Lần Đầu Làm Chuyện Ấy


Người đăng: QuytSweet

Nhìn xác tên Đầu Trọc còn hơi ấm nằm trên mặt đất, tâm tình của Ngọc Phong hơi
bồi hồi, cái bụng quặn lên mắc ói, dù gì đây cũng là lầm đầu tiên hắn giết
người, sau vài giây nhắm mắt định thần bình tĩnh tâm trí, hắn mới mở mắt ra,
đôi mắt màu lục bảo lóe sáng trong đêm cực lỳ yêu dị. Ngọc Phong nhết mép cười
“ cảm giác giết người cũng không tệ lắm, mà tính ra mình cũng đã chết hai lần
rồi còn gì”.

Hắn cuối xuống lục soát người tên Đầu trọc chỉ kiếm được vài kim tệ cùng một
cuốn công pháp sơ cấp rách nát “ Hỏa Khí” bán đầy chợ, hai ngân tệ là có thể
mua được, cái này chủ yếu là để bình dân mua mà học tập, đây cũng là cuốn công
pháp hắn được tặng miễn phí ở trường học, muốn có những loại công pháp cao cấp
hơn như trung cấp hay cao cấp thì có thể mua ở các hội đấu giá nhỏ như phong
đấu giá Pha Ni của gia tộc họ Phan ở Định Phong thành. Các cuốn công pháp
Hoàng giai sơ cấp thì chỉ có những gia tộc lớn mới có như sáu đại gia tộc
thành Định phong, muốn học tập thì phải tham gia gia tộc làm việc để đổi lấy,
công pháp Hoàng giai cao cấp phải gia nhập tông môn như tông môn của Lục Linh
mới có cơ hội mà tu luyện, công pháp có đẵng cấp càng cao thì càn quý giá đồng
nghĩa với nó là tốc độ tu luyện cũng như số lượng linh khí cũng hùng hậu hơn.
Không phải ai cũng tốt số như Ngọc Phong, có một người mẹ cường đại, mới bắt
đầu tu luyện lại có một quyển Huyền giai sơ cấp công pháp rơi trúng đầu, đó
cũng là lý do mà hắn có thể giết một tên nhị tinh khí linh cùng cấp một cách
dễ dàng, đơn cử chính là tên Đầu Trọc.

Ngọc Phong kéo xác tên Đầu Trọc giấu vào bụi cây rồi trở về chỗ cũ tiếp tục
mai phục, tuy nhiên lần này sau ba mươi phút vẫn không thấy bên trong lều có
động tĩnh gì, hắn bèn hái một quả cây nhắm thẳng vào cái lều trại mà ném hết
tốc lực. Bên trong trại Vô Liêm đang ngủ say cùng lão Ngũ ( các bạn đừng liên
tưởng bậy bạ nha, chỉ đơn giản là ngủ thôi a hi) thì bổng nhiên vèo, một quả
trái cây đập ngay trúng mặt lão Ngũ làm hắn giật mình tỉnh giấc, hắn rút ngay
thanh kiếm đặt bên cạnh quát to “ có địch tập kích”.

Tiếng quát của lão Ngũ cũng làm Vô Liêm tỉnh giấc, hắn ngay lập tức rút đao ra
phòng bị hỏi “ chuyện gì thế lão Ngũ, địch đâu, trên mặt ngươi có cái gì thế?”

Lão Ngũ bây giờ mới bình tĩnh lại đưa tay vuốt mặt rồi đặt lên môi liếm liếm “
cái này là Mông quả, một loại cây rừng bình thường thôi, ta đang ngủ thì cảm
thấy có cái gì đập vào mặt tưởng là địch tấn công ai ngờ là cái này”

“ Sao nó có thể bay vô đây được, vô lý, có Đầu Trọc đang canh gác bên ngoài
kia mà?” Vô Liêm lẩm bẩm

“ Đúng rồi, ta kêu to thế sao không thấy tên Đầu Trọc phản ứng nhỉ?” Lão Ngũ
thắc mắt, hắn xoay đầu ra cửa lều gào to “ Đầu Trọc, là ngươi làm phải không,
mau lại đây cho ta, Đầu Trọc”

Bên ngoài không có một âm thanh trả lời

“ Đẩu Trọc, đừng có đùa nữa không vui đâu, ta biết ngươi bất mãn với chúng ta
nhưng cũng đừng làm vậy chứ” Vô Liêm cũng to tiếng nói.

