Ánh Mặt Trời Hi Vọng Trong Màng Đêm


Người đăng: QuytSweet

Chiêu thức Ngọc Phong vừa mới sử dụng chính là thuật nhãn tầng thứ hai của Bất
Tử Nhãn, Thôn Phệ Nhãn.

Con mắt này của hắn đã bị phá hủy trong bí cảnh núi Tây Phong bởi vì hút vào
quá nhiều năng lượng của bốn vị Khí Tông tự bạo mà vỡ nát.

Khi đó hắn cứ tưởng là chỉ cần trôi qua vài ba tháng, Thôn Phệ Nhãn liền có
thể được Bất Tử Nhãn hồi phục lại, nhưng không ngờ hơn sáu tháng trôi qua cũng
mới chỉ hồi phục được hai phần ba. Nếu không phải hắn dùng máu huyết của hai
đại thú vương tôi luyện thân thể, chắc có lẽ đến giờ này, Thôn Phệ Nhãn còn
chưa hồi phục được đâu.

Ngọc Phong xoa xoa bàn tay đen nhánh, ánh mắt cười như không cười nhìn đám
người Mã Chiêu, trêu tức nói

“ Này, đây đã là đòn tấn công hợp sức mạnh nhất của các ngươi à? Sao gió to mà
yếu thế này, bấy nhiêu đây dùng để gãi ngứa cho ta còn chưa đủ đâu, hắc hắc”

Mã Chiêu cùng năm người bọn Minh Triết bị Ngọc Phong trêu tức mà nóng cả mặt.
Minh triết thẹn quá hóa dận nói lớn

“ Bớt xàm ngôn đi, thuật khí của ta đường đường là thuật khí Hoàng Giai sơ cấp
của Bạch Vân Tông, tên vô danh tiểu tốt như mi làm sao biết hết được sự hiền
diệu trong đó chứ”

“ Đúng vậy, chắc chắn là ngươi đã âm thầm giở trò ma quái gì rồi, bọn tà ma
ngoại đạo như người đúng là không bao giờ lên nổi mặt bàn, đường đường chính
chính đánh với chúng ta một trận”

“ Đúng, có ngon thì đứng ra đánh một trận, ngươi đừng tưởng dùng ba cái trò
mèo đó liền có thể qua mặt được chúng ta”

Tuy rằng cảnh tượng xảy ra vừa rồi vô cùng khó hiểu, nhưng sáu người Mã Chiêu
không tin tưởng sức mạnh bản thân Ngọc Phong có thể làm ra được chuyện này,
chắc là hắn đã sử dụng một món bảo bối kỳ dị nào đó để hù dọa bọn họ.

Ngọc Phong nghe từng tên lần lượt mở miệng lý luận, không nhịn được liền cười
to ha hả, buồn cười nói

“ Ừ thì đường đường chính chính, các ngươi cứ thử bước ra đấu một-một với ta,
rồi ta sẽ đấu đường đường chính chính cho các ngươi xem. Miệng thì nói quang
minh chính đại ghê gớm lắm, vậy mà lại lấy sáu đánh một, các ngươi không cảm
thấy nhục mặt à. Đến cả ta mà còn cũng thấy nhục thay cho các ngươi đấy”.

Câu nói này của Ngọc Phong ngay lập tức dẫn theo một tràng cười nhạo liên
miên, không dứt được của đám dong binh. Trong nháy mắt, sáu người Mã Chiêu mặt
đỏ như than hồng.

Mã Chiêu thì đỡ hơn một chút, thường ngay bày mưu tính kế moi tiền của người
khác, trình độ da mặt cũng đã cực kỳ dày, cho dù có mất mặt đi chăng nữa cũng
chỉ hơi đỏ mặt một tí mà thôi, vẫn có thể nhịn được. Tuy nhiên năm người Minh
Triết không thể so sánh độ dày da mặt với Mã Chiêu được, bọn hắn thường ngày
là ngũ đại công tử đỉnh đỉnh đại danh nơi đế đô, tướng mạo, tu vi, gia cảnh
đều thuộc loại đứng đầu trong các bạn cùng lứa. Ai ai nhìn bọn hắn cũng đều
ngước đầu lên ao ước hoặc cuối đầu xuống cung cung kính kính.

Bọn hắn làm gì có chuyện bị cả đám người cười nhạo vào mặt như thế này, cả năm
người lúc này đang hận tại sao ở đấy không có một cái lỗ để bọn hắn chui đầu
vào. Còn gì cái hình tượng thiếu niên anh hùng nữa chứ.

