Pháp Sư X Pháp Sư


Người đăng: QuytSweet

Đối mặt với sát khí nghi ngút tỏa ra từ tên Khí Tông ẩn danh, vẻ mặt Ngọc
Phong vẫn lạnh nhạt như thường, khóe môi còn nở nụ cười mỉa mai

“ Thế sao? Vậy hôm nay ta lại muốn đổi biệt danh của ngươi thành Qủy Phế Đao”.

“ Nhóc con mạnh mồm!”

“ Hắc! Ai mạnh mồm còn chưa biết đâu, chết đi!”

Xẹt, keng keng! Trong khoản khắc, song kiếm và song đao va chạm vào nhau vang
lên âm thanh bén nhọn liên miên không dứt.

Ngọc Phong hai tay hai kiếm theo từng thức trong Mai Hoa Kiếm lần lượt đâm ra,
mỗi chiêu mỗi kiếm đều nhắm vào chỗ hiểm hóc như tim, cổ, mắt, hán không chút
nhân từ.

Chỉ riêng bộ Mai Hoa Kiếm này hắn đã luyện tập ròng rã bốn năm, kinh qua bao
trận chiến cuối cùng cũng đã vô cùng thành thục, mỗi chiêu đánh ra đều nước
chảy mây trôi vô cùng tự nhiên, tựa như một dòng chảy của thiên địa, liên miên
bất tuyệt, dồn dập không ngừng.

Trái ngược với Ngọc Phong càng đánh càng hăng, càng đánh càng hung mãnh, tên
Khí Tông thần bí đã có chút ăn không tiêu, liên tục bị dồn ép về phía bị động
đón đỡ, không thể tìm được bất kỳ một khoảng trống sơ hở nào để ra tay phản
đòn.

Hơn thế nữa hắn cũng không ngờ rằng lực đạo chứa trong mỗi kiếm chiêu của Ngọc
Phong lại vô cùng lớn, cho dù cơ thể hắn đã từng được cường hóa qua nhưng đã
có chút chịu không nổi, đôi tay gần như chết lặng.

Thật ra đao thuật của hắn không hề thua kém kiếm chiêu của Ngọc Phong, mà bởi
vì có ẩn chứa áo nghĩa thiên địa bên trong nên ẩn ẩn còn cao hơn một bậc nhỏ.
Nhưng mà tinh túy trong cận chiến chính là chiêu đối chiêu, cứng chạm cứng,
hắn hoàn toàn thua thiệt bởi vì man lực của Ngọc Phong quá biến thái.

Mặc dù thế, vẻ mặt của tên Khí Tông thần bí vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có
chút rối loạn, cười cười nói

“ Ta lại xem thường ngươi rồi, leo lên được chức vị đoàn trưởng này đúng là có
chút môn đạo a, nhưng mà nếu như chỉ có như thế thì chị chết đi. Phong Gia
Tốc, kích hoạt!”

Từ đôi chân của tên Khí Tông thần bí, từng thuật hình ấn xuất hiện rồi nhanh
chóng kết thành vòng tròn Pháp Ấn chạy dài từ đầu gối đến mắt cá chân.

Ngay lập tức đôi chân hắn được bao bọc bởi hai tiểu lốc xoáy nho nhỏ, xoay
tròn cực nhanh. Cùng với đó, tốc độ của tên Khí Tông thần bí liền tăng cao bất
thường, nhanh gấp ba lần lúc trước và nhanh gấp đôi tốc độ hiện thời của Ngọc
Phong.

“ Tiểu nữ nhân, đến lúc chết rồi. Mặc dù sức lực của ngươi rất mạnh nhưng tốc
độ không thể nào so sánh được với ta, Khặc Khặc!”

Với Phong Gia Tốc tăng cường, thân hình tên Khí Tông thần bí thoát ẩn thoắt
hiện như một bóng ma, liên tục xoay vần xung quanh Ngọc Phong, tấn công vào
những chỗ hiểm yếu, nhất là vùng sau gối và mắt cá chân.

