Đại Kiều Trấn


Người đăng: QuytSweet

Sáng hôm sau, từng ánh nắng vàng ấm áp của buổi sáng xuyên qua cửa động, chiếu
thằng vào khuôn mặt tuyệt mĩ đang say giấc, khiến cô gái tóc vàng mơ mơ màng
màng tỉnh lại.

Người nàng mặc một bộ quần áo màu đen vô cùng chỉnh tề, bên trên lại đắp chăn
lông bằng da thú mềm mại, nhưng những cơn đau rát như cơ thể bị xé nát từ bên
dưới truyền đến, xác nhận cho nàng biết rằng, những hình ảnh hoang đường hôm
qua không phải là một giấc mơ, nàng thật sự đã ngủ cùng cô gái đó.

Cô gái tóc vàng ngước mặt, hoang mang nhìn những tia nắng vàng len lói qua khe
cửa hẹp chiếu vào hang động, vô định nhìn những hại bụi nhỏ bé trôi nổi trong
không trung, ánh mắt tràng đầu sự uất ức, giận dữ và cả sự không cam lòng.

Cánh tay nàng nắm chặc đến nổi cả gân xanh, từng móng tay đâm vào xé rách da
thịt đến chảy máu, nhưng chúng cũng rung rẫy liên hồi vị sợ hãi.

Hai hàng nước mắt như sương sớm lăng dài trên đôi má xinh đẹp, lã chả rơi
xuống chăn bông, con tim như bị bóp chặc, sóng mũi chua sót, nghẹn ngào không
nói nên lời

Nàng khép lại khóe mi, thì thầm tiếng nói như có như không

“ Phong ca ca, bây giờ muội phải làm sao đây?”

…………………….

Cách vị trí cô gái tóc vàng rất xa, Ngọc Phong mặc trên người bộ quần áo xanh
lam bó sát người, thân hình nhún nhảy thoăn thoắt di chuyển trong khu rừng rậm
rạp như một con liệp báo.

“ Này tiểu Phong, ngươi cứ thế ngủ với nàng rồi phủi đít bỏ đi như vậy à?”

Ngọc Phong đau đầu, nhớ lại hình ảnh ướt át đêm qua mà mặt thoán ửng đỏ, bất
đắc dĩ nói

“ Không đi thì biết làm gì, ở lại cho nàng ấy xé xác ta ra à. Ta thật sự không
đánh lại nàng nha!”

“ Nhưng mà ngươi như thế này cũng quá sức vô trách nhiệm rồi, đêm qua rõ ràng
là lần đầu tiên của con gái nhà người ta, ngươi thế mà hưởng dụng rồi lại chọn
cách bỏ mặt, tiểu quỷ ngươi có còn đáng mặt đàn ông không đây? Cùng lắm có ta
chống lưng cho ngươi, sợ cái vẹo gì?”

Ngọc Phong dù có chút đỏ mặt nhớ nhung nhưng biểu cảm vẫn vô cùng bình thường,
nói

“Ta cũng không phải loại người cần người khác giúp sức mới đoạt được nữ nhân
đâu. Nàng lần đâu tiên, nhưng ta cũng là lần đâu tiên chứ bộ. Đối với ta nam
nữ bình đẳng, ta ngủ qua nàng, nàng ngủ lại ta xem như ai cũng được lợi, hòa
nhau đi. Hơn nữa ta với nàng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chả ai biết rõ kẻ
kia là ai, cứ xem như ‘tình một đêm’ là được, sáng dậy, tất cả chỉ là hư vô”.

Tinh Tinh xì mũi khinh thường, có chút tức giận nói

“ Ngươi nói thế mà được à, ngươi là nam nhân còn nàng lại là nữ nhân. Trong
cái chuyện quan hệ xác thịt này, nói như thế nào đi nữa thì ngươi vẫn là người
hưởng lợi, lương tâm của ngươi bị chó tha đi mất rồi á!”

