xanh lục nhanh chóng xuất hiện rồi dâng lên cao,
một bậc, hai bậc, ba bậc, rồi cuối cùng dừng lại tại phần giữa bậc thứ ba
trong ánh mắt ngẩn tò te của thiếu nhiên khôi ngô.

Người đan ông trung niên liếc mắt nhìn cột đá, lạnh lùng cất lời

“ Long Thương Hải, đo sức mạnh đạt ba điểm rưỡi, không đạt”.

Ngay tức khắc, hàng loạt âm thanh cười nhạo liền vang lên, từ những người
thiếu niên xung quanh và cả trên khán đài vọng xuống.

“ Puuuuuuuuu!”

“ Ui, ta còn tưởng lợi hại thế nào cơ, thì ra là gió to quá!”

“ Hắc, đúng là thằng ngu, ta biết mà, khảo thí của Bạch Vân học viện làm sao
đơn giản như vậy được!”

“ Ta thấy hắn đánh ra một quyền hình như là còn có tiếng báo gầm, cái thằng
điên này vậy mà không dùng hết sức, ngu đến thế là cùng!”

Thiếu niên dáng người khôi ngô gọi là Long Thương Hải, bị tiếng cười nhạo xung
quanh làm cho phát mộng, ánh mắt không thể tin nổi, điên cuồng ôm chân người
đàn ông trung nhiên, cuối đầu cầu xin không dứt

“ Trắc thí giả tôn kính, ngài làm ơn cho ta một cơ hội nữa đi, chỉ một cơ hội
nữa thôi, ta có tượng khí Báo Đốm, là tượng khí mãnh thú hiếm có, ta còn có
thể hóa thú, hóa thú rồi, sức mạnh đánh ra chắc chắn sẽ bạo tăng, ta chắc chắn
sẽ vượt qua bốn điểm một cách dễ dàng. Làm ơn cho ta một cơ hội nữa thôi! Cầu
xin ngài!”

Người đàn ông trung niên ánh mắt lãnh đạm, một cướt liền đá bay Long Thương
Hải ra ngoài, hừ lạnh một tiếng, quát

“ Cái thằng ngu, cơ hội chỉ có một, ngươi đã phung phí nó thì cũng không thể
trách ai được. Còn cái tượng khí Mãnh Thú của ngươi, Bạch Vân học viện chúng
ta còn chưa để vào mắt. Người đâu, mang hắn ra ngoài”.

“ Tuân lệnh, Ma Vân lão sư!”

Ngay tức khắc, hai người thanh niên mặc đồng phục lam sắc tiến tới, nhanh
chóng kéo lê Long Thương Hải đang nằm vật dưới đất như một con chó chết ra
ngoài.

.........................~.~........................


Bất Tử Nhãn - Chương #196