Đối mặt với tốc độ bạo tăng chóng mặt của tên Khí Tông thần bí, tâm trạng Ngọc
Phong hơi trầm xuống, một lần nữa hắn nhận ra điểu yếu chí mạng của mình. Chỉ
cần gặp phải địch thủ có tốc độ cao hơn hắn một bậc, ưu thế sức mạnh kinh
người của hắn ngay lập tức bị vô hiệu hóa, hoàn toàn vô dụng.

Tuy nhiên nhận ra thì nhận ra, hắn cũng không phải không có cách chiếm lại thế
chủ động. Trong khoản khắc cực ngắn, Ngọc Phong bộc phát toàn bộ kiếm khí bên
trong cơ thể, tạo thành một lớp lá chắn bảo vệ hắn bên trong. Mặc dù kiếm khí
đứng trước Phong Đao của tên Khí Tông thần bí không chống đỡ được bao lâu
nhưng vẫn có thể câu kéo một chút thời gian ngắn ngủi.

Tên Khí Tông thần bí thấy Ngọc Phọng bị hắn ép đến nước phải dùng đến kiếm khí
để tự vệ liền khoái chí cười lớn

“ Tiểu nữ nhân, cuối cùng không chịu được rồi hay sao, hahaha. Ngươi phải cố
gắng chống đỡ một tý nữa chứ, nếu không ta sẽ mất hứng đó, khặc khặc!”

Nhìn từng mảng từng mảng kiếm khí bị Phong Đao dần dần chém nát, tên Khí Tông
thân bí càng hưng phấn hơn, hắn biết hắn đã nắm chắc chiến thắng trong tay
rồi. Chỉ cần lớp lá chắn kiếm khí cuối cùng bị phá hủy, hắn sẽ ngay lập tức
dùng thủ đoạn lôi đình chế trụ Ngọc Phong, sau đó phải hảo hảo chơi đùa một
phen.

Nếu như lúc đầu hắn muốn ra tay giết Ngọc Phong nhanh gọn lẹ thì hiện nay hắn
muốn làm cho con quỷ nhỏ trước mắt sống không bằng chết, một kiếm đáng giận
kia hắn sẽ hoàn trả đầy đủ.

Bên trong lớp màng kiếm khí càng lúc càng mỏng dần, vẻ mặt Ngọc Phong vẫn nhàn
nhã thong dong như thường, không có chút biểu hiện gì là hoảng sợ hay lo lắng
cả, cho dù một cái nhíu mày cũng không.

Ngọc Phong lúc này đang quỳ một gối, tay phải chạm mặt đất, miệng lẩm nhậm đọc
một đoạn chú ngữ khó hiểu, cuối cùng mới quát khẻ một tiếng

“ Đại Địa Băng Vực!”

Ngay lập tức, một Pháp Đồ to lớn lam sắc, sáng long lanh bất ngờ xuất hiện
trên mặt đấy, sau đó toàn bộ bề mặt quảng trường nhanh chóng được bao phủ bởi
một tầng băng giá bóng loáng như gương, vô cùng trơn trợt.

Tốc độ của tên Khí Tông thần bí ban đầu đã không chậm, sau hắn khi kích hoạt
Phong Gia Tốc lại tăng nhanh kinh khủng, mà tốc độ di động nhanh bất chợt gặp
phải mặt băng trơn trợt thì kết quả khỏi cần nói cũng biết.

Đang lúc còn đang hứng chí bừng bừng, điên cuồng công kích màng bảo vệ bằng
kiếm khí của Ngọc Phong, bổng nhiên không chút báo trước hắn liền mất thăng
bằng tượt thẳng một phát ra xa cả chục mét, cuối cùng Rầm một cái, ngã sml.

Ngọc Phong quét mắt nhìn kiệt tác mình vừa tạo ra vô cùng hài lòng, một chiêu
này tuy uy lực còn lâu mới có thể so sánh với Cổ Diêu Âm tự thân thi triển ra
nhưng miễn cưỡng cũng coi như nắm được chút da lông tinh túy.

