Lưu Manh Thật Sự Là Phải Như Thế Này!


Người đăng: QuytSweet

Một màng này lọt vào mắt tất cả những người đang quang khán liền khiến cho bọn
họ rung động không thôi. Tiểu cô nương này tuy rằng nhỏ bé nhưng ý chí chiến
đấu của nàng lại rất lớn, đứng trước kẻ địch mạnh hơn mình rất rất nhiều cũng
không hề nao lòng, cho dù không có bất kỳ hi vọng chiến thắng nào cũng không
bao giờ từ bỏ, nàng thật sự đang muốn liều mạng, đấu tranh cho sự sinh tồn của
mình.

Cho dù là những dong binh lão luyện tại đây cũng vì hành động này mà nể phục
trong lòng, nhiều người trong bọn họ tự ngẫm không có được cái dũng cảm liều
chết đó. Tuy nhiên khâm phục thì khâm phục, không có bất kỳ người nào đứng ra
bảo vệ cho nàng, người như ông chủ Mã, bọn họ không chọc nổi. Mà cho dù có khả
năng đi chăng nữa, cũng không có ai muốn rước phiền phức vào người. Trong cuộc
đời này, lòng người ấm lạnh khó có ai biết được.

Tiểu thiếu nữ nằm trên mặt đất lạnh băng, nhìn từng ánh mắt vô vàn cảm xúc
chiếu vào mình, có thương hại, có đồng cảm, có khinh thường, có an ủi, có cổ
vũ, còn có cả ánh mắt háo sắc, nó tựa như một cây kim sắc nhọn đâm thủng vào
trái tím nhỏ yếu của nàng, khiến nàng cảm thấy cả thế giới như đang dần bóp
ngạt chính mình.

“ Tiểu Ái, Tiểu Ái, Tiểu Ái….Tiểu Ái!”

Nghe từng tiếng kêu gọi nghẹn ngào và lo lắng của mẹ mình vang lên, tiểu thiếu
nữ dùng cánh tay nhỏ nhắn chống đỡ cơ thể rung rẫy, lung lay đứng dậy. Nàng hé
miệng phun ra ngón tay đầy máu, đưa tay áo thoán lau mặt, để lộ khóe môi rát
nát và một dấu ấn bàn tay đỏ rực như bị thiêu đốt một bên má, ánh mắt điên
cuồng nhết môi nhìn ông chủ Mã cười châm biếm

“ Mã Chiêu, tên tặc già khốn nạn nhà ngươi, đã biết sự lợi hại của ta chưa.
Ngươi khôn khốn thì cút về làm con rùa rụt cổ đi, đừng có ở đây dây dưa với
hai mẹ con ta, nếu không ta sẽ cắn, cắn, cắn, cắn chết nhà ngươi!”

Câu nói của nàng, điệu bộ của nàng lúc này rất buồn cười nhưng lại không có
bất kỳ một ai cười nổi, bởi vì bộ dạng của cô gái này hình như đã nhập ma,
linh khí bạo ngược và cực kỳ hổn loạn, ánh mắt đỏ rực chỉ có duy nhất một ý
niệm giết người hiện hữu. Cho dù tu vi của nàng trong mắt đám dong binh là cực
kỳ nhỏ yếu, nhưng ánh mắt đó, khí thế đó lại làm bọn họ không nhịn được mà
rung sợ.

Cho dù là năm người bọn Minh Triết, bản thân là học viên ngoại viện của Bạch
Vân Tông, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng, cũng phải lạnh buốt sống lưng, cứ y
như rằng đang đứng trước mặt họ không phải là một thiếu nữ nhỏ bé mà là một
con ngạ quỷ hung tàn, khát máu.

Duy chỉ có ông chủ Mã vẫn còn bình thường, cái này không biết là do cơn đau
đớn hành hạ hay là do tu vi của hắn quá cao, khí thế của tiểu thiếu nữ không
ảnh hưởng đến hắn được. Ông chủ Mã cố nén cơn đau nhứt nơi cánh tay, lấy ra
một viên đan dược chữa thương nhanh chóng nuốt xuống, khuôn mặt béo mập giận
giữ ra lệnh.

