Người đăng: QuytSweet
Tinh Tinh nhìn bộ dáng thà cắn răng chịu đựng chứ không muốn buông bỏ của Ngọc
Phong, vô cùng hai lòng. Nàng tiến đến bên cạnh Hách Mi, ánh mắt tán dương xoa
đầu nó khen ngợi
“ Làm tốt lắm!”
Nói rồi Tiểu hồ ly bắt đầu lấy những bó dược thảo đủ màu sắc mà bản thân vừa
tìm được đổ hết xuống hồ máu sôi sục, đợi cho đến khi hương thơm của dược thảo
đã hòa quyện hoàn toàn với mùi tanh tưởi của máu huyết, nàng lại tiếp tục cho
hai mươi mấy loại linh thảo trân quý vào bên trong, sau đó lại dùng sức mạnh
khấy đều cái hồ máu huyết để chắc chắn tất cả bọn chúng đã hòa quyện thành
một.
Đợi thêm khoản nữa giờ, Tinh Tinh mới lấy Ngọc Tiên Dịch Thảo ra, nhẹ nhàn lấy
đi một giọt sương nhỏ bé trên cánh hoa, thả vào hồ máu.
Giọt sương rơi xuống hồ máu kêu cái tách, ngay sau đó cả hồ máu bổng nhiên dần
dần đông đặc lại, từng bông tuyết nửa trắng nửa đỏ từ từ ngưng kết bên trên
mặt hồ. Mới đầu chỉ lát đát vài bông nhưng càng về sau số lượng bông tuyết
càng nhiều, chẳng mất chốc gần như đã phủ kín mặt hồ đỏ máu.
Ngọc Phong lúc này ngồi giữa hồ vừa đau vừa nóng, bổng nhiên chịu thêm khí
lạnh thấu cả tim gan khiến cơ thể hắn rung lên bần bật, hình như có cả hiện
tượng co giật nữa. Đau chồng thêm đau, khiến cho hắn càng gào to hơn, có thể
chỉ có cách này mới giúp hắn chịu đựng lâu thêm một tý, giải tỏa nổi khó chịu,
bức bối trong lòng ra bên ngoài.
Ngay tại thời khác bông tuyết sắp phủ kín mặt hồ rộng lớn, Tinh Tinh liền ra
lệnh cho Hách Mi
“ Cún con, mau tăng nhiệt độ lên, hòa tan tất cả chỗ băng này cho ta!”
“ Gâu!”
Hách Mi gầm lớn một tiếng đáp ứng, cả cơ thể thoáng chốc biến lớn trở lại
nguyên hình Chó Ngao Ba Đầu, nó mở to ba cái miệng như chậu máu lởm chởm răng
nhọn, tựa như vòi rồng phun ra từng dòng dung nham nóng cháy xuống mặt hồ.
Trong nháy mắt sau đó, nhiệt độ cả hồ máu liền tăng nhanh đến chóng mặt, những
bông tuyết bao phủ mặt hồ cũng theo đó mà dần dần co lại cho đến khi hoàn toàn
tiêu biến, để lại một mặt hồ sôi sùng sục nhiệt lưu.
Nhưng hồ máu này khác hồ máu ban đầu ở một điểm, nó thế mà đã từ màu đỏ chuyển
sang màu xanh lơ như bầu trời, tuy nhiên khí nóng bốc lên lại là màu đỏ, khung
cảnh cực kỳ quỷ dị.
Trong lúc vô định, không biết từ khi nào máu trong hồ đã lấy Ngọc Phong làm
trung tâm mà xoay tròn, hoàn toàn biến thành một xoáy nước cực đại.
Ngọc Phong hai mắt nhắm tịt hoàn toàn không biết đến sự thay đổi bất thường
của hồ máu bên ngoài, lúc này hắn chỉ cố gắng hết sức dùng tâm trí luyện hóa
càng nhiều máu huyết càng tốt, sau đó lại tách ra long khí rồi tích tụ tại đan
điền, cố gắng đột phá bình cảnh Long Lực Công.
