Đối Chiến Pháp Sư


Người đăng: QuytSweet

Buổi tối ba ngày sau, Ngọc Phong đứng trên nóc một tòa nhà bảy tầng phía hậu
viện, dõi mắt quan sát cả trang viên. Bên cạnh hắn lúc này còn có Trần Nhân,
Tinh Tinh, Qùy lão và Hách Mi.

Trời lúc này đã cuối thu đầu đông, trên nóc tòa nhà bảy tầng, từng cơ gió lạnh
rít gào quét qua không ngừng. Tuy nhiên đối với đám người Ngọc Phong, những
cơn gió lạnh này chẳng khác gì gió mùa hè, một chút ảnh hưởng cũng không có.

Theo như kết hoạch mà bọn Mông Ngưu đã khai báo, thì đêm nay sẽ là lúc tên Khí
Tông giấu mặt kia ra tay. Cho nên hắn mới tương kế tựu kế tạo một cái bẩy để
dụ tên kia vào tròng.

Mặc dù tên thần bí kia tu vi có thể là Khí Tông cao giai, nhưng Ngọc Phong vẫn
tin tưởng bản thân vẫn có thể nắm chắc phần thắng trong tay. Huống chi bên
cạnh hắn còn có Qùy lão áp trận, cho dù Ngọc không thể thắng được tên kia cũng
không thể để cho hắn chạy thoát.

Bất quá duy chỉ có một điều mà Ngọc Phong vẫn chưa hiểu được, động cơ của tên
Khí Tông này là gì? Tại sao lại muốn xóa sạch Hắc Lang dong binh đoàn của hắn?
Là cừu gia muốn quay lại trả thù hay sao?

Mà trả thù cho ai? Cho Long gia hay cho Huyết Lang dong binh đoàn năm xưa?

Trong không khí lạnh lẽo buổi ban đêm, từng câu hỏi cứ xoay vần trong đầu Ngọc
Phong không lời giải đáp.

Đột ngột bên trong trang viên, từng tiếng hò reo vang lên khắp nơi. Tổng bộ
Hắc Lang dong binh đoàn ngập trong đêm tối bổng chốc sáng rực rỡ bởi ánh đền
và lửa, từng tiếng chuông ngân vang báo động lan tỏa mọi ngọc ngác của trang
viên.

Tiếp theo đó là âm thanh chém giết bắt đầu kéo đên, Ngọc Phong chỉ cần phóng
tầm mắt liếc qua thôi cũng đủ trông thấy hàng trăm hàng nghìn thuật khí đủ màu
sắc tràng ngập trong trang viên.

Tuy nhiên biểu tình của Ngọc Phong lại không hề có vẻ gì hoảng loạn, thay vào
đó là mụ cười có chút mỉa mai

“ Bữa tiệc bắt đầu!”

Nói rồi hắn tung người lên không trung, hướng quảng trưởng huấn luyện mà phóng
đến, linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, bàn bạt phóng xuất ra ngoài.

Quảng trưởng huấn luyện cũng chính là nơi tập kết của toàn bộ Hắc Lang dong
binh đoàn, diện tích phải nói là vô cùng lớn. Thế nhưng trong lúc hổn loạn như
thế này, tại quảng trưởng cũng chỉ có lát đát vài chục dong binh chiến đấu với
nhau.

Điều này cũng chính do Ngọc Phong sắp đặc, hắn không muốn cuộc chiến giữa hắn
và tên kia gây nên những tổn thất không đáng có.

Ngay khi Ngọc Phong đặt chân xuống quảng trường, còn chưa kịp tham gia vào
vòng chiến liền khựng người lại, cấp tấp thục lùi về phía sau.

Xoạt một tiếng, tại ngay vị trí mà Ngọc Phong vừa đứng, bề mặt quảng trường
liền xuất hiện một vết đao hằng sâu xuống đất, đặc biệt hơn nữa là vết cắt này
vô cùng trơn bóng nên có thể xác định, một đao này cực kỳ sắc bén.

Ngọc Phong vừa mới lùi ra sau lại tiếp tục lùi thêm mười mấy bước nữa mới dừng
lại, tại những nơi hắn đi qua, trên bề mặt quảng trường liên tiếp xuất hiện
hàng loạt vết đao chém trải dài như một con rắn.

Nếu như vừa rồi hắn phản ứng chậm một nhịp thôi, rất có thể đầu đã rời khỏi cổ
rồi.

Ngọc Phong sau khi nhận thấy đợt công kích đầu tiên đã kết thúc, ánh mắt hơi
híp lại nhìn về khoảng không đen như mực trên bầu trời, lạnh nhạt nói. Âm điệu
không nhìn ra được buồn hay vui

“ Người đã tới sao còn chưa lộ diện, không phải ngươi rất muốn lấy mạng ta hay
sao?”