Hắn quét mắt một vòng sau đó dừng lại tại vị trí tên Khí Tông đang nằm nằm một
đống, miệng nở nụ cười kinh khỉnh, có chút chế nhạo

“ Ê, tốc độ của ngươi nhanh lắm mà, té một cái nữa ta coi thử xem, hắc hắc!
Một chiêu Bình Xa Lạc Nhạn này đúng là quá đẹp mắt đi, phải không ngài Qủy Phế
Đao gì gì đó, đỉnh đỉnh đại danh ơi?”

Tên Khí Tông Thần Bí khó khăn chống hai thanh Phong Đao đứng lên, thu từng lời
châm biếm rõ ràng của Ngọc Phong vào tai, ánh mắt tức giận nhìn Ngọc Phong như
muốn ăn tươi nuốt sống.

“ Chó má! Con đĩ như ngươi không ngờ lại còn là một Pháp Sư, nói mau sư phụ
của ngươi là ai?”

Ngọc Phong nghe thế, càng nở nụ cười khinh bỉ

“ Sư phụ ta là ai, một tên gà đất chó kiểng như ngươi còn không xứng để biết!”

Tên Khí Tông thần bí lập tức cười lạnh, ánh mắt hắn lúc này ngoài sự tức giận
ra còn có nét điên cuồng nguy hiểm

“ Hừ, mạnh mồm! Kệ mẹ sư phụ của ngươi là ai, người ngoài như ngươi còn chưa
được cho phép mà dám học lóm Pháp Thuật chính là xâm phạm tôn nghiêm của Thánh
Điện. Ngươi chắc chắn phải chết!”

Nói đến đây, vẻ mặt hắn đã có chút điên loạn, cười gằn

“ Hơn nữa đừng có nghĩ tạo được một chút Pháp Thuật da lông đã tự cho mình là
giỏi. Khặc Khặc để ta cho ngươi biết Pháp Thuật thật sự là như thế nào.”

Nói rồi tên Khí Tông thần bí cầm lấy một bên tay áo, không chút do dự xé nát,
để lộ một chiếc vòng bạc bên trong. Sau đó hắn liền cắn lưỡi một cái, phun một
búng máu lên chiếc vòng bạc, bắt đầu thầm đọc chú ngữ

“ Vô Cực Cuồng Phong Chi Sát!”

Ngay lập tức, chiếc vòng bạc nhiễm đỏ máu tươi sáng lên từng đường hoa văng
phức tạp tối nghĩa. Mà theo đó không gian xung quanh người hắn bắt đầu biến
đổi.

Từ bốn phương tám hướng, từng cơn gió rét lạnh thấu xương kéo đến nhanh như vũ
bão lấy hắn làm trung tâm bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, qua vài hơi
thở ngắn ngủi liền hình thành một cột lốc xoáy cực đại nối trời và đất.

Vòi rồng vừa hình thành liền hướng Ngọc Phong lao đến với tốc độ cực nhanh.
Cái vòi rồng này không khác gì một chiếc cối xay khổng lồ cày nát mọi thứ, bề
mặt phủ băng của quảng trường bị nó xé nát chỉ trong nháy mắt.

Những căn nhà được kiến tạo xung quang quảng trường cũng bởi vì sức gió quá
lớn đã bắt đầu đồng loạt đổ xập như quân cờ domino, rồi sau đó hàng tá mảnh
vụn liền bị cuốn phăng lên trời.

Một vài tên dong binh xui xẻo còn chưa kịp trốn thoát bị lốc xoáy cuốn vào
ngay lập tức tan xương nát thịt, tử trạng thảm thương vô cùng.

Cả một quảng trường đẹp đẻ rộng lớn chỉ trong nháy mắt biến thành tử địa. Uy
thế như này, nào có khác gì thảm họa tự nhiên!

Ngọc Phong chính bản thân đối mặt với cơn lốc xoáy này cũng không nhịn được mà
nổi cả da gà. Đây cũng không phải hắn sợ hãi mà là bởi vì hưng phấn, chiến ý
của hắn cuối cùng cũng được khơi dậy mãnh liệt.

