Kẻ Thù Ẩn Mặt


Người đăng: QuytSweet

Vào trong nhà, Ngọc Phong thoải mái dựa người trên sô pha, đợi Trần Nhân ngồi
xuống đối diện rồi nói

“ Ba tháng nay tình hình phát triển Hắc Lang dong binh đoàn thế nào?”

Trần Nhân nhanh tay rót cho mỗi người một tách trà, cười vui vẻ

“ Thiếu gia không cần lo, tiến độ phát triển vẫn đúng như kế hoạch của ngài.
Với lại bởi vì có sự giúp sức của Ngưu Mông và Viên Thạch, tốc độ bành trướng
của chúng ta đã có chút nhanh hơn dự định rồi”.

Ngọc Phong nghe thế hơi gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhàn nhạt nói

“ Thế ngươi có thấy hai tên Ngưu Mông và Viên Thạch có biểu hiện gì khác
thường không, đặc biệt là Viên Thạch. Lúc trước chính ta đã ép hắn nuốt độc
đan, hắn có tỏ vẻ bất mãn gì không?”

Trần Nhân thành thật lắc đầu

“ Cái này thì không, sau khi đem Ngưu gia và Viên gia sát nhập vào Hắc Lang
dong binh đoàn, hai vị gia chủ kia làm việc đúng là rất nghiêm túc, không có
biểu hiện gì quá đáng cả”.

Nói đến đây, Trần Nhân nhíu mày nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp

“ Bất quá, hơn một tháng trở lại đây, hai vị gia chủ hay đến tìm ta hỏi về
tung tính của thiếu gia ngài!”

Ngọc Phong nghe thế cũng hơi động dung

“ Hỏi ta? Bọn chúng tìm ta làm gì?”

Trần Nhân gãi gãi đầu, nói

“ Cái này thuộc hạ cũng có hỏi rồi nhưng cả hai chỉ đáp lấy lệ cho qua. Nhưng
mà thuộc hạ có thể nhận thấy tâm tình của cả hai hình như có chút nôn nóng,
bất an a”.

Ngọc Phong đưa mắt liếc về chén trà, môi hơi mỉm, nói. Âm thanh phát ra có
chút lành lạnh

“ Thế người có điều tra qua chưa?”

Trần Nhân nghe liền Ngọc Phong đã có chút không vừa lòng rồi, hắn gật đầu chắc
chắn nói

“ Thuộc hạ đương nhiên điều tra rồi, trong vòng một tháng này cả hai người hay
hội hợp với nhau tại Mân Côi Đại Hồng Lâu. Cứ mỗi lần tiến vào rồi đi ra, vẻ
mặt của cả hai người đều cực kỳ không tốt, hình như còn ẩn ẩn có vẻ lo lắng
nồng đậm.

Thiếp theo đó, thuộc hạ cũng đã cho người vào trong Mân Côi Đại Hồng lâu điều
tra thử xem nhưng vẫn chưa tìm ra điểm khả nghi nào”.

Nghe đến đây, vẻ mặt Ngọc Phong dần dần lạnh lại, bình thản nói

“ Ngoài chuyện này ra, trong khu vực xung quanh thành Vụ Đô, ngươi có cảm thấy
chuyện gì lạ không? Hoặc là một số thế lực mới nổi lên!”

Trần Nhân vừa nghe liền định nói là không có nhưng rồi hắn nghĩ kỹ lại một
chút, cuối cùng nói ra

“ Hiện tượng lạ thì không có, những thế lực mới nổi lên tính ra cũng có khoản
mười mấy cái. Tuy nhiên đa phần trong số đã đều là những dong binh đoàn nho
nhỏ không đáng kể tới.

Duy chỉ có một gia tộc từ miền nam chuyển đến thành Vũ Lôi gọi là Vũ gia là có
chút đặc biệt, nhưng sau khi cho người điều tra thì cũng bình thường. Thực lực
tổng hợp của Vũ gia còn kém hơn cả Mông gia và Viên gia một bậc, không có khả
năng uy hiếp gì lớn.

Nhưng mà hai ngày trước, thuộc hạ có nhận được một tin tình báo từ Hồi Âm
thành ở phía nam, Hải Âu dong binh đoàn xếp thứ hai tại đó trong một đêm đã bị
diệt sạch, xóa xổ hoàn toàn.”

Ngọc Phong ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên “ một đêm bốc hơi à? Có phải mấy
dong binh đoàn thanh toán nhau không?”