Trong khoản không đen tối, một tiếng nói trúc trắc tựa như kim loại ma sát với
nhau vang lên đáp lại

“ Oh! Không ngờ người đứng đầu Hắc Lang dong binh đoàn đỉnh đỉnh đại danh lại
là một tiểu cô nương xinh đẹp a. Thế xem ra lại có thêm một hồng nhan bạc mệnh
trên tay ta nữa rồi, hắc hắc!”

Tiếng nói này tuy rất khó nghe nhưng ẩn chứa bên trong lại có sự coi rẻ nồng
đậm. Tên Khí Tông thần bí này hoàn toàn không đặt Ngọc Phong vào mắt.

Ngọc Phong đương nhiên nghe ra sự coi rẻ này, nhưng hắn cũng không có chút gì
gọi là bất mãn hay khó chịu, thanh âm vẫn giữ vẻ bình tĩnh cùng tự tin, nói ra

“ Ngươi nói như cầm chắc chiến thắng trong tay rồi vậy, không sợ bị nghẹn chết
à?”

Tên Khí Tông thần bí kia nghe vậy liền cười lạnh không thôi

“ Hắc! Đó là việc hiển nhiên rồi, ta cứ nghĩ đoàn trưởng của Hắc Lang dong
binh đoàn ít nhất cũng phải là Khí Tông trở lên . Vậy mà lại không ngờ chỉ là
một mao đầu tiểu nữ nhân, tu vi cũng mới chỉ Tam tinh Khí Hồn.

Nếu biết thế này, ta cũng không cần tốn thời gian kéo theo hai tên phế vật kia
nữa! Đối với ta mà nói, giết ngươi chẳng khác nào giết một con kiến!”

“ Hừ! Vậy xem ngươi có bản lĩnh đó không đã. Vô Hình Đoạt Mênh!”

Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng, không có một chút giấu hiệu bổng nhiên hướng về
phía nóc một tòa nhà hai tầng không xa, chém tới. Một kiếm Vô Hình Đoạt Mệnh
xuất ra tựa như chém vào không khí, không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hành động này của Ngọc Phong trong mắt tên Khí Tông thần bí đúng là hết sức
ngớ ngẩn. Hắn cười sằng sặc nói lớn

“ Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một bình hoa di động, haha!”

Bản thân hắn còn tưởng một Tam tinh Khí Hồn như Ngọc Phong, hơn nữa lại là một
tiểu nữ nhân, muốn khống chế cả một dong binh đoàn hơn 3000 người thì chắc
chắn cũng phải có thủ đoạn kỳ dị nào đó. Nhưng hắn không ngờ đây lại chỉ là
một đứa con gái ngu ngốc vô năng, chiến đấu còn chưa bắt đầu đã sợ hãi chém
loạn.

Xem ra ngôi vị đoàn trưởng này chính là dùng nữa thân dưới đổi lấy a! Hắn nghĩ
đến đây, càng nghĩ càng thấy có lý.

Dù sao cô gái trước mắt này đúng là quá cực phẩm mà, muốn ngực có ngực muốn
mông có mông, hơn nữa lại sở hữu một khuôn mặt thiện lương nhu mì, loại đàn
ông nào nhìn thấy mà không muốn leo lên.

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn cười được nữa, chỉ thấy khoản không trước mắt
tên Khí Tông thần bí bổng giao động một cái, ngay sau đó một cảm giác nguy
hiểm ập lên đầu hắn không chút báo trước.

Roẹt một tiếng thanh thoát! Tên Khí Tông ngay lập tức hứng trọn một chiêu Vô
Hình Đoạt Mệnh của Ngọc Phong. Mặc dù đến lúc cuối cùng hắn cũng đã phản ứng
rất nhanh nhưng vẫn không đủ thời gian để né tránh.

Chỉ thấy trên ngực hắn xuất hiện một vết chém ghê rợn kéo dài từ trên xuống
dưới, máu tươi từ vết thương nhanh chóng chảy ra như suối, nhiễm đỏ cả cơ thể,
bộ dạng chật vật vô cùng.

Tên Khí Tông thần bí bổng nhiên không biết vì sao ăn phải một đao cực kì kinh
ngạc, hắn một tay bịn lấy vết thương, tay còn lại nhanh chóng lấy ra một khỏa
đan dược cho vào miệng, ánh mắt sắc lạnh như đao quét tới Ngọc Phong.

Hắn không ngờ chỉ là một Tam tinh Khí Hồn nhỏ bé lại có thủ đoạn công kích
kinh khủng như vậy.