Tuy nhiên trong lúc điên cuồng vận công này, hắn không nhận ra được tốc độ
chuyển hóa máu huyết của hắn đã tăng nhanh với một tốc độ cực kỳ đáng sợ. Từng
dòng, từng dòng máu huyết đỏ tươi đã qua tinh lọc như vòi nước cao áp chạy
khắp cơ thể, len lỏi qua từng bắp thịt, gân cốt, da xương và kể cả máu tươi
của hắn, điên cuồng dung nhập và hòa quyện.
Với một tốc độ không tưởng, cả cơ thể Ngọc Phong được cường hóa từ đầu đến
chân, bềnh vững và bừng bừng sức sống. Trong quá trình này, Ngọc Phong như là
được thay da đổi thịt, đợi cho đến khi hắn tỉnh lại, hắn đã trở thành một Ngọc
Phong hoàn toàn mới, thể chất sánh ngang với ma thú, sức mạnh tựa thiên quân.
Đứng trên bờ hồ, Tinh Tinh xem xét khí tức Ngọc Phong vẫn vô cùng bềnh vững,
tinh thần ổ định, hơi thở vững vàng mà gật đầu hài lòng.
Gốc Ngọc Tiên Dịch Thảo kia đối với ma thú là vật đại bổ, là thiên tài địa bảo
trân quý nhất, hơn nghìn năm mới thành thục một lần, chỉ cần bọn nó ăn vào một
cây thì sẽ ngay lập tức nhận được nghìn năm tu vi linh khí tinh thuần, tiến
cấp, tiến giai là chuyện vô cùng đơn giản. Cũng chính vì sự hiện diện của Ngọc
Tiên Dịch Thảo ở nơi đây, cho nên hai con thú vương của hai đại sơn mạch mới
đánh nhau người sống ta chết để mà tranh giành, chiếm đoạt.
Tuy nhiên đối với con người thì ngược lại, Ngọc Tiên Dịch Thảo không có bất cứ
tác dụng đặc thù nào cả, ăn nó vào cùng với ăn rau muống luộc cũng không khác
nhau là mấy. Bất quá tiểu hồ ly lại nhìn trúng một tính chất mà gốc Ngọc Tiên
Dịch Thảo này sở hữu, đó chính là khả năng dung hòa vô hạn.
Bất kể cho bất cứ thứ dược thảo, linh dược gì vào nồi, không cần quan tâm
chúng nó sung khắc ra sao, không cần quan tâm chúng nó có độc tính như thế
nào, chỉ cần trong lúc luyện chế bỏ vào một giọt sương của Ngọc Tiên Dịch Thảo
thì liền có thể hoàn mĩ dung hợp tất cả mọi thứ thành một chất duy nhất với tỷ
lệ hòa quyện 100%.
Lợi dụng khả năng dung hợp đặc biệt này của Ngọc Tiên Dịch Thảo, Tinh Tinh đã
lượn một vòng hết khu rừng, thu thập tất cả những dược thảo, linh thảo cường
hóa thân thể mà nàng gặp được, sau đó kết hợp với một giọt sương của Ngọc Tiên
Dịch Thảo, bỏ hết vào hồ máu để Ngọc Phong hấp thu.
Chỉ cần hắn có thể hấp thu hết bấy nhiêu dược lực và máu huyết thú vương này,
thì cường độ thân thể của hắn so với ma thú cấp năm sơ giai cũng không hơn kém
nhau bao nhiêu.
Bổng nhiên một điều kỳ lạ xuất hiện, hồ máu rộng lớn thế mà lại xuất hiện dòng
xoáy thứ hai, tuy nhỏ hơn dòng xoáy nước của Ngọc Phong nhiều nhưng tốc độ
xoay tròn của nó lại cực nhanh, tạo lên những tiếng ào ạt to lớn. Mà trung tâm
của dòng xoáy này không ai khác chính là cô gái tóc vàng.
Vết thương trên cơ thể của nàng lúc này đã hoàn toàn bình phục, lớp giáp bên
ngoài đã bị phá nát từ vụ nổ lần trước cho nên lúc này nàng chỉ có một tấm
thân trần với làn da trắng nõn, bầu ngực đầy đặng căn tròn, và nhất là hai nụ
hoa đào vểnh cao ngạo nghễ, vô cùng xinh đẹp và dụ hoặc.
