Ba Anh Em


Người đăng: QuytSweet

Qùy lão và Hách Mi đang sảng khoái hít thở không khí trong lành tự nhiên bị
Ngọc Phong hét lên một tiếng làm giật mình, Qùy lão nhìn Ngọc Phong khó hiểu
hỏi

“ Tiểu tử, đang yên đang lành tự nhiên rống lên làm cái gì thế?”

Tiểu cún Hách Mi “ Gâu?”

Không đợi Ngọc Phong trả lời, tiểu hồ ly Tinh Tinh đã nhảy ra khỏi mặt dây
chuyền, đứng trên vai hắn chu môi nói, bộ dáng rất khả ái

“ Hắc hắc, không có gì đâu, hắn bị ta chọc cho bốc khói thôi mà”

Tự nhiên không biết từ đâu chui ra một tiểu hồ ly trắng muốt biết nói chuyện,
Qùy lão cùng Hách Mi đều không hẹn mà rơi vào thế phòng ngự. Đây cũng không
phải là bọn họ giật mình cái gì mà lạ họ nhận thấy từ trên người của Tinh Tinh
ẩn hiện uy áp nhàn nhạt. Bọn họ biết, nàng rất nguy hiểm.

Ngọc Phong cơn tức giận vẫn chưa tiêu tan, hừ lạnh một tiếng vươn tay tóm lấy
tiểu hồ ly trên vai mình, gằn từng chữ “ tỷ tỷ thân yêu của ta, để ta cho
ngươi thấy thế nào là đan ông thật sự nhé?”.

Mặc dù tốc độ của Ngọc Phong là rất nhanh nhưng vẫn xa xa còn chưa đuổi kịp
Tinh Tinh, chỉ thấy tiểu hồ ly xì một cái khinh thường lách người một cái dễ
dàng tránh thoát khỏi ma trảo của Ngọc Phong, rồi hạ xuống đỉnh đầu của tiểu
cún Hách Mi, bĩu môi nói

“ Bản lĩnh đàn ông cái vẹo gì, tiểu Phong Phong của ngươi cũng biến mất rồi
lấy gì mà uy với chả phong, hừ!”

Ngọc Phong bị nàng chọc đến tức điên người nhưng rốt cuộc cũng chỉ thốt được
chữ “ Ngươi!” mà không có cách nào phản bác được, Tinh Tinh nói cũng đúng chứ
đâu có sai, hắn hiện giờ làm gì còn tiểu đệ đệ nữa đâu.

Tiểu cún con Hách Mi bị Tinh Tinh đè đầu cưỡi cổ liền tức giận rung rắc cơ thể
dữ dội, khuôn mặt nho nhỏ giận giữ sủa ầm lên thị uy với Tinh Tinh, mặc dù nó
có thể cảm nhận nàng rất nguy hiểm nhưng nó cũng không vì thế mà sợ hãi, dù gì
nó cũng là ma thú thượng cổ chứ đâu phải dạng thường.

Bất quá Hách Mi còn chưa hung hăng được bao lâu liền bị Tinh Tinh dùng chân
trước khỏ đầu nó một cái đau đến nhe răng trợ mắt. Sau ba cú khỏ đầu, cuối
cùng tiểu cún cũng bất lực trước dâm uy bá đạo của tiểu hồ ly, ánh mắt lấp
loáng lệ quang nhìn về phía Ngọc Phong cầu cứu.

Bản thân nó tuy rằng là ma thú cấp năm hàng thật giá thật nhưng đối mặt với
Tinh Tinh có tu vi Hoàng Kim Vương thì không đáng một đồng, ăn ba cú đập của
nàng liền mụ mị cả đầu óc, toàn thân đau nhức rã rời.

