Lương Cẩu Vs Ngọc Hân


Người đăng: QuytSweet

Trên tán cây rừng rậm rạp, nhóm người Ngọc Phong hoàn toàn thu liễm khí tức ẩn
nấp mai phục, ánh mắt không rời theo dõi nhóm dong binh hơn ba mươi người đang
gấp rút di chuyển ào ào bên dưới.

Đợi đến khi nhóm dong binh đi qua được phân nữa, Z 21 liền lấy ra một quả bom
khói thẳng tay quăng xuống dưới rồi dẫn đầu lao đi

“ Bắt đầu!”

Sáu người vest đen còn lại cũng đồng loạt bám theo, mỗi người đều lấy ra một
quả bom khói ném đi.

Chẳng mấy chốc, cả một mảng rừng lại lần nữa chìm trong làn khói trắng xóa,
tiếp đó là những âm thanh chém giết nổ ra khắp nơi, hàng loạt khí tức Khí Tông
bùng nổ mãnh liệt kéo theo từng đợt chấn động không dứt trong không gian.

Lương Cẩu dáng vẻ bơ phờ lẫn lộn trong nhóm dong binh bổng nhiên bị tập kích,
khuôn mặt thoắt cái liền hiện lên sự hưng phấn cực độ

“ Thú vị, thế này thì không phải là ma thú gây ra rồi, hắc hắc, sẽ là ai đây?
Chính quyền hay Bạch Vân Tông?”

Vừa nói hắn vừa khịt khịt mũi đánh hơi mùi hương pha tạp trong không khí, cuối
cùng khóe miệng hắn kéo thằng đến mang tai để lộ hàm răng nhọn hoắc như dã
thú, nở nụ cười cô cùng dữ tợn

“ Đù, mới có Tứ Tinh Khí Hồn mà dám tập kích chúng ta, là tài cao gan lớn hay
ngu đần lâu năm? Nhưng mà cho dù ngươi là cái gì ta cũng đéo quan tâm, ngươi
chính là con mồi của ta!

Hahaha! Thú hóa, Lang Nha Thủ.”

Hai cánh tay của gầy yếu của Lương Cẩu theo từng luồng linh khí trào dâng mà
dày cộm lên từng khối cơ bắp dữ tợ, sau đó nó lại bắt đầu mọc dài lông đem và
móng vuốt sắc nhọn, hoàn toàn biến thành hai cánh tay của dã thú.

Lương Cẩu nở nụ cười điên cuồng, thân hình thoáng cái lao vút đi trong màn
khói trắng, tìm theo mùi hương khác biệt của con mồi hắn đã chọn.

Trong làn khói trắng mịt mù, Ngọc Phong hai cánh tay vừa nhanh lại vừa chậm,
biến ảo đa đoan, từng bước dồn ép đối thủ về thế bí. Phong cách chiến đấu này
có thể gọi là phóng túng tùy tiện mà nhàn nhãn kèm theo chút gì đó nghệ thuật
ẩn chứa bên trong.

Không dồn dập mãnh liệt, cũng không phải điên cuồng bá đạo, nó cứ như một dòng
suốt nhẹn diệu từng chút, từng chút một dìm chết địch thủ trong tuyệt vọng.

Mà hơn ai hết, tên dong binh đang đối chiến với Ngọc Phong lúc này chính là
người cảm nhận sâu sắc nhất cảm giác này.

Tuy rằng tu vi của hắn đã là Tam Tinh Khí Tông, một thân kiếm thuật tu luyện
hơn mười năm theo đuổi cực hạn tốc độ, mỗi đòn mỗi thế kiếm hắn đánh ra gần
như là không thể thấy được, mang trên mình biệt danh Đoạt Mạng Vô Ảnh Kiếm mà
người người nể sợ, kẻ mang trên đầu án tử với một trăm nhân mạn.

Cho dù có đánh với Khí Tông Tứ Tinh hay Ngũ Tinh, hắn vẫn có niềm tin đánh một
trận ra trò, dùng tốc độ cực hạn vần chết đối thủ. Nhưng khí đối chiến với cô
gái mặt đen(thui) trước mắt này, hắn thật sự là cảm thấy vô lực.

Cho dù kiếm chiêu của hắn nhanh đến mức nào, cho dù hắn luồng lách ra sao thì
cô gái này vẫn bám theo hắn như hình với bóng, hơn nữa còn hoàn mĩ vô hiệu hoá
tất cả thế công của hắn. Mà hắn thì sao, chỉ có thể miễn cưỡng điên cuồng liên
tục xuất chiêu mà thôi, nếu hắn thật sự lơ là trong phút chốc thì cánh tay duy
nhất còn lại cũng sẽ bị nàng vô hiệu hóa một cách quỷ dị.