Tiểu thiếu nữ nhìn cảnh sáu người bị Ngọc Phong chọc cho mặt mũi đỏ lựng vô
cùng xấu hổ, lại không nhịn được mà cất tiếng cười khanh khách, số lệ khí còn
lại trong đáy mắt cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất, sự tức giận ẩn chứa bên
trong cũng đã không còn. Nàng lúc này ngoại trừ mệt mỏi một chút, đã không còn
gì đáng ngại, không còn gì phải lo nghĩ nữa, bởi vì nàng tin tưởng vào sự
cường đại của vị tiền bối bên cạnh.

Một niềm tin mù quáng rằng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, đều có hắn đứng
ra chống đỡ cho nàng, giống như lúc nhỏ cha của nàng giúp nàng đánh đuổi mấy
đứa trẻ lưu manh vậy, cảm giác cực kỳ an toàn khi tựa bờ ngực rộng lớn này.

( Thật ra là nó không lớn lắm, với lại còn có chút đàn hồi nữa )

Nhìn bộ dạng đỏ mặt xấu hổ của năm người Minh Triết, Mã Chiêu thầm mắn một
tiếng vô dụng trong lòng, mới có một chút như thế mà đã xấu hổ thành ra như
thế này rồi, một đám con ông cháu cha được cái đẹp mã nhưng lại không có tiền
đồ. Nghĩ là như vậy nhưng tất nhiên Mã Chiêu sẽ không bao giờ nói ra, hắn nhìn
năm người Minh Triết với ánh mắt chân thành, khuyên bảo nói

“ Mấy vị công tử cần gì phải để tâm mấy lời trêu chọc của đám dân đen này chứ,
năm người nên nhớ, năm người là những anh tài của đế đô, là thiếu gia của năm
đại gia tộc danh tiếng lừng lẫy, tương lai sau này của mỗi người đều không thể
hạng lượng, ngồi trên những ngôi vị cao nhất, phóng mắt quan sát thế gian.

Mấy vị huynh đệ so với đám hạ đẳng kia hoàn toàn thuộc hai tầng lớp trái ngược
nhau, chúng ta ở trên cao vời vợi, còn bọn chúng chỉ có thể mò mẫn dưới đất
như mấy con kiến hôi. Huynh đệ chúng ta cần gì phải để ý kiến của mấy con kiến
hôi quấy nhiễu suy nghĩ của mình chứ, bọn chúng hoàn toàn không xứng đáng”.

Năm người Minh Triết trẻ tuổi, khí thịnh, lại được Mã Chiêu tung hô lên tận
trời xanh liền cảm thấy lâng lâng trong lòng, tựa như nhìn thấy tương lai của
bọn hắn đứng từ trên cao, một tay chỉ điểm giang sơn, dẫm chân một cái trời
rung, đất chuyển.

Ngay lập tức, ánh mắt năm người nhìn đám dong binh tụ tập bên ngoài như nhìn
những con kiến hôi đang bò lút nhút, tất cả mọi sự u phiền hay xấu hổ lập tức
biến mất không thấy tăm hơi

“ Mã đại ca nói có lý, chúng ta có địa vì gì chứ, bọn chúng lại có địa vị gì.
Dám cười nhạo chúng ta đúng là muốn chết” Minh Triết trừng mắt nói

“ Đúng, chúng ta không thể hạ thấp thân phận so đo với bọn hạ đẳng này được.
Không phải chỉ lấy nhiều đánh ít thôi sao, để ta cho bọn chúng xem thử thế nào
là lấy thế ép người”

“ Vẫn là Mã đại ca anh minh sáng suốt, bọn tiểu đệ bái phục, bái phục”.

Mã Chiêu thấy mình chỉ ba hoa mấy câu thế mà mấy tên nhóc con này lại tưởng
thật, bản thân hắn lúc này không biết nên xem bọn hắn là đần độn hay ảo tưởng
sức mạnh nữa đây. May mắn bên trong gia tộc của bọn này, con đàn cháu đống,
nếu không tương lai mà rơi vào tay năm đứa này, không xụp đổ mới là lạ.

Mã Chiêu ánh mắt láo liên, che giấu thái độ khinh bỉ trong lòng, cười nói

“ Mấy vị huynh đệ, ta chắc chắn tên kia trong người có loại bảo bối đặc thù gì
đó mới có thể làm biến mất đòn tấn công tổng lực của chúng ta. Bây giờ chúng
ta tấn công một lần nữa nhưng lần này sẽ cận thân chiến đấu với hắn, để xem
hắn còn dùng cái bảo bối tà thuật đó được nữa hay không. Bên ta sáu người, bên
hắn một người, lại còn ôm trong mình một cục nợ nữa, không cần phải sợ!”

“ Mã đại ca lo xa rồi, chúng ta làm gì có chuyện sợ hãi một tên vô danh như
hắn chứ”

“ Đúng vậy, chúng ta lên!”