Thấy Hách Mi bình thường y như con chó điên cắn hắn bây giờ lại mang ánh mắt
ủy khuất cầu xin cứu giúp, Ngọc Phong lập tức sảng khoái trong lòng, cơn giận
cũng vì thế mà vơi đi không ít. Tuy thế hắn cũng không muốn ngăn cản tiểu hồ
ly dạy cho nó một bài học, để sau này an an ổn ổn mà sống, biết nghe lời nữa
thì càng tốt.

Ngọc Phong bỏ qua ánh mắt ủy khuất của tiểu cún hướng Qùy lão bên cạnh cười
nói

“ Qùy lão, đây là tỷ tỷ kết bái của ta gọi là Tinh Tinh. Từ bốn năm trước nàng
lúc nào cũng ở bên cạnh ta cả, chỉ là lần vào bí cảnh này nàng bị sư phụ phong
ấn cho nên bây giờ mới lộ mặt được”

Nói rồi hắn hướng Tinh Tinh nói “ tiểu Tinh, đây là Qùy lão, thuộc hạ của sư
phụ ta, hắn cũng đã giúp ta tiếng hóa Bất Tử Nhãn tầng ba đó”

Tiểu hồ ly Tinh Tinh hướng đôi mắt tí hi đánh giá lên xuống cả người Qùy lão,
gật gật cái đầu nhỏ nhắn cười nói

“ Qùy lão đúng không? Cũng không tồi, nếu mà không biết từ trước ta thật sự
không thể nhìn ra ngươi thế mà là ma thú cấp 6 nha”

Qùy lão bị ánh mắt như tia điện của Tinh Tinh chíu vào mà thoáng rùng mình,
hơi cuối đầu cười nói

“ Cô nương quá khen, ta cũng chỉ mà ma thú cấp 6 sơ giai mà thôi, tu vi còn
thua cô nương một đoạn không nhỏ a”

Bản thân lão là ma thú cấp 6 sơ giai cùng lắm chỉ so sánh được với cấp bậc
Thiết Kim Vương mà thôi, đem ra so với Hoàng Kim Vương của Tinh Tinh đúng là
còn kém hai cấp bậc.

Nếu mà hiện nay cả hai lao vô đánh nhau, tuy không tệ như Hách Mi bị nàng đè
đầu cưỡi cổ nhưng cơ thể te tua tàn tạ là không thể tránh khỏi. Tốt nhất là
nên khách khí một chút, nếu không bị nàng đem ra làm bao cát thì biết kêu ai
bây giờ.

Tiểu Tinh Tinh nghe thế liền khoát khoát chân trước nhỏ chắn, không quan tâm
nói

“ Lão đầu ngươi không cần khách sáo, đều người nhà cả, thoải mái đê!”

Qùy lão nghe thế cũng thầm thở phào một hơi nhẹ nhỏm, cười cười “ như thế ta
cung kính không bằng tuân lệnh a!”

“ À, ta mới nghĩ ra ý này hay lắm nè, các ngươi muốn nghe không?” tiểu Tinh
Tinh nhìn bộ dạng thành thật của Qùy lão bổng dưng nở nụ cười hèn mọn, chớp
chớp đôi mắt dễ thương nói ra

‘ Thôi xong!’ Vừa nhìn thấy nụ cười hèn mọn của tiểu hồ ly, Ngọc Phong liền
lộp bộp trong lòng, cứ mỗi lần nàng có biểu cảm này chắc chắn là đang tính làm
chuyện xấu xa gì đây.

Còn chưa để Ngọc Phong kịp chặn miệng nàng lại, Qùy lão đã tò mò hỏi “ chuyện
gì?”

“ Hắc hắc, ngươi ấy mà, lần đầu gặp gỡ ta thấy ngươi cũng thuận mắt, hay là ba
chúng ta kết bái huynh đệ đi. Ta làm đại tỷ, tiểu Phong đứng hai, lão đầu
ngươi em út, chịu không?” tiểu hồ ly gian sảo cười nói, bộ dạng đúng là rất
thèm đánh

Tuy Qùy lão bản thân cũng là tính khí cợt nhã, hay trêu chọc người khác, gây
thù chuốc oán khắp nơi nhưng nghe câu nói này của Tinh Tinh, mặt già cũng chợt
đỏ.

