Trai Tân Chưa Mất, Đã Thành Nữ Nhân


Người đăng: QuytSweet

“ Cái quái?”

Hắn thế, thế mà lại biến thành phụ nữ.

Trong đầu Ngọc Phong có chút mộng, ánh mắt chớp chớp không xác định, sau đó
lại đưa tay giụi giụi đôi mắt rồi cố gắng nhìn lại một lẫn nữa nhưng kết quả
vẫn như vậy. Trước mắt hắn là hai chiếc bánh bao trắng phau còn kem theo hai
hạt đậu nhỏ bé bên trên.

Mặc dù tự nhận định lực của bản thân không phải là nhỏ, cũng không chải không
chết qua vài lần nhưng Ngọc Phong vẫn không nhịn được mà bị sốc nặng, chết
đứng tại chỗ.

Hắn hôm nay mới mười sáu tuổi, theo thông tục đã qua tuổi thành niên nhưng nếu
tính kỹ lại thì tốt xấu gì cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn mà thôi. Cuộc
đời của hắn vẫn còn rất dài, rất dài và quan trọng hơn hết, hắn thật sự còn
chưa động vào phụ nữ một lần nào.

Trong hai năm vừa qua, vì để phát triển Hắc Lang dong binh đoàn, hắn cũng
không ít lần vào ra những khu vực vui chơi của đàn ông, cũng không thiếu lần
bị hàng tá cô gái phong trần quyến rũ, mời gọi. Khi đó nhìn vô số thiếu nữ
trên người chỉ vài ba mảnh vải che thân qua qua lại lại, trong lòng hắn cũng
ngứa ngáy khó chịu vô cùng, tuy nhiên vẫn cố kìm nén bản thân lại không tiến
tới qua sâu, cùng lắm cũng chỉ sờ sờ, bóp bóp, vuốt ve vài cái để bỏ thích.

Hơn thế nữa, sau khi hắn biết chuyện tình thật sự của cha mẹ, hắn cũng chính
mắt cảm nhận được tình cảm thâm sâu của mẹ dành cho cha, hắn liền tự nhủ lòng
rằng ‘ lần đầu tiên của hắn sẽ dành cho người hắn yêu’

Nhưng mà hết rồi, hết thật rồi, người hắn yêu còn chưa tới, ước muốn còn chưa
hiện thực, thế mà lại biến thành nữ nhân. Đây là có phải trời cao đang trêu
ngươi hắn chăng.

Nói thật, hắn hận. Nếu trời cao là có thật, thần linh là có thật, thược đế là
có thật, Ngọc Phong hận không thể ngay lập tức xuất hiện trước mặt bọn hắn,
tay rút đồ đao, phanh thây tám mảnh, trăm mảnh, vạn mảnh.

Cô gái áo trắng đứng phía đối diện thấy Ngọc Phong bổng nhiên ngớ người ra một
lúc vẫn không trả lời mình, mi tâm hơi nhíu lại có chút bất mãn cùng chút buồn
cười lên tiếng gọi “ Này!”

Bị tiếng gọi của nàng kéo về hiện thực, Ngọc Phong liền hồi thần lại, nhanh
chóng rút một tấm áo choàng xám bên trong trữ vật giới chỉ phủ lên cơ thể gợi
cảm của mình. Giấu cơ thể sau lớp áo choàng, Ngọc Phong mới cảm thấy khá hơn
một chút sau đó ngước đầu lên, ánh mắt có chút tức giận, có chút nghi hoặc,
còn có chút uất ức, mở miệng cất giọng khàn khàn nói

“ Tiền bối, chuyện này là thế nào, ta ... thế sao mà lại trở thành thế này?”

Giọng nói phát ra có chút khàn, có chút trúc trắc do Ngọc Phong cố gắn kìm nén
cơn giận phát ra, nhưng âm thanh lại không hề khó nghe, ẩn ẩn lại giống như
giọng nói của một cô gái nhỏ đang làm nũng.

Nhìn Ngọc Phong ánh mắt như đối mặt với kẻ thù giết cha giết mẹ nhìn mình, cô
gái áo trắng không những không tức giận mà còn cong khóe môi, nụ cười khung
thành có chút trêu tức nho nhỏ, hỏi ngược “ thành ra thế này... là thế nào?”