“ Con mẹ nó, các ngươi còn đứng đấy làm cái gì, lên đánh nó cho ta, chỉ cẩn
không đánh chết, không đánh vào mặt là được. Cho dù có đánh đến tàn phế cũng
không sao”.

“ Vâng!” cả đám hộ vệ tuy trong lòng vẫn không dập được nổi sợ hãi mà tiểu
thiếu nữ mang đến nhưng vẫn từ từ tiến lên, mỗi người đều rút ra một thành đao
bóng loáng sắc lạnh, từng bước ép sát nàng.

Mẹ của tiểu thiếu nữ tận mắt chứng kiến con gái mình bị Mã Chiêu một tát đánh
bay, rồi lại bị một đám hộ vệ lăm lăm thái đao xông tới, nét mặt nàng hiện lên
vẻ hoảng sợ cực độ, hét lớn

“ Ông chủ Mã, đừng mà, đừng, đừng giết con gái tôi, xin ông đừng. Tôi nguyện
làm trâu làm ngựa, cả đười hầu hạ ông, đừng có giết nó, đừng mà!”.

Nhưng cho dù người phụ nữ có khóc lóc cầu xin như thế nào, ông chủ Mã vẫn
không hề quan tâm, ánh mắt hắn hiện nay đã chứa đầy sát khí nhìn thẳng vào
bóng dáng yếu ớt mà lăng lệ của tiểu thiếu nữ. Nếu không phải vì bề trên không
muốn con nhỏ kia và mẹ nó chết, hắn đã tự thân ra tay giết quách bọn chúng từ
đời nào rồi.

Tiểu thiếu nữ khí thế lăng lệ ác liệt nhưng linh khí toàn thân đã hoàn toàn
phù phiếm, hiện nay nàng đến đứng đã không còn vững nữa chứ đừng nói chi ra
tay phản kháng.

Nàng biết một khi đã cắn đứt ngón tay của Mã Chiêu, chờ đợi nàng chỉ có duy
nhất một con đường chết, nhưng thà rằng như thế còn hơn để bị rơi vào tay của
tên sói già thâm độc kia. Việc đến nước này chỉ có thể trách ông trời không
thương sót hai mẹ con bọn họ, đến cả một cuộc sống yên ổn, đơn giản trôi qua
mỗi ngày cũng không muốn cho.

Ánh mắt nàng nhìn đám hộ vệ gần như đã đến rất gần, nhìn ánh đao lạnh lẽo sáng
chói trên tay chúng, nhắm chặt hai mắt lại. Như vầy thì chí ít khi chết đi,
cũng không cần nhìn sắc mặt của thằng khốn ghê tởm kia.

“ Từ từ đã!”

Tuy nhiên vào ngay thời khắc hàng loạt quyền đầu của đám hộ về gần như đánh
xuống cơ thể nhỏ bé kia, một tiếng nói trầm thấp mà rõ ràng vang lên. Câu nói
này tuy không to, cũng không có bất kỳ sức mạnh kỳ diệu nào, nhưng lại khiến
cho tất cả mọi người tại đây ngưng hành động lại.

Cả đám người bắt đầu đồng loạt đưa mắt ngó nghiên xung quanh, tìm kiếm chủ
nhân của tiếng nói bất ngờ này, bọn họ muốn xem thử thằng ngu nào lại đi thích
xen vào chuyện của người khác, hơn nữa còn là chuyện của ông chủ Mã đỉnh đỉnh
đại danh nơi đế đô.

Rất nhanh tất cả bọn họ đã tìm ra kẻ ngu ngốc này. Đó là một người toàn thân
phủ kín trong một chiếc áo bào đen rộng thùng thì, trên mặt lại đeo một chiếc
mặt nạ đen xì che đi đôi mắt và vần tráng, chỉ để lộ ra phần dưới khuôn mặt và
một cái cán kiếm hai màu hắc bạch.

