Đối Đầu Bán Tôn, Ta Có Gì Phải Sợ!


Người đăng: QuytSweet

“ Thì ra Bán Tôn là như thế à. Cũng không phải ghê gớm gì lắm” Ngọc Phong cười
cười nói khẻ

Tiểu hồ ly nghe thế liền nhăn mày, gõ lên đầu Ngọc Phong cái cốc, hơi chút tức
giận nói

“ Không phải là không phải thế nào. Bán Tôn cho dù chỉ bằng một nữa Khí Tôn
nhưng vẫn có một chữ Tôn bên trong, với sức mạnh của ngươi hiện tại, ta nói
thật lòng thì ngươi không có cửa nào để thắng được lão đâu. Nếu ngươi dùng
được Bá Thiên Chưởng thì may ra cơ hội tăng lên được 20% a! Đừng có mà tự cao
tự đại”

Ngọc Phong bị cốc thấy đau, đưa tay xoa xoa đầu, lắc đầu cười nói

“ Ta đâu có tự cao, ta cũng đâu có nói ta muốn đánh với lão chứ. Huống chi một
chiêu vừa rồi kết liễu tên kia cũng làm hai tay ta nứt xương mẹ rồi, muốn đánh
cũng đánh không được. Chính vì thế cho nên lần này ta quyết định mượn sức mạnh
của ngươi nha!”

Tinh Tinh hơi ngạc nhiên

“ Mượn sức mạnh của ta? Cần gì phải rắc rối thế chứ, chỉ cần để ta ra đạp cho
lão một phát là xong đời rồi”.

Ngọc Phong xoa xoa tay

“ Ấy ấy, như thế thì không được, không phải lúc bắt đầu quá trình rèn luyện
chúng ta đã thống nhất là để ta tự lực cánh sinh sao. Cho nên dù có dùng sức
mạnh của người cũng là ta mượn để đánh hắn, ngươi không thể xía vào a. Với lại
ta cũng muốn thử cảm giác chiến đấu với Khí Tôn là như thế nào, mặc dù lão già
này cũng mới chỉ là Bán Tôn!”

Tinh Tinh hơi lưỡng lự nói

“ Nhưng mà với cường độ thân thể hiện tại của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ thừa
nhận được một phần sức mạnh của ta mà thôi, nhiều nhất sẽ chạm mức Ngũ Tinh
Khí Tông là tối đa rồi. Nếu gia tăng hơn nữa, cơ thể ngươi sẽ lại một lần nữa
tàn tạ như lúc đối chiến với Huyết Lang Nha mấy năm trước đó!”

Ngọc Phong nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu, nét mặt hiện lên sự tự tin nồng
đậm

“ Ngũ Tinh Khí Tông là đủ rồi, hiện nay tu vi của ta mới Tứ Tinh Khí Hồn đã có
thể giết chết Bát Tinh Khí Tông, chẵn nhẽ giờ đây có tu vi Ngũ Tinh Khí Tông
lại không giết được một Bán Tôn hay sao? Thêm nữa ta không tin ăn một đập của
Lưu Tinh Búa, lão còn sống sót được”.

Tinh Tinh thấy Ngọc Phong đã tự tin như vậy rồi cũng không muốn khuyên nhủ
nữa, chỉ nói lời cuối cùng. Dù gì muốn trở thành cường giả thì việc đầu tiên
là phải có tâm của cường giả, nếu đến cả dũng khí khiêu chiến cực hạn cũng
không có thì làm cường giả cái nỗi gì nữa?

“ Nếu ngươi đã quyết thế rồi thì ta ủng hộ ngươi, có điều lần chiến đấu này
không phải đơn giản như đánh với Huyết Lang Nha đâu, không thể đập một búa là
có thể giết chết lão già kia. Ngươi nên biết rõ ngươi có thể khiêu chiến những
đối thủ có tu vi cao hơn ngươi 1 cấp bậc lớn đều hoàn toàn dựa hết vào lực
lượng cường đại 20 tấn.

Cho nên bây giờ cho dù tu vi của ngươi được ta cường hóa đến Ngũ Tinh Khí Tông
nhưng lực lượng của ngươi vẫn y như củ. Hay nói cách khác là ngươi có một
lượng linh khí vô cùng dồi dào mà thôi.

Tuy nhiên có một điểm lợi là cơ thể ngươi lúc này đã được sức mạnh của ta bảo
hộ, cho nên ngươi có thể yên tâm về những vết nứt trên xương cánh tay, chúng
nó sẽ không vỡ vụn trong lúc chiến đấu đâu”.