Ngọc Phong thấy đám người Mã Chiêu, kẻ xướng người họa, nói chuyện một lúc vẫn
chưa xong liền mất kiên nhẫn, hắn hướng mấy người Mã Chiêu, ngoắt ngoắt tay,
khiêu khích nói

“ Thế nào, các ngươi có đánh nữa hay không đây, hay là bị một chiêu của ta dọa
cho sợ, làm rùa rụt cổ luôn rồi. Nếu đã như vậy rồi thì mau mau lượn đi cho
nước nó trong, đã yếu mà còn ra gió”

Đám dong binh đứng bên ngoài cũng ngay lập tức phụ họa nói theo, từng câu từng
chữ đều chứa lời châm chọc. Tuy mỗi một người trong bọn hắn không dám trêu
chọc Mã Chiêu nhưng hiện nay có cả đống hơn vài trăm người là ít, cho dù Mã
Chiêu lần sau quay lại tính sỗ cũng không thể lần ra được ai, lại càng không
thể bắt hết tất cả bọn hắn, đã như vậy thì cần gì phải e ngai nữa, phải chửi
sướng cái miệng mới thôi.

“ Đúng vậy, Mã đại gia, ngươi mau lên đi chứ, không sau này phải mang cái mai
rùa trên lưng mà sống đó, há há há”

“ Mã đại gia, ông đánh mà sợ không đủ người cũng có thể gọi anh em chúng ta
tới giúp sức a, giá rẽ thôi, mỗi người 2 vạn kim tệ là được, hú hú”

“ Ai da, các ngươi thấy không, Mã đại gia của chúng ta uy danh lẫm lẫm, là con
rùa đệ nhất thiên hạ đó nha, ha ha ha!”

“ Nói như ngươi thì năm vị công tử kia không phải trở thành 5 thành con rùa
nhỏ rồi sao?”

“ Làm gì tới mức đó, phải gọi là rùa thành niên mới đúng!”

“ A HÁ HÁ HÁ HÁ!”

Luân Vũ, một trong năm người thanh niên hừ lạnh, ánh mắt vừa sắc bén vừa tức
giận chỉ mũi kiếm thẳng vào Ngọc Phong, quát lớn

“ Tên vô danh tiểu tốt kia, ngươi đừng có đắc ý vội, ở đó mà chờ chết đi, các
anh em, lên!”

Nói rồi Luân Vũ liền phi thân lên trời, linh khí bạo nổ, một kiếm xuất ra
hướng thẳng Ngọc Phong đâm tới. Năm người còn lại cũng không hề chậm, mỗi
người đều lấy ra vũ khí của chính mình, nhanh chóng lao lên.

Tất cả vũ khí của bọn hắn đều xuất hiện quang hoa lưu chuyển vô cùng đẹp mắt,
Ngọc Phong nhìn vào là biết ngay chúng là khí binh cấp 3. Còn riêng Mã Chiêu,
hai cái vuốt trảo mà hắn dùng thế nhưng lại là một thanh khí binh cấp 4, xem
ra giàu cũng có cái lợi của nó, muốn mua gì mua.

Ngọc Phong kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, chỉ liếc mắt qua liền biết bọn
chúng đang muốn chơi quần công với hắn, chắc lại là sợ hắn hút mất các đòn tấn
công linh khí đây mà. Tất nhiên một khi đã biết, Ngọc Phong sẽ không cho chúng
được như ý định. Chỉ thấy hắn dưa bàn tay màu đen lên trước mặt, khẻ hé môi
thổi nhẹ một cái như thổi bụi.

Rồi đột nhiên hàng loạt tiếng long ngâm, báo gầm vang lên, từ trong bàn tay
đen thui đó, thủy long, lôi báo, hỏa điểu, kiếm khí, quang cầu và lôi điện
đồng loạt phóng ra. Đó thế nhưng lại chính là sáu đại chiêu thức mà bọn Mã
Chiêu đã tung ra lúc nãy, Ngọc Phong giờ đây chính là muốn gậy ông đập lưng
ông theo đúng nghĩa đen, lấy chiêu thức của bọn hắn đánh bọn hắn.

Thấy một đống đại chiêu bổng nhiên xuất hiện trước mắt, tất cả mọi người có
mặt tại đây đều vô cùng kinh ngạc. Nhất là sáu người Mã Chiêu, bọn hắn ngoại
trừ kinh ngạc ra lại còn sợ hãi nữa, bởi vì hơn ai hết, bọn hắn biết rõ uy lực
của sáu đại chiêu này kinh khủng như thế nào.

Tuy nhiên sợ hãi thì sợ hãi, cả sáu người lại không biết phải ứng phó như thế
nào, bởi vì bọn hắn đã xông đến quá gần rồi, muốn quay đầu chạy trốn đã không
kịp.