Trần Nhân nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu

“ Việc này thuộc hạ đã cho người điều tra rồi, không phải thanh toán lẫn nhau,
mà trong đêm đó cũng không có trận đánh lớn nào xảy ra ở thành Hồi Âm cả. Hải
Âu dong binh đoàn chính là một đên tới sáng bị giết sạch trong sự im lặng.
Nhưng dù sao chúng ta vẫn chưa có phân bộ đóng tại Hồi Âm thành nên sự việc
này đối với chúng ta ảnh hưởng hầu như là không có”.

Ngọc Phong lại hỏi

“ Tử trạng bọn chúng như thế nào?”

“ Theo thông tin nhận được thì đều bị một vết thương chí mạng ngay cổ, từ trên
xuống dưới hai trăm mạng người đều một chiêu kết liễu. Theo phỏng đoán ban đầu
có thể là do cùng một người gây ra.

Hơn nữa, Hải Âu dong binh đoàn này thường ngày hay ỷ thế hiếp người, gây thù
trúc oán rất nhiều. Có thể lần này chính là cừu gia quay lại trả thù chăng?”

Ngọc Phong lâm vào trầm tư, ngón thay thon dài gõ gõ lên mặt bàn phát ra âm
thanh lách cách vui tai. Hắn suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cất lời

“ Nếu là cừu gia trả thù thì không nói làm gì nhưng nếu không phải thì lại
khác, việc này không thể qua loa được, ngươi đi gọi Mông Ngưu mà Viên Thạch
đến đây”.

Một lúc sau, Mông Ngưu cùng Viên Thạch trước sau cùng tiến vào căn phòng, vẻ
mặt ai nấy đều trịnh trọng ngồi đối diện với Ngọc Phong.

Trên đường đi, cả hai đều đã nghe Trần Nhân giải thích về chuyện dung mạo của
Ngọc Phong hiện giờ cho nên khi bước vào cũng chỉ hơi ngạc nhiên đôi chút rồi
bình thường trở lại.

Dù là như vậy, khi ngồi đối diện Ngọc Phong, nhìn vào khuông mặt tuyệt mĩ đó,
cả hai đều không nhịn được mà kinh diễm không thôi.

Sau khi cả hai đã an vị tử tế, Ngọc Phong mới thoải mái dựa lưng vào sô pha,
lạnh nhạt nói

“ Trần Nhân có nói mấy hôm nay hai vị thường đến tìm ta, có phải có chuyện gì
cần nói hay không?”

Ngưu Mông và Viên Thạch đương nhiên nghe ra hơi lạnh trong lời nói của Ngọc
Phong tâm trạng không chịu được mà thoáng run rẫy trong lòng.

Viên Thạch cánh tay hơi run, cầm lấy tách trà uống một ngụm áp chế sự xao động
trong lòng, nuốt một ngụm nước miếng, khô khốc nói

“ Chuyện là... chuyện là....!”

Ngưu Mông tuy trong lòng còn rung sợ nhưng thấy Viên Thạch nói mãi mà không
nên lời liền thở dài cất lời, nói. Âm thanh vô cùng hùng hậu

“ Chuyện là thế này, vào một tháng trước, có một vị cường giả bí ẩn gửi thư
muốn gặp mặt chúng tôi tại Mân Côi Đại Hồng Lâu. Sau khi gặp mặt hắn liền đề
nghị ta với Viên Thạch hợp sức với hắn nội ứng ngoại hợp chiếm lại toàn bộ Vụ
Đô thành từ tay Hắc Lang dong binh đoàn”.

“ Thế ngươi có đồng ý không?” Trần Nhân bên cạnh, trừng mắt nói, âm thanh kéo
cao

Hắn đúng là vừa giận vừa sợ. Nếu những lời Ngưu Mông nói là thật thì thật quá
đáng sợ. Nên biết khi ấy đoàn trưởng hoàn toàn không có mặt tại đây, bọn chúng
mà làm thật thì xem như Hắc Lang dong binh đoàn xong cmnr.

Trái ngược với Trần Nhân, Ngọc Phong đến lúc này vẫn giữ vẻ bình tĩnh như
thường, nói ra.

“ Tiếp tục đi!”

Tuy chỉ một câu nói bình thường, thậm chí còn không ẩn chứa hơi lạnh bên
trong, chỉ là một câu nói đạm mạc không cảm xúc nhưng rơi vào tai hai người
Ngưu Mông tựa như một quả tạ trăm tấn tông thẳng vào trái tim, áp lực mà nó
tạo ra nặng như núi.