Mặc dù nàng biết rõ Ngọc Phong đang chất vấn mình, cũng rất muốn giải thích
nhanh gọn cho hắn hiểu nhưng đến khi nhìn biểu cảm uất hận của Ngọc Phong,
nàng lại không kiềm được muốn trêu chọc một chút. Vẻ mặt Ngọc Phong lúc này
đúng là quá dễ thương đi.

Ngọc Phong sau khi trải qua quá trình tụ linh, từ nam nhân chuyển thành nữ
nhân nhưng hình dáng cơ thể không thay đổi gì nhiều. Chiều cao khoản 1m75, cơ
thể dong dỏng cao có chút cường tráng khi trước nay biến thành mềm mại thướt
tha, bầu ngược đầy đặng vểnh cao, bờ mông căn tròn bóng bẩy, nhất là vùng eo
nhỏ nhắn mảnh khảnh vừa nhìn vào là quyến rũ chết người.

Cơ thể lâu ngày tập luyện với cường độ cao nay cho dù đã biến thành nữ nhân
lại càng thon gọn, săn chắc, tràn ngập sức sống.

Bản thân Ngọc Phong bở vì nhận được di truyền từ mẹ nên bộ dạng khuôn mặt hắn
lớn lên có chút yêu nghiệt, cộng thêm khí chất cao lãnh cùng biến nhát trời
sinh, bất kể là trai hay gái khi nhìn hắn đều có chút không chịu được mà xuất
thần thèm muốn.

Nay khi chuyển thành phụ nữ, khuôn mặt yêu nghiệt này cũng không có biến đổi
gì quá lớn. Bất quá thay vì toát lên vẻ âm hàn, sắt nhọn như đao làm người ta
vừa say mê vừa nể sợ trước kia thì lúc này lại bằng những đường cong nhu mì
thoải mái.

Nếu nói thứ thay đổi nhiều nhất trên người mặt Ngọc Phong, thì đó chính là cặp
lông mày, bời vì khuôn mặt nhu hòa đi không ít nên mày kiếm anh khí ngời ngời
cũng chuyển thành mày liễu mềm mại mảnh mai.

Vẻ ngoài của Ngọc Phong hiện nay đích thị là không khác mấy một vị thiếu nữ
mới lớn, vẻ mặt không sắc xảo như Bùi Tuyết Anh, không có sự đối lập giữa ngây
thơ và tăm tối của Ưng Lâm Tuyền, càng không có sự thành thục dọa người của
Huỳnh Kiều Anh nhưng mà lài mang theo vẻ trong sáng hiền diệu vô cùng gần gũi.

Phải nói sao nhỉ, giống như ‘ cô bé nhà bên ’ vậy đó.

Mỗi một nụ cười, ánh mắt tựa như mang theo một dòng suối mát chảy vào lòng
người, làm cho người khác không chịu được mà nảy ra ý định gần gũi, thân cận.
Tựa như nếu Ngọc Phong mở lời cầu xin giúp đỡ thì ngay lập sẽ có vô số người
không chút do dự tranh nhau giúp đỡ nàng.

Vẻ đẹp này là vẻ đẹp của sự thiện lương, trong sáng!

Lúc này Ngọc Phong đứng trước cô gái áo trắng chính là không khác gì thiếu nữ
thiện lương đang bị người xấu bắt nạt, vẻ mặt tuyệt mĩ hiện lên chút tủi thân
cùng căm giận, chỉ thiếu mỗi nước mắt lưng tròng nữa mà thôi.

Chính cái vẻ mặt cực đánh yêu này đã làm cho cô gái áo trắng, người luôn luôn
giữ tâm tình bình lặng không nhịn được mà thốt lên lời trêu chọc.

Thấy cô gái áo trắng dù biết mình đang đề cập vấn đều gì mà vẫn vòng vo hỏi
ngược, sự tức giận trong lòng Ngọc Phong càn dâng cao hơn, không nhịn được mà
nói lớn, âm thanh thánh khiết mà vang vọng cả không gian

“ Thì chuyện tự nhiên ta biến thành phụ nữ chứ sao?”

Nhìn dáng vẻ mặt dể thưởng của Ngọc Phong bị nghẹn tức đến đỏ bừng một mảnh,
trong đầu nàng liền không biết vì sao hiện lên dáng vẻ của cô gái bé nhỏ yếu
ớt năm xưa, nét cười trên mặt lại càng đậm, tỏ vẻ vô tội nói

“ Không phải ngươi rất muốn nhận truyền thừa của ta hay sao, còn đánh nhau đến
chết đi sống lại vì nó nữa mà, sao giờ lại nói thế!”

