Người đăng: QuytSweet
Cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, đối với cường giả như nàng, khống chế cảm
xúc không phải là việc gì quá khó. Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh lau đi giọt
nước mắt trên má rồi thở dài một hơi
“ Hài! Cũng vì ta không thể nào quên nàng nên đã sử dụng bí pháp biến đổi thân
thể thành ra thế này. Dung mạo hiện nay của ta mà cậu đang thấy chính là dung
mạo của cô ấy, đôi mắt này, đôi môi này là của cô ấy, kể cả giọng nói nhẹ diệu
này cũng là của nàng.”
Nghe vị tiền bối trước mặt nói mà Ngọc Phong thầm giật mình, cái kiểu biến đổi
cơ thể như thế này không phải là hiếm, trong những kiến thước về chức nghiệp
khí sĩ mà hắn đã học từ mẹ cũng có nhắc đến một hai, kể cả cách làm cũng đều
nêu rõ. Nhưng cái kiểu biến đổi cả dung mạo lẫn khí chất hoàn toàn như thế này
thì không thể nào tin được, khí chất của vị tiền bối trước mắt này hoàn toàn
là khí chất của nữ nhân không thể lần vào đâu được, cách nói chuyện, cử chỉ,
phong thái, kể cả ánh mắt của nàng đều nhu tình như nước, nhẹ diệu vô cùng, là
đặc tính thiên hướng trời sinh của phụ nữ không thể giả mạo được.
Như nhìn ra được suy nghĩ của Ngọc Phong, cô gái cười nói “ ngạc nhiên lắm
phải không, để có thể thay đổi dung mạo cho giống nàng hoàn toàn, ta đã mất
trên dưới ba mươi năm nghiên cứu miệt mài. Thật ra nếu muốn ta cũng có thể
chuyển thành một người phụ nữ thật sự, trở thành một người ta yêu thứ hai
nhưng cuối cùng cũng không dám thực hiện.”
“ Vì sao?” Ngọc Phong buộc miệng hỏi. Biến đổi giới tính hoàn toàn, cái này có
thể được sao? Cho dù là một khí sĩ cấp bốn như hắn cũng chưa nghe nói chuyện
này bao giờ a!
“ Ta sợ sẽ làm hoen ố đi hình ảnh của nàng trong lòng của ta, nói ra đây cũng
chỉ là ta tự thỏa mãn bản thân mình mà thôi, mỗi ngày có thể thấy được bóng
dáng của nàng qua gương là ta đã mãn nguyện rồi” Cô gái cười nhẹ nói, âm thanh
có chút tự giễu nhàn nhạt.
Tuy chỉ là chút thoán qua nhưng Ngọc Phong vẫn nhạy cảm bắt được nụ cười tự
giễu đó, dù vậy hắn cũng không biết nói gì, nhìn hình bóng cô đơn trước mắt
trong lòng hắn không biết vì sao lại sinh ra ý muốn che chở và an ủi nàng mặt
dù hắn thừa biết một tồn tại như nàng còn cần hắn an ủi hay sao?
May cho Ngọc Phong, cô gái áo trắng dường như cũng không muốn dấn sâu vào
chuyện xưa nữa, nàng ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cảm xúc
không một tia dao động. Nàng lần nữa rót cho mỗi người một ly trà, nói “ xin
lỗi, lâu lắm rồi mới có người nói chuyện cùng nên ta hơi thất thố tý, nói ra
thì cũng hơn nghìn năm rồi nhỉ?”
Ngay khi nàng khôi phục thần thái bình thường, Ngọc Phong cũng liên lập tức dễ
dàng áp chế xung động trong lòng, từ đây hắn có thể nhìn ra cảm xúc của vị
tiền bối trước mắt thế mà có thể ảnh hưởng đến cả tâm cảnh của hắn, trình độ
này cũng quá đáng sợ rồi. Tuy nhiên khi nghĩ đến vị trước mặt là một tồn tại
cường đại hơn hắn không biết bao nhiêu lần thì cũng thấy bình thường, nếu mà
nàng bình thường quá thì mới là bất bình thường.