Ngọc Phong bị Tinh Tinh chửi sối xả cuối cùng cũng không nhịn được mà đen mặt
quát lớn

“ Lương tâm cái rắm á, nói về lương tâm ta mới nhớ. Rõ ràng đên qua nàng ta có
hiện tượng thần trí bất thường, u u mờ mờ quyến rũ ta, không chút tỉnh táo
minh mẫn nào. Trong khi đó, bản thân ta thần trí cũng mở ảo, cơ thể nóng rang,
máu huyết sôi trào như dung nham muốn phá thể xông ra ngoài, đại não hưng phấn
tột độ, đây là những dấu hiệu rõ ràng nhất của việc bị dính xuân dược.

Nói đi, trong khoảng thời gian ta hấp thụ máu huyết đột phá Long Lực Công,
tiểu hồ ly ngươi đã làm ra chuyện tốt gì rồi?”

Tinh Tinh bị ánh mắt sắc lạnh của Ngọc Phong chiếu vào làm cho chột dạ, lắp ba
lắp bắt giải thích

“ Thì đó, ngươi hấp thụ máu huyết của hai đại thú vương, Bát Dược U Minh Bức
bản thể là dơi, Độc Nhãn Bạo Hùng Long mang huyết mạch của rồng. Người ta
thường nói, rồng có máu dâm mà dơi lại máu dê, cả hai người các ngươi liên tục
hấp thu nguyên cái hồ máu như thế, không động tình mới là lạ đó.”

Lời giải tích nghe qua rất hợp lý nhưng Ngọc Phong ngay lập tức bác bỏ

“ Không đúng, lượng máu huyết được ta hấp thụ vào cơ thể đều bị Kim Hỏa tinh
luyện qua một lượt, vô cùng tinh thuần, làm sao có chuyện dâm tính bộc phát
chứ. Trừ phi…trừ phi nó tồn tại dưới một dạng khác mà cơ thể ta hoàn toàn
không bài xích. Tiểu hồ ly tinh quái, ngươi còn giấu ta điều gì, nói mau?”

Tiểu hồ ly bị nói trúng tim đen liền tức quá hóa dận nhìn Ngọc Phong quát lớn

“ Ngươi đó, ngươi tưởng với chút ít máu huyết kia thì liền có thể thuận lợi
đột phá Long Lực Công hay sao, trong mấy ngày này, bản vương cũng phải cực
cực, khổ khổ chạy đông chạy tây, gom về một đống thảo dược, linh dược để cường
hóa thể chất, tôi luyện gân cốt cho ngươi.

Ngươi chính là tên vong ân phụ nghĩa, đã không biết ơn ta thì thôi, đằng này
lại còn quay ra trách móc.”

Nói rồi nàng lại li nhí giải thích

“Cùng lắm chỉ là trong lúc ta bỏ linh thảo vào luyện chế, chắc có lẩn lộn một
vài linh thảo kích thích tình dục trong đó mà thôi. Ngươi cũng biết đó, khả
năng phân biệt dược thảo của ta không tốt lắm đâu, có lẫn lộn một vài cây cũng
là chuyện bình thường!”

Lời giải thích của Tinh Tinh đúng là không còn gì để nói, Ngọc Phong do thế
cũng chỉ có thể thở dài, suy cho cùng đây là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, tất
cả việc nàng làm đều là nghĩ cho lợi ích của hắn, trách móc được cái gì đây.
Trách nàng làm cho bọn hắn ngủ cùng nhau hay trách nàng lo nghĩ cho hắn?

Ngọc Phong muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ phất tay

“ Thôi kệ đi, việc dù sao cũng xảy ra rồi, có nói gì cũng vô ích, đành vậy!”

Tinh Tinh thấy Ngọc Phong vậy mà lại dễ dàng bỏ qua cho mình như thế thì vô
cùng ngạc nhiên, hỏi

“ Này tiểu Phong, ngươi mới ngủ với nàng một đêm, đừng nói là đổi tánh luôn
nhá, sao hiền lành dữ vậy?”