Ngọc Phong bị câu nói đáp lại của nàng làm cho ngớ người, ngu ngơ hỏi “ cái
chuyện này thì liên quan gì đến truyền thừa?”. Bộ dạng khả ái vô cùng

Đến lúc này thì cô gái áo trắng đã không nhịn cười được nữa mà bật cười thành
tiếng, ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ vào hai tiểu bạch thỏ nhú lên dưới lớp áo
choàng của Ngọc Phong “ thì đó, đó chính là truyền thừa của ta, ngươi đã nhận
rồi còn hỏi cái gì nữa”.

Ngọc Phong theo cánh tay của nàng nhìn vào bộ ngực mình, sau một lúc lâu mới
có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng, vẻ mặt liền có chút không tin
nổi, khó khăn nói “ tiền bối nói, nói cái truyền thừa của ngài chính là biến
ta trở thành nữ nhân. Ta, ta thế mà chính mình liều sống liều chết đánh nhau
với ngài cuối cùng cũng chỉ đổi lại là cuộc đời của ta bị phá hủy sao?”.

Nói đến phá hủy, Ngọc Phong liền không nhịn được mà thoán nhớ đến cuộc gặp gỡ
hơn hai tháng trước. Khi đó hắn nghỉ ngơi tại một trạm dừng chân trên con
đường từ thành Vụ Đô đến thành Định Phong liền chạp mặt tên thầy bói Lê Đại
Hành.

Lúc đó bởi vì có chút nhàm chán nên hai người có trò chuyện một hai, trong đó
Lê Đại Hành còn bói cho hắn một quẻ, bảo cái gì mà trong thời gian không ngắn
cộc sống của hắn sẽ vì một biến cố mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Khi ấy, mặc dù ẩn ẩn nhận ra tên Lê Đại Hành thế này lại là một cường giả tu
vi Khí Tôn nhưng bản thần Ngọc Phong bình sinh không tin bói toán nên cũng
không hề để lời tiên tri này vào trong mắt.

Không ngờ chỉ qua hai tháng, cái quẻ bói tưởng như xàm lai kia lại ứng nghiệm,
cuộc sống của hắn đúng là thay đổi nghiên trời lệch đất, thế mà từ một đại nam
nhân thoán cái biến thành nữ nhân, hắn có mơ cũng không thể mơ tưởng cái biến
cô kia lại khốn nạn như thế này.

“ Cuộc đời bị phá hủy cái gì chứ, truyền thừa của ta cả thế giới này cho dù có
tu cả ngàn đời cũng chưa chắc gì lấy được, thế mà ngươi nhận được tồi còn khóc
cha gọi mẹ, trưng bộ mặt khó coi đến như vậy!”

Cô gái áo trắng nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngọc Phong, nét cười cuối cùng cũng
biến mất, thay vào đó là sự tức giận nhàn nhạt, lãnh đạm nói, mùi vị còn ẩn ẩn
sự nguy hiểm. Truyền thừa của nàng nói cách khác cũng chính là kinh nghiệm cả
đời nàng bôn ba khắm chốn tích góp lại được, cho dù đậu phộng thiên tài đỉnh
tiêm của đại lục nhìn vào cũng phải thèm thuồng chảy nước miếng.

Thế mà tên nhóc trước mắt này lại mang vẻ hận không thể đem cái truyền thừa
này vứt đi tựa như vứt một thứ ghê tởm, cái này không phải tát thẳng vào mặt
của nàng sao?

Ngọc Phong lúc này bị cú sốc này làm cho ngu người luôn rồi, cũng không cố kỵ
vị tu vi của bản thân kem xa vị trước mắt, cũng không nhận ra mùi vị nguy hiểm
trong lời nói của nàng, gân cổ lên cải lại

“ Truyền thừa cái gì chứ, ngài là đồ lừa đảo, cái đậu ... ta phi. Tự nhiên
đang yên đang lành lại biến thành phụ nữ, ngài thư hỏi coi có người đàn ông
nào chấp nhận được. Hơn thế nữa ngoại trừ cái giới tính bị biến đổi này ra, ta
còn cảm nhận đước cái sức mạnh quái gì đâu! Nói thật chứ nếu ngài vì thua ta
mà mất mặt thì nói thẳng, đừng có dùng phương thức quái đản này mà hành hạ
ta.”