Nhưng việc này cũng không phải là vấn đề chính, cái quan trọng ở đây là hắn
nghe rõ nàng nói đã hơn nghìn năm rồi mới nói chuyện với người khác, thế không
phải là trong hơn nghìn năm qua hắn là người đầu tiên vào được trong này hay
sao, trong không gian màu trắng này. Cộng với việc gương mặt tạo thành hoa đào
tự xưng là Qùy trên hòn đảo kia đã nói Chó Ngao Ba Đâu và linh khí Vô Cực là
ải thứ nhất, bản thân Qùy là ải thứ hai vậy hắn hiện nay đang đứng tại đây
không phải là đã thông qua hai ải rồi sao? Thế rất có thể cô gái trước mắt này
là ải kế tiếp.
‘ Không, vị trước mắt này chắc chắn là chủ nhân của tòa bí cảnh này, cũng
chính là người nắm giữ truyền thừa’ Ngọc Phong thầm nghĩ, tim bổng chốc đập
mạnh.
Cố gắng áp chế sự phấn khích trong lòng, Ngọc Phong tỏ vẻ tôn kính hỏi “ Xin
hỏi tiền bối, ngài có phải là chủ nhân của tòa bí cảnh này?”
Nhìn bộ dạng bổng nhiên cung cung kính kính của Ngọc Phong, nàng tất nhiên là
thừa hiểu trong thâm tâm hắn đang nghĩ gì, cô gái cười nhạt nói “ đúng vậy,
ngươi là người đầu tiên trong hơn nghìn năm nay thông qua được cửa ải của tiểu
Mi và tiểu Qùy bước vào căn phòng trắng này. Xem ra ta đã đoán không sai, từ
khi ngươi bước vào bí cảnh ta đã ẩn ẩn nhận thấy điều này rồi”
‘ Nàng đã theo dõi ta ngay từ khi ta bước vào bí cảnh? Như thế xem ra cái
khoản không màu trắng mà ta đã nhìn thấy chính là căn phòng này, cùng với đó
cảm giác cô độc và hiu quạnh kia chắc chắn là bị ảnh hưởng từ cảm xúc của
nàng. Hơn thế nữa, việc ta không thể nào liên lạc với Tinh Tinh cũng có thể là
do chính một tay của nàng tạo ra’ Ngọc Phong thầm nghĩ. Chỉ một câu nói của
nàng dường như đã giải đáp mọi thắc mắc trong lòng hắn.
“ Nói như vậy, ta đến được nơi này có phải đã thông qua cửa ải của tiền bối
rồi hay không?” Ngọc Phong bình tĩnh hỏi. Bộ dạng trông vậy thôi nhưng thật ra
lúc này trong lòng hắn tựa như biển thác sông gầm, kích động vô cùng. Thử hỏi
truyền thừa của một vị có tu vi áp chế trên đầu tiểu Tinh một khí Vương cấp độ
Hoàng Kim hàng thật giá thật, đến nổi khiến nàng không thể ho he gì, ai gặp
được mà không kích động cơ chứ, cho dù là Ngọc Phong cũng không ngoại lệ.
Không nói đến hắn, nếu cả lão gia chủ của Châu gia, Châu Thiên Ân mà gặp tình
huống này có khi đã kích động đến nước mắt đầy mặt rồi ấy chứ.
“ Đúng là ngươi đã thông qua ải một và ải hai nhưng muốn nhận truyền thừa của
ta còn thiếu ải cuối cùng nữa” Cô gái áo trắng làm như không nhận ra sự kích
động của Ngọc Phong, dội một gáo nước lạnh lên đầu hắn.
“ Còn một ải nữa?” Nghe vậy, Ngọc Phong liền lộp bộp trong lòng. Hai ải trước
hắn có thể thông qua đều hoàn toàn không dựa vào sức mạnh của một mình bản
thân hắn mà có rất nhiều yếu tố ngoại lai.
Ở ải thức nhất trong đại điện, hắn chiếm được đại kiếm Vô Cực và vô hiệu hóa
Chó Ngao Ba Đâu đều nhờ không ít may mắn, trong đó Ưng Lâm Tuyền đã tranh thủ
câu kéo cho hắn một khoản thời gian không nhỏ cộng với nhắc nhở kịp thời của
tiểu Tinh. Qua được ải này, hắn cùng lắm chỉ dùng chút can đảm mà thôi.
