Người đăng: QuytSweet
Lục Linh bình tĩnh mở mắt ra, trước mặt cậu là một gương mặt quen thuộc “ Manh
thúc thúc, sao lại là thúc”, lúc bầy Thằn Lằn Băng vồ tới, cậu đã nghĩ số phận
mình tới đây là chấm dứt nên đã nhắm tịt mắt lại, nhưng đợi mãi mà chẵn thấy
động tĩnh gì cả, sau đó cậu được một vòng tay ôm lên, cậu cứ nghĩ đó là Ngọc
Phong không ngờ khi mở mắt ra lại mà Manh thúc thúc.
Người đàn ông trung niên lo lắng kiểm tra lên xuống trên người Lục Linh đáp “
tại sao không phải là ta, tiểu tổ tông à ngươi có bị sao không?”
Lục Linh miễn cưỡng đứng dậy rời ra vòng tay của người trung niên “ cháu không
sao cả, chỉ bị tiêu hao linh khí quá độ mà thôi”
Nghe thấy thế người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhỏm, ông ta lấy trong
nhẫn trữ vật ra một viên đan dược màu tím sậm đưa cho Lục Linh “ không sao là
tốt, không sao là tốt, này uống viên Đại khí đan này vào sẽ thấy đỡ hơn, nếu
ngươi có mệnh hệ gì ta làm sao ăn nói với tông chủ đây”, tới lúc này đôi cánh
màu trắng sau lưng ông ta mới tan biến.
Lục Linh đưa viên đan dược tới miệng thì sực nhớ ra một điều cự kỳ quan trọng,
cậu ta vẻ mặt lo lắng gân cổ kêu lên “ Phong ca ca, huynh ở đâu, có bị sao
không?”
Tiếng gọi bất thình lình cũng làm người đan ông trung niên giật bắn mình.
Một giọng nói yếu ớt truyền tới không xa “ khụ khụ, ta ở đây, ta không sao”,
Ngọc Phong bò từ dưới đất lên, hiện nay trên người cậu chi chít vết thương
cùng bùn đất. Ngọc Phong lau nước mắt khóe mi tươi cười tiến đên bên Lục Linh,
“ đệ không sao là ta yên tâm rồi”
Lục Linh đưa viên đan dược đang câm trên tay cho Ngọc Phong “ đây là Đại khí
đan, đan dược cấp bốn bổ xung linh khí tức thời, huynh bị thương nặng hơn đệ,
huynh dùng đi”
“ Tiểu Linh đây là?” người đàn ông trung niên hơi ngạc nhiên nhìn Ngọc Phong
xong lại quay đầu sang hỏi Lục Linh
Lục Linh cười tươi giới thiệu hai người với nhau “ Manh thúc thúc, đây là Ngọc
Phong ca ca, mấy hôm trước chính huynh ấy đã cứu con thoát khỏi bầy Phong Lang
đấy, nếu không có huynh ấy hiện nay con đã nằm trong bụng bọn chúng rồi. Phong
ca ca, đây là Manh thúc thúc mà đệ đã kể cho huynh nghe đấy, thúc thúc là một
cường giả Khí Tôn đấy nhé”
Người đàn ông trung niên được gọi là Manh thúc thúc đổ mồ hôi hột, ông ta lấy
tay vuốt trán khí nghe Lục Linh trả lời, hắn không ngờ chỉ vì một chuyến đi
chơi ở ngoại vi U Minh sơn mạch lại nghiêm trọng như vậy “ xin chào Phong
huynh đệ, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ tiểu Linh trong cơn hoạn nạn” ông ta cảm
kích nhìn Ngọc Phong.
“ Không, không có gì cả, ta thấy tiểu Linh gặp nguy hiểm mới tiện tay cứu
giúp, tiền bối không cần khách sáo, cứ gọi ta là tiểu Phong được rồi.” Ngọc
Phong vội xua xua hai tay, người ta là cường giả khí tôn hàng thật giá thật
đấy còn mạnh hơn cả mẹ nữa, hắn nào dám xưng huynh gọi đệ với người ta.