Nghe Ngọc Phong nói đến từ cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao tiểu từ
trước mặt này lại tức giận xù lông lên như vậy, tóm cái váy lại chính là hắn
hoàn toàn không thấy được lợi ích của truyền thừa, ngược lại còn bị tác dụng
phụ làm cho tức sôi nên mới thành ra thế này.

Nhận ra ẩn ý trong đó, vẻ mặt cô gái áo trắng cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ
thong dong ban đầu, duỗi bàn tay thon dài ra trước mặt Ngọc Phong, dáng vẻ
không lạnh không nhạt nói “ ngươi có biết đây là thứ gì không?”

Trên bàn tay nàng, vô số thuật hình ấn từ từ tụ tập lại, cuối cùng tạo thành
một đồ hình thuật hình ấn nho nhỏ màu đỏ cam, chầm chậm chuyển động. Bên trên
đồ hình thuật hình ấn, một ngọn lửa đỏ hồng bổng nhiên phựt cháy trong không
khí.

Ngọc Phong nhìn ngọn lửa trên không trung, vô thức nói ra “ đồ hình thuật hình
ấn!”

Nghe Ngọc Phong nhanh chóng trả lời như vậy, cô gái áo trắng liền Ồ lên một
tiếng, ngạc nhiên nói “ xem ra ngươi cũng không phải một Khí sư bình thường
nha!”

Bổng nhiên thấy cô gái áo trắng kéo cuộc nói chuyện ra một đề tài không liên
quan, nhưng bản thân hắn lúc trước cũng rất tò mò về phương thức chiến đấu
bằng đồ hình thuật hình ấn của nàng nên miễn cưỡng áp chế tức giận ra sau đầu,
thành thật trả lời “ đúng vậy, thật ra ta là một Khí sĩ cấp bốn”

Nếu câu nói này để người khác nghe được, chắc chắn sẽ lập tức trợn tròn mắt
ngạc nhiên, một Khí sĩ cấp bốn mới chỉ 16 tuổi, cái điều này ở cái Bát Quốc
Cương Vực có thể nói cổ kim chưa từng có, chính xác là không thể tin nổi.
Nhưng câu nói này khi lọt vào tai của cô gái áo trắng lại không gây ra bất cứ
một gợn sóng nào.

Chỉ thấy nàng có chút động dung, hé môi nói “ Khí sĩ cấp bốn sao? Có chút
không tồi!”

Đúng vậy, đối với người khác đó chắc chắn là sự việc không thể tin nổi nhưng
trong mắt nàng cũng chỉ là hai từ ‘ không tồi ’ mà thôi, không hơn.

Bất quá, Ngọc Phong cũng không vì điều này mà xoắn xuýt cái gì, đối với một
cường giả đứng đầu đại lục, một Khí sĩ cấp bốn nho nhỏ như hắn thì tính là cái
gì?

Ngọc Phong hết nhìn sang ngọn lửa đỏ hồng rồi lại nhìn xuống bộ ngực mình, rồi
nhìn sang ngọn lửa lại cuối xuống bộ ngực. Trải qua vài lần như thế, trong đầu
hắn hình như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt có chút rung động nhìn cô gái áo
trắng trước mắt, nói “ ý của ngài là cái truyền thừa này, à không, chuyện ta
bị biến thành phụ nữ với phương thức chiến đầu bằng đồ hình thuật hình ấn có
liên quan”

Đến lúc này cô gái áo trắng mới thu lại hỏa cầu trong lòng bàn tay, ánh mắt
hơi nhướng lên, lãnh đạm mà cao ngạo nói “ ngươi nói thử xem?”.

Nghe ra được ý nghĩa lấp lửng trong câu nói của nàng, Ngọc Phong nuốt một ngụm
nước bọt, sự tức giận cũng giảm đi không ít, đôi mắt ánh lên sự khao khát nồng
đậm cười nói “ sự biến đổi này thật sự là có liên quan đến phương thức chiến
đấu đặc biệt của ngài!”

Âm điệu giọng nói của Ngọc Phong lúc này mềm dẻo hơn nhiều, trong đó còn có
chút ít mong chờ. Nếu nhìn từ xa, mặc dù không cố ý nhưng bởi vì dáng vẻ đáng
yêu cùng giọng nói như nước, hắn không khác gì một cô gái nhỏ đang hướng người
yêu của mình làm nũng cả.

Bản tính thật sự của Ngọc Phong chính là thế, cứ thấy lợi ích là sáng mắt ra,
rồi tìm mọi cách chiếm đoạt lấy.


Bất Tử Nhãn - Chương #146