Nếu không phải vừa nãy hắn kịp thời lách đầu qua một bên, có thể bây giờ chỉ
còn là một cái xác không hồn a. Nhưng mà một vết thương này còn không đủ làm
hắn e sợ Ngọc Phong, càng nhiều hơn trong hắn là sự tức giận, nếu vừa rối hắn
không phân tâm, không khinh thường Ngọc Phong thì hắn còn lâu mới bị thụ
thương như thế này.

Đây không phải là hắn xem thường Ngọc Phong như trước, thật ra sau một kiếm
hắn đã không còn coi nhẹ Ngọc Phong nữa nhưng bên cạnh đó hắn vẫn rất tự tin
về khả năng của mình, hắn vẫn chắc chắn trong vòng trăm chiêu, không hai mươi
chiêu liền có thể lấy mạng Ngọc Phong.

Hơn nữa một kiếm vừa rồi uy lực rất lớn, mà tu vi Ngọc Phong chỉ mới Tam tinh
Khí Hồn, linh khí tích trữ đã bao nhiêu, qua một kiếm vừa rồi thì còn lại bao
nhiêu chứ. Hắn không tin Ngọc Phong có thể xuất ra thêm một kiếm thứ hai như
vậy.

Sau khi nuốt xuống đan dược, vết thương trên người tên Khí Tông thần bí đã lập
tức cầm máu, xem ra một kiếm kia cũng không ản hưởng quá lớn đến chiến lực của
hắn.

Cảm nhận được thương thế đã ổn định đôi phần, hắn liền nhảy xuống khỏi tòa
nhà.

Lúc này Ngọc Phong mới nhìn rõ dung mạo của tên Khí Tông thần bí này, toàn
thân hắn từ trên xuống dưới đều bao bọc trong một lớp áo màu đen, trên mặt
mang theo chiếc mặt nạ vô diện màu trắng, bên trên mặt nạ có hình một ngôi sao
bảy cánh màu đen hướng lên trời.

Bộ dạng rất đơn giản lại mang cho người khác cảm giác thâm sâu khó lường.

Hắn từng bước tiến gần đến vị trí của Ngọc Phong, tiếng nói mang theo sự tức
giận nồng đậm.

“ Tiểu nữ nhân, tốt lắm, không ngờ ta đã quá xem thường người rồi. Nhưng mà sẽ
không có lần sau nữa đâu. Chịu chết đi, Liên Hoàn Phong Luân!”

Nói rồi hắn vươn một cánh tay về phía Ngọc Phong quát lớn. Ngay sau đó từ
trong không khí, từng thuật ấn nhanh chóng xuất hiện rồi liên kết lại thành
một Pháp Ấn lam sắc trên bàn tay tên Khí Tông ẩn mặt.

Pháp Ấn vừa hình thành, lập tức từ bên trong nó phóng ra hoàng loạt lưới cưa
gió hình tròn lao vun vút trong không khí, vang lên những tiếng rít bén nhọn
phóng thẳng về phía Ngọc Phong.

Tên Khí Tông thần bí vừa thi triển ra Pháp Ấn, Ngọc Phong ngay lập tức nhận
ra, nhưng mà hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều liền rút ra song kiếm,
từng cái từng cái hất văng những lưỡi cưa gió kia đi.

Những lưới cưa này, ngoài tốc độ nhanh và sự sắc bén ra thì không có bất kỳ uy
hiếp gì quá lớn, Ngọc Phong chỉ cần cẩn thận liền ngăn chặn dễ dàng. Đồng thời
Ngọc Phong cũng không chậm trễ tăng nhanh tốc độ lao lên tiếp cận tên Khí Tông
ẩn mặt.

Ở phía đối diện, tên Khí Tông ẩn mặt thấy Ngọc Phong có thể dễ dàng ngăn chặn
chiêu thức của mình cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng mà không sao, hắn cũng
không nghĩ chỉ với một chiêu đơn giản như vừa rồi liền có thể giải quyết Ngọc
Phong được.

Đợi cho đến khi Ngọc Phong còn cách hắn mười mét, tên Khí Tông ẩn mặt liền
cười lạnh một tiếng, miệng nhẩm nhẩm đọc chú ngữ khó hiểu sau đó quát lớn “
Thiên Giáng Đại Phong Đao”

Ngay lập tức khu vực mặt đất dưới chân Ngọc Phong liền sáng lên đồ hình Pháp
Ấn, sau đó từ trên không trung mịt mờ, từng tiếng xé gió rít gào bén nhọn vang
lên.

Roẹt, roẹt, roẹt. Hàng chục phong đao to lớn dài hơn ba mét liên tục từ trên
trời giáng xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt.