Nét mặt nàng lúc thì nhíu lại, khi thì giãn ra, dường như nàng cũng giống như
Ngọc Phong, đang phải hứng chịu sự đau đớn mà người thường không thể tưởng
tượng nổi. Bất quá nàng vẫn khác với Ngọc Phong ở một chỗ là cho dù đau đớn
như thế nào, nàng vẫn mím môi mà chịu đựng, không hé miệng kêu la nữa lời.
Nhận ra sự tồn tại của cô gái tóc vàng, Tinh Tinh đầu tiên là bất ngờ, sau đó
lại kinh ngạc rồi cuối cùng thở dài một hơi thường thượt, lẩm bẩm một mình
“ Thôi thì kệ nàng ta vậy, nói cho cùng nếu không có nàng ta ra tay, ngươi
cũng không thể giết chết Độc Nhãn Bạo Hùng Long đơn giản như vậy”.
Nói rồi Tinh Tinh dặn dò Hách Mi cẩn thận canh giữ, rồi lại lần nữa phóng vào
khu rừng, tiếp tục tiềm kiếm dược thảo cho đợt kết tiếp.
Sau khoảng vài tiếng Tinh Tinh lại trở về, đem theo một đống thảo dược, linh
dược và một giọt sương Ngọc Tiên Dịch Thảo cho xuống hồ máu đã khôi phục lại
màu đỏ tự nhiên vì cạn hết dược lực. Sau ba lần liên tục như thế, Tinh Tinh
cũng đã dùng hết ba giọt sương Ngọc Tiên Dịch Thảo cùng một đống vô số thảo
dược, linh dược cường hóa thể chất.
Việc còn lại chỉ có thể trông chờ vào sự cố gắng của Ngọc Phong mà thôi, nàng
cũng đã làm tận sức rồi.
……………
Thời gian cứ thế dần trôi qua, mặt trời và mặt trăng thay nhau chiếu sáng trên
bầu trời rộng lớn bao la, đến ngày thứ ba, lượng dược dịch và máu huyết bên
trong hồ máu chỉ còn lại một phần ba, hơn nữa màu sắc của hồ cũng đã khôi phục
lại màu đỏ, bất quả màu đỏ này cũng vô cùng nhợt nhạt, giống như máu loãng pha
với nước lã.
Trong đan điền, Ngọc Phong cuối cùng cũng đã chạm được vào cánh cửa tầng tiếp
theo của Long Lực Công, việc còn lại là chỉ cần phá vỡ cánh cửa đó.
Tâm trí Ngọc Phong bên trong đan điền ngưng tụ thành một hình nhân nho nhỏ
giống hắn như đúc, từng tia long khí màu vàng ngưng thực như những con rồng
thực thụ uốn lượn xoay quanh cơ thể của hắn, những tia long khí này đếm sơ sơ
qua thôi cũng lên đến hàng vạn, thậm chí hơn cả chục vạn tia.
Trong hàng chục vạn tia long khí đó có một tia lớn hơn rất nhiều so với những
tia còn lại, nó là một con rồng màu đỏ như máu, dáng vẻ vừa hung dữ lại vừa
cao quý, mà con rồng đỏ lúc này đây lại quấn chặc quanh thân người của Ngọc
Phong, tứ trảo cuống quanh tứ chi, thân rồng cuốn lấy phần thân trên, đuôi
rồng cuốn lấy thân dưới, đầu rồng lại gác đên đầu Ngọc Phong, giống như hòa
làm một thể với hắn.
Hình nhân của Ngọc Phong, người được xích long quấn quanh, tay cầm tượng khí
Hắc Huyền Kiếm chỉ một màu đen, ánh mắt sắc bén đầy điên cuồng, lao tới công
kích bức tường bình cảnh của Long Lực Công.
Một lần không thành công thì hai lần, hai lần không thành công thì bốn lần,
bốn không thành thì tám lần, cứ thế hắn không kể thời gian, điên cuồng công
kích lớp màng ngăn cách tưởng chừng mỏng manh nhưng cực kỳ cứng rắn.