“ Ok! Ta hiểu rồi” Ngọc Phong gật đầu

“ Vậy khi nào xông ra đây, ta thấy lão hình như đã luyện dược ở bước cuối cùng
rồi, hay là chúng ta thừa cơ hội bất ngờ xông lên làm lão không kịp trở tay.
Như thế phần thắng cũng nắm chắc hơn một tý”

Ngọc Phong đưa tay lên miệng xuỵt một tiếng, nói

“ Từ từ, ta muốn xem thử lão đang luyện chế loại đan dược gì, hơn nữa nếu muốn
rút dược lực của Cửu Điệp Hoa ra thì đan dược thành phẩm sẽ tốt hơn là phế
đan, cứ chờ một lát đã”

Cách đó không xa, lão giả tóc hoa râm hoàn toàn không biết sự xuất hiện bất
thường của Ngọc Phong trong hang động này, giờ đây tất cả tâm trí của lão đều
tập trung vào lò đan trước mắt, đây là cơ hội cuối cùng của lão rồi, lão không
thể để bất kỳ sai sót nào xảy ra.

Đôi mắt lão già tóc hoa râm nhìn ánh lửa đỏ rực bập bùng trong dược đỉnh, hai
con ngươi phản chiếu hình ảnh năm viên đan dược to tròn như long nhãn đang
xoay tít bên trong. Khi đã cảm nhận thời cơ đã tới, hai tay lão bắt đầu biến
đổi thủ ấn, miệng khẻ quát “ Thành Đan!”

Dưới tiếng quát của lão, những viên ma hạch ma thú đủ màu sắc còn sót lại lần
lượt tuông ra từng dòng linh khí sền xệch như dịch lỏng, đua nhau kéo vào bên
trong dược đỉnh, cuối cùng nhập vào năm viên đan dược bóng loáng bên trong.

Lại thêm hai phút nữa, nét mặt luôn luôn nghiên nghị của lão già cuối dùng
cũng giãn ra, miệng mở rộng hiện lên nét cười nồng đâm. Lão dưa bàn tay vỗ
mạnh vào thành dược đỉnh làm cho nắp dược đỉnh hất tung lên trời, sau đó từ
bên trong, năm viên đan dược bị lão nhẹ nhàn hút ra ngoài rồi nhanh chóng cho
vào trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt.

Năm viên đan dược này toàn thân một màu trắng sữa, xung quanh mặt ngoài lại có
năm vòng tròn mang năm màu sắc khác nhau quấn quanh, lập lòe quang mang ngũ
sắc, cho dù người ngoài nghề nhìn vào cũng liền biết đây là một loại đan dược
trân quý, giá trị liên thành, có tiền mà không mua được.

Lão già đôi mắt kích động nhìn chằm chằm năm viên đan dược trong bình, cuối
cùng không nhịn được mà cười to

“ Hahaha, Ngũ Sắc Hoàn Tôn Đan, cuối cùng ta cũng luyện chế thành công rồi. Ta
biết mà, cấp độ Khí Tôn làm sao làm khó được Độc lão quái như ta chứ, kha kha
kha!”

“ Độc lão quái cái đầu ngươi, lão cười rách cả mang tai rồi kìa”.

Bổng nhiên một tiêng nói trêu chọc vang lên lanh lãnh trong hang động, Ngọc
Phong không biết từ lúc nào đã lao tra khỏi vị trí ẩn nấp phóng lên không
trung.

Cả cơ thể hắn lúc này tỏa ra linh khí bạch sắc nồng hậu, đôi mắt đen láy biến
thành bạc trắng, mái tóc ngắn cũng hóa thành màu bạch kim, mọc dài ra phất phơ
trong gió. Hình tượng này thật giống như là nữ quỷ bước ra từ màng đen hôn ám,
bởi vì khuôn mặt của hắn lại đen thui như than, rất là dọa người.

Ngọc Phong đâu có để ý hình tượng bản thân lúc này là như thế nào, hắn lướt
người trên không, hay tay gồng sức nắm lấy Lưu Tinh Búa vừa to vừa bự từ trên
trời giáng xuống lão già tóc hoa râm.

“ Nếm thử một búa của ta, Lưu Tinh Phát Diệt!”

Lão già không biết từ đâu chui ra một tiểu từ không biết sống chết tấn công
mình, nét mặt liền hiện vẽ tức giận nồng đậm nhưng rất nhanh lại biến thành
vui mừng điên cuồng. Bởi vì lão nhận ra, lão nhận ra cây búa mà Ngọc Phong
đang cầm trên tay thế mà lại là một thành Linh Binh.

Tuy lão không biết được thanh Linh Binh này đã đạt cấp độ nào nhưng từ tu vi
Ngũ Tinh Khí Tông mà Ngọc Phong thể hiện ra, lão chắc chắn thanh Linh Binh này
sẽ không kém lắm. Mà cho dù kém thì đã sao, chỉ cần là Linh Binh cũng đủ cho
lão điên cuồng đỏ cả mắt rồi.