Ngọc Phong lại tiếp tục thở dài, đưa tay chỉ chỉ vào hai bầu ngực của mình,
đau đầu nói

“ Cái này nè, rõ ràng đêm hôm qua ta đã khôi phục dáng vẻ nam nhân rồi, thế mà
sáng ngày lại trở vể nguyên dạng. Cái này là làm sao đây, chẳng lẻ mỗi lần
muốn biến thành như cũ là phải qua đêm với một cô gái à?”

Tiểu hồ ly dùng chân trước gãi đầu, đăm chiêu một lát, rối rắm nói

“ Ta lại thấy sự việc này giống như lời tên sư phụ già của ngươi đã nói, cái
gì mà âm âm…. đúng rồi, là ‘ âm âm thành dương’. Khi đó lão nói, ngươi nếu là
muốn khôi phục lại hình dạng nam nhân thì cứ đi tìm nữ nhân mà ấy ấy, âm cực
thành dương chính là ý nghĩa như vậy.

Khi lão nói ra lời này, ta còn tưởng lão chỉ nói chơi, ai dè lại thật.”

‘ Âm âm thành dương?’ Ngọc Phong lẫm nhẩm trong đầu, cố gắng lục lại trong trí
nhớ cuộc đối thoại ngày hôm ấy với Cổ Diêu Âm, cố gắng phân tích từng lời từng
chữ

Sau một thoán suy ngẫm, Ngọc Phong đi đến kết luận

“ Vậy nói ra, sau này ta tìm nữ nhân ngủ nhiều một chút, vận động trên giường
nhiều một chút, tích lũy lâu dài thì liền có thể khôi phục dáng vẻ nam nhân
rồi”.

Tinh Tinh hiểu ý cười hắc hắc, đẩy vai Ngọc Phong

“ Đi, chúng ta nhanh chân đến đế đôi thôi, đến đó rồi còn thiếu nữ nhân cho
ngươi ngủ hay sao, ahihi”.

Ngọc Phong nghe vậy liền đảo tròng mắt trắng dã, hứ một tiếng khinh thường

“ Ông đây không phải loại người tùy tiện gặp ai cũng có thể ngủ được nhé! Như
thế còn chưa nói đến phẩm vị của ta rất cao, mấy dạng nữ nhân tướng mạo bình
thường, bánh bèo vô dụng thì thôi quên đi!”

Tinh Tinh nở nụ cười bỉ ổ, ảnh mắt mờ ánh nhìn Ngọc Phong

“ Đúng vậy a, cũng chỉ có nhưng cô nương sắc nước hương trời, anh dũng mạnh mẽ
như em gái đêm qua mới phù hợi với nhu cầu của ngươi thôi. Tiểu sắc quỷ?”

Đối với câu trêu chọc này, Ngọc Phong cũng không phản bác, phóng người lướt
đi, miệng cười mỉm

“ Cảm giác đem qua, đúng là không tệ!”

………………………………….

Đại Kiều trấn, thị trấn nho nhỏ nằm giữa đế đô và Bạch Vân sơn mạch. Với vị
trí đắc địa này, cho dù Đại Kiều trấn diện tích không lớn lắm nhưng dân cư
sinh sống tại đây rất đông, và phần nhiều là những dong binh đoàn cùng mạo
hiểm giả, bọn họ cũng không phải là dân cư cố định tại đây, họ chỉ xem như đây
là một điểm dừng chân, nghỉ ngơi tạm thời trước khi vào hoặc ra khỏi Bạch Vân
sơn mạch.

Tuy nhiên chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ làm thị trấn nhỏ trở thành một nơi
phồn hoa đô hội, là nơi để đám dong binh, mạo hiểm giả cộc cằn giải phóng áp
lực và phun phí tiền bạc.

Bên trong thị trấn, tùy tiện đi đến đâu cũng có thể nghe thấy nhưng tiếng hét
người mua kẻ bán, nhưng trận đánh nhau inh ỏi khắp nơi, cuộc sống tại đây vô
cùng hổn loạn.

