Đại Gia Tài


Người đăng: QuytSweet

Trong căn nhà nhỏ hai tầng phía hậu viện, Ngọc Phong, Trần Nhân, Mông Ngưu và
Viên Thạch đều có mặt tại đây.

Tuy tối hôm qua không có chứng kiến tường tận trận chiến của Ngọc Phong và tên
Khí Tông thần bí nhưng từ dư uy của trận chiến tảng mát ra bên ngoài cùng với
một đống phế tích để lại, Mông Ngưu và Viên Thạch cũng đủ hít sâu một hơi khí
lạnh.

Cả hai đều biết rõ, tuy tu vi của đoàn trưởng chỉ mới tới Tam tinh Khí Hồn
nhưng chiến lực thực sực đã vượt qua Khí Tông, nhưng bọn họ thất sự không ngờ
được sức mạnh của đoàn trưởng còn vượt xa xa hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.

Nên biết tên Khí Tông thần bí kia là một Khí Tông cao giai hàng thật giá thật
nha, thế mà đoàn trưởng không chỉ đánh thắng mà còn giết luôn hắn đương
trường.

Phải biết việc chiến thắng một Khí Tông và giết chết Khí Tông cách nhau một
khoản rất rất xa, không phải cứ đánh thắng là kết liễu được.

Hơn thế nữa, tên Khí Tông kia bị giết mà đoàn trưởng vẫn vân đạm phong khinh
ngồi trước mặt bọn hắn, không mảy may xây xước tí nào, điều đó có nghĩa là gì?
Rõ ràng là sức mạnh của đoàn trưởng đơn giản dư sức đè bẹp tên Khí Tông thần
bí kia.

Hiểu rõ những điều này, cả hai người Mông Ngưu và Viên Thạch đối với Ngọc
Phong càng lúc càng tôn kính, càng lúc càng sợ hãi.

Từ lúc vào cửa cho đến giờ, cả hai đều cuối thấp đầu xuống, còn không dám nhìn
thẳng vào mắt Ngọc Phong lần nào. Đối với bọ họ cái bóng mà Ngọc Phong đã tạo
ra quá rộng lớn.

Nhưng mà ẩn bên trong nổi sợ đó cũng có sự sùng bái vô hạng, một niềm tin mù
quáng, bọn họ tin chắc rằng chỉ cần cây đại thụ Ngọc Phong này một ngày không
xụp đổ thì chắc chắn Hắc Lang dong binh đoàn vĩnh viễn tồn tại.

Ngọc Phong ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai người Mông Ngưu sau đó liền thu liễm
lại, bình tĩnh nói

“ Hôm qua, hai người các ngươi làm rất tốt!”

Hai người Mông Ngưu nghe thế ngay lập tức cuối đầu, đồng thanh đáp

“ Đoàn trưởng quá lời!”

“ Đây là vi chức của thuộc hạ!”

Ngọc Phong nhìn bộ dạng thành thành thật thật của hai người, thầm gật đầu hài
lòng. Hắn tuy không luyến tiếc tài nguyên bồi dưỡng thuộc hạ nhưng trước nhất
hắn cần biết bọn họ có đáng để hắn bồi dưỡng hay không đã.

Dù rằng hai người Mông Ngưu bị tình thế áp bức bắt buộc phải phản bội làm hắn
rất không vui, nhưng dù sao cả hai bên cũng chỉ mới tiếp xúc hơn ba tháng,
quan hệ tín nhiệm còn chưa sâu hay nói trắng ra là uy vọng của hắn không đủ để
khuất phục hai người bọn họ.

Hắn hiện nay muốn làm cho hai tên này sau này sẽ không còn dám phát sinh dị ý
nữa, cho dù có bị uy hiếp cũng không.

Hắn bản thân đã có yếu tố răng đe vũ lực rồi, hiện nay chỉ cần quăng cây cà
rốt ngon ngọt ra là đủ, dù sao muốn trị nhân tâm cũng không phải chỉ dùng sức
mạnh áp chế là được, mà còn cần đưa ra lợi ích khích lệ bè tôi ra sức phấn đấu
làm việc.

Ngọc Phong lấy từ trữ vật giới chỉ ra hai bình ngọc đặt lên bàn, nhàn nhã nói

“ Hai bình này, mỗi bình chứa một viên Bích Tông Đan. Loại Bích Tông Đan này
công dụng là gì cũng không cần ta giải thích chứ hả?”

Nghe ba từ ‘ Bích Tông Đan’ vang lên từ miệng Ngọc Phong, Mông Ngưu và Viên
Thạch liền không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt tràng ngập sự kích
động và không thể tin nổi.

Ước muốn cả đời bọn hắn chính là chạm tới cấp độ Khí Tông a, nay cơ hội đã đến
ngay trước mắt, không kích động không được.