Ngọc Phong sau khi cất lời liền nhất chân thản nhiên đi lướt qua năm người bọn
Minh Triệu, đi qua ông chủ Mã, đi qua dám hộ vệ, đến trước mặt tiểu thiếu nữ.
Hắn vươn bàn tay thon gọn như búp măng đưa tới trước mặt cô gái, đỡ lấy thân
hình lung lay xắp ngã của nàng, thanh âm nữ tính đầy ấm áp cất lên

“ Cô bé, làm tốt lắm, chuyện còn lại cứ để ta!”

Tiểu thiếu nữ ngước mắt lên nhìn người thần bí vừa xuất hiện, không biết vì
sao nhưng từ trong đôi mắt ẩn sâu sau lớp mặt nạ đó, nàng cảm thấy sự đồng cảm
và khen ngợi. Tuy chỉ mới gặp nhau lần đầu, không hiểu sao nàng lại tìm thấy
trên người Ngọc Phong một cảm giác tin tưởng để dựa dẫm vào, cảm giác này
giống như khi nàng dựa vào lòng cha nàng vậy, an toàn và tràng đầy ấm áp.

Nàng nắm lấy bàn tay thon gọn đó, tựa cơ thể gần như ngã quỵ vào người Ngọc
Phong, cảm nhận sự an toàn mà đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện nữa.

Đến lúc này tất cả mọi người mới bình phục trở lại từ sự ngạc nhiên, hàng loạt
âm thanh xì xào bàn tán của mọi người xung quanh vang lên không dứt

“ Kẻ mới đến này là ai vậy?”

“ Không biết nữa, ta chưa thấy bao giờ?”

“ Không cần biết hắn là ai, chỉ bằng hành động đứng ra che chở cho cô gái kia
thì xem như hắn đã rất dũng cảm rồi”

“ Ngươi khâm phục thì ra đó đứng với hắn đi”

“ Ta phi, ta nói hắn dũng cảm chứ đâu có khen hắn thông minh, có đi thì người
đi đi”

“ Ta không có ngu, không biết tên này sẽ cầm cự được bao lâu trước khi bị giết
đây, tên Mã Chiêu mập cũng đâu phải dạng thiện nam tín nữ gì, tên này chết
chắc rồi”

“ Còn chưa nói trước được, cứ theo dõi cái đã!”

Ông chủ Mã ánh mắt đầy sát khỉ chuyển từ tiểu thiếu nữ đang được Ngọc Phong ôm
trong lòng sang nhìn hắn, quát lạnh

“ Mày là thằng nào, có biết xía mũi vào chuyện của Mã đại gia, kết cục sẽ ra
sao hay không?”

“ Không!” Ngọc Phong sau lớp mặt nạ, nhết mép cười, phun ra một chữ đơn giản

Nhìn thái độ điếc không sợ súng của Ngọc Phong, Ma Chiêu giận quá thành cười,
đã rất lâu rồi còn chưa có ai tỏ ra uy phong trước mặt hắn đâu, hắn trừng mắt,
gằn từng chữ một

“ Được, được, khá lắm! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tui bay đâu,
chém chết nó cho ta!”

Dưới mệnh lệnh của Mã Chiêu, đám hộ vệ liền giương đao hướng Ngọc Phong, nối
đuôi chém tới.

Tuy nhiên, đối với đòn tấn công phối hợp của một đám hộ vệ, Ngọc Phong mặt
không biến sắc, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên vung Luân Hồi kiếm lên, lấy một tư
thế không thể tin được dễ dàng lần lượt chặn đứng tất cả ánh đao đâm tới, sau
đó lại như sấm vang chớp giật đâm cho mỗi tên một kiếm đơn giản vào người,
khiết tất cả ngã lăng quay xuống đất, đau đớn rên rĩ không đứng lên được.

Từ đầu tới cuối, quá trình chiến đấu còn chưa đến ba mươi giây, và Luân Hồi
kiến còn chưa bao giờ bị rút ra khỏi vỏ, Ngọc Phong chính là dùng chuôi kiếm
để đánh.

Nhìn cả đám hộ vệ tu vi đều từ Nhất Tinh Khí Hồn trở lên thế mà bị hạ gục
nhanh gọn trong chưa đến một phút, cả đám người bên ngoài đồng thời hít một
hơi khí lạnh. Trong số đó cũng không thiếu người liên tục đưa tay dụi mắt, như
là vẫn chưa thể tin tưởng được sự việc đang xảy ra trước mắt.

