Người đăng: QuytSweet
Ngọc Phong cùng Châu Vinh, Châu Dũng trò chuyện cũng không lâu, chỉ khoảng
mười mấy phút. Tuy nhiên nhiêu đó cũng đủ để hắn tra rõ tường tận sự kiện Bát
Quốc Đấu Trường là cái gì.
Bát Quốc Đấu Trường vì lý do mỗi ba mươi năm mới tổ chức một lần nên không
phải ai cũng hiểu rõ sự kiện trọng đại này. Chắc cũng chỉ có những đại gia tộc
tích lũy lâu đời mới nắm rõ được cuộc chiến này.
Bát Quốc Đấu Trường, đúng như tên gọi là trận chiến xếp hạng thực lực của Bát
Đại đế quốc hiện tại, ngoài ra các quốc gia nhỏ hơn có sức mạnh tiệm cận với
Bát Đại đế quốc cũng được quyền tham gia, trong đó có cả Đại Việt quốc.
Nói ra Đại Việt quốc cũng không phải là một nước lớn, tiềm lực cũng không tính
là quá mạnh nhưng bởi vì có gã khổng lồ Bạch Vân Tông chống lưng đằng sau mới
đủ điều kiện tham gia Bát Quốc Đấu Trường.
Cuộc chiến này đối với các quốc gia là vô cùng quan trọng, bởi không chỉ phân
cấp xếp hạng, nó còn quyết định tài nguyên dành cho mỗi quốc gia là nhiều hay
ít, do đó ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển hoặc suy vong của quốc gia đó.
Luật lệ này được đặc ra cũng là vì ngăn chặn các cuộc chiến tranh giành tài
nguyên giữa các nước. Bởi vì toàn bộ Bát Quốc Cương Vực đã từng trải qua một
lần thế chiến vô cùng thảm khốc hơn nghìn năm về trước, nó mang đến vô hạn đau
thương, cho nên không có bất kỳ quốc gia nào kể cả Bát Đại đế quốc muốn quay
lại thảm cảnh lúc đó.
Ngoài ra Bát Quốc Đấu Trường còn có một điều kiện tiên quyết nữa là, những
nhân tuyển tham gia sự kiện này bắt buộc phải dưới 25 tuổi.
Nghe ra có chút quái khi đặt sự phát triển của quốc gia lên vai những người
trẻ tuổi nhưng nếu đem ra đối chiếu với tiêu chí của cuộc chiến cũng không hề
sai. Dù sao cuộc chiến này là để so sánh tiềm lực của mỗi quốc gia là chủ yếu.
Mà tiềm lực ở đây chính là chỉ thế hệ trẻ, những người nắm giữ quyền lực và
vận mệnh tương lai của mỗi quốc gia.
Nếu như không có luật lệ này, mấy cường giả tai to mặt lớn mà bước ra sân
chiến đấu, trước sau gì đại chiến thế giới trước sau gì cũng sẽ lần nữa bùng
nổ! Đây là điều chắc chắn.
Sau khi hiểu rõ mọi thông tin về Bát Quốc Đấu Trường, Ngọc Phong liền ra hiệu
trục khách.
“ Cảm tạ hai vị công tử đã giải đáp thắc mắc của ta, hiện giờ cũng đến lúc mời
hai vị đi cho.”
Đương nhiên nói chuyện với người đẹp còn chưa lâu, vẫn chưa chấm mút được gì
nên Châu Vinh cùng Châu Dũng làm sao có ý định rời đi được. Châu Vinh vẻ mặt
khó hiểu, từ đầu đến giờ hai bên vẫn cười nói ngon lành sao tự nhiên không
biết vì sao nàng lại trở lặt, hắn cười xòa nói
“ Không ngại, không ngại! Đây chỉ là chuyện nhỏ, cũng không có gì. Bất quá hai
huynh đệ chúng ta với Ngọc Hân tiểu thư cũng xem như là nói chuyện hợp ý, nên
hay là?”
Không có ‘hay là’ gì nữa, đã đạt được mục đích, Ngọc Phong đương nhiên không
có lý do gì để nể mặt hai tên trước mắt cả. Hắn tiện tay sách áo hai người ném
ra khỏi cửa sổ một cách nhẹ nhàn trước ánh mắt không thể tin nối của thực
khách trong nhà hàng.
Cả hai huynh đệ Châu Vinh, Châu Dung đến lúc bị ném ra vẫn ngòn ngu ngơ chưa
hiểu điều gì, cuối cùng hai tấm thân va đập mặt đất phát ra âm thanh ‘Bịch,
Bịch’ mới hoàn hồn tỉnh dậy. Còn chưa để hai người kịp tức giận, cơn đau thấu
xương liền ập đến khiến cả hai kêu la thảm thiết.