Hắn nhết môi cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, rực rỡ đến chói mắt, nhưng không
biết vì sao sự rực rỡ này lại làm cho người ta có cảm giác sống trong hầm băng
vạn năm, vô cùng lạnh lẽo

“ Cuối cùng cũng có chút thú vị, đúng lúc để ta thử nghiệm chiêu thức mới! Chỉ
là mong người đừng để cho ta phải thất vọng!”

Ngọc Phong thu lại nụ cười, hai tay bắt đầu kết ấn với tốc độ chóng mặt, đồng
thời miệng hắn cũng liên tục phun ra từng câu chú ngữ rầm rì tối nghĩa.

Theo từng ấn kết của Ngọc Phong, cơ thể hắn bắt đầu bùng lên một ngọn hỏa diễm
kim sắc mãnh liệt, ngọn lửa này cao đến năm mét, rộng ba mét phừng phừng bốc
lên. Mà cũng vì thế nhiệt độ khống khí bị những cơn gió lạnh kéo xuống cũng
dần dần trở nên nóng bỏng.

Mà sự nóng bức này hình như gia tăng là không có giới hạn, không gian xung
quang cũng vì thế mà đã có chút vặn vẹo biến dạng . Mặt đất dưới chân Ngọc
Phong bắt đầu chuyển thành màu đỏ rồi cuối cùng hoàn toàn bị nung chảy thành
dung nham nóng cháy. Nhiệt lượng kinh khủng như thế này ít nhất đã vượt ngưỡng
1000 độ C.

Ngọc Phong cuối cùng cũng lần đầu tiên thúc đẩy tất cả sức mạnh của Kim Hỏa.

Hắn kết xong ấn cuối cùng, miệng cũng dừng đọc chút ngữ, hét lớn, âm thanh
trong trẻo vang vọng cả không gian hôn ám

“ Gia Trọng Hỏa Liệt Bạo Viêm Thuật!”

Ngay sau tiếng quát, Roẹt! một tiếng thanh thúy. Một Pháp Ấn hồng sắc to hơn
ba mét bổng xuất hiện trước người Ngọc Phong. Tiếp đó toàn bộ Kim Hỏa bốc cháy
hừng hực quanh người hắn đều toàn bộ trúc hết vào bên trong Pháp Ấn.

Bùm! Một tiếng nổ mạnh vang lên. Từ mặt bên kia của Pháp Ấn, một cơn bão lửa
Hồng Kim sắc bùng cháy cả không gian, điên cuồng phóng ra như vũ bão ập thẳng
vào cơn lốc xoáy cực đại.

Bão lửa vừa ra tự như một mặt trời giữa màn đêm u tối, trong ngáy mắt thắp
sáng cả trang viên, làm cho tất cả mọi người không tự giác mà ngoái đầu nhìn
lại.

Cũng cùng lúc đó, tất cả người dân trong thành Vụ Đô đồng loạt bị đánh thức,
ai nấy đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía đại trạch của Hắc Lang dong binh
đoàn.

Mặc dù không một ai có thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì mà chỉ nhìn
thấy dị tượng lửa đỏ và gió rít vần vũ trên bầu trời, nhưng bất kỳ người nào
cũng đều có thể cảm nhận được hai khí tức hủy thiên diệt địa đang quần loạn
bên trong.

Một số người to gang lớn mật liền hướng về phía Hắc Lang dong binh đoàn chạy
đến, muốn dựa vào hổn lạo kiếm chút thịt, một số khác lại vì tò mò. Nhưng mà
cũng không ít dong binh tu vi thấm kém lũ lượt kéo nhau ra khỏi thành, tránh
cho bị vạ lây.

Nhưng cho dù là chọn cách nào, họ đều bị cảnh tượng kinh khủng này làm cho hết
sức rung động, có thể cả đời này không một ai trong số họ có thể một lần nữa
chứng kiến dị tượng hoành tráng này.

