Người đăng: QuytSweet
Nhìn bộ dáng Ưng Lâm Tuyền tự nhiên như thế nhưng thật ra lúc này cánh tay của
nàng cũng đang rung rẫy vì đau đớn, một quyền ẩn chứa lực lượng hai mươi tấn
không phải bất kỳ ai cũng có thể hứng chịu được. Nếu không phải nhờ đôi bao
tay Linh Binh mà nàng đang mang trên tay đã hấp thụ đại bộ phận man lực trong
quyền của Ngọc Phong rồi phản chấn trở lại, kẻ thua thiệt lúc này chính là
nàng chứ không ai khác. Tuy nhiên sự rung rẫy này đã bị nàng nhanh chóng ép
xuống, không thể hiện ra ngoài.
Ngọc Phong nghe Ứng Lâm Tuyền nói vậy cũng phải nhíu chặt mày, đây là lần đầu
tiên trong đời hắn nhận thua thiệt khi đối chiến bằng man lực với người khác,
tuy nhiên bản thân hắn cũng không có chút rung sợ. Vơi ánh mắt sắt bén của
hắn, dù Ưng Lâm Tuyền có che giấu đến đâu thì trong một khoảnh khắc thoán qua,
hắn đã nhìn thấy cánh tay của nàng rung rẫy. Đương nhiên điều đó cũng chứng
minh sức mạnh cực đại của hắn vẫn có tác dụng với nàng chứ không phải không có
như nàng nói.
Ngọc Phong đưa tay rút hai thanh kiếm bên hông, ánh mắt lóe lên ánh sáng yêu
dị, nhết môi nói “ nàng thật sự không chịu bất cứ thưởng tổn gì hay sao? Đã
vậy để ta xem nàng có thể chịu được đòn này hay không?”.
Nói rồi hai cánh tay hắn liền bùng lên Kim Hỏa nóng rực, nhanh chóng bao phủ
lên hai lưới kiếm, đồng thời thúc dục tượng khí Hắc Huyền Kiếm thi triển Gia
Trọng Cụ Thuật, lần nữa lao về phía Ưng Lâm Tuyền chém mạnh tới. Hai thanh
kiếm lướt ngang không rung theo từng bước di chuyển của Ngọc Phong cũng từ từ
biến đổi, chỉ thấy bên trong lớp bao bọc của Kim Hỏa, hai lưới kiếm lóe lên
hắc quang, sau đó từng đường hắc tuyến từ hai cánh tay Ngọc Phong chui ra, bao
phủ toàn bộ bề mặt hai thanh kiếm, đem đến một khí tức trầm trọng dị thường.
Thấy Ngọc Phong lại lần nữa ngu ngốc xông lên, mấy tên Khí Tông của Lan gia
liền cười cười lớn, khinh thường không thôi
“ Thằng nhóc đó cứ tưởng chiến thắng mấy tên thiên khiêu tiểu bối là có thể
cứng mặt với Khí Tông? Đầu hắn bị vô nước à?”
“ Đúng là muốn chết, một Ngũ Tinh Khí Hồn nhỏ nhoi lại dám thách thức Ngũ Tinh
Khí Tông cường giả, muốn chết!”
“ Đúng là tiểu bối vô tri!”
“ Này nhỏ tiếng thôi, nàng cũng chỉ hai mấy tuổi thôi, nếu nàng nghe thấy
ngươi nói thế sẽ gọt cái đầu của ngươi xuống bây giờ, ngươi nên nhớ nàng là
ai!”
Tên Khí Tông bị đồng bọn nhắc nhở liền giật bắn cả người, ánh mắt thoán xuất
hiến sự sợ hãi sâu đậm, chột dạ nhìn bóng yểu điệu không xa.
Khác với ý nghĩ của bọn họ, Ưng Lâm Tuyền nhìn thế tới hung mãnh không chút sợ
hãi của Ngọc Phong mà thầm rung động, nhất là ánh hắc quang ẩn hiện bên trên
hai lưới kiếm, không biết vì lý do gì, nàng cảm thấy một sự uy hiếp nồng đậm
tỏa ra từ nó.
Không chút khinh thường, nàng liền nắm thấy thanh Hắc Thương cắm trên tế đàn,
xoay người, cong eo, vung mạnh theo hình bán nguyệt, một chiêu hoành tảo thiên
quân vô cùng đơn giản như thế được đánh ra, tuy nhiên chiêu thức đơn giản đó
lại ẩn chứa thiên ý đại đạo, linh khí nội liễm mà không hiện, tựa như cự kình
trong truyền thuyết vẫy đuôi, đạp sóng.