Bình thường nếu bọ họ nhảy từ lầu ba xuống chắc chắn sẽ không có chuyện gì,
nhưng tình huống vừa rồi quá bất ngờ, cả hai còn chưa vận linh khí đã bị Ngọc
Phong không chút thương tiếc ném ra ngoài. Hơn thế nữa khí lực của Ngọc Phong
đâu phải bình thường, mà vừa rồi hắn cũng không có nương tay nên làm cả hai
thụ thương cũng không hề nhẹ.
Kiểu này ít nhất phải nằm trên giường một tuần liền mới có khẩ năng bình phục.
Tất cả mọi người có mặt bên trong nhà hàng ngay thời khác Ngọc Phong ra tay
gần như là đứng hình, kể cả ông chủ, sau đó tất cả đều không hẹn hít một hơi
khí lạnh.
Nên biết đây là Định Phong thành nha, hơn nữa còn là địa bàn của Châu gia, thế
mà dám ra tay ném hai thiếu gia của Châu gia ra khỏi cửa sổ, muốn tìm chết
cũng không cần điên đến vậy chứ?
Những thực khách này tuy là ngạc nhiên nhưng cũng không dám nán lại xem trò
vui tiếp theo.
Bọn họ biết chẳng mấy chốc người của Châu gia sẽ ập đến bao vây nơi này lại,
cho nên không có ai muốn bị vạ lây, cho dù có ngứa miệng muốn tám đi chăng nữa
cũng phải ra khỏi cái nhà hàng này rồi muốn nói gì nói.
Thế là chỉ trong mười giây, cả nhà hàng vắng sạch bóng người ngoại trừ nhân
viên nhà hàng và bốn người Ngọc Phong.
Trái ngược với dáng vẻ kinh sợ của tất cả mọi người, Ngọc Phong sau khi giải
quyết hai cục nợ gai mắt, vẻ mặt vẫn tĩnh bơ ngôi xuống như không có việc gì
Tiểu Tinh im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng cất lời, nàng cười cười nói
“ Không ngờ ngươi còn chưa gia nhập Bạch Vân Tông đã có chuyện thú vị chờ đón
phía trước nha”.
Ngọc Phong cười nhạt một cái, nói
“ Đúng là ta có hứng thú với sự kiện Bát Quốc Đấu Trường thật nhưng hiện tại
để tâm đến nó thì còn quá sớm. Chuyện cần lầm bây giờ là tiến vào Bạch Vân
Tông tranh thủ tài nguyên trước cái đã, nghe nói đâu bên trong đó có nhiều Tụ
Linh trận cường đại, luyện một được hai nha”.
Tiểu Tinh Tinh nghe thế cũng gật đầu đồng ý cất lời
“ Cái đồ vật tụ linh trận này đúng là rất tốt, chỉ tiếc là ngươi làm sao cũng
không chế tạo thành công được! Mà thôi kệ, dù gì sau khi ngươi tiến vào Bạch
Vân Tông cũng sẽ tiếp xúc với nó mà thôi”.
Nói đến đây dường như nhớ đến điều gì đó, tiểu hồ ly đột nhiên hét lớn “ á
chết rồi!”
Ngọc Phong bị tiếng hét đột ngột của Tinh Tinh làm cho giật cả mình
“ Tiểu Tinh, chuyện gì thế?”
“ Này tiểu Phong, cái lá thư tiến cử dì Tuyết Anh đưa cho ngươi đó, ngươi mau
lấy ra xem lại thử đi” tiểu Tinh giọng có chút gấp nói
Ngọc Phong càng khó hiểu hơn “ thì thư tiến cử thôi mà, ta và ngươi cũng đọc
rồi, xem lại chi nữa”
Tinh Tinh hận không thể cốc lên đầu Ngọc Phong một cái, tức giận trừng mắt nói
“ Thì chuyện ngươi tiến vào Bạch Vân Tông chứ gì nữa, ngươi lấy cái lá thư đó
xem lại xem trong đó có nhắc đến giới tính của người hay không. Nên biết hiện
nay ngươi là con gái, nếu trong thư lại ghi là nam nhân thì xem như xong rồi”
Ngọc Phong nghe thế liền “ OH!” một tiếng, không nhanh không chậm lấy lá thư
ra đọc từ trên xuống dưới một lượt.