Phải một lúc sau, Mông Ngưu mới bình tĩnh lại được, lần đầu ngước mặt lên nhìn
người con gái đối diện, môi rung rung nói không ra lời

“ Đoàn...đoàn trưởng, cái này...này là...là cho chúng ta sao?”

Ngọc Phong cười cười, hỏi lại “ ngươi nghĩ sao?”

Bị Ngọc Phong hỏi ngược, Mông Ngưu bắt đầu rối trí “ Cái này.. điều này...!”

Viên Thạch ngồi bên cạnh đã gấp đến không chịu nổi, ánh mắt hắn nhìn qua Mông
Ngưu hối thúc. Đoàn trưởng gọi cả hai tới đây rồi lấy ra Bích Tông Đan thì
đương nhiên là có ý muốn cho bọn hắn rồi, làm gì mà phải ấp a ấp úng nữa.

Cuối cùng không chờ đợi được nữa, Viên Thạch quyết đoán cầm lấy một chiếc bình
ngọc, nghĩ cũng không cần nghĩ hướng Ngọc Phong cuối đầu thật sâu, chân thành
nói

“ Đa tạ đoàn trưởng ban thưởng!”

Mông Ngưu thấy Viên Thạch cầm lấy một bình ngọc mà giật thót tim trong lòng,
hắn sợ Ngọc Phong sẽ một lần nữa tra tấn hai người bọn hắn, cho dù đã qua hơn
ba ngày nhưng cơn ác mộng kinh khủng kia vẫn hàng đên làm phiền hắn a.

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của hắn, Ngọc Phong vẫn bộ dạng nhàn nhã lạnh
nhạt tựa lưng vào sô pha không chút phản ứng nào, Mông Ngưu thầm nuốt một ngụm
nước bọt, cánh tay run rung cầm lấy bình ngọc còn lại. Khóe miệng vừa kích
động vừa sợ hãi, không nói thành lời

“ Đa...đa tạ đoàn trưởng!”

Thấy cả hai cuối cùng cũng nhận đan dược, Ngọc Phong liền cười nói

“ Được rồi, lần này các ngươi có công nhưng cũng có tội, ta xem như xí xóa bỏ
qua nhưng đây cũng chỉ là lần duy nhất, không còn lần sau nữa đâu.

Vẫn câu nói đó, nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống, hơn nữa còn sống tốt là
đằng khác, chỉ cần hai người các ngươi cúc cung tận tụy, làm tốt trách nhiệm
của mình, phát triển Hắc Lang dong binh đoàn lớn mạnh.

Ta đảm bảo con đường tương lai sau này của các ngươi sẽ vô cùng rộng mở. Biết
đâu đấy có một ngày ta sẽ giúp hai ngươi đột phá Khí Tôn không chừng”.

Mông Ngưu và Viên Thạch nghe rõ từng lời Ngọc Phong nói, nhất là hai chữ Khí
Tôn sáng lấp láng hào quang kia. Cả hai không nói một lời, cùng lúc quỳ một
chân xuống mặt đất hướng Ngọc Phong cuối đầu cung kính.

Tất cả mọi sự sợ hãi đã hoàn toàn bị câu nói của Ngọc Phong xoá sạch, chỉ còn
lại duy nhất sự tôn trọng tối cao, miền tín nhiệm mãnh liệt đối với Ngọc
Phong.

“ Chúng ta thề với Thiên Đạo, nguyện một lòng một dạ đi theo đoàn trưởng, sống
chết không từ, họa nạn cùng chia!”

Ngọc Phong nhìn bộ dạng thề sống thề chết của hai người cũng không tỏ ra vui
vẻ gì lắm, chỉ lạnh nhạt nói một câu

“ Các ngươi tự biết trong lòng là được rồi, mấy lời thề này cùng rắm chó có
khác gì nhau đâu? Sau này bớt thề thốt đi!

Được rồi, điều cần nói cũng đã nói, đan dược cũng lấy rồi, các ngươi lui ra
đi.

À mà nếu có ai hỏi về trận chiến tối hôm qua thì các ngươi cứ nói rằng là do
hai các ngươi mới đột phá tu vi đến Khí Tông nên so đấu giao hữu gây ra nhé,
đi đi!”

Có Bích Tông Đan trong tay, hai người Mông Ngưu đột phát Khí Tông chỉ là
chuyện sớm muộn, cho dù người khác có sinh nghi ngờ thì cũng không tìm ra manh
mối nào.

Mông Ngưu và Viên Thạch tinh thần đang lên cao bừng bừng bổng dưng bị một câu
nói của Ngọc Phong mà mất sạch, bất quá có cho mười lá gan cũng không ai dám
bật lại a.

