Nhu Quyền, Kẻ Sát Nhân Lặng Lẽ


Người đăng: QuytSweet

Nghe đến cái tên Lam Hưởng Thảo và công dụng thần kỳ của nó, Ngọc Phong cảm
thấy kiến thức về phương diện dược thảo của bản thân thật sự còn quá hạn hẹp,
đồng thời cũng tự nhủ sau này nhất định sẽ tìm cách trau dồi thêm mới được.

Ngọc Phong đưa tay xoa gằm, ánh mắt hơi híp lại, nói

“ Nếu nói như vậy, bên trong cái doanh trại đằng kia thất sự không có cường
giả Khí Tôn?”

“ Đúng vậy!” một tên mặc vest đen khác gật đầu đáp lời.

Tên này nhìn về ngoại hình có thể nói là to cao nhất trong bảy người mặc vest
đen kể cả tên cầm đầu, tuy dáng người của hắn là rất cao, nhìn qua cũng phải
hơn hai mét nhưng lại không hề đồ sộ, nặng nề mà nhìn vô lại toát lên vẻ nhanh
nhẹn, linh hoạt vô cùng.

Tới bây giờ, Ngọc Phong mới thật sự quan sát rõ sáu người mặc vest đen mới đến
này, tất cả sáu người tất cả đều là nam nhân không có nữ nhân.

Tuy rằng dáng người cao, thấp khác nhau nhưng nhìn chung lại vô cùng cân đối,
đặc biệt hơn nữa là bất kỳ ai trong sáu người đều là cường giả Khí Tông hàng
thật giá thật, cho dù là người có tu vi thấp nhất cũng đã là Tam Tinh Khí Tông
rồi.

Trong lúc Ngọc Phong quan sát sáu người mặc vest đen thì bọn họ cũng đánh giá
ngược lại hắn. Đương nhiên bọn họ liền có thể nhìn ra được tu vi Ngọc Phong
chỉ mới Tứ Tinh Khí Hồn, mặc dù là thế cả bọn lại không hề tỏ vẻ khinh thị hay
coi thường gì cả, nếu có cũng chỉ là sự nghi hoặc nồng đậm mà thôi.

Ngọc Phong đưa mắt quan sát cả sáu người cũng chỉ thầm đánh giá một chút rồi
không nghĩ nhiều nữa, hắn quay lại nhìn tên mặc vest đen thủ lĩnh, gật đầu nói

“ Nếu các ngươi đã chắc chắn như vậy thì cứ theo như kế hoạch của ngươi mà
làm, nếu ta tính không lầm thì khoảng một tiếng nữa đội săn bắt ma thú của bọn
chúng sẽ đi ra!”

Tên mặc vest đen thủ lĩnh nghe thế cũng chỉ “Ờ!” một tiếng cói như đáp lời.

Tiếp theo đó, cả đám liền rơi vào tĩnh lặng, chờ đợi thời cơ. Tuy nhiên không
phải ai cũng biết rõ thực lực của Ngọc Phong như tên vest đen thủ lĩnh, một
người trong số họ bắt đầu thắc mắc hỏi

“ Sếp, cô gái kia là thế nào vậy, chúng ta phải hợp tác với nàng à?”

Một tên mặc vest đen khác cũng gật đầu phụ họa, vẻ mặt nghi hoặc nói

“ Đúng a sếp, nhìn ra sao thì nàng cũng chỉ có tu vi Tứ tinh Khí Hồn mà thôi,
sẽ không kéo chân chúng ta chứ?”

Tên mặc vest đen thủ lĩnh nghe thế, mặt vẫn không chút thay đổi, lạnh nhạt đáp

“ Không cần lo, lực chiến đầu của nàng so với mỗi người trong số các ngươi còn
mạnh hơn nhiều, hơn nữa đừng có ngu ngốc mà đi chọc nàng ta điên lên, ta không
có cứu nổi đâu”.

Cả bọn nghe thế ánh mắt không giấu nổi dự kinh ngạc liền hít sâu một hơi, bọn
họ chưa bao giờ thấy sếp đánh giá một ai cao như thế a, hơn nữa còn lại một cô
gái.

Tuy rằng trong lòng mỗi người vẫn ít nhiều có chút không phục nhưng không một
ai muốn đứng ra chất vấn sếp cả, bọn họ đều biết rõ so với cô gái lạ mặt kia,
ông sếp mặt đơ này còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần a.

Bất quá cả sáu người vẫn không thắng nổi sự tò mò, ánh mắt bán tín bán nghi
chốc chốc lại thầm liếc nhìn sang Ngọc Phong bên cạnh, muốn nhìn cho rõ cái
nguyên do từ đâu mà sếp lại coi trọng nàng đến như vậy!