Đến lúc đó hắn thật sự chỉ có đường chết. Hi vọng sống duy nhất của hắn hiện
nay chỉ có thể là cố gắng cầm cự, cầm cự đến khi đồng đội cứu viện.

Nhưng mà Ngọc Phong sẽ không bao giờ để cho hi vọng đó nhen nhóm lên. Sau một
hồi quần đấu với địch thủ, ánh mắt Ngọc Phong thoáng lóe lên tia sáng sắc
lạnh, tay phải duỗi thành chỉ, nương theo một góc sơ hở nho nhỏ đánh thẳng vào
bả vai của tên dong binh.

“ Tuyệt Mạch Chỉ!”

Trúng đòn bất ngờ của Ngọc Phong, ngay lập tức tên dong binh cảm giác cả cơ
thể như có một dòng điện chạy qua, cắt đứt toàn bộ mạch lưu chuyển linh khí ở
bên trong, toàn thân bổng nhiên bị tê liệt hoàn toàn.

Chớp lấy thời cơ, cánh tay còn lại của Ngọc Phong không chút do dự vươn ra tóm
lấy cổ của tên dong binh, nhẹ nhàn không chút tốn sức “Rắc” một tiếng, bẻ gãy
đầu hắn qua một bên.

Giết chết một tên dong binh Tam Tinh Khí Tông, Ngọc Phong cũng không cảm thấy
cảm xúc gì quá lớn, chỉ là càng lúc hắn càng cảm thấy bộ Nhu Quyền này quá sức
bá đạo. Nếu khi trước hắn muốn giết một Tam Tinh Khí Tông cũng phải tốn kha
khá thời gian và linh khí nhưng với Nhu Quyền, cuộc chiến chỉ kéo dài chớp
nhoáng, hơn nữa lại không hề tốn linh khí bao nhiêu, thật sự là quá khủng.

Khi Ngọc Phong định thu thập chiến lợi phẩm trên người tên dong binh thì bổng
nhiên hắn cảm thấy tiếng xé gió bén nhọn kèm theo khí tức nguy hiểm từ phía
sau tập kích đến. Không chút chần chừ, Ngọc Phong liền chúi người về phía
trước, nhanh chóng lộn mèo một vòng, đồng thời cánh tay nắm lấy xác tên dong
binh từ dưới mặt đất giơ lên che chắn cơ thể.

Bóng trắng lóe lên, ‘Roẹt’ một tiếng sắc nhọn vang lên, thân xác tên dong binh
trong nháy mắt liền bị xé thành hai mảnh lăng lốc trên mặt đất.

Tuy nhiên cũng vì thế Ngọc Phong đã có đủ thời gian lùi nhanh về phía sau, ánh
mắt sắc lạnh đánh giá kẻ vừa tới. Thân hình nho nhỏ, hai cánh tay hóa thú, khí
tức Bát Tinh Khí Linh cực kỳ bạo ngược.

“ Cuối cùng cũng có đối thủ vừa mắt, để ta xem thử cực hạn hiện nay của Nhu
Quyền là đến bao nhiêu đây!” Ngọc Phong nhết môi nở nụ cười quỷ dị, chiến ý
bắt đầu bốc cao ngùn ngụt.

Đối chiến với Bát Tinh Khí Tông, hắn phải dùng toàn lực, không thể lơ là.

Lương Cẩu sau khi hụt một kích, ánh mắt liền thoáng qua vẻ ngạc nhiên sau đó
liền biến thành khao khát, khao khác xé nát con mồi. Hắn nở nụ cười bỉ ổi nhìn
Ngọc Phong nói

“ A đù! Cô em cũng khá lắm, dáng ngươi cũng rất phong phú, tuy rằng mặt không
được đẹp lắm như anh vẫn tạm chấp nhận. Anh rất muốn nếm thử mùi vị ‘thịt’ của
cưng là như thế nào rồi, khà khà!”

Ngọc Phong đối với những lời ti bỉ của Lương Cẩu hình như không để tâm lắm,
hắn hướng bàn tay về phía lương cẩu quắt quắt khiêu khích, cười nói

“ Cưng muốn ăn ‘thịt’ của em thì phải xem răng có đủ cứng không đã, nếu không
sợ là cả đời húp cháo a!”

Lương Cẩu nghe thế thì liền cười ha ha hai tiếng thích thú, ánh mắt lóe lên
sát khí lạnh lẽo, cười nói

“ Cưng đúng là hợp khẩu vị của anh, cho nên anh quyết định cho cưng được chết
nhanh gọn”.

Dứt lời, thân hình Lương Cẩu thoáng cái liền biến mất, tốc độ cực hạn xuất
hiện bên người Ngọc Phong, lang trảo sắc lạnh giơ lên rồi bổ mạnh xuống gây ra
tiếng xé gió bén nhọn.