Bên ngoài khu rừng vẫn bảo trì sự im ắng của màn đêm, lâu lâu sẽ có một vài
tiếng cú kêu.

Vô Liêm và lão Ngũ hai mắt nhìn nhau, bọ họ đã nhận ra có điều gì đó không
thích hợp, Đầu Trọc tuy hơi ngu ngốc nhưng không hay đùa kiểu này

“ Hình như có chuyện gì đó với hắn rồi” Vô Liêm vẻ mặt cảnh giác, bắt đầu vận
khí, kinh nghiệm nhiều năm săn giết ma thú mách bảo hắn có chuyện.

“ Ta cũng nghĩ như vậy, chúng ta cùng ra” lão Ngũ vẽ mặt trịnh trọng gật đầu.

Hai người nối đuôi nhau bước ra khỏi lều, ánh mắt đánh giá xung quanh tuy
nhiên không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự đánh nhau cũng như dấu vết của
Đầu Trọc.

“ Đầu Trọc, ngươi ở đâu?” lão Ngũ lớn tiếng kêu gọi

“ Ở đây có vết chân hắn này, lão Ngũ lại đây xem” Vô Liêm ngồi xuống lấy tay
chạm lớp cỏ rừng.

Lão Ngũ bước tới nhìn dấu vết dẫn thẳng vào khu rừng nói “ hình như hắn tiến
vào rừng rồi, xem vết tích này là hắn tự thân bước vào, không có dấu hiệu bị
lôi kéo hay bước chân loạn xạ”

“ Chúng ta vào rừng tìm hắn, dù gì cũng là đồng bọn không thể bỏ rơi hắn được”
lão Ngũ đề nghị

“ Theo ý ngươi đi, nhưng phải cẩn thận đó” Vô Liêm tuy không thích Đầu Trọc là
mấy nhưng cũng là đồng bọn vào sống ra chết nhiều lần.

Cả hai cùng tiến lên cẩn thận lần theo dấu vết Đầu Trọc để lại, sau khoảng vài
phút dấu vết biến mất, trên mặt đất còn vương một vết chất lỏng. Vô Liêm ngồi
xuống lấy một chút chất lỏng đưa lên mũi ngửi “ đây là mùi máu tươi, chưa khô,
hình như còn vương một chút cái gì đó khai khai, hình như là nước tiểu” bởi vì
màng đêm đen tối, bọn hắn lại không dám đốt đuốc cho nên phải dùng cách này để
nhận biết.

“ Ta nghĩ hắn đa phần là bị một con ma thú nào đó tha đi trong lúc đi tiểu
rồi, lão Ngũ ngươi nghĩ sao” Vô Liêm nhìn về phía trước, sâu trong rừng, vẻ
mặt nghi sợ.

Đằng sau không có một tiếng trả lời

“ Lão Ngũ ta nói này chúng ta phải lui về lại bờ sông thôi, ở đây quá nguy
hiểm, Đầu Trọc chắc chắn đã chết rồi” Vô Liêm không thấy lão Ngũ trả lời bèn
quay lại nói nhưng nương nhờ ánh trăng yếu ớt hắn đã thấy một cảnh tượng đáng
sợ.

Lão ngũ đang đứng im như trời trồng, cái đầu gục xuống, trước ngực hắn mà một
lưỡi kiếm sắc lạnh đâm xuyên qua tim còn vương vết máu. Đằng sau hắn là một
bóng đen có đôi mắt màu lục bảo đang phát sáng “ không cần tìm nữa hắn đã chết
rồi”

“ Ngươi, ngươi, ngươi là ai, là ma ..ma hay là người?” Vô Liêm hai chân rung
rung té bệch xuống đây hoảng sợ kêu lên.

Cai bóng đen từ từ rút thanh kiếm ra khỏi người lão Ngũ, khi thanh kiếm vừa
rút ra hết xác lão Ngũ cũng đổ ầm xuống đất, làm lộ ra dáng vẻ thật sự của
bóng người phía sau, hắn cao một mét bốn mét năm, dáng người cao ráo, mái tóc
đen dầu đinh, khuôn mặt thiếu niên thanh tú và đặc biệt nhất là đôi mắt màu
xanh lục bảo đầy yêu dị, đó chính là Ngọc Phong.

“ Là ngươi, tại sao là ngươi” đến lúc này Vô Liêm cũng đã nhận ra cái bong đen
kia lại là tên nhóc bọn hắn đuổi giết lúc chiều, tuy nhiên hiện giờ khuôn mặt
đó không có vẻ gì là hốt hoảng mà thay vào đó là sự lạnh lùng cùng sát khí
đáng sợ.

