Kẻ Địch Mới


Người đăng: QuytSweet

Đại chiêu cuối cùng còn chưa thi triển xong, Mộng Thần Nhãn quỷ dị đã áp tới
khiến tâm thần của tên Khí Tông thần bí đình trệ. Mí mắt hắn tựa như đeo chì,
rất nặng, cực kỳ nặng từ từ nhắm lại, dù cho hắn cố sức đến thế nào cũng không
thể mở ra.

Cùng với đó, linh hồn hắn như bị một sức mạnh vô hình kéo xuống vực sâu không
đáy, tứ phía chỉ là một màng đen u tối, tĩnh mịch.

Mà trong màng đen đó, từng bóng dáng quỷ quái dần dần xuất hiện, bọn chúng là
những con quỷ đót ăn thịt người gớm ghiếc hơn ma, toàn thân gầy guộc trơ
xương, đỏ lòm của máu.

Bọn chúng vươn những chiếc móng vuốt sắc nhọn kéo lấy hắn, nhe những hàm răng
lỡm chởm cắn lấy hắn, vừa cắn xé, vừa tha hắn về nơi tối tăm nhất, bẩn thỉu
nhất trong linh hồn.

Tên Khí Tông thần bí vị bủa vây trong tầng tầng trùng điệp quỷ đói, ra sức
phản kháng dữ dội nhưng đó cũng chỉ như muối bỏ biển. Hắn cứ thế bị bọn chúng
xé từng miếng thịt trong tiếng kêu la thất thanh, đau đớn quằn quại.

Nhưng dù gì, bản thân tên Khí Tông thần bí một thần tu vi Pháp Sư không phải
chuyện đùa, tinh thần lực của hắn so sánh với Ngọc Phong đúng là không hơn kém
nhau bao nhiêu.

Chỉ trong vòng vài hơi thở ngắn ngủi, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi nhà tù ảo
mộng do Ngọc Phong lập ra. Tuy rằng nhìn về ngoài không thụ bất kỳ vết thường
nào nhưng tâm trí hắn thực ra đã bị tra tấn đến mỏi mệt, cái sự đau đớn đến từ
linh hồn kia đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Hắn hít sâu từng ngụm không khí mát lạnh, đôi mắt giăng đầy tơ máu mở bừng ra,
bên trong đó tràng ngập tức giận cực điểm, sự điên cuồng hoang dại, là ánh mắt
của dã thú cùng đường. Hắn muốn xé Ngọc Phong ra thành từng tảng thịt, sau đó
từ từ ăn tươi nuốt sống, hắn muốn Ngọc Phong phải cảm thụ sự đau đớn hắn đã
trải qua.

Nhưng mà còn chưa đợi hắn thực hiện động tác gì, ánh mắt hắn liền chuyển từ
điên cuồng sang thành hoảng sợ cực độ.

Ngọc Phong không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mắt tên Khí Tông thần bi,
hai tay hắn nắm chặt đại kiếm Vô Cực, vẻ mặt lạnh lùng như băng, trên môi vẫn
còn vươn vấn nụ cười ngụy dị chưa tan.

Hắn vung tay một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân vô cùng đơn giản, manh theo uy thế
cực đại chém mạnh vào thân ảnh nhuộm đầy máu tươi của tên Khí Tông thần bí.

Bành! Một tiếng va chạm mãnh liệt.

Tên Khí Tông thần bí bị một kiếm đánh văng ra xa cả trăm mét, thân hình tựa
như một viên đạn pháo uy lực lần lượt xuyên thủng từng tòa nhà kiêm cố, tạo
nên hàng loạt âm thanh Đùng Đùng không dứt.

Sau khi xuyên thủng hơn mười toàn nhà cao tầng, tên Khí Tông thần bí mới rơi
xuống đất, tiếp tục cày một rãnh sâu không ngắn mới vô lực đập mạnh vào bức
tường bao quanh tranh viên tạo nên âm thanh trầm đục. Mà bức tường được cấu
tạo từ hắc thạch cực kỳ cứng rắn cũng vì thế mà xuất hiện vết rạn rứt chằng
chịt.