Ngọc Phong nấp ở tán cây không xa, cho dù cả đám người mặc vest đen âm thanh
nói ra rất khẻ nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng, hắn ngước đầu nhìn tên mặc
vest đen thủ lĩnh, khẻ nói

“ Ê, dù sao thì chúng ta cũng xem như đồng đội tạm thời rồi, cũng nên giới
thiệu một chút chứ, không thể suốt ngày cứ ê ê hoài được. Xin tự giới thiệu,
ta gọi Ngọc Hân, các ngươi thì sao?”

Tên mặc vest đen thủ lĩnh nghe thế chỉ hơi liếc mắt một cái, sau đó liền khôi
phục trở lại, mở miệng lạnh nhạt phun ra hai chữ

“ Z 21!”

Có sếp dẫn đầu, sáu tên mặc vest đen còn lại cũng nối tiếp nhau báo tên

Tên đeo kính cận thì hắn đã biết rồi, gọi là Nạnh Bạc. Tên cao to nhất tên Hắc
Báo, bốn tên còn lại lần lược là Hồng Kê, Bạch Hồ, Kim Xà và Cự Ngạc.

Ngọc Phong nghe ra liền biết đây chỉ là bí danh của mỗi người, hoàn toàn không
phải là tên thật. Bất quá hắn cũng đâu cần biết tên thật của bọn họ là gì, hắn
chỉ cần một cái tên để gọi mà thôi, lúc chiến đấu cũng thuật tiện xử lý hơn.

Sau khi xưng tên, cả đám lại tiếp tục chìm vào yên lặng, hoàn toàn hòa nhập
làm một thể với thiên nhiên.

Khác với Ngọc Phong phải dùng quần áo để ngụy trang, bảy tên mặc áo đen kia
lại sử dụng một thuật khí kỳ dị nào đó làm cho cả cơ thể thật sự hòa làm một
với đại thụ, thật sự là xóa đi sự tồn tại của bản thân trong thiên địa. Cho dù
có một người đứng tại vị trí ẩn nấp của bọn hắn cũng không thể nào nhận ra
được.

Cái thủ đoạn ngụy trang này đúng là hết sức thần kỳ rồi, nếu không phải Ngọc
Phong biết rõ bảy tên kia đang ẩn nấp tại đó thì trăm phần trăm cũng không thể
nào nhìn thấu được.

Thời gian một giờ đồng hồ chỉ nháy mắt là trôi qua, cuối cùng doanh trại dong
binh cũng có động tĩnh.

Chỉ thấy tại cổng lớn của doanh trại, một đội gồm hai mươi dong binh mặc áo da
thú nối đuôi nhau ra khỏi doanh trại, bắt đầu chuyến săn giết ma thú hôm nay.

Thấy đội dong binh đã rời khỏi trại, nhóm người Ngọc Phong cũng không có hấp
tấp lập tức bám theo, mà đợi đến khi đội dong binh đã gần đi xa khuất tầm mắt,
cả đám mới rời khỏi vị trí ẩn nấp, bắt đầu bám theo không nhanh không chậm.

Khoảng hơn một giờ đồng hồ theo đuôi, vị trí lúc này của đội dong binh cũng đã
cách doanh trại mười hai cây số, đồng thời cũng săn giết được không ít ma thú,
nhóm người Ngọc Phong mới bắt đầu tăng tốc kéo gần khoảng cách.

Z 21 chạy trước dẫn đầu, đôi mắt giấu sau cặp kinh râm đã bát đầu lóe lên sát
khí, âm thanh vô cảm mà lạnh thanh nói ra

“ Mọi người chuẩn bị hành động, cứ như thường lệ mỗi người thả vào một cái bom
khói sau đó thấy ai là giết, rõ chưa?”

Sáu tên mặc vest đen phía sau nghe thế liền khẻ hô ‘ rõ’ đáp lời, sau đó tất
cả đều bắt đầu khởi động linh khí mà theo đó sát khí cũng từ từ nhàn nhạt bốc
lên.

Ngọc Phong di chuyển phía cuối cùng của đội hình cũng gật đầu “ OK” một tiếng
đồng ý.

Vị trí của cả hai bên theo từng giây trôi qua mà càng lúc càng gần, đến khi
khoản cách hai bên chỉ còn lại vẻn vẹn 100m, Z 21 liền lấy ra một trái bom
khói ném tới, hô lớn

“ Hàng động!”

Theo sao đó, sáu tên mặc vest đen còn lại cũng lần lượt lấy bom khói ném ra,
đồng thời bùng nổ linh khí mãnh liệt, lấy tốc độ nhanh nhất lao thẳng vào đám
dong binh.