Chẳng mấy chốc, chúng liền cắt gọt mặt đất thành hàng trăm khối đá, to nhỏ
khác nhau, hơn nữa mỗi khối đã bề mặt đều bóng loáng như gương, lán mịn vô
cùng, kèm theo đó là bụi mù bốc lên nghi ngút, bao phủ cả một phần nhỏ quảng
trường.

Từ đó có thể thấy uy lực một chiêu này lớn như thế nào.

Tên Khí Tông thần bí nhìn cảnh tượng do bản thân tạo ra, vô cùng hài lòng gật
đầu, hắn nắm chắc một chiêu Thiên Giáng Đại Phong Đao vừa rồi trăm phần trăm
đã kết liễu Ngọc Phong.

Cho dù là Khí Tông Nhất Tinh hay Nhị Tinh nếu hứng trọn chiêu này cho dù không
chết cũng phải ngoắc ngoải thoi thóp, huống chi Ngọc Phong chỉ mới là Tam tinh
Khí Hồn, không chết mới là lạ.

Bất quá còn chưa để hắn kịp vui mừng, từ trong màng khói bụi, một bóng dáng
thướt tha lao vút ra, hai thánh kiếm một xanh lam một đen trắng không chút
nương từ hướng đầu hắn chém tới.

Bên trên lưỡi kiếm còn ẩn hiện từng tia kiếm khí sắc lạnh, rung động với tầng
xuất cực cao. Ăn một kiếm này, không chết cũng phải mất một phần thân thể.

Tuy một chiêu vừa rồi của tên Khí Tông ẩn mặt đúng là rất cường đại, bất quá
nhiêu đó còn chưa ảnh hưởng đến Ngọc Phong được, tại ngay thời khác phong đao
kéo đến hắn liền phóng xuất đại lượng kiếm khí hoàn hảo bao bọc cơ thể vào bên
trong, cho dù một chút tổn thương cũng không hề chịu phải.

Mặc dù kiếm khí nếu đem ra so sánh với Đại Phong Đao vẫn kém hơn một bậc nhưng
với số lượng cực nhiều, vẫn có thể cầm cự được một hai. Cho đến lúc thanh Đại
Phong Đao cuối cùng chém xuống cũng chỉ có thể cắt vào đến gần lớp áo Ngọc
Phong cỡ 5cm mà thôi, không thể tiến thêm được nữa.

Tiếp theo đó Ngọc Phong liền ẩn mình trong màng khói bụi, không một tiếng động
từng bước tiếp cận tên Khí Tông thần bí, đến khi khoản cách hai bên chỉ còn
lại vài mét, Ngọc Phong mới dồn sức vào chân, đạp mạnh mặt đất lao thẳng đến,
tốc độ gần như đạt đến cực hạn của bản thân. Hắn tin với tốc độ này, tên Khí
Tông ẩn mặt sẽ không có cách nào kéo giãn khoản cách với hắn được nữa.

Đúng như Ngọc Phong nghĩ, tên Khí Tông thần bí ngay khi thấy Ngọc Phong lao
đến liền giật mình ngạc nhiên trong phút chốc sau đó tức tối chửi thề một
tiếng “ mẹ kiếp!”, sau đó hai tay nhanh chóng ngưng tụ thành hai thanh đao gió
thon dài, bất đắc dĩ ngạnh kháng với Ngọc Phong.

Mặc dù không biết vì sao Ngọc Phong có thể trốn thoát khoải một chiêu Thiên
Giáng Đại Phong Đao, nhưng đó cũng chỉ là may mắn nhất thời mà thôi. Hắn cười
lạnh nói, sát khí mãnh liệt bốc lên.

“ Ngươi nghĩ áp sát được ta liền chiếm được lợi thế sao? Khặc khặc, để ta nói
cho tiểu nữ ngươi biết, biệt danh của ta là Qủy Phong Đao, số người ta đã giết
bằng hai thanh đường đao này còn nhiều hơn những Pháp Ấn kia cộng lại”

Hừ! Muốn cận thân chiến đấu với hắn, đúng là tìm chết. Tuy hắn là một Pháp Sư
nhưng trước khi trở thành một Pháp Sư hắn còn là một đao thủ.

Hơn thế nữa không phải bởi vì trở thành Pháp Sư mà hắn bỏ bê đao pháp mà hoàn
toàn ngược lại, hắn đã dung nhập thành công áo nghĩa thiên địa vào bên trong
đao thuật, đưa nó lên một tầm cao mới.

Nếu hỏi hắn thích cái gì nhất chắc chắn hắn sẽ nói là chém lộn.

.................................~.~................................


Bất Tử Nhãn - Chương #157