Người đăng: QuytSweet
Đại lượng kiếm khí vừa ra ngay lập tức lấy một tốc độ cực cao xoay tròn xung
quanh Ngọc Phong tạo thành một lớp màng phòng ngự kiên cố. Khiên chắn vừa
thành thì mưa tên cũng đến, từng mũi băng sắc lạnh phá không lao thẳng vào
màng phòng hộ phát ra hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc. Từng cái từng cái
băng tiễn và kiếm khí cứ thế thay nhau mà tan biến, vụng băng bay rợp trời,
tựa như đang có một cơn bão tuyết quét qua.
Ngọc Phong đứng giữa mưa băng tiễn, tuy vòng phòng ngự bằng kiếm khí đã thành
công ngăn chặn lại nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút ăn không tiêu. Chỉ mới là
đợt tấn công thứ hai của vị trước mặt thôi mà lượng linh khí đã bị rút đến hai
phần ba rồi, nếu nàng cứ làm thêm vài đợt băng tiễn như thế này nữa thì hắn
chỉ có nước chết. Mặc dù số lượng đan dược hồi phục linh khí như Phục Khí Đan,
Đại Khí Đan của hắn là không thiếu nhưng tốc độ khôi phục linh khí cũng xa xa
không bằng tốc độ tiêu hao.
Hơn thế nữa, những băng tiễn này cũng là quá đáng sợ đi, mặc dù bị lớp màng
kiếm khí của hắn phá tan tành nhưng hơi lạnh thấu tim của nó cũng không mất đi
mà thông qua đó xâm nhập vào tận bên trong, chỉ cần kiếm khí mà tiếp xúc với
hơi lạnh này sẽ lập tức ngưng kết thành tầng băng không thể điều khiển, đây
cũng chính là điều làm cho hắn đâu đầu nhất.
Nên biết tất cả số kiếm khí này chính là được hắn ngưng luyện từ kiếm ý và
linh khí, thông thường số kiếm khí này đều được hắn thu phóng tự nhiên, sau
khi chiến đấu có thể hấp thụ trở về để tiết kiệm linh khí, nhưng trong cuộc
chiến hôm nay, hắn đã không thể làm như vậy nữa rồi.
Tuy rằng vẫn còn hơn hai phần số kiếm khí hắn tạo ra vẫn chưa đống băng nhưng
đa số chúng đều bị nhiễm ít nhiều loại khí lạnh quỷ dị kia, nếu liều lĩnh mà
hấp thu chúng trở về cũng chính là tự sát.
Từ khi trận chiến bắt đầu, hắn hầu như đều bị dồn ép vào thế yếu, bản thân hắn
có uy lực lớn nhất là sức mạnh về lực đạo cũng không có đất diễn mà phát huy,
linh khí thì càng lúc càng hao mòn dần, bại cục dường như đã hiện ra trước
mắt. Sự áp chết tuyệt đối này đúng là quá bá đạo, cho dù là người có tâm lý
vững chắc như Ngọc Phong cũng không nhịn được mà có tâm ý thối lui.
Bất quá, loại ý nghĩ này vừa sinh ra liền bị Ngọc Phong ép xuống, trong chiến
đấu, có được ý chí kiên định có thể nói là đã nắm giữ một phần của chiến thắng
rồi, hắn còn chưa phải là không có cách nào xoay sở. Chỉ thấy Ngọc Phong bổng
nhiên gào to một tiến trong lòng “ Không! Không được, cuộc chiến này ta bắt
buộc phải thắng”
Đồng thời hắn cũng lấy ra một viên Thăng Linh Đan và vài viên Đại Khí Đan nuốt
xuống. Trong vòng phòng hộ, Ngọc Phong hai tay nắm chặt song kiếm, trọng hạ
thấp trọng tâm xuống mức thấp nhất, cả người hơi cuối về phía trước tạo thành
tư thế xúc lực mạnh nhất.
Tuy nhiên khí thế lúc này của hắn lại thu liễm đến mức gần như không thấy, hầu
như không còn bất cứ ý chí chiến đấu nào sót lại, hắn hiện nay tựa như một con
liệp báo đang phủ phục chuẩn bị săn mồi, một khi bọc phát thì chỉ cần một kích
lôi đình là được. Điều hắn cần lúc này chỉ là một thời cơ hợp lý.