Một kiếm này, đúng là quỷ khóc thần sầu!

Ăn trọn một đòn chí mạng của Ngọc Phong, tên Khí Tông thân bí chịu thương rất
nặng. Hắn nằm xả lai trên đống tàn tích đổ nát, cơ thể rách rưới te tua chằng
chịt vô số vết thương lớn nhỏ không ngừng chảy máu, nhất là phần ngực, toàn bộ
12 chiếc xương sườn đã gãy nát hoàn toàn kéo theo lồng ngực xụp xuống một mảng
kinh dị.

Hơn thế nữa tứ chi của hắn cũng đã bị gấp khúc biến dạng đến quái dị, xương
trắng từ bên trong da thịt chui loạt ra bên ngoài kéo theo cơ gân máu thịt, bộ
dạng lúc này của hắn đúng là vô cùng ghê rợn, không khác gì phim kinh dị đêm
khuya.

Tên Khí Tông thần bí hơi thở vô cùng yếu ớt, hít vào thì ít mà thở ra thì
nhiều, tuy nhiên ánh mắt của hắn lại bình tĩnh đến cực độ. Hắn cố gắng dùng
chút sức lực cuối cùng dồn linh khí vào cổ họng hướng lên bầu trời u ám gào to

“ Hắc Sát, thằng chó ngươi mau ra đây cho lão tử, nhanh lên không ta chết thật
đấy!”

Nói rồi hắn đưa mắt nhìn về phía Ngọc Phong đang từ từ tiến đến, ánh mắt hiện
rõ sự oán độc cùng hận thù vô hạn

‘ Con đĩ khốn kiếp, sẽ có ngày ta bàm thây ngươi thành ngàn mảnh đem cho chó
ăn’.

Bổng nhiên một tiếng nói xa lạ vang lên đáp lại lời hắn, âm điệu cũng gần
giống của tên Khí Tông thần bí, là âm thanh kim loạt rĩ sét vô cùng khó nghe.

“ Phong Sát! Ngươi mà cũng có ngày hôm hay, hahaha, nhưng mà không sao, chút
chuyện còn lại cứ để ta lo!”

Theo sau tiếng nói, một bóng người bao phủ trong một lớp áo choàng đen phong
ra từ một mảnh phế tích đổ nát. Kẻ mới đến này cũng giống như tên Khí Tông
thần bí, cả hai đều đeo một tấm mặt nạ vô diện có in ký hiệu ngôi sao bảy cánh
màu đen.

Tên đồng bọn mới xuất hiện không nói lời thừa thãi liền nhảy lên không trung,
hướng hai bàn tay về phía Ngọc Phong xòe ra, miệng thầm đọc chú ngữ rồi quát
lạnh

“ Hư Ảnh Độc Vụ!”

Từ hai bàn tay hắn, một Pháp Ấn khổng lồ rộng cả chục mét xuất hiện, cùng với
đó là từng làn khói đen nghi ngút tuông ra xối xả, bắt đầu nuốt trọn cả quảng
trường vào bên trong.

Sau khi quan sát trận chiến vừa rồi của Phong Sát và Ngọc Phong, hắn cũng
không ngu mà đánh qua đánh lại từng chiêu một, hắn muốn phải kết thúc trận
chiến này nhanh nhất có thể nên vừa ra tay hắn đã xuất ra Pháp Ấn mạnh nhất.

Chỉ cần đám khói độc này cuốn được Ngọc Phong vào bên trong, hắn liền có thể
ra tay giết gọn Ngọc Phong trong vòng một nốt nhạc.

Bất quá suy tính cũng chỉ là suy tính, ngay tại thời khắc làn khói độc mới chỉ
tuông ra được một ít, trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng
hình già nua.

Qùy lão ánh mắt đạm bạc liếc nhìn Hắc Sát ‘hừ’ lạnh một tiếng khinh thường,
lão đưa bàn tay gầy guộc của mình về vung về phía Hắc Sát.