Hơn thế nữa, ở ải thứ hai của khuôn mặt tên Qùy kia, hắn còn không biến bản
thân làm sao thông qua được, hắn chỉ nhớ nó như một giấc mộng vừa vui vừa buồn
kéo dài không dứt mà thôi. Như thế mà hắn cứ mơ mơ hồ hồ thông qua.
Đến hiện nay, ải thứ ba đã đến trước mắt, muốn một mình hắn thông qua có thể
nói là khó như lên trời cũng không ngoa. Tuy nhiên việc gì đến cũng sẽ đến,
hắn hiện nay ngoại trừ vượt ải đã không còn đường lui rồi, hơn hết hắn không
phải loại người chưa cố gắng mà dễ dàng bỏ cuộc. Chỉ là hơi căn thẳng một chút
mà thôi, cùng lắm thì liều mạng.
“ Ải cuối cùng! Nói vậy nếu ta thông qua ải này thì sẽ nhận truyền thừa của
tiền bối?” Ngọc Phong cẩn thận hỏi.
“ Đương nhiên! Mà người cũng không cần lo, ải này rất đơn giản. Chỉ cần trong
thời gian ba mươi phút, ngươi có thể gây thương tổn cho ta thì coi như thông
qua” cô gái áo trắng gật đầu nói.
Ngọc Phong vừa nghe xong liền không thể tin được bật thốt “ Trong... Trong ba
mươi phút gây thương tổn cho tiền bối?”.
Cái này thì cũng quá vô lý đi à nha, đừng nói ba mươi phút, cho dù cho hắn cả
tháng cũng chưa chắc gây được thương tổn thật sự cho Chó Ngao Ba Đầu chứ đừng
nói đến vị trước mặt. Cái ải thứ ba này nói không ngoa chứ hắn đang có xúc
động chửi thẳng vào mặt cô gái trước mặt.
Tuy nhiên bản thân hắn cũng không có ngu đến mức đó, Ngọc Phong hít sâu một
hơi lấy lại tâm tình, cố nặng ra một nụ cười khó coi, giản giải “ tiền bối,
cái ải thứ ba này có phải có chút vô lý hay không? Một tiểu tử ngũ tinh Khí
Hồn như ta là sao gây tổn thương cho ngài được chứ?”
Cô gái áo trắng không trả lời câu hỏi của Ngọc Phong mà tỏ vẻ ngạc nhiên rồi
lắc đầu cười hỏi ngược lại “ Ngũ tinh Khí Hồn? Ngươi còn chưa nhận ra hiện
trạng của bản thân à? Tu vi của ngươi hình như đã giảm xúc rồi”.
“ Giảm xúc, tu vi của ta?” nghe cô gái nói, Ngọc Phong liền ngạc nhiên, sau đó
nhanh chóng định thầm cảm nhận tình trạng cơ thể của bản thân. Ngay lập tức,
vần tráng của hắn liền nhíu lại thành một đoàn. Đúng là tu vi của hắn đã giảm
xúc nghiêm trọng, từ Ngũ tinh Khí Hôn nay chỉ còn Bát tinh Khí Linh, một hơi
liền giảm xuống năm tiểu cảnh giới và một đại cảnh giới.
Chuyện này thật không thể hiểu nổi, hắn còn nhớ rõ mồn một là khi còn trên
hoàn đảo giữa đại dương, tu vi của hắn vẫn còn y nguyên nhưng đến lúc đến đây
lại tự nhiên thụt lùi một mảng lớn. Trong khoản thời gian này, hắn chỉ làm một
việc duy nhất là mơ mơ hồ hồ vược ải thứ hai mà thôi. Như thế có thể kết luận
lý do tu vi hắn giảm xúc chính là từ cửa ải thứ hai này.
Ngay lập tức, Ngọc Phong liền lục hết tất cả những mảnh ký ức mơ hồ còn sót
lại trước đó, gia đình hạnh phúc bên bờ hồ, căn phòng dâm mỹ, cánh đồng hoa
bất tận. Những mảnh ký ức này không hề rõ ràng, vô cùng mờ mịt, tựa như một
giấc mơ.
‘ Giấc mơ! Không sai, chính là giấc mơ, cảm giác này giống hệt như khi Mộng
Thần Nhãn xuất hiện. Cộng với việc tu vi giảm xúc thì rất có thể trong cửa ải
giấc mơ thứ hai này, ta đã chết trong đó rồi được Bất Tử Nhãn hồi sinh trở
lại’ sau một lúc nghiềm ngẫm, cuối cùng Ngọc Phong cũng rút ra được kết luận
cuối cùng.