Cùng một lúc hạ gục nhiều Khí Hồn như vậy, chỉ có cường giả Khí Tông mới làm
được.

Bạch Văn không tin vào mắt mình, đẩy đẩy Minh Triết bên cạnh, thầm hỏi

“ Minh Triết học huynh, tên mặc áo choàng kia có tu vi gì thế, sao ta lại nhìn
không ra được?”

Minh Triết vẻ mặt lúc này cũng rất ngạc nhiên, khẻ đáp

“ Cái này ta cũng không biết, ta không cảm thấy được khí tức ba động của linh
khí trên người hắn”

“ Không phải không cảm nhận được khí tức mà hắn ta hoàn toàn không có thúc dục
linh khí, chỉ thuần túy là sử dụng kiếm thuật và sức mạnh cơ thể mà thôi”.

Đôi mắt ti hí của ông chủ Mã nheo lại nhìn thẳng vào Ngọc Phong, mở miệng nói.
Tuy Ngọc Phong không có sử dụng linh khí nhưng từ phương cách hạ gục đám hộ vệ
của hắn một cách cực kỳ dễ dàng, hắn liền biết được Ngọc Phong không hề đơn
giản. Đến cả người có tu vi Nhị Tinh khí tông như hắn cũng có thể cảm nhận
được khí tức nguy hiểm nhàn nhạt từ trên người Ngọc Phong.

Mã Chiêu cố gắng áp chết xung động muốn lao lên giết người trong lòng, tiến
lên ôm quyền với Ngọc Phong, dõng dạc nói to

“ Vị huynh đệ này, đây là việc riêng của Mã Chiêu tại hạ, là công việc giữa
chủ nợ và con nợ. Có nợ, phải đòi là việc thiên kinh địa nghĩa, hợp với pháp
luật. Ta khuyên huynh đệ hay là nên đi đi, đừng có xía vào chuyện này. Chúng
ta cùng giữ hòa khí, bảo tồn tình hữu nghị đôi bên.”

Câu nói của Mã Chiêu lại một lần nữa làm dấy lên những tiếng xì xào bàn tán,
không ái ngờ được một con sói chuyên đi lừa tiền người khác, hung hăng bá đạo
thành tiếng lại ăn nói nhúng nhường như vậy. Hơn nữa kẻ kia còn là một tên lạ
mặt, không tên không tuổi nữa chứ, quá khó tin?

Ngọc Phong càng nghe lại càng cảm thấy buồn cười, những tên dùng sức mạnh bức
ép người khác để mưu đồ bất chính, nay lại lấy luật pháp ra để lý luận, cái
quái gì vậy?

“ Không biết ta và Mã đại gia đây quen biết từ khi nào, có giao tình gì mà đòi
giữ hòa khí với hữu nghị đôi bên?”

Mã Chiêu thấy Ngọc Phong buôn lời châm chọc, không chịu hợp tác, vẻ mặt liền
nghiêm lại, hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm thẻ chuyên dùng để chứa kim tệ
màu vàng, giơ lên trước mặt Ngọc Phong, lắc qua lắc lại nói

“ Huynh đệ nể mặt nhau tý đi, tấm thẻ trên tay ta chứa đựng khoảng 2 vạn kim
tệ bên trong. Chỉ cần ngươi lập tức rời đi, tấm thẻ này sẽ là của ngươi, thế
nào?

Không cần từ chối vội, ta biết ngươi thực lực cao cường nhưng 2 vạn kim tệ
cũng là một con số không nhỏ, nên suy nghĩ cho kỹ rồi mới đưa ra quyết định”.

Nói xong lời này, dáng vẻ của Mã Chiêu vô cùng đắc ý, trên đời này có rất
nhiều loại người nhưng không thiếu nhất chính là những kẻ tham tiền. Cao thủ
cường đại thì như thế nào, tu vi cao cường đã ra sao, chỉ cần có đủ kim tệ,
tài phú, bất kỳ ai hắn cũng có thể mời chào được. Trên đời này làm gì có kẻ
chê tiền chứ? Hắn tin chắc, Ngọc Phong sẽ nhanh chóng nắm lấy tấm kim tệ này
rồi lặng lẽ bỏ đi, tỏ vẻ anh hùng uy phong làm sao so sánh được với tiền?