“ Quan Tài Đào Hoa !”

Vù Vù Vù, không biết từ đâu, từng cơ gió mát diệu kéo theo hàng nghìn cánh hoa
anh đào từ bốn phương tám hướng dồn dập trúc vào người Hắc Sát, chỉ trong vòng
một hơi thở ngắn ngủi đã biến thành một quả cầu to lớn bằng hoa anh đào, giam
cầm Hắc Sát chặc cứng bên trong.

Tên Khí Tông thần bí gọi là Phong Sát thấy Hắc Sát dễ dàng bị bắt gọn, ánh mắt
nhìn vào Qùy Lão đang lơ lững trên không trung liền dại ra, đôi môi rung rung
không thể tin nổi

“ Cái này, cái này, tại sao ở một cái Vụ Đô thành nhỏ bé này lại ẩn chứa một
Khí Tôn?”

Bởi vì lần trước hành động thất bại trong phút chót nên lần này, cấp trên ra
lệnh hành động theo tổ hai người, một sáng một tối hổ trợ lẫn nhau.

Hắn cứ tưởng sau khi Hắc Sát ra mặt thì tất cả cục diện sẽ lập tức được định
đoạt. Mặc dù Ngọc Phong mạnh thì mạnh thật nhưng qua một lần chiến đấu với hắn
cũng phải tiêu hao gần hết rồi, hay nói cách khác là nỏ mạnh hết đà, làm sao
có thể so sánh với Hắc Sát đang còn sung sức chứ?

Nhưng hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ rằng, một cái thành nho nhỏ dành cho dong
binh thế này lại ẩn chứa cường giả Khí Tôn. Thế là thế éo nào?

Ngọc Phong lúc này đã đứng trước mặt Phong Sát, hắn nở nụ cười có chút trêu
tức nói

“ No no no! Lão không phải Khí Tôn mà là Khí Vương. Ngươi nên biết từ ngày các
ngươi đánh chủ ý đến thế lực của ta thì cũng xem như các ngươi đã mua vé một
chiều xuống âm phủ rồi”.

Lần đầu tiên trong đời, ánh mắt tên Khí Tông thần bí hiện lên nổi hoảng sợ cực
độ, hắn thật sự sợ chết. Phong Sát dường như quên hết tất cả đau đớn trong
người, khóe môi thấm đẫm máu tươi cố gắng bám díu chút hi vọng sống cuối cùng

“ Không, ngươi...ngươi không thể giết ta. Chúng ta là sứ giả của Thánh Điện,
được Thánh Vương che chở. Bên trong Thánh Điện người cường đại hơn ngươi có
rất... rất nhiều, nếu ngươi giết...giết ta Thất Tinh Thánh Điện sẽ ra lệnh
truy sát ngươi, không chết không ..... ọc, ọc, ọt!”

Phong Sát còn chưa nói hết, vòng họng đã tràng đầy máu tươi, ánh mắt không cam
lòng nhìn thanh đại kiếm xuyên thủng qua tim mình, cuối cùng tuyệt khí mà
chết, thảm trạng vô cùng ghê rợn.

Qùy lão thấy Ngọc Phong đã kết liễu Phong Sát liền lên tiếng hỏi

“ Tiểu tử còn tên này thì sao?”

“ Giết!”

“Được”. Qùy lão gật đầu một cai, bàn tay đanh vươn về phía quả cầu bóp mạnh

Bụp! Một tiếng trầm đục, cả quả cầu bằng hoa anh đào bổng chốc tan thành cát
bụi, kể cả Hắc Sát bên trong cũng không còn lại bất kỳ dấu vết nào, chỉ để lại
một chiếc nhẫn trữ vật móp méo biến dạng.

Ngọc Phong đưa tay rút đại kiếm vô cực lên, tùy ý lau máu vào quần mình rồi
thu vào trữ vật giới chỉ. Sau đó hắn lục loại trên người Phong Sát một hồi thu
được một cái nhẫn trữ vật rồi mới hài lòng châm một mồi lửa thiêu đốt luôn cái
xác thành tro tàn.