Manh thúc thúc cười hiền hòa nói “ như thế sao được, huynh đệ là người cứu
mạng tiểu Linh, như thế cũng đồng nghĩa với cứu ta một cái mạng, không thể qua
loa được”
“ Như thế tuyệt đối không được, ngài là bật trưởng bối, làm sao ta giám chứ!”
Lục Linh đứng giữa nhăn mặt nói “ hai người có thôi đi ngay không, có chuyện
đó cũng cải qua cải lại, ai thích sao thì gọi như thế, Manh thúc thúc cứ gọi
Phong ca ca là Phong huynh đệ, còn Phong ca ca thì giống như đệ gọi là Manh
thúc thúc đi, là người mình cả khách sáo làm gì”
“ Nếu Phong đệ đã kiên quyết như thế thì chúng ta làm theo lời tiểu Linh đi,
được không” Manh thúc thúc nhìn Ngọc Phong
“ Vậy cứ như thế mà xưng hô” Ngọc Phong gật đầu chấp nhận
Lục Linh lại đưa viên đan dược màu tím cho Ngọc Phong “ Phong ca ca, uống đi,
cái này Manh thúc thúc có nhiều lắm”
“Đúng vậy, đúng vậy Phong huynh đệ không cần khách sáo” Manh thúc thúc lại từ
trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đưa cho Lục Linh
“ Như thế thì ta không khách sáo nữa, cảm ơn Manh thúc thúc” Ngọc Phong đưa
tay nhận viên đan dược cúi đầu cảm ơn.
“ Hai ngươi dùng đan dược khôi phục linh khí đi, ta hộ pháp cho” Manh thúc
thúc nói xong rồi dẫn đầu ngồi xếp bằng xuống đất
“ Vâng” cả hai đứa đông thanh.
Ngọc Phong đưa viên đan dược vào miệng nuốt xuống, bắt đầu vận Mai Hoa công,
viên đan dược vừa xuống bụng liền tan ra trong nháy mắt, vô số linh khí bên
trong nó tuôn ra không ngừng, Ngọc Phong chỉ thấy linh khí từ bụng thấm qua
kinh mạch di chuyển vào đan điền với tốc độ chóng mặt, vết thương ngoài da hắn
đã đóng vảy và bắt đầu làm da non. Chỉ trong chưa đầy một phút linh khí của
hắn đã đạt tới thời kì toàn thịnh nhưng lượng linh khí chứa trong Đại khí đan
lại vô cùng khổng lồ, lượng hắn vừa dùng chưa bằng một phần tư của nó, linh
khí dư thừa liên tục tuôn ra làm kinh mạch hắn bành trướng, nếu không có thời
gian chăm chỉ luyện thể trong Xuân Phong cốc có thể kinh mạch của hắn giờ đã
vỡ vụn rồi, tuy nhiên một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu hắn, hắn cố gắn áp
chế linh khí lại, liên tục đẩy nhanh chu thiên vận công của Mai Hoa công, hắn
đang dung lượng linh khí dư thừa để trùng kích nhị tinh khí Linh.
Manh thúc thúc đang vui vẻ ngồi huýt sáo nhìn hai đứa nhỏ, bổng ông ta nhận ra
một điều cực kỳ quan trọng, “ đâu phải ai cũng hấp thu được lượng linh khí
khổng lồ chứa trong Đại khí đan, ta vui quá hóa điên rồi, không ngờ tự tay
mình lại giết ân nhân cứu mạng của tiểu Linh”, hắn bật mạnh lên mặt đất lao về
phía Ngọc Phong đang ngồi “ hi vọng còn kịp”.
Tuy nhiên khi đến nơi Manh thúc thúc lại há hốc mồm, tình hình của Ngọc Phong
đâu có vẻ gì là đau đớn không chịu được, cơ thể nó vẫn bình thường chứ không
bành trướng ra như hắn tưởng tượng, duy chỉ có khuôn mặt hơi nhăn một chút mà
thôi.