Ngọc Phong đứng phía đối diện, thấy Mã Chiêu dùng lý không được thì dùng tiền
đè người khác, lại càng buồn cười hơn, mới có 2 vạn kim tệ mà đã muốn hắn nghe
lời, mơ đi cưng.

Bất quá nghĩ là thế nhưng dáng vẻ Ngọc Phong lại dường như đang suy ngẫm, đắng
đo. Sau đó hắn nhàn nhạt cất lời, thanh âm hình như đã có chút do dự

“ 2 vạn kim tệ đúng là con số không nhỏ a!”

Vừa cất lên câu nói, Ngọc Phong liền cảm thấy cơ thể bé nhỏ trong lòng bổng
rung lên, hắn biết nàng bị câu nói của hắn dọa sợ. Ngọc Phong đưa bàn tay vỗ
nhẹ bờ vai nhỏ bé, trấn an nàng, ánh mắt nhìn nàng như hiện rõ ba chữ ‘ hãy
tin ta!’

Được Ngọc Phong trấn ân, tiểu thiếu nữ mới bình tĩnh lại một chút, nhưng tâm
thần vẫn còn chút e sợ, đã hơi có thái độ bài xích Ngọc Phong.

Đối với hành động này của nàng, Ngọc Phong chỉ cười cười cho qua, không có để
tâm.

Nghe Ngọc Phong nói thế, nét mặt ông chủ Mã thoán hiện vẻ vui mừng, hắn cười
nói

“ Đúng vậy, 2 vạn kim tệ đúng là một số tiền lớn, vậy người anh em…!”

“ Nói nhiều thế làm gì, mau ném qua đây!” Ngọc Phong tỏ vẽ không kiên nhẫn,
bất mãn hướng Mã Chiêu phất tay

“ Đương nhiên, đương nhiên, đây huynh đệ, chụp lấy!”

Ông chủ mã cười vô cùng rạng rỡ nhanh tay ném tấm thẻ kim tệ qua, lúc này hắn
chỉ muốn mau chóng đuổi Ngọc Phong đi càng nhanh càng tốt, còn 2 vạn kim tệ
này, về sau sẽ từ từ đòi lại cũng không muộn, trước giờ chỉ có Mã đại gia ăn
tiền người khác, làm gì có chuyện kẻ khác lấy tiền của Mã đại gia. Chỉ là một
tên vô danh tiểu tốt có tu vi cao cường một tí, hắn còn chưa để vào mắt.

Tấm thẻ bay tới liền được Ngọc Phong bắt được dễ dàng, hắn cầm tấm thẻ lật qua
lật lại xăm soi một tý rồi cất vào túi, vẻ mặt vẫn tinh bơ như thường.

Ngay tại thời khắc Ngọc Phong thật sự chụp lấy tấm thẻ, khuôn mặt tiểu thiếu
nữ ngay lập tức trắng bệch không còn huyết sắc, nàng nhìn Ngọc Phong với ánh
mắt đầy chán ghét, hai tay dùng sức muốn đẩy hắn ra xa nhưng cánh tay Ngọc
Phong tựa như một cái kìm sắc xiếc chặc nàng vào người hắn, cho dù nàng có cố
bao nhiêu sức đi chăng nữa cũng không thể nào thoát ra được.

Mã Chiêu thấy Ngọc Phong đã cất thẻ vào túi liền mừng thầm trong lòng, vô cùng
đắc ý. Nhưng rồi đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Ngọc Phong rời đi, hay là có ý
định rời đi, hắn sốt ruột nói

“ Này, huynh đệ, ngươi nhận tiền rồi thì mau đi đi chứ, để chúng ta còn làm
việc”

Ngọc Phong vẻ mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, mím môi cười châm biếm
nói

“ Hử, đi đâu cơ? Sao lại phải đi? Chuyện giữa chúng ta còn chưa tính toán xong
mà?”

............................~.~..........................


Bất Tử Nhãn - Chương #186