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bảy tiếng nổ nho nhỏ đồng loạt vang lên,
kéo theo một đám khói mù trắng bóc xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ cả một
mảnh rừng rộng lớn.

“ Có tập kích, mọi người cần thận!”

Đám dong binh bổng nhiên bị một đám khói trắng bao phủ liền ngạc nhiên vô
cùng, bất quá đám dong binh này cũng không phải là lũ ô hợp đầu đường xó chợ,
bất kỳ ai trong bọn chúng cũng là tù phạm tử hình, bất kỳ ai cũng có tu vi Khí
Tông trở lên, bất kỳ ai cũng đã trải qua lằng ranh sinh tử ít nhất một lần.

Vì thế cho nên, mặc dù tầm nhìn bị làn khói trắng hạn chế đáng kể cũng không
có bất kỳ ai tỏ ra bối rối hay hoảng sợ, mà tất cả mọi người đều thúc dục linh
khí của bản thân tạo thế phòng ngự.

Trong đó, một tên dong binh vẻ mặt có hai vết sẹo hung ác hình như là thủ lĩnh
bắt đầu lớn tiếng ra lệnh, điều chỉnh đội hình

“ Đội một nghe đây, nhanh chóng tìm đồng độ ngần nhất, kết hợp thành tổ ba
người, ưu tiên phòng thủ.

Mấy anh em phong hệ Khí Sư thì mau xua tan cái đám khói chết tiệt này đi cho
ta.

Móa nó, dám gây hấn với dong binh đoàn Hỏa Ngục chúng ta, đúng là tìm chết!”

Bất quá mệnh lên của hắn còn chưa nói hết, xung quanh đã bắt đầu vang lên
tiếng đánh nhau dồn dập, khí tức linh khí bạo nổ khắp nơi.

Từ đằng sau tên thủ lĩnh mặt seo, bóng hình Z 21 thoáng cái xuất hiện, trên
tay vẫn là con sao găm sắc lạnh quen thuộc, một đao đoạt mạng chém tới, vẻ mặt
vô cảm cất lời

“ Không cần lo cho bọn chúng, ngươi hãy tự lo cho mình trước đã!”

Tên thủ lĩnh mặt sẹo cảm nhận được nguy hiểm gầm kể ở phía sau liền bùng nổ tu
vi Lục Tinh Khí Tông nhanh chóng nghiên người tránh thoát, đồng thời hai bàn
tay mang theo vuốt sắc đã bị nhuộm đỏ bở máu ma thú trước đó liền vồ tới bắt
đầu phản công.

Hắn nhìn Z 21 gần trong gang tất, vẻ mặt hung ác tới cực điểm, nói

“ Tưởng là ai, hóa ra là người của sở mật vụ, bất quá nếu các ngươi đã truy
sát đến đây rồi thì đừng về nữa, bỏ xác lại đây đi. Mãnh Hổ Cuồng Trảo!”

...................

Cách đó không xa trong màn khói trắng, Ngọc Phong chân đạp Vô Âm Bát Bộ di
chuyển như một u linh áp sát một tên dong binh có tu vi Nhị Tinh Khí Tông, hai
tay sử dụng Nhu Quyền nhẹ nhàn đánh ra.

Tên dong binh thấy Ngọc Phong chỉ có tu vi Tứ tinh Khí Hồn mà muốn tập kích
hắn, liền nở nụ cười điên cuồng khoái chí, nói lớn

“ Đậu móa, nhóc con ở đâu ra không biết trời cao đấy dày, muốn chết”

Cười lớn một hồi, hắn động cũng không động liền ưỡng lồng ngực căng cứng cơ
bắp cuồn cuộn ra, muốn dùng sức mạnh thần thể đón đỡ một nguyền của Ngọc
Phong.

Chỉ một Tứ Tinh Khí Hồn mà thôi, cho dù một quyền này có dùng toàn lực cũng
không thể đã thương cường giả Nhị Tinh Khí Tông được, hơn nữa hắn còn là kẻ
chuyên tu lực lượng, phòng ngự vô cùng vững chắc, đao thương bất nhập.

Một quyền này đánh trúng thì nếu thụ thương cũng phải là Ngọc Phong bị lực
phản chấn làm cho thụ thương chứ hắn chắc chắn là không thể nào thụ thương
được.

Nhưng mà hắn nghĩ thế cũng không sai, chỉ là hắn không phải thụ thương mà là
bị giết chết.

Ngọc Phong từ xa một quyền lao tới thì thấy tên dong binh giơ cơ ngực ra hứng
liền cười thầm trong lòng. Tốc độ của hắn bổng chốc tăng mạnh, một quyền hoàn
mĩ đánh thẳng vào lồng ngực tên dong binh, chính xác vị trí trái tim.

“ Nhu Quyền Kích Xung!”