Trong nháy mắt, ‘đùng’ một tiếng nổ lớn vang dội, cát bay đá chạy, linh khí
cuồng loạn lan tỏa bốn phía, làm cho đám dong binh bên ngoài phải liên tục
thối lui mấy bước mới có thể triệt tiêu hết khí kình, duy chỉ có Ngọc Phong
đang ôm tiểu thiếu nữ kia, cho dù là ở gần vụ nổ vẫn đứng yên bất động, không
chịu một chút tổn thương nào. Còn mẹ của nàng, không biết từ lúc nào đã tranh
thủ chạy ra phía sau lưng Ngọc Phong, nấp ở đó cho nên cũng không làm sao.

Một con gió nhẹ thổi qua, xua tan đi lớp bụi mù mịt, bày ra trước mắt mọi
người kết quả của trận chiến. Đương nhiên ngay khi Ngọc Phong bất ngờ tung ra
một lượt sáu đại chiêu, ai ai cũng biết Ngọc Phong đã là người chiến thắng,
bọn hắn chỉ hiếu kỳ không biết kết quả của bọn người Mã Chiêu là ra làm sao.

Lúc này đây, trên con đường bị linh khí tàn phá không còn hình dạng, năm người
Minh Triết đã nằm im như một con chó chết, quần áo thì rách toạc không khác gì
cái giẻ lau nhà, cơ thể trên dưới đâu đâu cũng là vết thương. May mắn là bọn
hắn vẫn còn hơi thở, cuối cùng cũng không có chính mình tự đánh mình chết đi,
nếu không đây có thể xem như chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

Còn Mã Chiêu thì khá hơn một chút, tuy rằng cả người đầy rẫy vết thương, trầy
da tróc vảy, nhưng vẫn còn đứng được, khuôn mặt béo mập nay đã sưng húp như
cái đầu heo, cánh tay rung rung chỉ vào Ngọc Phong, nói không nên lời

“ Ngươi, ngươi làm sao có thể làm được như vậy? Chiêu thức của chúng ta sao có
thể tự dưng biến mất rồi lại hiện ra. Ngươi là tà đạo phương nào, nói mau!”

Đối với đầu óc đã bị đánh đến u mơ của Mã Chiêu, Ngọc Phong cũng lười quản,
chỉ lạnh nhạt mở miệng

“ Tên của ta, ngươi còn chưa đủ trình để biết!”

Nói rồi Ngọc Phong bún tay, bắn một tia kiếm khí vô hình vào tráng Mã Chiêu
khiến hắn ngã ầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Một kiếm này Ngọc Phong ra tay
cũng không có lấy đi mạng của hắn, chỉ có điều biến hắn thành một tên ngu ngốc
mà thôi. Làm như vậy là để triệt mọi hậu hoạn sau này, không để hắn đến làm
phiền hai mẹ con tiểu thiếu nữ nữa.

Còn năm tên thanh niên ngu đần kia thì Ngọc Phong không lo lắm, thứ nhất bọn
hắn không có thâm cừu đại hận gì với tiểu cô nương cả, sau này sẽ không vì
chuyện này mà làm khó nàng. Thứ hai, cả năm tên lại đều là con cháu của mấy
đại gia tộc ở đế đô, những tên này tùy tiện dạy dỗ một chút là được, nếu mà
giết đi chắc chắn sẽ mang đến rắc rối cực kỳ lớn.

Đương nhiên Ngọc Phong sẽ không sợ chút rắc rối này, chỉ có điều hiện nay
không phải thời điểm thích hợp để xảy ra mấy rắc rối không cần thiết.

Đên lúc này, Ngọc Phong mới buôn tiểu cô nương trong lòng ra, để nàng về với
mẹ, hắn nhìn hai mẹ con cười nói

“ Mọi việc đã giải quyết xong rồi, chúng ta cũng phải đi thôi, ở lại đây không
được tốt lắm”

Hai mẹ con tiểu thiếu nữ hiện nay đã tin tưởng Ngọc Phong vô điều kiện, nhanh
chóng gật đầu đáp ứng. Nhất là người phụ nữ, nàng hiện nay như là phát mộng,
như từ vực sâu vạn trượng trở lại trần thế, tương lai phía trước vô cùng u ám
bổng nhiên được mặt trời chiếu sáng rực rỡ, rạng ngời.

Nàng biết tất cả những thứ đó đều do vị ân nhân trước mặt ban cho, nàng muốn,
rất muốn lên tiếng nói lời cảm ơn, nhưng bởi vì quá kích động nên không thể
nói ra lời.

...........................~.~..........................


Bất Tử Nhãn - Chương #188