Không như lúc trước bị bất ngờ, đối với thế công hung mãnh của Lương Cẩu lúc
này, Ngọc Phong đã có chuẩn bị từ trước. Chỉ thấy khi lang trảo vừa phóng đến,
hắn đã cùng Vô Âm Bát Bộ luồng ra bên hông Lương Cẩu, tay biến thành chỉ nhắm
vào vị trí dưới nách kẻ địch, một chiêu Tuyệt Mạch Chỉ hoàn mĩ đánh ra.

Lương Cẩu bổng nhiên thấy Ngọc Phong không chỉ né tránh dễ dàng chiêu thức của
mình, lại còn không một tiếng động luồng ra bên cạnh tiến hành phản công vô
cùng sắc bén liền kinh ngạc, bất quá hắn cũng không phải dạng tôm tép như bọn
dong binh rác rưởi kia.

Ngay tai lúc Tuyệt Mạch Chỉ còn chút nữa là đánh trúng, Lương Cẩu liền hét lên
một tiếng cực đại, linh khí màu đồng mãnh liệt mà bộc phát tuông trào ra
ngoài, tựa như một quả bom bạo tạc nổ mạnh hất văng Ngọc Phong ra xa.

Lương Cẩu cả người ngập trong linh khí màu đồng, thè lưỡi ra liếm môi, ánh mắt
nhìn Ngọc Phong như nhìn một bữa ăn ngon ngọt, cười khà khà nói

“ Đúng là có chút thủ đoạn không tưởng, nhưng mà cưng như thế này anh mới
thích, con mồi nếu bất lực quá thì anh lại lười đi giết. Nhưng lần này thì
đừng hòng sống sót, chết đi, Ngũ Trảo Phanh Thây”.

Lương Cẩu chân giẫm xuống đất gây ra một tiếng động lớn, dực tốc lao lên với
tốc độ cực nhanh, dòng linh khí màu đồng cũng theo đó bùng nổ mãnh liệt tụ tập
tại hai thú trảo của hắn, nháy mắt biến chúng to lớn gấp ba lần, uy thế như
bài sơn đảo hải đánh đến Ngọc Phong.

Ngọc Phong thấy Lương Cẩu lần nữa lao đến với sức mạnh cực lớn, nhất là hai
thú trảo to lớn kia, dao động linh khí phát ra từ đó cực kỳ kinh khủng. Hai
mắt hắn nheo lại dõi theo từng chuyển động của thú trảo cho dù là nhỏ nhất,
hai tay duỗi ra thành chưởng lần lượt đánh ra

Chát, Chát, Chát, Chát, Chát. Năm âm thanh va chạm chát chúa liên tiếp vang
lên, Ngọc Phong dùng Nhu Quyền hoàn mĩ hất văng năm trảo ấn cực đại của Lương
Cẩu không chút cố sức, đồng thời chân đạp Vô Âm Bát Bộ áp sát vào cơ thể được
bao bọc bên trong lớp linh khí màu đồng cuồng loạn, hai bàn tay nắm lại thành
quyền liên tục đánh ra với tốc độ không tưởng

“ Thập Nhị Tuyệt Quyền!”

Bởi vì đòn thế bị vô hiệu hóa quá đơn giản khiến Lương Cẩu vẫn chưa kịp phản
ứng, lại cộng với tốc độ ra đòn của Ngọc Phong là quá nhanh nên hắn hoàn toàn
hứng trọn tổng cộng mười hai quyền liên tiếp của Ngọc Phong vào người, cuối
cùng bị một đòn dứt điểm của Ngọc Phong đánh văng ra xa, té ngửa trên mặt đất,
linh khí màu đồng cũng theo đó mà tán loạn khắp nơi.

Ngọc Phong một kích uy lực thành công nhưng không có chút gì là vui mừng, thay
vào đó biểu tình của hắn lại dần biến thành nghiêm túc, linh khí kim sắc bắt
đầu khởi động chạy khắp kỳ kinh bách hải, len lỏi ra bên ngoài thoáng cái bao
phủ toàn bộ cơ thể.

Thập Nhị Tuyệt Quyền giống như Tuyệt Mạch Chỉ, trực tiếp đánh sâu vào mười hai
đại huyệt bên trong cơ thể, bao gồm cả Tử Huyệt ở vị trí trái tim.

Nếu đúng như lý thuyết, một Khí Tông sau khi trúng phải Thập Nhị Tuyệt Quyền
của hắn, chắc chắn trăm phần trăm sẽ lập tức đi đời nhà ma, nhưng tên dong
binh đê tiện trước mắt này không phải thế.

Tuy rằng linh khí của Lương Cẩu đúng là bị tán loạn nhưng hơi thở không những
không tắc liệm mà ngược lại, càng lúc càng mạnh mẽ, giống như một con dã thú
đang ngủ say bổng nhiên bị đánh thức vậy, rất...rất nguy hiểm.