“ Không thể thế được, phải tự kiểm tra mới chắc chắn” Manh thúc thúc nghỉ thầm
đặt tay lên lưng Ngọc Phong nhưng một hiện tượng kỳ lạ đã ngăn ông ta lại
Bổng linh khí trong thiện địa lại bắt đầu tụ tập về phía Ngọc Phong, đây là
hiện tượng đột phá của khí sư.
“ Không ngờ nó có thể đột phá khí Linh trong hoàn cảnh bất lợi như thế này,
rất tốt, rất tốt” Manh thúc thúc chống cằm nhìn Ngọc Phong nói hai chữ rất
tốt, nếu có một người quen của ông ta ở đây họ sẽ rất ngạc nhiên vì biểu hiện
này, Manh thúc thúc tuy là một người hiền hòa nhưng rất nghiêm khắc trong việc
tu luyện nên ông rất ít khi cất lời khen ngợi một ai, Lục Linh là một trong số
ít người hiếm hoi nhận được lời khen từ ông, giờ thì tới lượt Ngọc Phong.
Thời giam chầm chậm trôi qua, Lục Linh cũng đã hoàn toàn chữa thương xong, cậu
ta vừa tinh dậy định cất tiếng kêu Ngọc Phong nhưng đã bị Manh thúc thúc ngăn
cản lại, Lục Linh cũng hết sức vui mừng khi biết là Ngọc Phong nhân họa đắc
phúc đột phá nhị tinh khí Linh. Phải nói như thế nào nhỉ, theo như Lục Linh là
“ làm việc tốt được trời báo đáp”.
Đến khi trời chập tối, Ngọc Phong mới đột phá thành công, hắn mở mắt ra hít
sâu một hơi cười lớn “ ha ha ha, lại đột phá rồi”
Bộp bộp, Manh thúc từ xa đi tới vổ tay, vẻ mặt áy náy “ chúc mừng Phong huynh
đệ nhân họa đắc phúc đột phá tới nhị tinh khí Linh, ta cũng xin lỗi ngươi, tại
vì không cẩn thận quên mất là Đại khí đan không thể dùng tùy tiện, may mà
Phong huynh đệ không sao”
“ Đúng đó, đúng đó Phong ca ca, Manh thúc thúc là người tốt, sẽ không hại ca
ca đâu” Lục Linh ở ngoài cũng nói giúp một câu
“ Ha ha, không có gì, dù sao ta cũng nhờ thế mà đột phá nhị tinh khí linh”
Ngọc Phong cười xòa
“ Nếu thế thì rất tốt, ta thấy thiên phú của Phong huynh đệ cũng rất cao,
ngươi có muốn gia nhập Bạch Vân tông của chúng ta không, ở nơi đó ngươi sẽ có
tài nguyên đầy đủ để có thể tu luyện đạt tới đỉnh cao, hay ít nhất cũng như
ta” Manh thúc thúc đưa ra đề nghị
“ Đúng vậy Phong ca ca, hay là đi theo đệ về tông môn luôn nha, đệ sẽ giúp
huynh hết mình” Lục Linh hai mắt tròn xoe mong đợi.
Ngọc Phong ôm quyền cảm ơn “ cảm ơn đề nghị của Manh thúc thúc, nhưng ta không
thể tự ý quyết định được, ta phải về hỏi mẹ nữa đã”
“ Không sao đâu, Phong ca ca, huynh cứ theo bọn đệ đến Bạch Vân tông trước rồi
đệ sẽ cho người thông báo với mẹ huynh sau, huynh không biết chứ Bạch Vân tông
của đệ là một tông môn cục lớn, nếu mẹ huynh biết huynh gia nhập tông môn sẽ
vô cùng vui mừng” Lục Linh nhanh nhảu đáp
“ Chuyện này không được rồi, không phải huynh chê tông môn của đệ đâu, nhưng
mà huynh chỉ còn duy nhất mẹ là người thân nên làm bất cứ việc gì cũng phải
hỏi mẹ trước đã.” Ngọc Phong giải thích, hắn cũng rất muốn đến xem thử tông
môn lớn là như thế nào tuy nhiên hắn cũng không thể vì mình mà làm mẹ buồn
được.