Chính bản thân hắn không hề có khả năng vượt qua cửa ải thứ hai mà hoàn toàn
ngụp lặng trong đó cuối cùng là chết đi, nếu không có Bất Tử Nhãn cứu vớt thì
có thể giờ này hắn đã đi đoàn tụ ông bà rồi.
Nhưng tu vi thụt lùi không phải là chuyện gì quá lớn, nếu muốn Ngọc Phong có
thể nhanh chóng khôi phục lại như cũ trong thời gian ngắn bằng đan dược, hắn
cũng không lo điều này ảnh hưởng gì nhiều, dù sao trước đó, tu vi của hắn đều
tự thân tu luyện mà ra, rớt xuống leo lên lại tương đối dễ. Cái hắn lo lắng là
việc hồi sinh không chỉ kéo tu vi giảm xuống mà còn lấy đi tiềm lực tu luyện
của bản thân hắn, cái này mất đi rất khó bù đắp nếu không muốn nói một đi
không trở lại. Việc tu luyện về sau này của hắn có thể bị ảnh hưởng ít nhiều
đây.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hi sinh tiềm lực để có cơ hội nhận truyền
thừa của một đại cường giả cũng xem như buôn bán có lời. Hắn không thể để cơ
hội này vụt khỏi tầm tay được, không bao giờ!
Nói thì dài nhứ những suy tính này cũng chỉ lướt qua đầu hắn trong chớp mắt mà
thôi.
Cuối cùng Ngọc Phong thở dài một hơi, tâm trạng cũng khôi phục lại bình tĩnh,
ngẫn đầu nói “ đúng là tu vi của ta giờ chỉ còn là Bát tinh Khí Linh, vậy tiền
bối sẽ không để một Bát tinh Khí Linh nhỏ nhoi như ta đối chiến với ngài chứ.
Thứ cho ta bất kính, cái cửa ải thứ ba này nói thật, ta không tìm ra được cách
nào vượt qua cả”.
Cô gái áo trắng thấy Ngọc Phong dù biết tu vi giảm xúc nghiêm trọng nhưng chỉ
trong vòng vài hơi thở đã khôi phục dáng vẻ bình thường liền thầm gật đầu. Sự
trấn định này không phải ai cũng có cho dù là Khí Vương, Khí Hoàng, không ngờ
lại xuất hiện trên người một mao đầu tiểu tử tu vi non kém. Nàng cười nhẹ nói
“ Không cần lo, tất nhiên ta sẽ không làm khó dễ một hậu bối như ngươi, trong
trận chiến này, tu vi của ta sẽ áp chế xuống Ngũ tinh Khí Linh. Như thế được
rồi chứ hả?”
Đây cũng xem như nàng thưởng thức định lực của hắn đi, áp chế tu vi ít hơn ba
cấp.
Nói rồi nàng đứng dậy, phất tay một cái làm biến mất bộ bàng ghế bằng đá rồi
lui ra xa một khoản 20m. Nơi này giờ chỉ còn lại nàng và hắn, căn phòng trắng
sẽ là chiến trường cuối cùng.
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, cục nặng treo trong lòng Ngọc Phong cũng đã
được gỡ xuống. Cho dù vậy, tâm trạng của hắn vẫn căng như dây đàn, đừng nghe
nàng nói giảm tu vi xuống còn Ngũ tinh Khí Linh mà mừng vội. Mới nhìn vô tưởng
như hắn có ưu thế tu vi nhưng thật ra hắn luôn luôn là bên yếu thế, kinh
nghiệm chiến đấu của hắn so với nàng chỉ là hạt cát trong xa mạc vô tận. Trong
trận chiến này, hắn phải dồn hết sức, cơ hội này không thể mất đi, cuộc chiến
này bắt buộc phải thắng.
“ Vậy xin đắc tội, mời!” Ngọc Phong lui một bước tạo thế, dõng dạc nói to,
chiến ý bốc lên bừng bừng.
..................
P/s: Sau ròng rã vài tháng bế quan tu luyện, cuối cùng ta cũng đột phá bình
cảnh.
Câu chuyện của chúng ta tiếp tục từ đây!