Lương Cẩu mằn trên mặt đất một lúc lâu bổng nhiên bật cười ha hả điên cuồng

“ Móa nó, tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Cưng chính thức chọc giận được anh rồi
đấy. Nói thật, anh mà không ‘thịt’ được cưng thì anh chính là con chó”.

Nói rồi hắn bật người dậy, bàn tay hóa thú xoa xoa lồng ngực đau nhói, phun
một bãi nước bọt kèm theo máu tươi, cười gằn nói tiếp

“ Thuật khí quỷ dị lại có thể cắt đứt dòng chảy linh khí trong người anh? Bất
quá việc này đối với anh còn chưa xi nhê gì, nếu cưng chỉ có thế này thì cưng
chết chắc rồi, há há há.

Anh sẽ cho cưng biết sức mạnh thật sự là như thế nào. Tượng khí phụ thể, Nhân
Cẩu Ma Lang!”

Chỉ thấy Lương Cẩu hét lớn một tiếng ghê rợn như dã thú lại giống sói tru, hai
thú trảo đầy lông lá điên cuồng kết ấn.

Sau đó cơ thể gầy yếu của hắn bắt đầu phình to lên, từng cục từng khối cơ bắp
nổi cộm lên tràng ngập lực lượng, một lớp lông xám đen nhanh chóng mọc dài ra
bao phủ khắp cơ thể. Hai chân biến thành chân thú tráng kiện lòi ra ba móng
vuốt sắt nhọn, cái đầu hắn thì bắt đầu biến dạng dài ra, những chiếc răng nanh
sắt nhọn như lưỡi đao cùng chiếc lưỡi đỏ máu thè ra ngoài, cuối cùng là một
chiếc đuôi sói mọc ra sau lưng, lắc lư qua lại theo từng nhịp điệu.

Ánh mắt Lương Cẩu phát ra huyết quang đỏ rực, cái mồm sói gớm ghiết phà ra một
dòng nhiệt lưu trắng bóc, cười lên vô cùng điên cuồng, gầm lớn

“ Đây mới chính là hình dạng thật của ta, sức mạnh thật sự của ta, cưng cũng
là con mồi của ta, đi chết đi! Hú!”

Bốn chi thú của Lương Bổng chạm đất nhúm một cái liền biến mất, tốc độ cực
nhanh kéo theo hàng loạt tàn ảnh lao thẳng đến Ngọc Phong, hai trảo thú tựa
như lưỡi hái đoạt mạng kéo đến mang đến khi tức nguy hiểm tràn ngập.

Ngọc Phong nhìn Lương Cẩu như con ma thú điên cuồng lao đến, mà thật ra nói
hắn là ma thú cũng không sai, nhết mối cười lạnh

“ Muốn giao đấu lực lượng với ta? Để xem ai hơn ai. Nhu Quyền Kích Xung toàn
lực! Hây”

Ngọc Phong không đứng đợi nữa, tay nắm thành quyền, châm đạp mặt đất tạo lên
một vết nứt lớn, lao thẳng lên cứng đối cứng với Lương Cẩu.

Trong chớp mắt quyền trảo liền va vào nhao phát ra tiếng động vang dội, kình
khí sinh ra từ đó càn quét bốn phía, thổi tung làn khói trắng bao bọc xung
quanh, cây cối xung quanh đó cũng vì thế mà thay nhau đổ rập.

Sau cú va chạm, cả hai đều bị phản lực đẩy lùi ra sau một khoản, Ngọc Phong
phải lùi một lượt mười bước chân mới miễn cưỡng dừng lại. Trong khi đó Lương
Cấu hai chân cày sâu xuống mặt đất thành hai rãnh dài, bị đẩy lùi chỉ vẻn vẹn
hai mét hơn, tuy nhiên lúc này cánh tay hắn lại cực kỳ đau đớn, gần như là mất
đi cảm giác.

Cơn đau này không đến từ ngoại thương do lực va chạm vừa rồi gây ra mà là đau
đớn đến từ kinh mạch bên trong lòng bàn tay, nó đã hoàn toàn bị cắt đứt. Từ
bây giờ việc tụ linh phí qua huyệt vị này phóng ra ngoài đã là không thể nào
làm được, hơn nữa thúc đẩy linh khí vận chuyển qua đây để tăng sức mạnh của
tay cũng là vô cùng khó khăn.

Bởi vì khinh địch, hắn thật sự đã ăn trái đắng, mà đối với kẻ như hắn vị của
quả này còn kinh tởm hơn ‘shit’!

Thú săn mồi cuối cùng cũng bị con mồi đạp cho một phát đau đớn thấu tim!

..............................~.~.............................

P/S: Ngọc Hân là tên Ngọc Phong dùng trong thân phận nữ giới.


Bất Tử Nhãn - Chương #170