Cuối cùng hắn đặt lá thư xuống, vẻ mặt thong dong như thường, gật đầu cái rụp
nói
“ Tiểu hồ ly ngươi nói đúng rồi đó, bên trong đó có nghi rõ giới tính của ta
là nam nhân. Xem ra lá thư này vô dụng rồi”.
Tiểu Tinh nhìn bộ dạng vẫn nhàn nhã như không có chuyện gì của Ngọc Phong,
ngạc nhiên hỏi
“ Này, cái thư tiến cử đó vô dụng rồi mà sao mặt ngươi vẫn bình tĩnh thế? Đừng
nói với ta ngươi bị sốc đấy nhé?”
Nói ra câu này, bản thân nàng cũng cảm thấy không thực tế. Nếu mà Ngọc Phong
dễ bị sốc như vậy thì đâu còn là tiểu quái vật nữa.
Đúng như nàng nghĩ, Ngọc Phong chẳng có vẻ gì bị sốc cả, hắn cười nhạt nói
“ Sốc cái gì mà sốc, chỉ là không được gia nhập trực tiếp thôi mà, có gì lớn
đâu. Hơn nữa bọn Châu Vinh cũng đã nói gần nữa năm nữa Bạch Vân Tông sẽ tiến
hành tuyển sinh, tới lúc đó ta đến đăng ký tham gia là được, tiểu Tinh ngươi
không có niềm tin về ta đến thế sao?”.
Qùy lão im lặng mút chai từ đầu đến giờ bất ngờ xem vô một câu
“ Cũng chỉ là một cái tông môn nho nhỏ mà thôi, đại tỷ làm gì mà quan trọng
hóa lên như vậy chứ”.
Lời của Qùy lão nói ra tuy rất bình lặng nhưng có thể dễ dàng nhận ra trong đó
có sự xem thường nồng đậm. Theo lão thấy Ngọc Phong bản thân chính là truyền
nhân duy nhất của ma thần Xích Qủy, cần gì phải cố gắng chui vô một cái tông
môn bé tẹo tèo teo làm cái gì?
Bất quá đáp lại lão chỉ là một tiếng hừ lạnh khinh bỉ của Tinh Tinh
“ Lão nhị, ngươi bớt nhìn đời bằng nữa con mắt đi. Cái Bát Quốc Cương Vực này
tuy chỉ là nơi khỉ ho cò gáy trong Thanh Vân đại lục nhưng cũng ẩn giấu bên
trong chút ý nội tình. Hơn nữa trong lịch sử hàng ngàn năm ở nơi đây, các đất
nước dựng nên rồi xụp đổ không biết biết bao nhiêu cho hết.
Nhưng một cái đất nước nho nhỏ như Đại Việt vẫn sừng sững không tan qua tiến
trình lịch sử dài dằng dặt, lão nhị ngươi biết vì sao không? Chính là vì có
Bạch Vân Tông cắm dùi ở cái mảnh đất này. Từ đó có thể thấy sự cường đại của
nó ở đây.
Thế cho nên mới nói, nếu tiểu Phong muốn nhanh chóng gia tăng tu vi thì gia
nhập Bạch Vân Tông chính là con đường gần nhất hiểu chưa?”
Qùy lão nghe Tinh Tinh lý sự có chút không phục muốn cải lại, nhưng đến khi
trông thấy lãnh ý trong mắt nàng liền cuối đầu câm như hến, tiếp tục chăm chú
uống rượu của mình, không dám hó hé nữa lời.
Bà cô của tôi ơi, cô nói cái gì là đúng cái đó còn không được sao?
Ngọc Phong trông bộ dạng khúm núm ủy khuất của Qùy lão liền buồn cười trong
lòng, bất quá hắn cũng không thể hiện điều đó ra mặt, dù sao cũng phải giữ cho
lão chút thể diện cuối cùng chứ.
Hắn kéo Tinh Tinh lại, ngăn nàng nổi đóa lên, cười nói
“ Được rồi, đừng ăn hiếp nhị ca nữa, dù sao nửa năm dư ra này cũng không phải
chuyện xấu. Tuy ta không thể dựa vào Tụ Linh Trận gia tăng tu vi nhanh chóng
nhưng cũng có thể dùng khoản thời gian này rèn luyện bản thân, khắc phục điểm
yếu của ta”.