Ngưu Mông đến lúc này đã có chút khó thở rồi, hắn càng nhìn càng cảm thấy vị
trước mặt so với ba tháng trước còn đáng sợ hơn chục lần a. Chỉ cái thần thái
thôi cũng dọa khiếp người.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng khô khan, cắn răng nói ra

“ Thật ra mới bắt đầu, chúng tôi nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp từ chối.
Khi đó tên kia nghe vậy cũng chỉ lắc đầu một cái rồi rời đi.

Chúng tôi lúc đó còn tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng mà chính tối hôm đó, hắn
đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện trong phòng từng người một, bắt đầu dùng
vũ lực đe dọa.

Chúng tôi khi đó đương nhiên cũng làm ra chút ít phản khán nhưng không có bất
kỳ tác dụng nào.

Tên đó tu vi thế mà lại là một cường giả Khí Tông, tuy thuộc hạ không biết ró
chính xác tu vi của hắn là mấy tinh nhưng có thể nói nhất định là cao hơn Nhất
tinh khí tông một bậc. Cho dù là lão già Long Giang ngày xưa cũng không có khí
tức cường đại như hắn.

Hắn nói hắn cho cả hai người một tháng thời gian để suy nghĩ, nếu không chấp
nhận sẽ huyết tẩy cả gia tộc a!”

Viên Thạch lúc này cũng thêm vào một câu

“ Mong đoàn trưởng thông cảm, chuyện này quan hệ quá lớn với gia tộc, chúng ta
không thể phát tán ra ngoài được, chỉ mong gặp ngài rồi nói ra nhưng mà đến
tìm mấy lần đều không được!”

Ngưu Mông nghe thế lập tức gật đầu

“ Hơn nữa hai hôm trước hắn lại lần nữa đến gặp chúng tôi, hắn nói chính hắn
đã giết sạch Hải Âu dong binh đoàn ở thành Hồi Âm. Nếu chúng tôi mà không đồng
ý, nạn nhân tiếp theo sẽ là gia tộc của chúng tôi!”

Ngọc Phong nhướng mi mắt, sát khí bắt đầu bốc lên, lạnh tanh nói

“ Vậy nên cả hai ngươi đều đã đồng ý, chuẩn bị hành động?”

Ngay lập tức cả Ngưu Mông cùng Viên Thạch đồng thời đứng thẳng dậy rồi khom
người xuống, mồi hôi lâm tấm trên tráng như hạt đậu hô to

“ Thuộc hạ biết tột, xin đoàn trưởng lượng thứ! Chúng ta chỉ làm bấc đắc dĩ
mới làm như vậy!”

“ Mong đoàn trưởng ra tay giúp hai gia tộc chúng ta!”

Ngọc Phong nhìn hai người Ngưu Mông cuối đầu cầu xin, vẻ mặt không nhút biến
đổi, ánh mắt sắc lạnh như đao găm thẳng vào lòng đối phương, hắn muốn nhìn
thấy bên trong lời nói này có mấy phần sự thật.

“ Ngước mắt lên nhìn ta” Ngọc Phong lãnh đạm nói, âm thanh không thể nhìn ra
được là buồn hay vui.

Không nghe ra được thái độ của Ngọc Phong như thế nào qua lời nói, là đồng
tình hay tức giận, cả hai người càng cảm thấy khó thở hơn. Đối mặt với Ngọc
Phong, cả hai người bọn họ thật sự là bị áp chế tuyệt đối.

Đến khi cả hai người ngước mắt lên, đón chờ họ chính là đôi mắt không có đồng
tử màu hồng phấn đầy ma mị. Chỉ trong khoản khắc, khuông mặt hai người liền đơ
ra không chút cảm xúc, tâm trí của họ như bị giâm cầm trong địa ngục vĩnh cửu
không có lối thoát.

Ngọc Phong ngồi đối diện kích hoạt Mộng Thần Nhãn, khóe miệng hơi nhết lên,
nhàn nhạt cất lời

“ Kể toàn bộ sự việc lại cho ta nghe, toàn bộ sự thật!”

Sau đó, Mông Ngưu cùng Viên Thạch tựa như một cái xác không hồn, y như một con
rối bị Ngọc Phong điều khiển, nói hết tất cả sự việc từ đầu đến cuối một lần
nữa, kể cả kế hoạch nội ứng ra sao đều kể sạch sành sanh không chút giấu diếm.

