Người đăng: QuytSweet
Cả hai lại lần nữa lao đầu vào nhau chiến đấu đến điên cuồng hoang dại, bọn họ
không còn là người nữa mà tựa như hai con quái thú đỏ mắt cắn xé nhau tới tấp,
người một quyền ta một búa đánh đến thiên hôn địa ám, trời đất đảo lộn.
May mà thạch động này được gia cố bằng trận pháp huyền diệu, nếu không không
biết đã xụp đổ tự bao giờ.
Ầm ầm ầm!
Đánh được một lát, Ngọc Phong đã dần dần nắm bắt được nhịp điệu chiến đấu của
lão già tóc hoa râm cho nên hắn không cần thiết lúc nào cũng phải ngạnh kháng
với lão nữa.
Sau một đòn tất công cứng đối cứng làm cả hai người bị kình khí đẩy ra xa,
Ngọc Phong lại lần nữa lao lên, Lưu Tinh Búa trên tay đã bắt đầu tỏa ra hào
quang màu tím tràng đầy năng lượng kỳ bí.
Đối với lối đánh cứ thích lao đầu vào nhau của Ngọc Phong, lão già tóc hoa râm
vô cùng thích thú trong lòng, lão nhận thấy tất cả sức mạnh mà Ngọc Phong thể
hiện ra đều bắt nguồn từ cây búa Linh Binh kia. Và với hiện trạng của cả hai
hiện giờ đúng là kẻ tám lạng người nữa cân không ai hơn ai.
Nhưng lão còn biết chắc một điều là cứ thế này kéo dài ra, sức bền của Ngọc
Phong sẽ không theo kịp sức mạnh của cây búa Linh Binh, đợi đến khi hắn mệt
rồi thì phần thắng sẽ thuộc về lão, cây Linh Binh kia cũng sẽ thuộc về lão.
Cứ đánh như thế này, cho dù là ba ngày, ba đêm đối với lão còn chưa xi nhê gì
đâu, haha!
Nghĩ là vậy, lão già tóc hoa râm bắt đầu xuất quyền tiếp tục dùng phương thức
ngạng kháng cứng đối cứng với Ngọc Phong. Từ hai nắm tay hắn, linh khí bàng
bạc mang theo uy thế bài sơn đảo hải đánh ra, mỗi một quyền đều uy mãnh tuyệt
luân.
Tuy nhiên hành động của Ngọc Phong lại không nằm trong suy đoán của lão, khi
xông tới được nữa đường bổng nhiên hắn khựng người lại lướt qua một bên, hai
tay nắm Lưu Tinh Búa, chân đạp Vô Âm Bát Bộ vô thanh vô thức xoay một vòng
luồng qua bên trái, lấy một tư thế không thể tin nổi đập mạnh mặt búa vào phần
lưng của lão già tóc hoa râm.
Bởi vì biến chiêu quá nhanh, đường đi của búa lại vạn lần khó đoán nên lão già
đã không kịp trở tay mà hứng trọn một búa uy lực này, cả thân hình to lớn bị
đập mạnh vào thành động, nội tạng thụ thương không nhẹ phun ra một búng máu đỏ
tươi.
Bất quá chỉ bằng một búa như thế này thì còn lâu mới hạ gục được lão, lão già
hai tay chống đất bật ngược người trở lại, đôi mắt đỏ ngầu như máu ẩn chứa sự
tức dận và sát khí lăng thiên, quát lớn
“ Tiểu tử khốn kiếp, mày chắc chắn phải chết!”
“ Người như lão còn già hơn ta cả trăm lần, nếu lão còn chưa chết làm sao ta
cam tâm mà chết trước chứ!”
Ngọc Phong một kích thành công lại thừa thắng xông lên, đương nhiên cũng không
thua kém và móc lại một câu đầy thách thức.
“ Mẹ nhà ngươi, một chiêu không thể dùng được hai lần đâu, Vọng Ảnh Vô Quyền!”
Lão già tóc hoa râm cuối cùng cũng bị Ngọc Phong chọc cho tức điên, linh khí
hắc sắc bùng nổ như núi lửa giận dữ, một quyền đánh ra tựa như có cả trăm
quyền nối tiếp theo sau, trọng này ép trọng kia, như vô hạng cơn sóng biển nối
đuôi nhau mà kéo đến, tất cả ập thẳng vào người Ngọc Phong đang lao đầu tới.
Ngọc Phong thấy lão già xuất ra đại chiêu, ánh mắt lập tức co rụt thành đầu
kim, hắn có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đến từ Vô Ảnh Vọng Quyền này,
lợi khí tức này không gì khác chính là thuật khí Huyền Giai chính cống.
Chiêu Vô Ảnh Vọng Quyền này mà nếu đánh thẳng vào người hắn, cho dù có sức
mạnh của Tinh Tinh bảo hộ cũng không chắc có thể sống sót trở ra.