Manh thúc thúc nghe thế cúng không gượng ép Ngọc Phong nữa, ông lấy ra một
tấp lệnh bài nhỏ chừng ba ngón tay, làm bằng ngọc bích trạm trổ công phu, bên
trên có khắc chữ Manh theo kiểu thư pháp ( tiếng việt nhé các bạn), phía sau
khắc hai chữ Bạch Vân, nhìn sơ qua cực kỳ có giá trị “ hay là thế này đi, đây
là lệnh bài trưởng lão của ta trong Bạch Vân tông, phong huynh đệ cứ về hỏi mẹ
ngươi trước đi, nếu bà đồng ý thì mang theo lệnh bài này đến Bạch Vân môn tìm
ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi”
Ngọc Phong không chút do dự nhận tấm lệnh bài bằng Ngọc Bích “ cảm tạ Manh
thúc thúc, ta nhất định sẽ tới”
Manh thúc thúc cười ha ha “ điều nên làm mà thôi, tiểu Linh hôm nay đã là ngày
hai mươi rồi, hai hôm nữa sẽ đến sinh nhật của cha con, chúng ta phải về ngay
thôi, nếu không sẽ không kịp”
Lục Linh đang vui vẽ bổng nhiên yểu xìu “ phải về ngay sao?”
“ Phải về ngay thôi, với tốc độ tối đa của ta cũng chỉ nắm chắc đến trước buổi
lễ nữa tiếng mà thôi” Manh thúc thúc gật đầu xác nhận
“ Đệ hãy nghe lời Manh thúc thúc đi thôi, gia đình đối với chúng ta là quan
trọng nhất” Ngọc Phong nói
“ Nhưng ta muốn ở với Phong ca ca vài ngày nữa cơ, ta còn muốn học nướng thịt
nữa” Lục Linh chà chân lên mặt đất lí nhí nói
Ngọc Phong tiến lên xoa xoa đầu Lục Linh cười nói “ Ngốc ạ, không phải sau này
sẽ không gặp nữa đâu, đến khi nào ta đến Bạch Vân tông sẽ tìm đệ chơi tiếp”
“ Huynh chắc chắn sẽ đến chứ” Lục Linh dò hỏi
“ Ừm ,chắc chắn trăm phần trăm” Ngọc Phong gật đầu xác nhận
“ Móc nghéo đệ mới tin” Lục Linh đưa ngón tay út tới trước Ngọc Phong
“ Được thôi, tiểu quỷ” Ngọc Phong lấy tay móc nghéo với Lục Linh “ móc nghéo
này nhá, nếu ai thất hứa sẽ bị ong chít lỗ đít”
Manh thúc thúc nhìn biểu hiện hai đứa nhóc mà ngạc nhiên, cho dù Ngọc Phong là
ân nhân cứu mạng của Lục Linh nhưng chỉ vài ngày thôi mà sao lại khắn khít thế
nhỉ, đây là lần đầu tiên ông thấy Lục Linh có một người bạn quan trọng trong
lòng đến như vậy.
