Người đăng: QuytSweet
Vài ngày sau, trong một sơn động ẩm ướt, một tiếng rên khẻ vang lên, Ngọc
Phong mơ mơ màng màng thức dậy. Và điều đầu tiên hắn cảm nhận được là sự đau
đớn cứ từng đợt, từng đợt kéo đền từ cánh tay trái gãy đoạn, cộng với những
cơn đau âm ỷ khắp cả cơ thể. Cảm giác này nói chết đi sống lại thì không phải
nhưng khó chịu đến khó ở thì không sai.
Ngọc Phong dựa người ngồi dậy, cố nén đau nhứt lấy ra vài viên đan dược nuốt
xuống, rồi đưa mắt quan sát xung quanh, nói
“ Tiểu Tinh, chúng ta đang ở đâu đây?”
Tiểu hồ ly Tinh Tinh lúc này đang ở một bên trêu chọc Hách Mi nghe thấy vậy
liền đáp lời
“ Trong một sơn động tự nhiên thôi, mà tiểu Phong ngươi ngủ cũng ngon thật
nha. Bị thương thành như thế rồi mà đánh một giấc là tận 3 ngày a!”
“ 3 ngày lận sao, đúng là có chút lâu thật!”
Ngọc Phong lắc đầu cười cười, mấy bữa nay thật sự là quá mệt mỏi rồi, một giấc
ngủ sâu tử tế như thế này cũng đã lâu rồi hắn chưa được hưởng qua. Nghĩ một
chút, Ngọc Phong bắt đầu lấy ra vài bình ngọc đựng nước thuốc, vài khúc gổ
mỏng và băng vải, bắt đầu nắng xương cánh tay bị gãy.
Sau một lúc nghiến răng nghiến lợi vì đau đớn, Ngọc Phong cuối cùng cũng nẹp
xong cánh tay bị gãy rồi cố định nó trên cổ bằng một đoạn vải trắng.
Trị một cánh tay bị gãy đoạn đối với Khí Sĩ cấp 4 như hắn là không hề khó,
nhưng nếu muốn nó ngay lập tức bình phục lại không thể nào. Theo như hắn tính
toán thì với đan dược chữa thương tốt nhất hắn hiện có cũng phải mất hai tuần
thì cánh tay này mới hoàn toàn bình phục, tất nhiên trong thời gian dưỡng
thương không được vận động mạnh.
Còn cánh tay phải bị nứt xương kia thì rất đơn giản, Ngọc Phong thoa cho nó
một lớp nước thuốc đậm đặc rồi dùng băng gạc quấn quanh lại, cái nứt xương này
không mất quá nhiều thời gian, vài ba ngày liền khỏi rồi.
Băng bó điều dưỡng xong xui, Ngọc Phong bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm mà hắn
chiếm được trong lần hành động này.
Trong túi trữ vật của Lương Cẩu không có quá nhiều thứ giá trị, vài vạn kim
tệ, một bình đan dược chữa thương và cuối cùng là hai cuốn sách, một cuốn công
pháp và một cuốn thật khí xem như không tệ. Ngoài mấy thứ này ra cồn còn có cả
một đống rượu nữa, nhìn qua thì biết tên này ắt hẳn là một con sâu rượu chính
cống rồi.
Tuy nhiên trái ngược với vẻ nghèo rách mồng tơi của Lương Cẩu, trữ vật giới
chỉ của lão già Bán Tôn lại chính là cả một gia tài đồ sộ. Kim tệ chất cao như
núi, số lượng đan dược cũng không hề kém cạnh với hơn vài trăm bình, trong đó
hơn phân nữa là độc đan, đủ màu đủ loại.
Tuy nhiên những đan dược này số lượng nhiều nhưng chất lượng không phải quá
tốt, so với đan dược mà Ngọc Phong luyện chế ra còn thua một khoản cách không
nhỏ.
Loại đan dược giá trị nhất trong số này chắc cũng chỉ có thể là Ngũ Sắc Hoàn
Tôn Đan mà lão vừa luyện chế hoàn thành kia, và cũng chính là thứ mà Ngọc
Phong muốn có nhất.
Ngoài kim tệ và đan dược, bên trong nhẫn trữ vật còn chứa một số thanh khí
binh cấp 2, cấp 3 vô cùng bình thường, năm cuốn sách ố vàng và hai cuốn trục
cổ xưa.