Băng tiễn tuy rằng ghê gớm nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận, sau khoản
gần mười giây liên tục tấn công đợt băng tiễn này cũng đã kết thúc. Ngay lúc
này, không đợi cô gái áo trắng có thể tiếp tục tung ra đòn băng tiễn thứ hai
nối tiếp áp chế, Ngọc Phong liền thúc dục tất cả linh khí lao thẳng lên, tại
hai lòng bàn chân, kinh khí bạo liệt phát ra hai tiếng nổ vang vọng giúp cho
tốc độ của Ngọc Phong tăng nhanh đến chóng mặt, gần như là tiếp cận tốc độ
bình thường của hắn thời kỳ toàn thịnh.
Thấy Ngọc Phong lại lần nữa lao lên với tốc độ còn nhanh hơn, cô gái áo trắng
nơi hơi nhướng mày nói “ tiểu tử, ngươi chỉ có duy nhất một cách là lao lên
như trâu điên như thế à? Kiểu chiến đấu như thế này thì sớm muộn gì ngươi cũng
vong mạng mà thôi! Không sớm thì muộn”.
Vừa nói, cô gái áo trắng vừa lui ra đằng sau, lần nữa vươn hai bàn tay về phía
Ngọc Phong phóng xuất “ Bách Băng Tiễn”. Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt,
hai đồ hình thuật hình ấn lập tức ngưng tụ trên bàn tay của nàng, sau đó hàng
trăm mũi băng tiễn lam sắc lập tức phóng ra.
Với hai đòn trùng điệp, cơn mưa tiễn này còn dày đặc mà đáng sợ hơn trước.
Nhưng lần này Ngọc Phong đã có chuẩn bị từ trước mà tiến lên nên không còn bị
dồn vào thế bị động như trước.
Chỉ thấy hắn đang xông lên bổng nhiên lắc người sang bên phải hung hiểm tránh
mũi tên đầu tiên, sau đó lại lần nữa đạp mạnh xuống đất lần nữa dực tốc phóng
lên. Cư thế Ngọc Phong di chuyển theo đường ziczac, hai thanh kiếm không ngừng
lướt ngang không trung kết hợp với kiếm khí ngoại phóng ngăn chặn những mũi
băng tiễn khó mà né thoát, hung hung hiểm hiểm băng qua màng mưa tên dày đặt.
Thời gian trôi nhanh, chỉ trong vòng vài hơi thở ngắn ngủi, Ngọc Phong lại lần
nữa tiếp cận cô gái áo trắng, song kiếm theo từng thức của Mai Hoa kiếm mà tấn
công không ngừng nghĩ, đồng thời hắn cũng không do dự nữa mà sử dụng luôn cả
kiếm khí phóng xuất ra ngoài tạo thành những dòng chảy kiếm khí quanh thân
thể, nhanh chóng cuốn lấy nàng như mãn xà. Lần này hắn bắt buộc phải ép nàng
chiến đấu tay đôi cận thân với hắn, đây có thể xem như cơ hội duy nhất cũng
như cuối cùng của hắn.
Đối chiến vài chiêu đầu tiên, cô gái áo trắng vừa đánh vừa lùi tuy nhiên dường
như Ngọc Phong đã hoàn toàn bắt kịp tốc độ của nàng nên cho dù nàng lùi đến
đâu hắn đều theo sát đến đấy tựa như hình với bòng không thể tách rời, cùng
với đó những dòng chảy kiếm khí xung quanh thân thể Ngọc Phong cũng vô cùng
khó chịu, thường xuyên xuất kỳ bất ý tấn công vào sơ hở của nàng, tuy nhiên
đều bị nàng dùng phương thức đặc biệt mà tránh thoát trong nháy mắt.
Hai người cứ thế quần nhau thành một đoàn, người đánh ta né, người rượt ta
chạy từ nơi này đến nơi khác.