Sau khi móc nghéo Lục Linh nhìn về phía Manh thúc thúc xòe tay ra “ Manh thúc
thúc, đưa cho con Hải Lam kiếm đi, con biết người đang giữ nó”
“ Chi vậy?” Manh thúc thúc khó hiểu, tự nhiên lấy kiếm ra chi
“ Con muốn tặng nó cho Phong ca ca” Lục Linh trả lời
“ Nhưng đó là quà sinh nhật cha con tặng cho con mà, không phải con luôn rất
yêu thích nó sao, đến lấy ra dùng cũng tiết rẻ không làm mà ” Manh thúc thúc
khó hiểu
“ Vì nó quý trọng nên con mới tặng cho Phong ca ca, huynh ấy cần nó hơn con,
thúc thúc mau lấy ra đi, không phải thúc nôn nóng trở về sao” Lục Linh liên
tục hối thúc
“ Được rồi, tiểu tổ tông của ta, đừng hối nữa, ta lấy ra là được chứ gì” Manh
thúc thúc bất đắt dĩ lấy một cây kiếm màu lam ra đưa cho Lục Linh, nó là một
thanh kiến màu xanh sẫm dài một mét hai, cán kiếm dài hai mươi cm còn thân
kiếm dài một mét, bên trên vỏ kiếm khắc vô số hình xoắn ốc to nhỏ không đều
nhau.
Lục Linh nhận lấy cây kiếm đưa cho Ngọc Phong “ Phong ca ca, cây Hải Lam kiếm
này ta tặng huynh làm vũ khí phòng thân, nó là một thanh khí binh cấp bốn đấy”
Ngọc Phong nhận cây kiếm, rút chuôi kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm màu xanh nhạt
biển cả rộng bằng ba ngón tay, trên thân kiếm cũng khắc chi chít các hình
xoắn ốc không đều nhau. Sau khi ngắm một lúc hắn tra kiếm vào vỏ nhìn Lục Linh
“ Như thế này có được không, nó là quà sinh nhật của cha đệ tặng cho đệ mà”,
nói hắn không thích là giả hắn cục kỳ thích nó nhưng hắn không muốn lấy đồ tốt
của huynh đệ mình.
“ Huynh yên tâm đi không sao đâu, huynh không được trả lại đâu đấy, có trả ta
cũng không nhận” Lục Linh thè cái lưỡi nhỏ nhắn cười nhí nhảnh
Biết là không trả được, Ngọc Phong bèn tháo cái túi trên lưng xuống mở ra đưa
cho Lục Linh “ cây linh thảo này là ta vô tình có được, tuy không nhận ra nó
là loại gì nhưng nhìn bề ngoài chắc nó cũng là đồ trân quy, ta tặng cho đệ xem
như quà chia tay”.
Lục Linh tròn xoe hai mắt lấp lánh nhìn cây dược thảo Ngọc Phong đưa cho
“ Tiểu Linh thật là dễ thương!” một ý nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu Ngọc
Phong.
“ Ai bảo nó không quý, nó cực kỳ qúy trọng đấy, nó là cây Ngọc Hồng quả, mục
đích chuyến đi U Minh sơn mạch của đệ, cảm ơn Phong ca ca” Lục Linh bất ngờ
nhảy chòm lên hôn cái chụt vào má Ngọc Phong.
“ Ha ha, không có gì đệ vui là được rồi” Ngọc Phong cười ha ha, hắn vui vì
cũng giúp được Lục Linh một chuyện tốt, còn cái hôn kia hắn không quan tâm
lắm, cả hai là con trai nên cũng bình thường, với lại hắn chỉ mười hai tuổi
thôi nhưng mà ‘môi tiểu Linh cũng mềm thật, như là cánh Mai hoa trong Xuân
Phong cốc vậy’
“ Vậy tạm biệt Phong ca ca nhé” Lục Linh giơ tay chào Ngọc Phong rồi đến bên
cạnh Manh thúc thúc.
Manh thúc thúc một tay nắm tay Lục Linh, linh khí của ông dân lên bao bọc hai
người lại, sau lưng ông ta mọc ra một đoi cánh màu trắng thuần rộng năm mét “
Phong huynh đệ tạm biệt”. Đôi cánh đập mạnh mang theo hai người bay về phương
xa.
Sau khi bay được vài chục mét, Lục Linh bất ngờ quay đầu lại kêu to “ Phong ca
ca phải mau chóng đến tìm đệ đấy nhé, đệ chờ huynh!!!”.