Sau không biết thời gian bao lâu đã trôi qua, bức tường ngăn cách này đột
nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ bé, sau đó vết nứt nhỏ bé nhanh chóng lan rộng
ra thành vết nứt lớn, cuối cùng xoảng một tiếng, hoàn toàn bị xuyên thủng.
Ngay lập tức một luồng khí thanh mát và sảng khoái phà vào mặt nhìn nhân Ngọc
Phong, mở ra cho hắn một không gian phát triển rộng lớn và cường đại. Sau bao
cố găng không biết mệt mỏi, hắn cuối cùng đã xông phá thành công tầng thứ kế
tiếp của Long Lực Công, đạt đế trình độ Đại Thành “thật sự”.
Vui mừng qua đi, Ngọc Phong nhanh chóng ổn định tâm thần, bắt đầu dựa theo lộ
tuyến kinh mạch tu luyện Long Lực Công tầng tiếp theo mà vận chuyển long khí,
ổn định căn cơ vững chắc.
Lại không biết trải qua bao lâu thời gian, Ngọc Phong cảm thấy một sự bất
thường trên cơ thể, hắn cảm thấy như là đang có một chiếc lông vũ mềm mịn,
trơn láng du đãng, vuốt ve trên cơ thể hắn. Mới bắt đầu, vị trí bị lông vũ
chạm vào chỉ phần lưng nhưng rồi rất nhanh đã lan ra khắp cơ thể. Rồi đột
nhiên, hắn cảm thấy đôi môi của mình bị một hơi thở nóng bỏng áp lên làm hắn
phải giật mình tỉnh lại.
Trước mắt hắn, một gương mặt tuyệt mĩ với mái tóc hoàng kim xõa dài, nàng
không ai khác chính là cô gái tóc vàng mà hắn kề vai chiến đấu lúc trước.
Lúc này đây, cô gái tóc vàng đang đè lên người hắn, thân thể trần trụi không
một mảnh vãi, mị nhãn như tơ, hai gò má mềm mịn hơi ửng hồng, dáng vẻ vô cùng
câu hồn đoạt phách. Nàng đưa bàn tay nhẹ nhàn chạm vào khuôn mặt của Ngọc
Phong, khẻ vuốt ve, hơi thở thơm mát và nóng bỏng phà vào người hắn, làn hương
u diễm kích thích đại não của hắn nổ tung.
Ngọc Phong nuốt nước miếng cái ực, định mở miệng nói lời gì đó nhưng rất nhanh
liền bị đôi môi đỏ mọng của nàng chặn lại. Đôi môi quyến rũ này chạm vào môi
hắn không chỉ hôn nhẹ mà bắt đầu cắn mạnh một cái, ra sức mút lấy, chiếc lưỡi
nhỏ bé cũng vô cùng không an phận cạy mở hàm răng của Ngọc Phong, nhanh chóng
len lõi vào trong quấn lấy lưỡi hắn. Thời gian như ngừng trôi khi hai hơi thở
hòa quyện làm một.
Cũng trong lúc này, cơ thể Ngọc Phong bổng nhiên nóng rực lên, làn da trắng
muốt ửng đỏ mê người, tâm thần dần trở nên bất ổn, ánh mắt nóng bỏng ánh lên
ham muốn sắc dục cực hạn. Ngọc Phong dùng hai tay ôm lấy cơ thể mềm mại, xiếc
chặc vào lòng, đẩy nàng nằm xuống đất còn hắn thì đè lên trên. Hắn ôm chặc
nàng như muốn hòa tan hai cơ thể làm một, đôi môi cắn lấy cánh hoa của nàng ép
xuống, ra sức mút mạnh, tựa như muốn hút hết không khí bên trong cơ thể nàng
ra ngoài.
Đến khi nàng dường như không còn hô hấp được nữa mà cắn mạnh vào đầu lưỡi Ngọc
Phong, hắn mới miễn cưỡng buôn tha đôi môi ướt át, cuối đầu hôn xuống phần cổ,
rồi đến xương quai xanh gợi cảm, xuống tý nữa là đỉnh đồi ngạo nghễ. Nhìn cơ
thể câu hồn đoạt phách trước mắt, hắn không nhịn được mà há miệng cắn xuống
hai tiểu bạch thỏ, khiến cho nàng kêu khẻ một âm thanh kiều mị động lòng
người.