Nói thật ra cái vụ kết bái này hắn cũng không bài xích gì, kết bái huynh đệ
với Tinh Tinh cũng không sao nhưng mà bảo hắn kết bái với tiểu tử bên cạnh
thì...

Hắn tính đến hôn may cũng hơn một ngàn hai trăm tuổi rồi, còn Ngọc Phong thì
bao nhiêu chứ? Mới có mười sáu tuổi đầu, lông còn chưa mọc hết. Hơn thế nữa
chưa nói đến vấn đề tuổi tác, bản mặt già khọm như hắn thế... thế mà nàng lại
xếp đứng hàng thứ ba, còn phải gọi tiểu tử kia một tiếng Nhị Ca, cái này thì
đậu phộng ông trời còn thiên lý hay không đây?

“ Cái này thì ta nghĩ hay chúng ta....” Qùy lão ngước mắt lên, lời nói còn
chưa ra khỏi miệng liền nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Tinh Tinh đang
trợn mắt nhìn về phía mình.

Bộ dạng của nàng giống như là đang nói “ lão nói không chịu thử xem, lão mở
miệng từ chối thử đi, xem ta có dần cho lão một trận không?”.

Qùy lão lúc này có khổ mà không thể nói, tiến thoái lưỡng nan. Nếu chấp nhận
thì mặt mũi xem như mất hết còn nếu không chấp nhận thì cái thân già này lập
tức tả tơi.

Trước mặt lão đang hiện ra hai sự lựa chọn, mặt mũi hay là cơ thể, không có
lựa chọn thứ ba.

Lão cảm thấy bản thân chính là người xui xẻo nhất trần gian a, bị giam cầm
1000 năm còn chưa nói, mới thoát ra thồi, còn chưa đến một ngày liền bị chỉnh
cho lên bờ xuống ruộng. Phải nói là đen hơn cả cục than.

Nhìn bộ gián lưỡng lự mãi mà không chịu trả lời của Qùy lão, tiểu hồ ly Tinh
Tinh mất kiên nhẫn cao giọng đe dọa “ hử? Sao, không muốn à? Thế thì xem ra
lão không nể mặt tỷ tỷ này rồi!”

Qùy lão bị Tinh Tinh đe dọa giật bắn cản người, mồ hôi ướt đẫm lưng, cổ họng
khô khốc chuẩn bị nói ra hai chữ “ Đồng ý!” thì

Ngọc Phong liền tiến ra ngăn cách giữa hai người, hắn nhìn bộ dạng hùng hùng
hổ hổ của Tinh Tinh cười khổ

“ Được rồi, được rồi. Tiểu Tinh ngươi cũng đừng hù dọa người ta, ngươi không
thấy Qùy lão đã già như thế rồi còn phải gọi ta hai tiếng nhị ca, cái này thì
cho dù lão có chấp nhận ta cũng không mặt dày đến nỗi đồng ý đâu a”.

Ngọc Phong đứng ra phân xử cũng xem như là giải cứu Qùy lão một kiếp, bản thân
hắn đương nhiên nhìn ra ý đồ của Tinh Tinh trong việc này. Nàng chính là muốn
giúp hắn ra oai phủ đầu Qùy lão, để cho lão đừng có dụng tâm xấu xa gì.

Mặc Qùy lão giúp hắn một nhân tình rất lớn nhưng dù sao cũng chỉ ở chung có
một tháng, bản thân hắn đúng là không có bài xích gì lão nhưng tiểu hồ ly làm
như thế cũng không hề sai. Nói cho cùng phòng bệnh vẫn hơn là chữa bệnh.