Năm cuốn sách ố vàng kia thế nhưng mà lại có hai cuốn là thuật khí Huyền Giai
giá trị liên thành làm cho Ngọc Phong cười toe toét không thôi. Nên biết ở Bát
Quốc Cương Vực, thuật khí Huyền Giai đã là thuật khí đỉnh cao nhất rồi, và
cũng chỉ có những thế lực lớn mới có tư cách sở hữu chúng, người bình thường
muốn có là điều không thể nào, phải nói là có tiền cũng không mua được, vô
cùng trân quý.
Hai quyển này phân biệt là Vọng Ảnh Vô Quyền cùng Bất Động Minh Vương, một
công một thủ vô cùng hòa hợp
Hai cuốn trục còn lại, một cái nói về độc đan, cuốn kia thì về đan dược, đối
với Ngọc Phong cũng xem như có giá trị tham khảo không nhỏ.
Một quyển gọi Bách Độc Kinh với hơn một trăm loại độc dược thiên kỳ bách quái,
một quyển Lưu Môn Đan Đạo với hai mươi mốt loại đan dược khác nhau, trong này
còn có cả đan phương của Ngũ Sắc Liên Tôn Đan và một đan phương của Lôi Cực
đan mà hắn chưa bao giờ nghe đến.
Bất quá cái loại Lôi Cực đan này cũng không phải đan dược để uống mà là để
ném, nói nó giống một trái lựu đạn cũng không sai biệt lắm.
Cuối cùng, sau tất cả là một miếng thạch phù đơn giản, phía trước khắc hai chữ
Vạn Long, đằng sau lại in hình Song Long cùng múa, tấm thẻ này vô cùng bình
thường cũng như không chứa đựng bất kỳ điểm huyền diệu nào bên trong. Xem ra
cũng chỉ tương tự như tấm thẻ mà Z 11 đưa cho hắn, một tấm thẻ bài danh phận
bình thường.
Tuy nhiên hai chữ Vạn Long làm cho Ngọc Phong liên tưởng đến tên một trong bát
đại đế quốc, mặc dù không thể chắc chắn nhưng hắn vẫn cất kỹ bên trong, chắc
chắn sau này sẽ có việc cần dùng đến.
Thống kê hết tài nguyên chiếm được, Ngọc Phong thở phù một hơi sau đó liền ha
hả cười to sung sướng
“ Ha ha, lại trúng mánh cmn rồi, tiểu Tinh, người nói đi, muốn ăn gì? Đến đế
đô, bổn đại gia bao tất, không cần ngại ngùng!”
Tinh Tinh nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Ngọc Phong mà ngứa gan trong lòng, hừ một
tiếng
“ Còn cần ngươi phải nói sao, không có tỷ đây hổ trợ, ngươi có cái rắm mà
chiếm được đống này à?”
Ngọc Phong nhìn nàng cười hắc hắc ngây ngô “ đúng đúng, tỷ tỷ xinh đẹp của ta
vẫn là lợi hại nhất, úi… đau!”
Hắn mừng quá liền quên luôn cánh tay đang bị gãy mà vung nó đập vào bức tường,
sau đó vì đau đớn mà hít một hơi khí lạnh.
Hách Mi thấy chủ nhân bị thương, thân hình kháu khỉnh ngay lập tức chạy đến
bên cạnh, le cái lưỡi nhớp nháp nho nhỏ liên tục liếm liếm cánh tay của Ngọc
Phong, dáng vẻ xu nịnh vô cùng.
Ngọc Phong bị cún con liếm đến bật cười, vươn tay xoa xoa đầu nó cười nói
“ Thằng nhóc nhà mi không cần nịnh nọt ta, phần cơm của ngươi ta không quên
đâu, đến đế đô rồi cứ ăn thoải mái!”
Hách Mi nghe thế hai mắt liền tỏa vạn ánh hào quang, sủa “ Gâu” một tiếng vui
vẻ vô cùng. Đối với nó, mỹ thực vẫn là thứ quan trọng nhất a.
Vui mừng chốc lát, Ngọc Phong liền đứng dậy, đưa tay hứng một chút nước suối
chảy róc rách trong sơn động uống liền vài ngụm sảng khoái, lại rữa tay rữa
mặt sạch sẽ rồi mới nói
“ Thời gian luyện tập 6 tháng xem như gần kết thúc rồi, chúng ta cũng nên lên
đường đến đế đô thôi, đợt tuyển sinh của Bạch Vân Tông ta chắc chắn phải tham
gia”.