Cuối cùng cả hai chỉ đành cung kính lãnh mệnh rồi đi ra ngoài.

Bọn hắn không biết vì sao đoàn trưởng muốn che dấu cuộc chiến tối hôm qua
nhưng đoàn trưởng đã ra lệnh thì cả hai chỉ cần làm theo là được, không nên
bép xép nhiều mà rước họa vào thân.

Cả hai vừa mới đi qua cửa, đột nhiên Viên Thạch lấy can đảm quay người lại,
hướng Ngọc Phong cuối đầu nói

“ Đoàn trưởng, ngài đã ban cho thuộc hạ Bích Tông Đan rồi, vậy chất độc trong
cơ thể thuộc hạ...!”

Ngọc Phong nghe thế cũng chỉ lạnh nhạt hỏi

“ Đã đến kỳ hạn một năm chưa?”

Trong lòng Viên Thạch liền lộp bộp một cái, cơ thể đã có chút run ‘ thôi xong
cmnr! Chơi ngu rồi!’

“ Bẩm đoàn trưởng, mới qua ba tháng”

Ngọc Phong nhấp ngụm trà, có chút không kiên nhẫn phất tay

“ Vậy thì đợi chín tháng nữa đi!”

Viên Thạch thấy Ngọc Phong chỉ đuổi mình đi liền thở phào một hơi nhẹ nhỏm,
nhanh chóng đi ra khỏi phòng, tuy nói là đi bọn nhưng còn nhanh hơn chạy đến
mấy lần.

Ra khỏi khuôn viên căn nhà hai tầng, Viên Thạch liền thấy Mông Ngưu vẫn còn
đứng đợi mình liền hơi ngạc nhiên, hỏi

“ Lão Ngưu, sao ngươi còn đứng đây, không về luyện hóa Bích Tông Đan đi?”

Mông Ngưu không trả lời ngay và bộ dạng hóng chuyện, cười nói

“ Không vội không vội, đã ra khỏi lò bát quái rồi ngươi lại cắm đầu đi vô lần
nữa chi thế?”

Viên Thạch nghe thế cơ thể không tự chủ được mà lạnh run người, cười khổ nói

“ Thì cái vụ độc đan đó, ta thấy đoàn trưởng hòa hoãn lại rồi nên tranh thủ
cầu xin luôn thể, bất quá cũng là không được a”.

Mông Ngưu thờ dài vổ vỗ bả vai Viên Thạch

“ Ta nói này, ngươi đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng. Làm người thì phải biết
đủ, nên biết khi nào cần tiến lúc nào cần lùi, nếu không thì chết lúc nào
không biết đâu.

Hơn nữa con người đoàn trưởng ấy, làm việc rất có nguyên tắc, hắn đã nói một
năm thì một năm sau hắn sẽ cho người, đừng vì cái tính hấp tấp mà tìm chết”.

Viên Thạch nghe Mông Ngưu nói cũng cảm thấy rất có lý nhưng cái giọng điệu lên
mặt dạy đời lại làm hắn khó chịu vô cùng, hắn bực bội nói

“ Hừ, ta hấp tấp thì ngươi là cái gì, chậm chạp chắc? Ngươi cũng đâu hơn ta
được bao nhiêu!”

“ Đương nhiên là ta hơn ngươi rồi” Mông Ngưu không cho là đúng nói

“ Hơn cái gì nói ra thử xem, nếu ngươi nói không được đừng trách ta không
khách khí!”

Viên Thạch bắt đầu xắn tay áo lên, chỉ cần Mông Ngưu nói một câu không hợp lời
liền lao vào đánh nhau. Cả hai bọn hắn từ nhỏ đã ganh đấu với nhau, cho dù có
thắng có bại nhưng tự thân hắn cũng đâu cảm thấy hắn đâu thua kém Mông Ngưu ở
điểm nào.

Mông Ngưu nhìn bộ dạng hầm hừ của Viên Thạch liền ‘xì’ một tiếng khinh thường

“ Hơn ở chỗ nào à, ta hơn ngươi ở chỗ ngươi bị bắt uống độc đan còn ta thì
không, hiểu rõ chưa đồ óc bò!”

Nói rồi Mông Ngưu khoái chí cười ha hả bước đi, để lại Viện Thạch bộ dạng tức
đến xì khói mà không làm được gì.

Hắn nói đúng chứ đâu có sai, địa vị hai thằng ngang nhau, một đứa bị ép uống
độc đan một đứa không thì tại vì sao? Đương nhiên tại vì đứa bị ép uống độc
đan nó ngu hơn rồi chứ sao nữa! Hỏi một đứa nhỏ năm tuổi nó cũng biết nữa là!