Những điều này Ngọc Phong mới lăng lộn vài năm đã biết được thì đương nhiên kẻ
sống hơn nghìn năm như Quy lão cũng hiểu thấu. Bất quá lão cũng không muốn nói
toạc hết ra xé rách mặt, khi đó ai cũng không có lợi, hơn nữa bản thân lão
cũng không có đánh chủ ý xấu gì lên Ngọc Phong cả nên cũng không cần chột dạ
là gì.

Được Ngọc Phong nói giúp một câu, Qùy lão liền gật đầu liên hồi tỏ vẻ đồng ý “
đúng đúng, tiểu huynh đệ nói không sai, chúng ta đều là người một nhà cả, chủ
nhân của ta chính là sư phụ của Ngọc Phong cho nên việc kết bái này cũng có
chút kỳ kỳ”

“ Kỳ cái gì mà kỳ, không phải lão đầu ngươi sợ mất mặt hay sao. Vậy thì ta
nhượng một nước, ngươi lên hàng lão nhị, Ngọc Phong xuống làm lão tam thế
nào?” tiểu hồ lỳ ngồi trên đầu Hách Mi bất mãn nói, bộ dáng càng đánh sợ hơn
lúc trước.

Nàng lúc này giống như là đã nhượng bộ hết cỡ rồi, chỉ cần Qùy lão nói một câu
không đồng ý thôi liền sẽ bị nàng đè ra đánh ngay và luôn.

Ngọc Phong thấy bộ dạng này của tiểu Tinh thầm cười trong lòng, khả năng diễn
xuất của nàng đúng là càng ngày càng tiến bộ nha. Nhưng mà lần này hắn cũng
không có ý định lên tiếng nữa, ánh mắt tò mò nhìn về phía Qùy lão xem lão phản
ứng như nào.

Qùy lão biết lúc này đã không còn đường lui nữa, mặt già ngượng đến đỏ cả lên
cuối cùng phun ra hai chữ “ đồng ý”.

Nói ra hai chữ này xong, lão liền cảm thấy thư thái dễ sợ, tất cả lỗ chân lông
trên cơ thể đều giãn ra vô cùng nhẹ nhõm.

Nhận được sự đồng ý của Qùy lão, bộ dạng hung thần ác sát của tiểu hồ ly liền
biến mất sạch tăm như là chưa từng tồn tại, tất cả áp lực do nàng tạo ra nãy
giờ cũng theo đó mà tan biến. Nàng cười khà khà hứng chí nói, bá khí bừng bừng

“ Đấy thấy chưa, đơn giản thế mà có gì khó khăn đâu. Cứ quyết định thế đi nhé,
hiện nay ta làm lão đại, lão đầu ngươi là lão nhị, tiểu Phong là lão tam. Từ
hôm nay ba chúng ta sẽ cùng xông pha đại lục, viết nên một trang sử vàng cổ
kim chưa từng có”.

“ Hây hây, được rồi, trang sử cổ kim thì chưa có nhưng ta đói lắm rồi đây này.
Đại tỷ, nhị ca chúng ta về thành kiếm cái gì bỏ bụng đi, một tháng ăn thịt
nướng ta ngán muốn chết rồi”

Ngọc Phong đâu có thời giờ quan tâm bá đồ của Tinh Tinh, hắn ôm cái bụng đang
kêu òn ọt dẫn đầu hướng phía thành phố xa xa đi tới.

Qủa thật lúc này hắn chính là đang ngán thịt nướng đến tận cổ, thời gian gần
hai tháng bên trong bí cảnh, thức ăn duy nhất của hắn chính là thịt nướng, chỉ
thịt nướng và duy nhất thịt nướng mà thôi. Hắn hiện nay đã xem như là tiểu đại
gia rồi, phải vào thành kiếm cái nhà hàng nào ngon ngon lấp bụng cái đã.

Tinh Tinh nghe vậy ánh mắt liền rực sáng, khóe miệng chảy nước miếng, cưỡi
trên lưng tiểu cúng Hách Mi đuổi theo nói

“ Ngươi có thịt ăn còn đỡ, tỷ đây một tháng bị nhốt chưa có cài gì vào mồm,
hôm nay ngươi phải đãi tỷ tỷ một chầu đó nga!”