Rơi vào thế yếu như thế này không phải là điều Ngọc Phong sợ nhất, điều hắn sợ
đó là không có ý chí chiến đấu. Trong những thời khắc ngàn cân treo sợi tóc
như thế này, mới thực sự là hiểm cảnh thúc ép bản thân hắn càng ngày càng trở
nên lớn mạnh. Hành trình rèn luyện chính là để hắn tìm kiếm cho bản thân những
kích thích như thế này.
Trong khoản khắc ngắn ngủi, hàng loạt ý nghĩ cũng như phương thức tác chiến
liên tục lướt qua trong đầu hắn với tốc độ chóng mặt. Cuối cùng tốc độ của hắn
không chỉ không giảm mà còn bổng chốc tăng mạnh hơn, đồng thời hai tay nắm Lưu
Tinh Búa lấy chính bản thân hắn làm trung tâm bắt đầu xoay tròn với tốc độ
cao.
Hắn lúc này đây giống như là một con quay điên cuồng lao thẳng về phía trước,
bất chấp tất cả phát nát toàn bộ đa trọng sức mạnh tiếp nối của Vô Ảnh Vọng
Quyền.
Cuối cùng đụng thẳng vào thân hình khỉ đột to lớn của lão già tóc hoa râm,
khiết lão một lần nữa đập thẳng vào vách động.
Lần va chạm này còn mạnh hơn lần trước không ít, nó mạnh đến nổi làm cho cả
hang động lung lay không ngừng, cũng như làm cho trận pháp bảo vệ nơi này xuất
hiện hàng loạt vết nứt ngang dọc. Cứ cái đà này, vài lần va đập nữa thôi thì
cái trận pháp này sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Lão già tóc hoa râm một tay ôm ngực, khóe miệng rách toạc phun ra một bún máu
với vài chiếc răng, một bên lồng ngực đã bị lún xuống, xem ra cũng bị gãy
không ít xương sườn bên trong. Sự đau đớn thấu tim gan mật bởi một đòn vừa rồi
không chỉ làm cho lão trọng thương mà còn khiến cho thần trí lão bình tĩnh lại
trong cơn tức giận.
Trong chớp mắt lão liền biết lão không phải là đối thủ với Ngọc Phong, hay nói
đúng hơn không phải là đối thủ của Lưu Tinh Búa khi chiến đấu chính diện. Sức
mạnh của thanh linh binh này đã hoàn toàn vượt xa dự đoán của lão. Nhưng chiến
đấu ngạnh kháng không bằng, không có nghĩa là lão đã bại trận, danh xưng Độc
Lão Quái đâu phải chỉ để trưng cho vui.
Nếu đem so ra thì tài nghệ luyện độc dược của hắn còn nổi trội hơn luyện chế
đan dược nhiều.
Lão thấy Ngọc Phong lại lần nữa xông lên, âm thầm lấy ra một nắm độc đang đủ
màu đủ loại, truyền linh khí vào rồi dẫn bổ toàn bộ.
Bụp Bụp Bụp Bụp Bụp Bụp!
Hàng loạt tiếng nổ nhỏ đồng loạt vang lên, cả hang động bổng chốc chìm trong
bột biển khói độc mù mịt.
Bởi vì bản thân cũng là một khí sĩ cấp 4 hàng thất giá thật cho nên ngay tại
lúc khí độc xuất hiện, Ngọc Phong ngay lập tức biết chuyện gì xảy ra, hắn ngay
lập tức dừng lại rồi không nhanh không chậm lui lại phía sau kéo giãn khoản
cách của đôi bên.
Đồng thời Ngọc Phong cũng không quên gọi ra Kim Hỏa Bào Phục được ngưng tụ từ
Kim Hỏa bao bọc toàn bộ cơ thể vào bên trong, ngăn cách hắn với lớp khí kịch
độc bên ngoài.
Cả hang động lúc này đã không còn tiếng đánh giết, duy chỉ có âm thanh xèo xèo
rầm rĩ phát ra do Kim Hỏa đang không ngừng thiêu đốt khí độc.
Bổng nhiên Ngọc Phong cảm thấy một trận áp lực kéo đến từ sau lưng làm cho hắn
lạnh cả xương sống. Phản ứng mau lẹn, Ngọc Phong nhanh chóng lướt người qua
một bên hòng tránh đi ám chiêu này nhưng áp lực đang kéo đến kia bổng nhiên
biến mất.
Thay vào đó phương hướng hắn vừa lướt người qua lại xuất hiên một nắm tay khỉ
đột bằng kim loại to lớn đấm thẳng vào người hắn.
Ầm một tiếng, cả cơ thể Ngọc Phong ngay lập tức bị đánh bay mất xác, đập thẳng
người vào vách động. Cùng lúc đó trận pháp bảo vệ nơi này cũng vì lần va chạm
này mà hoàn toàn xụp đổ rồi tan biến.