Bất quá, cho dù lợi thế dường như nghiên về phía Ngọc Phong, cô gái áo trắng
cũng không hề tỏ vẻ biến đổi gì cả, khuôn mặt vẫn lộ ra bình tĩnh và kiêu ngạo
đến cực điểm, nàng vừa hung hiểm né đi một kiếm rạch qua cổ của Ngọc Phong vừa
nói “ chiến thuật không tồi, có thể ép ta đến thế này xem ra ngươi cũng nên tự
hào được rồi đó!”
“ Đa tạ tiền bối quá khen.”
Được cường giả của đại lục ngợi khen một câu mà Ngọc Phong cười khổ không
thôi, đúng là hắn đang chiếm ưu thế thật nhưng từ nãy đến giờ đuổi đánh nàng
liên tục nhưng một chéo áo của nàng hắn vẫn chưa động đến được a. Thế này thì
có khác gì lúc nãy chứ? Bất quá hắn có lòng tin vào chính mình, chỉ cần kiên
trì trong chốc nữa, hắn có thể xuất kỳ bất ý tung ra một chiêu Vô Hình Đoạt
Mệnh Trảm cận thân về phía nàng.
Chiêu Vô Hình Đoạt Mệnh Trảm chỉ dùng một kiếm nên uy lực cũng chỉ bằng một
nữa Thập Tự Đoạt Mệnh Trảm tuy nhiên thời gian xúc lực lại tương đối ngắn, hơn
thế nữa từ lúc quần chiến đến bây giờ hắn đều ẩn ẩn xúc thế vào kiếm ý, chỉ
cần chốc nữa thôi là có thể lập tức phát ra mà không cần thời gian tạm dừng để
xúc thế như trước. Đây đã là đòn quyết định thắng bại trong trận chiến này
rồi.
Với Vô Hình Đọt Mệnh Trảm, tuy Ngọc Phong không có bất kỳ cửa nào để hạ sát
nàng nhưng gây ra chút ít tổn thương lại có phần nắm chắt. Bất quả cửa ải thứ
ba này cũng chỉ cần như thế mà thôi, không hơn.
Sau một đòn Phong hoa sém chút nữa đã cắt qua cánh tay của cô gái áo trắng,
ánh mắt Ngọc Phong lập tức lóe lên ánh sáng sắc lạnh, một kiếm xẹt qua không
trung một cách cực nhanh, miệng quát khẻ “ Vô Hình Đoạt Mệnh trảm”.
Bổng nhiên thấy Ngọc Phong tự chém vào không trung rồi la lớn, ánh mắt của cô
gai áo trắng tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra sự hiền
diệu trong đó. Chỉ thấy vùng không gian trước người nàng chấn động nhẹ một cái
rồi tự nhiên từ trong hư vô, một tia kiếm khí trong suốt mang theo sự nguy
hiểm và sắc lạnh vô bì ập thẳng vào mắt nàng. Ngay lúc này, khoản cách giữa
hai bên chỉ gần trong gang tất, việc tránh thoát là hoàn toàn không thể nào,
cho dù nàng có dùng bộ pháp qủy dị kia cũng không có bất kỳ một cách nào tránh
thoát chứ đừng nói là tạo một tấm khiên phòng vệ như trước.
Thấy được chiến thắng đã gần như là nắm trong tầm tay, trái tim của Ngọc Phong
liền đập mạnh một nhịp, tựa như muốn phá tung lồng ngực mà trào ra.
Nhưng cho dù là thế, ánh mắt của nàng, vẻ mặt của nàng, thần thái đó tựa như
ngoài người nàng yêu ra sẽ không vì bất kỳ điều gì mà thay đổi. Chỉ thấy trong
khoản thời gian không đến một phần mười giây, hai cánh tay thon dài của nàng
bổng dưng hướng thẳng đến đạo kiếm khí vô hình mà chộp tới
“ Pha Lê Bạch Thủ” một âm thanh trong trẻo mà nhẹ nhàn bổng vang vọng trong
không gian trắng xóa
Dưới tiếng quát đó, trên hai cánh tay nàng, từng lớp thuật hình ấn lũ lượt
xuất hiện, nhanh chóng nối đuôi nhau tạo thành từng dải ký tự hình tròng quấn
quanh từ khuỷu tay kéo dài đến hết bàn tay. Ngay sau đó theo từng dải ký tự di
chuyển, cánh tay nàng liền từ làn da trắng tinh khiết liền chuyển thành trạng
thái tinh thể trong suốt như pha lê, vô cùng quỷ dị.