Viên Thạch tức giận đến nổi không biết xả vào đâu cho hết, liền gân cổ lên la
lớn

“ Trâu điên, ngươi cứ chờ đấy, đợi ta đột phá Khí Tông sẽ tìm ngươi tính sổ,
ngươi cứ rửa sạch đít mà chờ thông đi!”

Mông Ngưu đã đi khuất phía xa xa nhưng tiếng nói hùng nổ vẫn vang vọng lại

“ Con khỉ đá kia đừng có mạnh mồm, làm như có mình người đột phát Khí Tông
vậy, ông đây cũng có Bích Tông Đan nhé! Há há há!”

......................................................

Quay lại căn nhà hai tầng, sau khí Mông Ngưu và Viên Thạch rời đi, Ngọc Phong
liền thoải mái dũi người một cái rồi nhìn qua Trần Nhân vẫn im lặng từ đầu đến
giờ.

Nhưng mà đón chờ hắn lại là ánh mắt Trần Nhân phát sáng rực rỡ dán sát vào
người hắn, con ghê tởm hơn nữa là tên này thế mà lại chảy nước miếng ròng
ròng, bộ dạng biến thái cùng cực.

Cho dù Ngọc Phong có định lực cao đến đâu cũng bị bộ dáng dâm ô này của Trần
Nhân dọa cho rùng mình, không nói một lời Ngọc Phong liền lấy đôi dép lào dưới
chân đập thẳng vào bộ mặt béo mút mít toàn là mỡ của Trần Nhân một cái ‘bép’
vang dội, khó chịu quát

“ Con heo này, đừng có dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn ta, sởn hết cả gai ốc rồi
này”

Trần Nhân bị Ngọc Phong dung dép lào đánh cho tỉnh, khuôn mặt in rõ dấu dép
đen ngòm nhưng lại không có vẻ gì là xấu hổ hay bất mãn. Hắn nhanh chóng đưa
tay áo lau nước miếng dính trên miệng, ánh mắt sáng rực nói lớn

“ Ây da đoàn trưởng, ngài đừng có hiểu lầm, chỉ là cái viên Bích Tông Đan gì
gì đó, hì hì, ngài cho bọn Mông Ngưu thì cũng phải cho ta chứ, không cần
nhiều, một viên là đủ rồi”.

Ngọc Phong nghe thế liền thở phào nhẹn nhỏm, nếu mà Trần Nhân thật sự có ý
nghĩ khác lạ gì với hắn, hắn sợ hắn không tự chủ được mà ra tay triệt sản cho
Trần Nhân luôn mất.

Hắn cười cười nói

“ Không cần gấp, bọn hắn chỉ giữ chức đội trưởng còn người lại là phó đoàn
trưởng, ngươi nghĩ sẽ thiếu phần của ngươi sao?”

Nói rồi Ngọc Phong liền vung tay một cái, ngay lập tức cả về mặt chiếc bàn
kính to lớn liền đầy ắp bình sứ, to có nhỏ có, đủ màu đủ loại. Đếm sơ qua thôi
cũng hơn một trăm bình

Trần Nhân nhìn một bàn đầy ắp chai lọ, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vô cùng
kích động nói to

“ Đoàn trưởng, hết nhiêu đây, đừng ...đừng nói là đan dược hết nhé?”

Ngọc Phong cười cười gật đầu

“ Nhiêu đây toàn bộ là đan dược, bao gồm Thăng Linh Đan, Thăng Hồn Đan, Phục
Huyết Đan, Phục Khí Đan, Đại Khí Đan, Liệu Thương Đan

Ngoài ra còn có một số loại giải độc đan chuyên dụng như Thanh Độc Đan, Tị Độc
Đan, Hồi Xuân Đan.

Và một số độc dược bá đạo gồm Bạo Liệt Độc Đan, Tam Văn Ức Linh Đan, Nghịch
Huyết Đan.

Tất cả những bình đan dược tại đây đều được ta dán giấy mô tả bên trên rồi, cứ
chiếu theo đó mà dùng là được.

Hơn nữa trong cái bình màu đen tím kia chính là hai mươi viên Bích Tông Đan,
ngươi nhớ cất giấu cẩn thận.”

Trần Nhân cố gắng ngồi im nghe rõ từng chữ trong câu nói của Ngọc Phong, đến
khi tiếng nói chấm dứt hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nhảy tưng
tưng trên sô pha, hưng phấn kêu gào mãnh liệt

“ Ối cha mẹ mơi, ối làng nước ơi, ối quỷ thần thiên địa ơi, ta...ta giàu to
rồi á há há há há há! Á há há há há há! Á khụ khụ khụ khụ!” ( ho sml rồi)

..............................~.~............................


Bất Tử Nhãn - Chương #160