“ Tại sao không phải là ta, không phải các ngươi đang muốn tìm ta hay sao? Sao
lại ngạc nhiên đến như vậy” Nhọc Phong cầm thiết kiếm chầm chậm tiến tới gần
Vô Liêm.

Tí tách, tí tách, tiếng những giọt máu còn vương trên thân kiếm rơi xuống đấy
như gián một đòn nghiêm trọng vào tim Vô Liêm

“ Đừng tới đây, đừng tới đây, ta xin ngươi đừng tới” Vô Liêm hai mắt rung sợ
liên tục thục lùi về phía sau, miệng rung rung kêu gào. Khi hắn đối mặt với
đôi mắt màu lục bảo ấy còn đán sợ hơn khi đối đầu với một con Phong Lang đang
đói nữa.

“ Ngươi đang cầu xin ta sao?”câu hỏi mang tiếng nói lạnh lùng của Ngọc Phong
phát ra.

Vô Liêm đã lui đến sát gốc cây phía sau, hắn đã bị lôi vào đường cùng, khi
nghe được Ngọc Phong hỏi hắn như thấy một tia sáng hi vọng. “ Đúng vậy tiểu
nhân đang cầu xin ngài, mong ngài rũ lòng thương ta cho mạng chó của tiểu
nhân, vang xin ngài, vang xin ngài” Vô Liêm liên tục dập đầu xuống đất vang
xin tha mạng, tới lúc này thì ý chí phản kháng của hắn đã hoàn toàn bị Ngọc
Phong dập tắt.

“ Ta cho ngươi một cơ hội, ta hỏi gì ngươi phải trả lời ngay, không được do dự
, không được giấu giếm, ngươi hiểu không, đây là cơ hội cuối mong ngươi đừng
làm cho ta thất vọng” Ngọc Phong trầm giọng nói.

“ Vâng vâng, tiểu nhân biết, tiểu nhân biết, ngài cứ hỏi đi, nếu biết tiểu
nhân sẽ trả lời tất cả không dám giấu giếm điều gì” Vô Liêm liên tục lục lạy
không dám ngẩn đầu lên.

“ Ngươi tên là gì?”

“ Tiểu nhân tên Vô Liêm”

“ Các ngươi từ đâu mà tới, tại sao lại theo dõi ta?”

“ Bọn tiểu nhân là người thuộc dong binh đoàn Huyết Lang nằm ở thành Vụ Đô,
một thành nhỏ chuyên dành cho dong binh tụ tập. Bọn tiểu nhân lần này vào U
Minh sơn mạch là đi theo tiểu đoàn trưởng làm việc, chỉ là trùng hợp nhìn thấy
ngài cùng đàn Thằn Lằn Băng đang chiến đấu, bởi vì nhận ra trên tay ngài đang
đeo trữ vậy giới chỉ nên tiểu đoàn trưởng muốn mai phục, chờ ngài bị giết xong
sẽ xông ra lấy. Ai ngờ ở đâu lại xuất hiện một vị cường giả đến giải cứu ngài.
Phần sau thì ngài biết rồi đó” Vô Liêm thành thật trả lời.

“ Ta không nhận ra các ngươi không có gì lạ, nhưng tại sao bọ Thằn Lằn Băng
cũng không nhận ra nhất là con Thằn Lằn Băng biến dị xong thuộc tính cấp ba
kia nữa. Kể cả Manh thúc thúc cường giả khí tôn cúng không nhận ra sự có mặt
của các ngươi” Ngọc Phong thắc mắc

“ Bọn Thằn Lằn Băng không nhận ra chúng tiểu nhân là vì chúng tiểu nhân ở xa
cách vùng chiến đấu sáu trăm mét nằm ngoài vùng nhận biết của chúng, chúng
tiểu nhân đều là dong binh lấy việc săn giết ma thú mà kiếm cơm nên biết điều
đó là quá bình thường”

“ Ở cách xa thế sao ngươi nhìn thấy được cái nhẫn trên tay ta” Ngọc Phong hơi
bất ngờ vì câu trả lời của Vô Liêm