Hai cánh tay pha lê vừa thành liền chộp thẳng vào đạo kiếm khí vô hình sắc bén
kia. Nếu nhìn từ ngoài tất cả mọi người chắc chắn sẽ cho rằng đạo kiếm khí vô
hình sẽ ngay lập tức cắt ngang hai cánh tay vô cùng dễ dàng rồi đập thẳng vào
người nàng.
Tuy nhiên sự thật trước mắt thì trái ngược hoàn toàn. Yên! Một tiếng, hai cánh
tay pha lê tưởng chừng như vô cùng mỏng manh dễ vỡ kia lại có thể dễ dàng nắm
giữ đạo vô hình kiếm sắc bén mà không chịu bấy cứ tổn thương nào, dù chỉ là
một cái rung tay.
Nhìn đạo vô hình kiếm khí đang nắm giữ trong tay, cô gái áo trắng có chút tán
dương, gật đầu nói “ không ngờ chỉ mới tý tuổi đầu đã có thể lĩnh hội thiên
địa quy tắc, sản sinh ra kiếm ý của riêng mình. Nếu đem ngươi đặt vào thời đại
trước kia, chắc chắn cũng là một thiên tài không tồi đâu”
Nói rồi nàng liền bóp chặt nắm tay, C-rắc! Đạo vô hình kiếm khí, chiêu thức áp
hòm của Ngọc Phong, Vô Hình Đoạt Mệnh Trảm cứ như vậy mà bị bóp nát.
“ Nếu ngươi đã thích cận thân chiến đấu như vậy rồi, thì ta chiều ý phụng bồi
vậy, hắc!” cô gái áo trắng nở nụ cười trêu tức, thân hình lập tức lướt ngang
không trung nhanh chóng áp sát Ngọc Phong, hai cánh tay pha lê co lại thành
trảo dứt khoát đánh tới, mỗi chiêu mỗi thức đều tựa như ma trảo đòi mạng.
Dưới thế công dồn dập của nàng, Ngọc Phong đâu có thời giờ để thất vọng về một
chiêu kia, hắn chỉ có thể dốc sức đối chiến mà thôi. Dù rằng một kiếm không
thành nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định cận thân chiến đấu với hắn, như thế
hắn cũng không cần lo lắng ưu thế man lực không có chỗ phát huy nữa rồi.
Trong căn phòng trắng, trảo và kiếm kiên tục giao nhau phát ra hàng loạt âm
thanh đinh tai nhức óc. Với song kiếm nơi tay, từng tức trong Mai Hoa Kiếm đều
được Ngọc Phong sửng dụng vô cùng nhuần nhuyễn, lúc nhanh lúc chậm, lúc đâm
lúc chém quyết đón vô cùng, thêm vào đó kết hợp với kiếm khí ngoại phóng hổ
trợ Ngọc Phong liền có thể liên tục đối bính với cô gái áo trắng mà không hề
rơi xuống thế hạ phong, ẩn ẩn còn có xu thế vượt trội hơn dựa vào sức mạnh 20
tấn cực đại.
Ở phía đối diện, trước thế tấn công như vũ bão không chút ngừng nghỉ của Ngọc
Phong, cô gái áo trắng vẫn tương đối dễ dàng chống đỡ, đôi bạch thủ của nàng
phải nói là vô cùng linh hoạt và cứng rắn, vừa có thể ngạnh kháng kiếm chiêu
của Ngọc Phong, vừa có thể dùng một vài tư thế không tưởng nổi đánh móc vào
những chỗ hiểm yếu của hắn trong bất ngờ.
Sau vài phúc quần chiến, Ngọc Phong bởi vì cách ra tay quỷ dị của cô gai áo
trắng đã nếm trái đắng không phải một lần, phàn vai và eo dã dính phải hai
trảo của nàng, quần áo rách nát, máu tươi tung trào. Trong khi đó các kiếm
chiêu của hắn tuy vô cùng uy mãnh nhưng cũng chỉ cắt lên y phục nàng vài vết
rách mà thôi, còn thiếu một chút nữa mới tổn thương được.