Lần đâu tiên trúng đòn nhưng Ngọc Phong liền cảm thấy cả cơ thể đau nhức không
thôi, cái cảm giác toàn bộ 206 khúc xương bên trong cơ thể đồng loạt bị đánh
cho rời khỏi vị trí, lục phủ ngũ tạng âm ỉ đau đớn. Một đòn này thật sự làm
cho Ngọc Phong biết cảm giác bị núi đè là như thế nào, phải nói là cực kỳ đau
đớn, cực kỳ khó chịu.
Cứ kiểu này mà hắn ăn thêm vài quyền nữa chắc chắn sẽ đi đời nhà ma không chút
nghi ngờ, sức mạnh của Bán Tôn đúng là không phải chuyện đùa.
Ngọc Phong dựa lưng vào thành động đứng lên, ép ngực phung ra một búng máu bầm
đồng thời rút ra Luân Hồi kiếm chém mạnh một nhát vào không trung
“ Kim Hỏa Tàn Hoa!”
Một kiếm đi qua liền giải phóng ra đại lượng kiếm khí kèm theo Kim Hỏa nóng
rực, y như một cơn đại hồng thủy hỏa diễm điên cuồng quét qua hang động, chẳng
mấy chốc liền thiêu đốt toàn bộ khí độc bên trong.
Lão già tóc hoa râm đánh trúng một đòn đương nhiên liền muốn thừa thắng xông
lên, tuy nhiên nhiệt độ nóng cháy mà Kim Hỏa đen đến làm cho lão hơi chút chần
chừ, lão không biết chắc được đây có phải là thủ đoạn ma quái nào của Ngọc
Phong nữa hay không.
Bất quá chiêu Kim Hỏa Tàn Hoa này của Ngọc Phong đối với lão thật ra không thể
tạo thành bất kỳ tổn thương nào, sau một cái chớp mắt, sóng kiếm hỏa diễm quét
qua cả căn phòng đồng thời cũng quét qua người lão nhưng uy lực mà nó đen đến
cho lão thì y như là muỗi chích inox. Điều bất ngờ này cũng làm cho lão thoán
chốc ngớ người vì ngạc nhiên.
Chớp lấy thời cơ mà lão già chần chừ, Ngọc Phong nấp đằng sau sóng kiếm hỏa
diễm, hai tay nắm chặt lấy Lưu Tinh Búa phóng thẳng lên cao. Đợi cho sóng kiếm
tan đi, vị trí của Ngọc Phong đã là trên đầu của lão già tóc hoa râm, hắn vận
sức mạnh khống chết tất cả linh khí bạch sắc quán chú vào bên trong Lưu Tinh
Búa, một đòn kinh thiên từ trên trời giáng xuống không chút báo trước.
“ Thiên Giáng Lưu Tinh, Đại Địa Phá Diệt!”
Một búa đi giáng xuống mang theo quang mang trắng sáng chói mắt, tỏa ra uy áp
bá đạo mạnh mẽ, một đòn vừa ra như muốn phát tan đại địa, hủy diệt vạn vật.
Một búa này không khác gì thiên thạch từ trên thiên không giáng xuống mặt đất,
là hiện thân của sự hủy diệt.
Bất ngờ bởi đòn tấn công dùng mạnh và chớp nhoáng của Ngọc Phong, tâm trí lão
già tóc hoa râm thanh tĩnh tới cực độ, lão biết có thể đây là lần giao phong
cuối cùng, thắng bại chỉ trong khoản khắc.
Ánh mắt lão dõi theo từng chuyển động của Lưu Tinh Búa, hai tay lão kết ấn với
tốc độ không tưởng, dầu như chỉ có thể nhìn thấy được tàng ảnh, đến lúc Lưu
Tinh Búa còn cách lão chưa đầy một mét, lão mới dừng tay quát lớn
“ Bàn Thạch Đại Sơn, Vương Viên Đứng Đầu, Bất Động Minh Vương!”
Ngay lập tức đó, cả cơ thể khỉ đột to lớn của lão liền biến thành một khối kim
loại bóng loáng, vừa bềnh vừa cứng, kiên cố vô bì.
BOONG!
Lưu Tinh Búa giáng thẳng vào khối kim loại không khác gì gõ vào một cái
chuông, phát ra âm thanh to lớn làm rung động cả không gian. Một tiếng ngân
này vang lên, cả hang động dường như rung rẫy vì sợ hãi mà lắc lư không ngừng,
từng miếng từng tảng đá lớn nối đuôi nhau mà rớt xuống, vết nứt chằng chịt
khắp nơi.