Trên con đường rộng lớn dẫn vào thị trấn, một bóng người được bao phủ trong
một lớp áo bào đen rộng thùng thình, đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, duy chỉ có
để lộ một phần cán kiếm hai màu hắc bạch ra bên ngoài. Kẻ này bước đi trầm ổn
mà vững chải, bước đi trong dòng người tấp nập không chút khó khăn.

Kẻ này không ai khác chính là Ngọc Phong, sau hơn nữa thang cắm đầu cắm đuôi
chạy, hắn cuối cùng cũng đến khu vực sinh sống của con người, bỏ lại sau lưng
nơi muôn thú ăn thịt lẫn nhau. Còn tiểu hồ ly và cún con lúc này đang trốn bên
trong mặt dây chuyền hình chiếc búa, ánh mắt tò mò láo liên đánh giá bên
ngoài, một cáo một chó thảo luận vô cùng sôi nổi.

Đi được một lát, Ngọc Phong ghé vào một tửu lâu, chọn vị trí thích hợp ngồi
xuống, gọi vài món mặn và một bát canh đầy, bắt đầu nghỉ ngơi ăn uống. Những
thức ăn ở nơi này cũng không ngon cho lắm, cũng chỉ để cho no bụng mà thôi,
cũng vì lẽ này mà hai tiểu quỷ kia không có chui ra giành ăn với hắn.

Trong lúc đang ăn uống, cuộc trò chuyện ở bàn bên cạnh nhanh chóng hấp dẫn sự
chú ý của hắn. Cái bàn này lớn hơn bàn hắn một tý, ngồi một lượt năm thanh
niên mặc quần áo xanh lam, trên áo còn có họa tiết đám mây trắng lững lờ trôi.

Người thanh niên diện mạo trông lớn tuổi nhất, ánh mắt bí hiểm nhìn bốn thanh
niên còn lại, thật thật giả giả nói

“ Các ngươi nghe tin gì chưa?”

Cả đám nghi hoặc lắc đầu, một thanh niên khoản mười bảy, mười tám tuổi cau mày
nói

“ Minh Triết học huynh, ngươi mau nói rõ ràng ra đi, chúng ta người nhà cả,
giở trò bí hiểm làm gì?”

“ Đúng đó, cứ nói huỵch toẹt ra cho rồi, còn bày đặc âm âm, mưu mưu!” ba người
còn lại nhìn người thanh niên lớn tuổi với ánh mắt khinh bỉ, nói

Bị bốn cặp mắt khinh thường chiếu thẳng vào, người thanh niên lớn tuổi nhất
cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn chỉ chỉ tay vào đám người

“ Ngươi, các ngươi thế là dám không tôn trọng đàn anh, được lắm, hôm nay ta sẽ
quyết tẩn cho các ngươi một trận nhớ đời, không ai được cản ta!”

Một người thanh niên khác tóc nhuộm màu tím, không kiền nhẫn gạt cánh tay của
người thanh niên lớn tuổi đi, chấc môi nói

“ Được rồi đó, ngươi đừng có làm trò nữa, ngươi cũng chỉ lớn hơn chúng ta mấy
tháng mà thôi, gọi ngươi một tiếng học huynh là đã nể mặt lắm rồi. Có chuyện
gì mau nói đi, có rắm mau thả!”

‘ Tẹt!’ ngay khi hắn dứt lời, một âm thanh vang dội kêu lên, tiếp theo đó là
một mùi hôi thối quanh quẩn cả bàn ăn.