Ngọc Phong cứ thế vừa nhâm nhi ly trà vừa lắng nghe không sót một chữ, bộ dáng
thoải mái mà hưởng thụ.

Ngồi bên cạnh, Trần Nhân trông thấy hai người Mông Ngưu tựa như xác sống, từng
câu từng chữ kể hết từ đầu đến cuối mà lạnh sống lưng. Hắn đã hoàn toàn khiếp
sợ trước thủ đoạn nghịch thiên này của Ngọc Phong.

Nhất là đôi mắt màu hồng phấn ma mị kia, hắn mới chỉ vô tình nhìn lướt qua
thôi liền cảm thấy linh hồn như bị hút ra khỏi cơ thể, khó chịu vô cùng.

Đây là hắn biết Ngọc Phong còn chưa cố ý nhắm vào hắn, nếu mà Ngọc Phong cố ý
làm thật không biết hậu quả sẽ kinh khủng như thế nào. Chỉ nghĩ thôi mà đã sợ
thun chim.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Phong mới thỏa mãn thu Mộng Thần Nhãn lại,
giải thoát cả hai người Mông Ngưu. Lần này hắn chỉ muốn cạy miệng hai người
lấy ra sự thật nên cũng không mạnh tay lắm.

Bất quá Mông Ngưu và Viên Thạch đâu có nghĩ như vậy, ngay lúc Ngọc Phong thu
Mộng Thần Nhãn, cả hai người liền thét thảm một tiếng thê lương ngã quỵ xuống
đất, mồ hôi túa ra như mưa ướt hết cả áo quần.

Toàn thân bọ hắn co giật liên hồi như người bị động kinh, bộ dạng đau đớn đến
tê tâm liệt phế chết đi sống lại. Nổi đau này so với chẻ đôi đầu lấy não ra
còn muốn đau hơn cả trăm lần a.

Bộ dạng hai người lúc này phải nói là vô cùng kinh cm khủng, đến nổi Trần Nhân
một thân huyết công chuyên đi hút máu người khác cũng cảm thấy rùng mình ghê
sợ “ phải đau đớn đến thế nào mới có bộ dạng kinh khủng khiếp như thế này
chứ?”

Ngược lại, Ngọc Phong trông hai người Mông Ngưu co giật cũng không mấy ngạc
nhiên, Mộng Thần Nhãn chính là tác động trực tiếp lên tâm trí và linh hồn, nếu
hai tên này không biểu hiện như thế mới là lạ.

Bất quá Ngọc Phong thông qua đây cũng muốn hai người chịu đau đớn ‘chút ít’ mà
thôi, dù sao cũng không để lại di chứng gì quá lớn.

Hắn muốn để cho cả hai biết dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không được, không
bao giờ được khiêu khích quyền uy của hắn! Cho dù là một ý nghĩ cũng không
được!

Ngọc Phong chờ cho cơn co dật gần đi qua, mới mở miệng cười nói

“ Đây chỉ là chút ít trừng phạt nho nhỏ mà thôi, nhưng chắc chắn sẽ không có
lần sau nữa đâu!”

Viên Thạch cố gắng nhịn đau ngước đầu lên, hắn thấy nụ cười lạnh băng của Ngọc
Phong, lại nhớ lại cảm giác đau đớn kinh khủng vừa rồi, sắc mặt trắng bệch như
tờ giấy, đôi môi rung rung nói

“ Vâng... vâng... thưa đoàn trưởng, sẽ... sẽ không.... không có lần sau!”

Ngông Ngưu bên cạnh cũng cố gắng ngưỡng đầu nói theo nhưng mà tâm trí hắn lúc
này vẫn vô cùng đau đớn, thốt không ra lời. Cuối cùng cũng chỉ ú ớ được vài
tiếng.

“ Nhưng mà các ngươi không cần lo, lúc đầu ta đã nói Mông gia và Viên gia sau
khi gia nhập sẽ là một phần tử không thể tách rời của Hác Lang dong binh đoàn,
cho nên việc của các ngươi cũng là việc của ta.

Để ta xem thử thằng ngu nào lại muốn xuống tay với người của ta, trên địa bàn
của ta!”

Ngọc Phong ngồi trên xô pha, đôi mắt hiếp lại tạo thành một đường cong nguy
hiểm, từng lời từng lời hắn nói ra tuy rằng bình thản nhưng lại mang trong đó
sát ý lăng thiên, lạnh lẽo mà bá đạo.

...........................~.~.............................


Bất Tử Nhãn - Chương #156