Tinh Tinh cũng gật gù đáp
“ Đoạn thời gian 6 tháng này, ngươi tiến cộ cũng không tệ, chỉ có điều dược
liệu còn lại để luyện chế Cửu Chuyển Tôi Thể đan là Lôi Vân Long Thảo vẫn chưa
thể tìm ra, nếu không hành trình này cũng xem như thành công mĩ mãn rồi”.
Ngọc Phong nghe thế cũng chó chút cảm khái nhưng vẫn cười cười nói
“ Cũng không cần lo, nếu đem so ra thì Lôi Vân Long Thảo vẫn dễ tìm hơn Cửu
Điệp Hoa không ít. Hơn nữa đế đô được mệnh danh là trung tâm thương mại của cả
nước, biết đâu rằng đến đế đô rồi lại dễ dàng tìm ra!”
“ Cũng chỉ có thể hi vọng như thế, đi thôi”.
“ Ừ!” Ngọc Phong gật đầu, lấy ra một chiếc la bàn định vị nho nhỏ, sau khi xác
định phương vị của bản thân trên địa đồ một tý liền chuyển thân chạy đi, Tinh
Tinh cùng Hách Mi cũng lập tức nhanh chóng bám theo sau, cả ba người đều thật
sự mong chờ đến vùng đất đế đô trù phú, nơi tụ tập tinh hoa của cả Đại Việt
quốc.
…………………………..
Năm ngày sau, trong một khu rừng lá kim rậm rạp, một cái bóng đen lao vun vút
trên những tán cây. Cái bóng này di chuyển rất nhanh nhưng kỳ lạ ở chỗ là nó
lại không để lại bất kỳ tiếng động nào, tựa như một u linh đang du đảng trong
rừng già vậy.
Cái bóng này chính là Ngọc Phong, trên đường đến đế đô, ngoại trừ chạy nhanh,
hắn còn tranh thủ kết hợp Vô Âm Bát Bộ với khả năng gia tốc bất ngờ bằng sức
lực của bản thân, xem thử có cải tiếng nó được không.
Bất quá việc cải tiếng một môn thuật khí đâu phải là việc dễ dàng, cần một
khoản thời gian không nhỏ và vô số lần thử nghiệm, đến lúc này Ngọc Phong có
thể chạy nhanh một chút mà không gây tiếng động đã là may mắn lắm rồi, muốn
tiến thêm một bước? Qúa khó!
Grào, Kíiiit!
Bổng nhiên hai tiếng gầm lớn vang vọng trong không trung làm Ngọc Phong giật
mình, trong hai tiếng gầm này, tiếng lớn hơn hắn đã từng một lần nghe thấy
rồi, cũng chính là âm thanh gây ra đợt thú triều khủng bố lần trước. Còn âm
thanh bén nhọn kia, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Tuy nhiên, bị rắn cắn một lần liền hoảng sợ ba năm, khi hai tiếng gầm cất lên,
Ngọc Phong nghĩ cũng chưa nghĩ liền tìm một cây đại thụ to nhất mà phóng cái
vèo lên trên ngọn, lập tức giấu mình ẩn nấp.
Ngọc Phong vừa nấp xong, mặt đất liền bắt đầu rung động với tầng xuất cao,
tiếp đó vài hơi thở liền có cả một đàn ma thú hàng trăm loài nối đuôi nhau
chạy ầm ầm bên dưới, con nào con nấy đểu hiện lên nét sợ hãi cực độ trên khuôn
mặt, biểu hiện này giống y như lần trước không khác chút nào.
Nhưng mà lần này không chỉ dưới mặt đất mà trên cả bầu trời bao la, một đàn ma
thú có cánh cũng lũ lượt xé gió bay vun vút trong không trung, và cũng giống
như đám ma thú bên dưới, bộ dáng của chúng nó cũng là hoảng sợ cực độ, cứ y
như rằng chỉ cần bọn chúng chậm chân một chút thôi liền chết ngay tức khắc.
Đám ma thú bầu trời bất thình lình xuất hiện này liền làm cho Ngọc Phong sợ
hết cả hồn, đám ma thú này một vài con thì chưa sao nhưng cả đám mà đồng loạt
bu tới, hắn chết là cái chắc.
May mắn là đám ma thú này không để ý đến sự xuất hiện của hắn, mà nếu bọn
chúng có nhận thấy hắn cũng không có hơi đâu mà quan tâm nữa, tuy bọn chúng là
ma thú chưa khai mở trí tuệ bậc cao nhưng vẫn biết rõ rằng, bảo toàn tính mạng
với là quan trọng nhất.