Uy thế mạnh thấy rõ nhưng một búa cực mạnh của Ngọc Phong đánh vào khối kim
loại cũng chỉ có thể làm cho nó mốp méo một chút chứ hoàn toàn không thể hủy
diệt nó được.
Thành công chặn được sát chiêu của Ngọc Phong, lão già tóc hoa râm từ khối sắt
biến trở lại bình thường, lồng ngực bị xụp xuống một nố to, máu tươi từ khóe
miệng chảy ra như suối. Xem ra lão chặn được một chiêu nhưng thụ thường cũng
không hề nhẹ.
Bất quá lúc này đây, lão già này lại đang cười rất tươi, bất chấp thương thế
nặng nhẹ, tay trái của lão nhanh như chớp vươn ra tóp lấy Lưu Tinh Búa ghì
chặc vào người, không cho Ngọc Phong bất kỳ cơ hội nào để rút ra. Tay còn lại
cũng không rãnh rang, vận tất cả sức lực đánh thẳng vào cơ thể Ngọc Phong đang
gần kề trong gang tất.
“ Nhóc con, không có cây búa này thì người là cái thá gì hả? Ha ha ha, phần
thắng cuối cùng sẽ thuộc về ta, chết đi, Diệt Sát Bạo Viên Quyền!”
Tình thế này, lão đưa ra cho Ngọc Phong hai sự lựa chọn. Thả Lưu Tinh Búa ra
để bảo toàn tính mạng, và lão sẽ có được thanh linh binh cường đại này. Thứ
hai là cố gắng ở lại rút Lưu Tinh Búa và ăn trọn một quyền toàn lực của lão,
nếu trúng đòn này không tan xương nát thịt cũng tuyệt khí bỏ mình, chắc chắn
phải chết.
“ Mẹ nhà lão, muốn giết ta không có dễ đâu, chết đi, Gia Trọng Cụ Thuật, Gia
Trọng Hắc Tý Quyền!” Ngọc Phong gầm lên.
Đối với tình thế ngàng cân treo sợ tóc, Ngọc Phong buôn tay trái khỏi Lưu Tinh
Búa rồi hướng quyền ảnh của lão già mà đánh thẳng tới, một quyền vừa ra ngay
lập tức bị bao phủ mơi một màu đen hắc ám vô bì. Một quyền này ngoài trừ lực
lượng ra cũng chỉ có lực lượng, không hoa mĩ, không hào nhoáng, chỉ có trầm
trọng và tối tăm.
ẦM! Ngay tức khác quyền ấn của hai người va vào nhau gây ra tiếng động to lớn,
kình khí quét ngang phá tan loạn thạch.
Nhưng mà lần này không như những lần khác, cả hai không bị lực phản chấn đẩy
bật ra mà vẫn dích chặt vào nhau, thay vào đó là những âm thanh ‘răng rắc’
giòn tan vang lên. Theo sau đó là hai tiếng hét ‘A’ đau đơn của một già, một
trẻ.
Sau lực va chạm kinh khủng, cánh tay của cả hai người lập tức bị gãy thành mấy
khúc, xương cốt vỡ vụng, hoàn toàn bị phế đi. Lần giao phong này không ai hơn
ai, hoàn toàn là lưỡng bại câu thương.
Tuy nhiên với trình độ tinh thần lực cường đại của một Pháp Sư, Ngọc Phong lại
là người đầu tiên thanh tỉnh trở lại chứ không phải lão già tóc hoa râm. Ngay
khi tỉnh lại, hắn liền quyết đón buông luôn cánh tay còn lại đang nắm giữ Lưu
Tinh Búa, tay biến thành chỉ đâm thẳng vào vị trí trái tim của lão.
“ Gia Trọng Cụ Thuật, Hắc Tý Tuyệt Mạch Chỉ!”
Phập! Một chỉ của Ngọc Phong xuất ra không chỉ đâm vào tâm mạch của lão già
tóc hoa râm mà thật sự là xuyên thủng qua lồng ngực lão, từ trước đâm thẳng ra
sau.
Một chỉ này ngay lập tức phá nát trái tim của lão, đồng thời cũng cắt đứt toàn
bộ tất cả các đường kinh mạch đi qua phần ngực, một chiêu diệt sát.
Cảm nhận phần ngực đau đớn và trống rỗng, lão già cuối cùng cũng thanh tỉnh
trở lại nhưng rồi lại lâm vào ngốc trệ một lần nữa. Diễn biến của đợt tấn công
liên hoàn cuối cùng này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nổi lão không thể theo kịp
được tiết tấu, và hậu quả là…
Không còn hậu quả gì nữa, nghĩ đến đây ánh mắt của lão đã tối lại, sự sống rốt
cuộc cũng trôi đi vĩnh viển. Một cường giả Bán Tôn mà ai ai cũng sùng kính cứ
như thế mà chết đi trong tiết nuối.
................................~.~............................