Lão già tóc hoa râm liếm liêm môi, đôi mắt nheo lại nhìn Ngọc Phong đang lao
đến, uy hiếp nói

“ Nhóc con không biết điều, với tu vi nhỏ bé như ngươi mà muốn đánh chủ ý lên
ta. Khôn hồn thì bỏ cây vũ khí lại sau đó nói ra ngươi lấy được cây búa này ở
đây, ta sẽ niệm tình ngươi thật thà mà tha cho một mạng. Nếu không đừng có
trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ, dù gì thì cũng chính ngươi tìm chết mà thôi”.

Nhìn tu vi Ngũ Tinh Khí Tông và bộ dáng ngu ngốc tìm chết của Ngọc Phong, lão
liền nhận định Ngọc Phong là một tên may mắn bạo phát, sáng sớm giẫm phải phân
chó nên mới lạt vào một di tích cổ xưa nào đó, rồi từ đó lấy được thanh Linh
Binh cường đại này.

Nếu muốn lão liền có thể giết chết Ngọc Phong để đoạt lấy thanh Linh Binh này
nhưng lão lại càng muốn đi vào di tích cổ xưa kia nữa, ai biết đâu liền có thể
nhận được truyền thừa vạn năng thì sao chứ!

Nhưng mà Không như lão già tóc hoa râm nghĩ, câu uy hiếp của lão hoàn toàn
không có bất kỳ tác dụng nào đối với Ngọc Phong, hắn vẫn điền cuồng xông lên,
hai tay nắm chặt Lưu Tinh Búa bổ mạnh xuống, uy thế cường đại như núi rung, đá
lỡ.

“ Lão già ngu ngốc, ngươi tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi sao, nói là tin liền à?”

Đô vối suy nghĩ tìm chết của Ngọc Phong, lão già tóc hoa râm liền chửi thầm
hai chữ “ ngu ngốc” sau đó liền đánh ra một quyền

“ Bạo Viên Quyền”

Quyền đầu vừa xuất ra liền nhanh chóng phòng to lên, từng khối cơ bắp căng cộm
tràng ngập lực lượng bạo tạc, cuối cùng cả cánh tay được bao phủ bởi một lớp
lông mao màu đen, nhìn bền ngoài không khác gì một cánh tay của khỉ đột cả.

Lão già tóc hoa râm sống đến tận bây giờ cũng không phải là đồ ngu, tuy rằng
lão khinh thường Ngọc Phong nhưng lại không dám khinh thường thành linh binh
hình búa kía, có trời mới biết nó còn có sự huyền diệu nào ẩn dấu bên trong
hay không. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, huống chi lão là một con cáo già
chính cống.

Và sự thật đã nói cho lão biết hành động của lão là vô cùng đúng đắng.

Lưu Tinh Búa vừa đập lên Bạo Viên Quyền liền ‘ ầm’ một cái gây ra tiếng động
kinh thiên, cát bay đá lỡ. Cả hang động cũng vì thế mà chao đảo không ngừng,
gần như là có thể xụp đổ bất kỳ lúc nào.

Cũng đúng lúc này, trên bề mặt đá cứ xung quanh hang động lần lượt lóe lên
những đồ hình thuật hình ấn đầy đủ màu sắc, chúng hoàn mĩ kết hợp lại với nhau
tạo thành một trận pháp đúng nghĩa, cũng chính cái trận pháp phức tạp này đã
ngăn chặn một lần rung chuyển vừa rồi, bảo vệ cho hang động không bị xụp đổ.

Cái trận pháp này cũng chính là do lão già tóc hoa râm dựng lên phòng ngừa
những lúc lò đang bị bạo nổ, không ngờ tác dụng cuối cùng của nó lại là làm
sàn đấu cho lão và Ngọc Phong.

Qua lần va chạm đầu tiên, cả hai người đều bị đánh bật về phía sau, hình như
là không ai chiếm được bất kỳ tiện nghi nào. Bị hất lui vài bước, nét mặt Ngọc
Phong liền hiện nét cười lần nữa xách Lưu Tinh Búa xông lên. Cảm giác đánh hết
sức mạnh mà không sợ gãy tay đúng là quá thống khoái, quá tuyệt với, mà càng
như thế hắn lại càng hăng hơn, càng muốn cướp dược lực Cửu Điệp Hoa để luyện
chế đan dược luyện thể cho chính bản thân mình.

Còn lão già tóc hoa râm, qua lần giao phong đầu tiên, tuy không bị thương tích
gì nhưng ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong đã khác, dù tu vi chỉ Ngũ Tinh Khí Tông
nhưng cái sức mạnh mà Ngọc Phong vừa thể hiện ra đúng là làm cho lão phải rung
động.