Cả quảng tường rộng lớn bị vòi rồng tàn phá tàn phá như phế tích nay lại không
khác gì địa ngục trần gian, dưới nhiệt độ không thể tưởng tượng nổi, cả một
vùng đất rộng lớn liền biến thành một hồ dung nham sôi sực, nung chảy tất cả
mọi thứ nó chạm phải.

Cơn bão Hồng Kim hỏa diễm vừa tiếp xúc với vòi rồng cực đại nhưng lại không hề
gây ra bất cứ phản ứng đặc biệt nào, cho dù là một tiếng nổ nho nhỏ cũng không
có. Cả hai chỉ từ từ ra sức bào mòn sức mạnh lẫn nhau, một bên gió rít bén
nhọn, một bên phừng phừng hỏa diễm bốc cháy mãnh liệt.

Nhìn bề ngoài thật sự là kẻ tám lạng người nữa cân, không thể trong khoản thời
gian ngắn phân ra thắng bại.

Tên Khí Tông thần bí lơ lững bên trong vòi rồng, ánh mắt đã bớt đi vài phần
cuồng dã, nhiều thêm vài phần nghiêm trọng. Tu vi về mặt Pháp Sư của Ngọc
Phong nào phải là mới chạm vào da lông mà thật sự đã chạm vào tinh túy trong
đó, như thế này có khác gì hắn tu luyện vài chục năm đâu?

‘ Không được, nhìn con nhóc kia chỉ khoản mười tám, hai mươi tuổi mà đã có tu
vi Pháp Sư mạnh mẽ như thế này rồi, nếu để nó phát triển hơn nữa không biết sẽ
như thế nào? Bằng mọi giá phải diệt trừ cho bằng được!’ Tên Khí Tông bí ẩn
nghĩ thầm.

Hắn cứ nghĩ lần hành động này vô cùng đơn giản nhưng không ngờ lại gặp phải
một quái thai, bất quá hắn cũng không phải không có cách tận diệt Ngọc Phong,
chỉ là cái giá phải trả quá lớn.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần hắn hủy diệt được một mối đe dọa tiềm ẩn trong
tương lai đối với Thánh Điện, hắn tin chắc cấp trên sẽ trao cho hắn sự bù đắp
xứng đáng.

Bão lửa và vòi rồng vần vũ trên không trung gần ba phút mới có dấu hiệu suy
yếu dần, đến khi qua năm phút, cả hai mới thật sự triệt tiêu hoàn toàn lẫn
nhau để lại sau lưng khung cảnh hoan tàn đến đáng sợ.

Tên Khí Tông thần bí ngay tại lúc lốc xoáy biến mất, không muốn nói một lời
thừa thải nào nữa. Hắn nhanh chóng hạ người xuống đất, cả cơ thể căng cứng sức
lực gồng mạnh một cái liền phá hủy toàn bộ lớp y phục bên ngoài, để lộ tấm
thân chằn chịt hình xăm vô số Pháp Ấn phức tạp như mạng nhện.

Hắn cắm răng một cái, hai tay cầm phong đao không chút do dự tự chép thẳng lên
người mình, tạo nên hai vết thương sâu hoắm thấy cả xương trắng, mà vết kiếm
lúc trước do Ngọc Phong gây ra cũng vì thế mà rách toạc.

Tên Khí Tông thần bí mặc kệ máu huyết không ngừng chảy ra thấm đẫm cơ thể, hai
tay kết ấn cực nhanh, miệng đọc một hàng chút ngữ khó hiểu rồi quát lớn

“ Huyết Luyện Pháp Đồ, Cuồng Phong Loạn.....”

Còn chưa đợi hắn nói xong, ánh mắt thâm sâu của Ngọc Phong đã trừng lớn, một
đôi đồng tử màu hồng phấn yêu dị xoáy sâu vào tâm thần tên Khí Tông thần bí

“ Mộng Thần Nhãn”

........................~.~.......................


Bất Tử Nhãn - Chương #158