Đồng thời cũng thầm nghi nhớ cái tên Thất Tinh Thánh Điện vào trong đầu, về
sau sẽ từ từ điều tra.

Thật ra hắn cũng muốn từ hai tên này moi ra chút thông tin nhưng Mộng Thần
Nhãn hiện nay vẫn chưa đủ sức để hoàn toàn khống chế tâm trí của bọn chúng.
Nên hắn muốn diệt trừ luôn hậu hoạn sau này, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Dù gì hắn cũng không thể lúc nào cũng mang hai tên này theo bên mình được mà
nếu để lại tại đây thì không yên tâm, bản thân hắn vẫn còn một kết hoạch dài
hạn trước mắt chờ thực hiện. Hắn không thể lãng phí quá nhiều thời gian trên
người hai tên này được.

Ngọc Phong ngước đầu nhìn bầu trời đêm cao vời vợi, thở dài cảm khái

“ Rốt cuộc là ta đã chọc vào thế lực này hồi nào a?”

Sau đó hắn quắt tay gọi Trần Nhân lại, ra lệnh

“ Trần Nhân, ngươi cho người thu dọn tàn cuộc nơi đây, đồng thời cũng bảo bọn
Mông Ngưu và Viên Thạch đừng có đó kịch nữa! Tất cả xong rồi.”

“ Vâng thưa đoàn trưởng” Trần Nhân cung kính lĩnh mệnh, sau đó vẻ mặt hưng
phấn bừng bừng chạy đi. Tối nay hắn lại lần nữa tận mắt chứng kiến sự cường
đại của đoàn trưởng a. Được là việc cho ngài đúng là quá tự hào.

Ngọc Phong nhìn bóng dáng Trần Nhân biến mất xa xa, cười cười một cái rồi
hướng căn nhà hậu viện của mình bước đi, trận chiến tối hôm nay tuy rằng đối
với hắn không có gì là khó khăn nhưng cũng mang đến cho hắn rất nhiều thông
tin đặc biệt, hắn cần phải về hảo hảo suy nghĩ cái đã.

Cái gì mà sứ giả thánh điện, hơn nữa cả hai tên đều mang chức nghiệp Pháp Sư
hiếm thấy như hắn. Còn Thất Tinh Thánh Điện là tổ chức gì? Tại sao lại nhắm
vào Hắc Lang dong binh đoàn của hắn?

Đang suy nghĩ bân quơ, bổng nhiên bên tai vang lên tiếng nói của Tinh Tinh

“ Tiểu Phong, ngươi đang thất thần cái gì đó?”

Ngọc Phong hơi lắc đầu cười nói

“ Chỉ là đang suy nghĩ về động cơ của bọn chúng mà thôi, với lại ta vừa mới
trở thành Pháp Sư mà trận đánh đầu tiên lại cũng gặp Pháp Sư nên hơi cảm thấy
có chút ảo diệu!”

“ Đây đâu phải lần đâu ngươi gặp bọn chúng đâu, ảo diệu cái gì chứ?”

Ngọc Phong nghe vậy liền ngạc nhiên, vội hỏi

“ Ngươi nói thế là thế nào? Nếu thật sự ta đã từng gặp rồi thì làm sao mà ta
không nhớ được?”

Tiểu Tinh cũng không gấp gắp, từ từ nói

“ Ngươi nhớ trận chiến hai năm trước khi đối đầu với Huyết Nha Lang không? Khi
đó nơi đây vẫn còn là tổng bộ của Huyết Lang dong binh đoàn!”

“ Ừ nhớ, thì sao?”

“ Lúc đó khi ngươi chuẩn bị ra đòn quyết định, dùng Bá Thiên Chưởng kế liễu
Huyết Lang Nha. Hắn đã hét lớn cầu cứu, ngay sau đó liền có một người mặc áo
bào đen xuất hiện. Tuy nhiên may mắn là lúc đó mỹ nhân tỷ tỷ Bùi Tuyết Anh của
ngươi đã kịp thời chặn đứng hắn lại.