Bịch! Quyền đầu của Ngọc Phong thế đến tuy là hung mãnh nhưng lúc chạm vào cơ
thể tên dong binh chỉ gây ra một tiếng vang nho nhỏ không thấm vào đâu.

Tên dong binh thấy Ngọc Phong đánh hắn một quyền như gãi ngứa liền ha hả cười
to một tiếng khinh thường, đồng thời cánh tay tráng kiện đầy cơ bắp giơ lên
chuẩn bị giáng xuống đánh trả một đòn kết liễu

“ Nhóc con ngu ngốc, chết mẹ mày đi!”

Bất quá, hắn vừa nói xong câu đó liền cảm thấy cơ thể có chút không đúng, sau
đó lồng ngực bổng nhiên co thắt mạnh một cái đau đớn, cuối cùng cơ thể to lớn
đổ ầm xuống đất chết đi, ánh mắt nở to trợn trừng kinh ngạc nhìn Ngọc Phong.
Hắn đến lúc chết đi rốt cuộc cũng không biết tại sao lại chết.

Cuộc chiến kéo dài từ khi bắt đầu đến lúc Ngọc Phong kết liễu tên dong binh,
tổng cộng còn chưa tới năm giây, cực kỳ chớp nhoáng và tĩnh lặng.

Ngọc Phong phủi tay, nhìn xác chết không một vết thương của tên dong binh thầm
hài lòng, Nhu Quyền hắn luyện tập ròng rã hơn năm tháng cuối cùng cũng chứng
tỏ được giá trị của nó.

Hắn cuối người bắt thu thập chiến lợi phẩn trên người tên dong binh rồi tiếp
tục tìm kiếm mục tiêu thứ hai.

Tên dong binh được Ngọc Phong nhắm đến tiếp theo tu vi cũng tương đương với
tên cơ bắp vừa rồi, là một Nhị tinh Khí Tông. Bất quá tên này hình như thông
minh hơn tên óc bò kia rất nhiều, cho dù là thấy tu vi của Ngọc Phong chỉ mới
Tứ tinh Khí Hồn cũng không chút nơi lỏng.

Hai thanh liêm đao trên tay hắn xuất ra toàn lực giết tới Ngọc Phong

“ Ảo Ảnh Đường Lang Đao!”

Ngọc Phong đứng đối diện thấy tên dong binh này thế mà lại dùng liêm đao liền
không nhịn được mà liên tưởng tới đám Hư Ảnh Đường Lang giúp hắn luyện tập bấy
lâu nay.

Hắn nhìn đao ảnh lóe lên quang mang sắc lạnh, trùng trùng điệp điệp kéo đến,
khóe môi liền léo lên nụ cười, chân đạp Vô Âm Bát Bộ, Nhu Quyền vô cùng nhuần
nhuyễn xuất ra đón đỡ.

Nhưng mà lần này hắn cũng không phải là luyện tập, hắn không chỉ đón đỡ liêm
đao đánh đến mà còn tiến hành phản đòn mãnh liệt.

Chỉ thấy Ngọc Phong dùng bàn tay nhẹ nhàn hất văng đi đao ảnh của tên dong
binh, sau đó tay hắn cũng không rời đi mà lại giống như độc xà, lấy một tư thế
quái dị cuốn lấy cánh tay tên dong binh, bàn tay co lại thành chỉ dứt khoát
đâm mạnh vào phần bắp tay.

“ Tuyệt Mạch Chỉ!”

Ngay khi một chỉ vừa trúng, tên dong binh ngay lập tức cảm thấy mất đi khả
năng khống chế cánh tay phải, nó đã bị tê liệt hoàn toàn.

Sau đó, còn chưa đợi hắn kịp làm ra phản ứng, Ngọc Phong liền lợi dụng sơ hở
này, lại tiếp tục dùng Nhu Quyền hất văng những đòn tấn công còn lại, đồng
thời Tuyệt Mạch Chỉ cũng liên tiếp theo đó mà điểm ba cái lần lượt lên cánh
tay và hai chân hắn. Hoàn mĩ ngăn chặn dòng linh khí lưu chuyển trong tứ chi
của tên dong binh, biến hắn trở thành một kẻ bại liệt.

Tên dong binh vô lực nằm trên mặt đất, chỉ có cái đầu là có thể cử động, ánh
mắt vô cùng kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ nhìn thẳng vào Ngọc Phong

“ Ngươi, ngươi đã làm gì ta?”

Ngọc Phong liếc cũng không thèm liếc, một chân đá cây liêm đao nằm trên mặt
đất chính xác găm thẳng vào đầu tên dong binh, kết liễu đời hắn.

.................................~.~.................................


Bất Tử Nhãn - Chương #168