Ngọc Phong nấp trên táng cây, ánh mắt ngờ vực nhìn hàng đàn ma thú cả trên
không lẫn mặt đất lũ lượt kéo đi mà nghi hoặc không thôi nhìn Tinh Tinh hỏi
“ Tiểu Tinh, lại là thú triều này, hơn nữa còn lớn hơn lần trước không ít. Ta
nhớ thú triều vài ba năm mới xảy ra một lần mà, sau lại không đến mấy hôm thì
xuất hiện nữa rồi?”
Lần này tiểu hồ ly đã không còn bộ dáng đoán già đoán non như lúc trước mà vẻ
mặt vô cùng chắc chắn xoa xoa hai chân trước nói ra
“ Lần này không thể sai vào đâu được, chắc chắn là đang có hai con thú vương
choảng nhau rồi. Khà khà, thế nào tiểu Phong, muốn đi kiếm chác chút không? Hí
hí!”
Ngọc Phong nghe thế liền giật mình
“ Hai còn thú vương đánh nhau? Không phải Bạch Vân sơn mạch chỉ có một con thú
vương hay sao chứ?”
Tiểu hồ ly giang hai chân trước nhỏ nhắn, lắc đầu
“ Cái này làm sao ta biết được, có thể là con thú vương từ vùng khác đến đây
chiếm đất, hoặc một con ma thú nào đó vừa đột phá cấp 5 muốn khiêu chiến với
đương kim thú vương.
Nói tóm lại là cách chúng ta vài chục cây số về hướng tây, hiện đang có hai
con ma thú cấp 5 đánh nhau sống chết đó, từ đây ta có thể cảm thấy khí tức
cuồng bạo của bọn chúng.
Giờ sao đây? Ngươi rốt cuộc có muốn làm ăn kiếm chắc chút đỉnh gì hay không?”
Cái này còn phải hỏi sao? Ngọc Phong liếc mắt một cái, cười hắc hắc hèn mọn
nói
“ Ngươi biết rồi mà còn hỏi, con ngươi ta chưa bao giờ có chuyện có lợi mà
không kiếm cả, đi, chúng ta đi làm ngư ông đắc lợi nào”
Nói rồi Ngọc Phong liền chuyển mình trên thân cây phóng đi nhưng lập tức lại
bị Tinh Tinh gọi ngược lại.
“ Tiểu quỷ người mới thụ thương chút đỉnh mà bị ngu luôn rồi hay sao? Bọn
chúng cách chúng ta vài chục cây số đó, tiểu Phong ngươi mà chạy bộ tới nơi
thì cả đám đã giải tán từ đời nào rồi. Lại đây, để Hách Mi chở chúng ta đi,
vừa nhanh lại không tốn sức!”
……………………….
Tại một mảnh rừng nguyên sinh rậm rạp bị tàn phá nặng nề, ba người Ngọc Phong
nấp trên một táng cây không cao không thấp, vừa đủ để che giấu sự hiện diện
của bản thân, ánh mắt không rời theo dõi cuộc chiến nơi xa.
Phía trước ba người không xa, trên một mảnh lộn xộn của đất, đá và cây cối gãy
nát, hai con ma thú khổng lồ đang cắn xé lẫn nhau. Trong đó có một con dơi tám
cánh, cả cơ thể bốc lên khí đen ngút trời, hơi thở u minh lạnh lẽo tràng ngập
khắp nơi.
Con ma thú này nếu Ngọc Phong đoán không lầm chính là Bát Dực U Minh Bức đỉnh
đỉnh hung danh, thú vương của U Minh sơn mạch.
Mà đối thủ của nó, một con gấu xám khổng lồ cao hơn 20m, cái đầu to lớn bị
chột một mắt kèm hàm răng lởm chởm đầy hung uy, bộ lông nâu xoắn xồm xoàn dữ
tợn, bên cạnh đó tứ chi to lớn vô bì của nó không phải là chân gấu mà lại là
vuốt rồng sắc nhọn, phủ đầy lân giáp xam lam bóng loáng. Cộng thêm một chiếc
long vĩ to khỏe chi chít gai nhọn y như một chiếc roi da lao run vút trong
không khí, phát ra âm thanh rít gió sắt bén.
Nó lại chính là đương kim thú vương của Bạch Vân sơn mạch, ma thú cấp 5, Độc
Nhãn Bạo Hùng Long được tương truyền rằng bên trong cơ thể có mang một tia
huyết mạch của rồng.
...........................~.~........................