“ Rồi rồi, tỷ ăn hết cái nhà hàng đó cũng được, đại gia ta đây lo”

Qùy lão nhìn ba người đi về phía trước không xa liền cảm thấy một sự hoà hợp
hoàn mĩ không khác gì thần nhân mà có chút thất thần, sau đó liền lắc đầu cười
khổ đuổi theo

“ Cái gia đình này xem ra ta cũng có một vị trí rồi a !”

..................

Bốn người hướng xuống núi còn chưa đi được vài bước bổng dưng có một giọng nói
âm dương quái khí từ xa vọng lại

“ Hey, các ngươi đi đâu mà vội vàng mà vàng, dừng chân đứng lại chơi với anh
ém bọn ta một chút”

Đối diện bốn người Ngọc Phong khoản mười mét, một nhóm năm người đàn ông từ từ
đi đến.

Nhìn bộ đồ chúng đang mặc trên người xem ra cũng là dong binh, trong năm
người, tên đứng giữa là to lớn nhất, cả cơ thể hiện đầy cơ bắp săn chắc, cộm
lên từng đoàn dữ tợn, nhìn vào là biết sức lực kinh người. Vừa rồi cũng chính
là tên này mở miệng trêu chọc, nên xem ra hắn ta là thủ lĩnh.

Sau khi tên cầm đầu lên tiếng, bốn tên còn lại cũng nhao nhao cất tiếng phụ
họa, vẻ mặt tên nào tên nấy đều dâm ô bỉ ổi, nhất là khi chúng nhìn về phía
Ngọc Phong ánh mắt liền sáng rực lên.

“ Đậu...! Cô em này trông cũng xinh phết nhỉ, nhất là cái cơ thể đẩy đà kia,
chơi đúng là quá đã”

“ Xinh cái con mẹ gì, phải nói là quá xinh, từ khi ra tù đến nay ta còn chưa
thấy ai đẹp như ẻm đâu!”

“ Mày chỉ được cái nói đúng, nhìn cái mặt này chơi mới có hứng thú chứ, mấy
con hàng quá bar rách nát kia làm sao so sánh được hắc hắc”

“ Hừ! Cẩm thận một tý, xinh thì xinh phết nhưng là hoa hồng có gai nha, tu vi
nàng cũng đến Tam tinh Khí Hồn rồi” tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng nhắt nhở,
bất quá ánh mắt hắn nhìn Ngọc Phong cũng không thể giấu nổi sự thèm muốn mãnh
liệt, cả cơ thể lập tức ngứa ngay khó chịu vô cùng

“ Ai dà đại ca, hoa hồng có gai thì chơi càng thích, ẻm phải phàn kháng thì
chơi nó mới phê, tê liệt quá không đã đâu”

“ Đúng đúng, phản kháng mới tốt, cái bộ mặt ôn nhu này của nàng mà vùng vẫy
không biết sẽ thế nào nhỉ?”

“ Ha, ha, ha...!”

Bên này, tiểu hồ ly Tinh Tinh nhìn năm tên cướp đường ở đằng trước kẻ xướng
người họa như nhìn năm thằng ngu, chọc ai không chọc lại đi chọc Ngọc Phong,
hơn nữa lại còn chọt đúng chỗ đau của hắn nữa chứ. Đúng là trời tạo nghiệt có
thể sống, bản thân tạo nghiệt chỉ có nước chết.

Qùy lão bên cạnh nhìn năm tên cướp đường chỉ có tu vi Khí Hồn rồi lại nhìn qua
Ngọc Phong mặt dần dần đen lại thành đít nồi, âm thầm mặc niệm một tiếng

“ Nam mô a di đà phật, Thiện tai Thiện tai!”

.......................~.~......................


Bất Tử Nhãn - Chương #151