“ Đó là vì tiểu nhân có tượng khí đặc biệt Thiên Lý nhãn, không có sức tấn
công nào nhưng nhờ có thuật khí thiên sinh của nó mà tiểu nhân có khả năng
nhìn xa và rõ từng chi tiết một. Còn vị cường giả tới tiếp viện cho ngài không
phát hiện ra chúng tiểu nhân là nhờ có khả năng của Tắc Kè, tượng khí của hắn
là Tắc Kè Hoa chuyên gia về việc ngụy trang ẩn nấp”

‘ Không ngờ trên đời này lại có nhiều thuật khí đặc biệt như vậy nhất là đôi
mắt Thiên Lý Nhãn, đây là nhãn thuật đầu tiên mình nhìn thấy ngoài Bất Tử
Nhãn, kiến thức của mình còn quá hắn hẹp a’ Ngọc Phong thầm nghĩ

“ Tên tiểu đoàn trưởng mà ngươi nói chính là tên tóc đỏ hồi chiều phải không,
hắn là ai?” Ngọc Phong tiếp tục hỏi

“ Hắn là tiểu đoàn trưởng của Huyết Lang dong binh đoàn, con trai duy nhất của
đoàn trưởng chúng ta, tên hắn là Huyết Danh, hắn là một con rắn độc giết người
không chớp mắt” cho dù được Huyết Danh ưu ái nhưng Vô Liêm vẫn luôn ghê sợ hắn
tuy nhiên là trước khí hắn gặp Ngọc Phong, tên trước mắt này còn kinh khủng
hơn.

“ Hồi nãy ngươi nói các ngươi đi theo hắn vào U Minh sơn mạch làm việc, đó mà
việc gì mà đích thân hắn một tiểu đoàn trưởng phải dẫn đội đi”

“ Hắn là trong lúc vô tình mua được một bản đồ lăng mộ của một cường giả khí
tôn nên bí mật dẫn theo bọn tiểu nhân tầm bảo, nếu lần này mà thành công hắn
chắc chắn sẽ leo lên chức đoàn trưởng” Vô Liêm không dám giấu giếm nói

“ Vậy nó nằm ở đâu?” Ngọc Phong hỏi, giọng nói không chút nào chuyển biến khi
nghe một tin động trời. Nhưng thật ra sau khi nghe được có một lăng mộ khí tôn
thì trong lòng hắn chính sát là đang nở hoa. ‘Lăng mộ của một cường giả cấp
bậc ngang với Manh thúc thúc và tiền bối Mai Hoa Kiếm tôn mà mẹ nhắc đến, chắc
chắn trong đó sẽ cất rất nhiều đan dược cùng thuật khí, nhất là loại Đại Khí
đan đó’ Ngọc Phong nói thầm, sau khi nếm thử quả ngọt là viên Đại khí đan giúp
hắn tăng một tiểu cảnh giới thì hắn càn thèm muốn nó hơn

.

Nhìn sắc mặt luôn luôn lạnh lùng của Ngọc Phong, Vô Liêm trả lời “ tiểu nhân
không biết vị trí chính xác của nó, chỉ biết nó nằm ở khu vực tiếp giáp giữa
ngoại vi và nội vi U Minh sơn mạch, khu vực biên giới của ma thú cấp hai và ma
thú cấp ba còn vị trí chính xác của bảo tàng chỉ có một mình Huyết Danh nắm
rõ”

“ Một điều cuối cùng, tổng cộng nhóm dong binh của các ngươi có tổng cộng bao
nhiêu người, cấp bậc ra sao, tập hợp ở đâu, trả lời xong ta sẽ cho ngươi đi”
Ngọc Phong từ tốn nói

“ Thật sao!” Vô Liêm nét mặt mừng rỡ

“ Thật!” Ngọc Phong gật đầu chắc chắn

“ Đoàn đội của tiểu nhân gồm có hai mươi mốt người tính cả Huyết Danh, trong
đó người có thực lực mạnh nhất là Huyết Danh cửu tinh khí linh ngoài ra bọn
còn lại chỉ toàn nhị tinh cùng tam tinh khí linh mà thôi, nô tài nghĩ hắn sợ
có người muốn giết hắn đoạt bảo nên mới chọn những dong binh có tui vi thấp
hơn hắn nhiều để mang theo. Tuy nhiên ngài phải cẩn thận với một người nữa, đó
là Mông La, hắn là thân tín của Huyết Danh có thực lực ngũ tinh khí linh, sáng
hôm sau bọn tiểu nhân sẽ họp mặt tại bờ sông lúc nãy tiếp tục lên đường”.


Bất Tử Nhãn - Chương #16