“ Tiểu quái vật như ngươi mà còn điểu yếu à, sao ta không biết?” Tinh Tinh
nghe thế liền ngạc nhiên hỏi
Ngọc Phong gãi gãi mủi, giải thích
“ Cái này không phải ngươi không thấy mà là do ta giấu kỹ mà thôi. Hơn nữa qua
lần thanh gia bí cảnh này, nhất là khi đối chiến với sư phụ ta mới thất sự
hiểu rõ những điểm yếu này của mình”
“ Vậy ngươi nói thử xem điểm yếu của ngươi ở chỗ nào?” Tiểu Tinh đôi mắt hiện
rõ vẻ tò mò, hỏi
Ngọc Phong nghe thế cũng không có ý giấu diếm, thành thật nói
“ Điểm yếu của ta thì có ba chỗ:
Thứ nhất là ở phương diện thể chất, mặc dù ta luôn luôn tu luyện Long Lực Công
không ngưng nghỉ nhưng cái tăng lên nhiều nhất chỉ là về phương diện sức mạnh
còn về độ cường đại của thân thể lại gia tăng không đáng kể. Cũng chính vì thế
nên mỗi lần ta sử dụng Gia Trọng Cụ Thuật mà hơi mất kiểm soát một tý, xương
cánh tay sẽ lập tức nứt gãy thậm chí vỡ vụng.
Ngoài ra thể chất không đủ mạnh cũng tương đương phòng ngự yếu kém, hiện tại
ta chỉ có thủ đoạn bảo vệ cơ thể bằng kiếm khí mà thôi, nếu kẻ địch có khả
năng phá vỡ hoặc vô hiệu hóa kiếm khí của ta thì ta sẽ lập tức thụ thương
nghiêm trọng.
Thứ hai là về thân pháp, bình thường ngươi thấy tốc độ của ta nhanh nhưng tất
cả chỉ vì ta sử dụng sức bật cực mạnh của đôi chân mà thôi. Vì thế nên khi du
đấu với sư phụ, ta không đủ sự linh hoạt để đả thương được nàng, ngược lại còn
bị nắm bắt sơ hở này liên tục đánh trúng thân thể ta.
Thứ ba là về quyền cước, nếu hiện tại ta chiến đấu tay đôi với cao thủ cận
chiến mà không có vũ khí. Nói thật, ta không có cách địch lại bọn họ được. Dù
bản thân có man lực cực lớn nhưng đánh không trung cũng bằng không.
Vì thế cho nên trong thời gian nữa năm này ta có ba việc cấp thiết cần làm
gồm: cường hóa thể chất, tu luyện thân pháp và cuối cùng là luyện tập chiến
đấu bằng quyền cước”.
Tiểu Tinh nghe từ đầu đến cuối cũng gật đầu đồng ý, giọng nói mang theo ý tán
thưởng nồng đậm
“ Ngươi nói cũng có lý, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, hiểu rõ điểm
yếu của mình mới không sợ địch thủ nắm bắt, rất tốt! Thế ngươi định sẽ đến đâu
để rèn luyện? Lại tiếng vào U Minh sơm mạch sao?”
Ngọc Phong khẽ lắc đầu
“ Không, lần này ta sẽ băng qua Bạch Vân sơn mạch rèn luyện, nếu ta tính toán
không sai, lúc ta ra khỏi sơn mạch tiến vào Đế Đô thì cũng đến thời điểm Bạch
Vân Tông tuyển sinh”.
“ Vậy khi nào thì chúng ta lên đường?” Tiểu Tinh hỏi.
Qùy lão lúc này cũng ngước mắt lên nhìn Ngọc Phong chờ đợi quyết định của hắn.
Nhưng còn chưa đợi Ngọc Phong trả lời, âm thanh bên trên đường cái đã bắt đầu
rồi loạn, hổn loạn vô cùng.
Đến khi Ngọc Phong nghiên đầu nhìn xuống thì thấy từ phía xa xa, một hàng dài
vài chục người đang lũ lượt kéo đến đây, hắn không cần đoán cũng biết đó là
người của Châu gia được Châu Vinh cùng Châu Dũng kéo tới a.
Ngọc Phong nhìn một lúc rồi thụt đầu lại, cười nói
“ Thời gian vẫn còn nhiều nên không cần gấp, chúng ta về lại Vụ Đô thành cái
đã sau đó mới tiến vào Bạch Vân sơn mạch. Nhưng mà trước hết phải rời nơi này
đã, rắc rối đến rồi, đi thôi!”
Nói rồi, Ngọc Phong nhún người một cái phi thân qua tòa nhà đối diện, ba người
còn lại cũng lập tức đuổi theo. Trong khoản thời gian vài hơi thở, đã không
còn thấy bóng dáng bốn người đâu.
Đến lúc cả đám hộ vệ của Châu gia đuổi đến tầng ba đã không còn bóng dáng một
ai.
...............................~.~................................