Nhất là sức lực cường đại, bản thân lão cũng tu luyện lực lượng nên lão hiểu
rõ nhất về phương diện này và lão cũng rất tự tin về lực lượng mà lão đang nắm
giữ, ấy thế mà tiểu tử trước mắt lại có thể so kè ngang ngửa với lão. Thật sự
là không thể xem thường được.

Thấy Ngọc Phong lần nữa xông lên, lão già tóc hoa râm hừ lạnh một tiếng, linh
khí hắc sắc bắt đầu điên cuồng khởi động, bạo nổ ra bên ngoài cơ thể, hai cánh
tay gồng lên hét lớn một tiếng

“ Bạo Viên Diệt Sát Quyền!”

Sau tiếng quá, cả hai cánh tay lão đều biến thành cánh tay của khỉ đột, hơn
nữa chúng còn được một mớp linh khí hắc sắc bao bọc bên ngoài, cường hóa sức
mạnh lên một tầm cao mới. Cường hóa hai cánh tay xong, lão không hề do dự tung
ra hàng loạt quyền ảnh vào Ngọc Phong.

BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH !

Ngọc Phong đối với thế công bão táp của lão già tóc hoa râm, mặt không đổi
sắc, Lưu Tinh Búa trên tay hắn tự như mọc ra một đôi mắt đánh trúng vào tất cả
quyền ảnh của lão, không trật một ly nào.

Qua một lượt tấn công dồn dập, Ngọc Phong càng đánh lại càng hăng, tựa như sức
lực của hắn không bao giờ cạn, mỗi một búa sáu tiếp đến đều cường đại hơn búa
đầu, đánh cho lão già tóc hoa râm liên tục bại lui.

Lão già tóc hoa râm thì ngược lại, hai cánh tay của lão tuy là được cường hóa
nhiều lần nhưng cũng không thể so bì độ cứng với một thanh Linh Binh như Lưu
Tinh Búa được, mới đầu còn không sao nhưng càng về sau, hai tay lão đã bắt đầu
ê ẩm rồi.

Biết là cứ tiếp tục thế này sẽ không phải cách, lão liền dựa thế đánh của Ngọc
Phong thoáng lùi ra sau, linh khí bạo tăng mãnh liệt, hai tay kết ấn điên
cuồng

“ Tượng Khí phụ thể, Hắc Ấn Vương Viên”

Grào, ngay lập tức cơ thể của lão già tóc hoa râm căng phồng lên, quần áo dần
dần bị xé toạc để lộ lớp lông đen thui hư hắc tín bên trong, trong nháy mắt
lão đã hoàn toàn biến thành một con khỉ đột thật sự, mang trên mình bộ lông
đen hắc, tứ chi tráng kiện tràng ngập lực lượng mạnh mẽ. Cái đầu khỉ nhưng ánh
mắt lại ngập tràng tinh quang khôn ngon gầm lớn

“ Để ta dùng đến thủ đoạn này, cho dù có chết thì ngươi cũng nên tự hào rồi,
Đại Địa Hoàng Quyền!”

Lão già nói rồi thân hình to lớn cao hơn 3m liền lao lên, nắm đấm to lớn không
chút lưu tình đánh tới, bên trên cánh tay, từng dòng linh khí cô đặt như dịch
thể lưu chuyển qua lại rồi hoàn toàn ngưng tụ lại thành dạng rắn, ánh lên vẻ
hào nhoáng của kim loại, biến cánh tay đầy long lá thành một Thiết Quyền thật
sự.

Một đấm này dường như mang theo toàn bộ sức mạnh của lão, uy lực tuyệt luân,
áp lực đè nén đến cực hạng. Với một quyền này, nếu là Ngọc Phong trạng thái
lúc bình thường đoán đỡ chắc chắn sẽ tan xương nát thịt không thể nghi ngờ.
Nhưng, đúng vậy, chính là cái nhưng này.

Ngọc Phong hiện nay chính là mang trong mình sức mạnh của Tinh Tinh, một Hoàng
Kim Vương thất sự. Cho dù chỉ có thể nâng tu vi đến mức độ Ngũ Tinh Khí Tông
nhưng lại là loại mà Cửu Tinh Khí Tông bình thường cũng không thể so sánh
được. Hắn cần gì phải rung sợ.

Ngọc Phong nhe hàm răng bóng loáng, cười đến đáng sợ

“ Đến tốt, để ta xem sức mạnh của Bán Tôn đến cùng là như thế nào. Lưu Tinh
Phá Diệt!”

.................................~.~..............................


Bất Tử Nhãn - Chương #176