Tiếng a này lại càng kích thích ham muốn chiếm hữu đang sinh sôi không ngừng
trong người Ngọc Phong, khiến có máu hắn sôi sục như dung nham nóng cháy muốn
phá thể ra ngoài.
Hắn cuối đầu hôn sâu bờ môi căn mọng, một bàn tay nắm lấy bở ngực đầy đặng,
một bàn tay nhanh chóng luôn sâu xuống, đi qua bụi cỏ mền mại, chạm vào khe
suối ướt át đầy nhạy cảm bên dưới, mạnh mẽ tiếng vào. Hành động này của hắn
làm cho cô gái tóc vàng đang thần trí mơ hồ lấy lại được chút thanh tỉnh, nàng
nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang áp vào mặt mình, nhìn thấy môi mình đang bị cô
gái ấy mút lấy, cảm nhận hạ thân từng đợt đau rát truyền đến, ánh mắt lập tức
trở nên hoảng loạn vô cùng.
Nàng muốn cắn răng đẩy Ngọc Phong đang đè lên cơ thể mình ra nhưng cho dù có
dùng sức lực mạnh đến mấy cũng không thể đẩy nổi, ngược lại cơ thể cựa quậy
phản khán của nàng ngay lập tức bị hắn dùng một cánh tay cứng rắn như sắt thép
xiếc chặc lấy, cánh tay còn lại ở phía dưới lại lần nữa đột kích sâu vào khiến
cho chút ít sức lực mà nàng mới tìm lại được nhanh chóng biến mất sạch. Cơ thể
mền nhũng không tý sức lực chỉ có thể dùng hai tay cào mạnh vào lưng Ngọc
Phong để phát tiết.
Theo từng tiếng kêu xấu hổ, ướt át động lòng người, cả mặt hồ chìm trong hơi
thở dâm mỹ.
Thế nhưng qua vài lần cao trào, cô gái tóc vàng đã xụi lơ không còn bất kỳ sức
lực nào, thế nhưng Ngọc Phong dường như vẫn chưa ăn đủ, dòng máu trong cơ thể
hắn càng lúc lại càng nóng hơn, tim đập thình thịch như một cái máy, không có
bất kỳ dấu hiệu nào là hạ hỏa, hắn sắp khó chịu muốn nổ tung đến nơi rồi.
Ngay lúc đó, bổng nhiên trên vần tráng lấm tấm mồ hôi của Ngọc Phong hiện lên
một pháp ấn lam sắc sáng rực, vô cùng phức tạp, sau đó pháp ấn này nhanh chóng
lan rộng hết khuôn mặt, xuống cổ, rồi bao phủ toàn bộ thân thể trần trụi. Đến
khi đường nét cuối cùng của pháp ấn kết thúc, toàn bộ đồ hình lam sắc đồng
loạt lóe lên quang mang sáng rực, cực kỳ chói mắt trong đêm tối u ám, giống
như một quả trứng ánh sáng bao bọc Ngọc Phong ở bên trong.
Ánh sáng chỉ lóe lên trong thoán chốc rồi chợt tắt để lộ bóng hình cao lớn bên
trong, dáng người cao tráo trắng nõn, cơ bụng tám múi vô cùng săn chắc, mày
kiếm, mắt sáng ánh lên sự bá đạo, vần tráng cao rộng lại mang nét biến nhát
bất tuân. Khuôn mặt tuyệt mĩ nam thần mà bất kỳ cô gái nào nhìn vào cũng phải
đổ ngục của Ngọc Phong kề sát tai nàng, hắn khẻ cắn nhẹ vành tai đỏ lỏn, thanh
âm trầm thấp mà không kém phần ấm áp, gợi tình cất lên
“ Bảo bối, chúng ta tiếp tục nào!”
Nói rồi cũng không đợi nàng phản ứng, tiểu đệ đệ bên dưới đã dũng mãnh tiếng
vào, cả hai người thật sự đã hòa làm một thể trong thời khắc định mệnh này.
Tiếng thở gấp cùng âm thanh yêu kiều động lòng người lại lần nữa vang vọng
trong màng đêm mờ ám.
..............................~.~..........................