Ngay tức khắc bốn thanh niên kia mặt mũi tím tái vì tức giận, ánh mắt trợn
trừng chỉ thẳng vào mặt người thanh niên lớn tuổi nhất, linh khí cả người đều
bạo nổ, y như rằng chuẩn bị lao lên liều mạng

Đối mắt hình viên đạn của bốn tên đồng bọn, ngươi thanh niên lơn tuổi vẻ mặt
vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, hắn giang tay nhúng vai nói

“ Các ngươi như thế là làm sao, chính hắn bảo ta có rắm mau thả mà, ta cũng
chỉ làm theo mà thôi, ta thật sự không có cố tình nha”

Người thanh niên tóc nhuộm tím liền đen mặt, tay nắm thành đấm giáng xuống
quát

“ Con em ngươi, đã địt thúi còn giỏi ngụy biện, hôm nay bốn chúng ta không dạy
dỗ ngươi ra trò thì sẽ gọi ngươi bằng ông nội”.

“ Ấy ấy, có gì từ từ nói, ta nghe ca ca của ta thông báo, mấy ngày nữa xét
tuyển tân sinh, sẽ có vài vị trưởng lão nội môn và học viên nội môn đến quan
kháng đấy”

Tên thanh niên lớn tuổi nhanh chóng nhảy xuống ghế, lùi ra sau tránh thoát một
quyền kia, mồm năm miệng mười nhanh chóng nói ra. Hắn biến chỉ cần nói ra tin
này, nguy cơ sẽ ngay lập tức được giải trừ cho nên mới dám liều mạng trêu chọc
bốn thằng cố đột kia một tý.

Mà đúng như hắn suy nghĩ, bốn tên kia vừa nghe đến thông tin này ngay lập tức
bình tĩnh trở lại, cả đám ngay ngắn ngồi xuống, bộ dạng cung cung kính kính
mời người thanh niên lớn tuổi trở lại chỗ ngồi, gắp một đống thức ăn trên bàn
để vào chén của hắn, vô cùng trịnh trọng hỏi

“ Minh Triết học huynh, mọi người cứ bình tĩnh nói chuyện, quân tử động khẩu
không động thủ. Cái tin tức vừa rồi huynh nói có thật sự chính xác không?”

Tên thanh niên lớn tuổi gọi là Minh Triết tỏ ra bộ dạng xem thường, trong ánh
mắt sốt sắn của bốn người kia từ từ uống một ngụm rượu, cắn miếng cơm, đợi cho
cả đám nghẹn đỏ cả mặt rồi mới chậm rì rì nói ra

“ Đương nhiên, cái tin này là được ca ca ta truyền từ trong nội môn ra. Bởi vì
sắp đến sự kiện Bát Quốc Đấu Trường, cho nên đợt tuyển sinh này có ý nghĩa vô
cùng quan trọng, đây chính là đích thân Tông Chủ ra lệnh cho mấy vị trưởng lão
xuống giám sát đó.

Hơn nữa lần này nếu có mầm non nào tiềm lực tốt, mấy vị trưởng lão kia sẽ lập
tức mang người gia nhập nội môn, tiến hành trọng điểm bồi dưỡng luôn, không
cần mất thời gian lăn lộn ở ngoại môn nữa”.

Bốn tên con lại nghe đến đây thì ánh mắt sáng lấp lánh, cười hớn hở nói

“ Nói như thế thì xem ra đây cũng là cơ hội cho đám học viên ngoại môn như
chúng ta a. Ta đã tiến hành trác thí tại gia tộc rồi, tiềm lực phát triển của
ta thuộc loại ‘ưu’ đó, đợi đến lúc tuyển sinh chúng ta chỉ cần thể hiện bản
lĩnh một tí, liền có hi vọng lọt vào mắt xanh của mấy vị trưởng lão rồi”.

Tên thanh niên tóc tím cũng gật đầu, tâm trạng vô cùng vui mừng

“ Đúng, tuy chúng ta đã là học viên ngoại viện nhưng với quy định mới này,
chúng ta sẽ không cần đạt đến tu vi Khí Tông để gia ngập nội viện rồi, bản
thân tiềm lực của ta cũng rất cao a!”.

“ Ôi tông chủ, ta yêu người quá đi mất!”.

.................................~.~.............................


Bất Tử Nhãn - Chương #184