Sau đó cả hai người có xuất thủ đôi ba chiêu với nhau mà tên mặc áo bào đen
kia lại chính là chiến đấu bằng Pháp Ấn, nếu ta đoán không lầm thì tên Phong
Sát vừa nãy mà ngươi đã giết chính là người áo bào đen hai năm trước a”.

Nghe đến đây, đầu óc Ngọc Phong như được khai sáng ra nhiều điều, một chút rắc
rối khó hiểu cũng dần được tháo nút.

“ Nếu như đúng là hắn, vậy không phải hắn nhắm vào Hắc Lang dong binh đoàn
chúng ta mà là nhắm vào con quái vật bị phong ấn dưới thành Vụ Đô?”

Tiểu hồ ly gật đầu

“ Có thể nói là vậy! Cái tổ chức Thánh Điện này đúng là có ý tứ nha. Xem ra
ngươi lại rước thêm cho mình một kẻ thù cường đại nữa rồi!”

Ngọc Phong nghe thế chỉ cười cười nói

“ Nói như thế cũng chưa chính xác lắm, Thánh Điện thật sự không phải nhắm vào
ta mà là nhắm vào con quái vật bên dưới thành Vụ Đô. Vì thế ta chỉ cần di dời
tổng bộ Hắc Lang dong binh đoàn sang thành Vũ Lôi là được, chuyện này không
quá khó khăn”.

“Nhưng mà ngươi không phải vừa giết hai người của bọn chúng sao?” Tinh Tinh
hơi nhíu mày nói

Ngọc Phong lắc đầu tỏ vẻ không thành vấn đề

“Việc giết chết hai tên Pháp Sư kia, thì chỉ cần chúng ta không nói, thì sẽ
không ai biết được, dù gì cũng đã hủy thi diệt tích rồi. Ngày mai lại bảo Trần
Nhân thông báo ra ngoài, dị tượng đêm này là Mông Ngưu và Viên Thạch vừa đột
phá Khí Tông hưng phấn luận bàn mà gây ra là được.

Chỉ là ta vẫn còn chút tò mò về tổ chức Thất Tinh Thánh Điện thần bí này, tên
Phong Sát kia từng nói, ta học lóm Pháp Thuật của Thánh Điện là vi phạm điều
cấm kỵ. Không lẽ chỉ có người trong Thánh Điện mới được tu luyện Pháp Thuật?”

Qùy Lão đi bên cạnh nghe thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, tức giận nói

“ Tào lao, trên Thanh Vân đại lục này người tu luyện chức nghiệp Pháp Sư đầy
rẫy ra đó, tùy tiện chộp tay một cái cũng bắt được một bó to.

Cái chức nghiệp này chỉ hiếm thấy ở cái Bát Quốc Cương Vực nho nhỏ này thôi,
chứ ở bên ngoài tuy không thể sánh với chức nghiệp Khí Sư đông đảo nhưng vẫn
là nhiều vô số kể.

Nếu để cho mấy lão quái vật đạt đẳng cấp Tử Sắc Pháp Sư nghe được những lời
cuồng ngôn này của bọn chúng thì chỉ cần mấy lão hỉ mũi một cái tôi, cái Thất
Tinh Thánh Điện gì đấy coi như xong cmn đời.

Ở đó mà tỏ vẻ bố lão, bố đời thiên hạ!”.

Tinh Tinh nhìn bộ dạng khinh thường của Qùy Lão liền cười lảnh lảnh nói

“ Được rồi, à mà tiểu Phong, nếu ngươi tò mò thế sao không giữ hai tên kia
lại từ từ tra tấn moi móc thông tin, giết vội như thế là gì?”

“ Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ nói sao?” Ngọc Phong liếc mắt nhìn nàng, như muốn
nói 'tại sao nàng lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy?'

“ Cũng đúng nha!”

.........................~.~.........................


Bất Tử Nhãn - Chương #159