Trong lúc mấy tên Khí Tông Lan gia bàn luận, Ngọc Phong đã tiến sát đến vị trí
của Ưng Lâm Tuyền, hai thanh kiếm tựa như hai tia hắc quang, lướt ngang không
trung, mang theo thanh thế cường đại bổ xuống.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt ngắn ngủi, KENGGG! Hắc thương cùng song
kiếm đã va mạnh vào nhau tạo nên âm thanh đinh tai nhức óc, kình khí khủng bố
sinh ra từ vụ va chạm quét mạnh cả đại điện tựa như cuồng phong thổi qua. Mấy
tên Khí Tông Nhất Tinh, Nhị Tinh của Lan gia không phản ứng kịp còn bị thổi
bay cả chục mét, bộ dạng vô cùng chật vật. Bên trên tế đàn, sau vụ va chạm
kinh khủng, cả hai người đều đồng thời bị đẫy văng ra khỏi tế đàn, đập mạnh
lên hai cây cột chống to lớn mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
Những tên khí tông Lan gia còn lại nhìn thấy kết quả đó thì trợn trừng mắt
không tưởng nổi nhìn Ngọc Phong, một Ngũ Tinh Khí Hồn có thể ngạnh kháng đối
chiêu với một Ngũ Tinh Khí Tông và còn làm kẻ địch phải nếm trái đắng, chuyện
này làm sao có thể xảy ra chứ, nhất là Ưng Lâm Tuyền đâu phải một Ngũ Tinh Khí
Tông bình thường, nàng là ác ma thật sự nha!
“ Này Ngũ trưởng lão, chúng ta có nên đến hổ trợ nàng hay không?” một tên Khí
Tông hướng một vị mĩ phụ trung niên trong đoàn người, chợt hỏi
Vị mỹ phụ này chính là Ngũ trưởng lão của Lan gia, em ruột của Lang Lăng, Lan
Lan. Hiện nay nàng cũng nhíu chặt mày, nhìn vị trí Ngọc Phong rồi lại nhìn vị
trí của Ưng Lâm Tuyên, lắc đầu nói “ không nên hấp tấp, cứ chờ xem phản ứng
của tiểu thư ra sao cái đã, nếu không được nàng cho phép mà chúng ta nhúng tay
vào sẽ không đem lại kết quả tốt đâu. Với lại người thanh niên kia hình như
cũng không phải bình thường, tu vi của hắn chắc chắn không chỉ là Ngũ Tinh Khí
Tông, có thể đối chiến ngang hàng với tiểu thư, tu vi ít nhất cũng phải nằm
trong Khí Tông mới được”.
“ Cả hai người đều là quái vật! Nhìn độ tuổi thì tên thanh niên kia còn trẻ
hơn tiểu thư nữa a!” một tên Khí Tông gật đầu đồng ý, cảm thán không thôi.
Thật ra tất cả bọn họ đều đón lầm, Ngọc Phong vốn dĩ có thể ngạnh kháng với
Ưng Lâm Tuyền phần lớn cũng là dựa vào Miêu Nhãn đã áp chế bốn mươi phần trăm
tu vi của nàng, đồng thời với Gia Trọng Cụ Thuật, trong thoáng chốc gia tăng
sức mạnh đòn đánh của hắn gấp hai lần lên thành bốn mươi tấn mới có thể đạt
kết quả như thế này.
Tuy nhiên sau đòn vừa rồi, bản thân hắn cũng phải hứng chịu một lực phản chấn
cực đại không tưởng, hiện nay xương hai cánh tay của hắn đã có dấu hiệu nứt
rạn, nếu mà liều mạng sử dụng một đòn Gia Trọng Cụ Thuật nữa, nó chắc chắn sẽ
gãy lìa.
Ngọc Phong đưa tay lau máu khóe miệng, dựa lưng vào cột chống mà từ từ đứng
dậy, nhìn Ưng Lâm Tuyền vẫn còn nằm một đống dưới cây đại trụ, cười khổ nói “
Ưng Lâm Tuyền tiểu thư, nàng cũng không cần giả đò làm gì, ta biết nàng không
sao!”
Xem ra lần này hắn không thể chạy thoát khỏi tiểu ma nữ này rồi, đến cả Gia
Trọng Cụ Thuật và Miêu Nhãn cũng không thể làm gì nàng thì hắn còn cách nào
nữa đây, nếu cố gắng đã vô ích thì không cần cố gắng nữa.
Đúng như Ngọc Phong nói, ngay khi hắn dứt lời, Ưng Lâm Tuyền liền dật ngược cơ
thể dậy như xác chết sống lại, trên người nàng ta có thể nhìn thấy từng luồng
linh khí tựa như dịch thể luân chuyển liên hồi, không phải nói là linh dịch
chứ không còn là linh khí nữa.
Nàng đưa tay phủi bụi dính trên quần áo, ánh mắt có chút thưởng thức mình Ngọc
Phong, bộ dạng nghiêm túc hiếm có nói “ Không tồi, thuật khí rất mạnh, nhất là
đôi mắt kỳ dị đó, ngươi chính là người đầu tiên khiến ta phải chật vật đến thế
này đấy. Rất có tiềm năng, ngươi có thể sẽ là một trợ thủ đắc lực trong quân
đội của ta!”
“ Quân đội? Chẵn nhẽ nàng ta thuộc hoàng tộc một trong bát đại đế quốc?” Ngọc
Phong thầm nghĩ.
Ưng Lâm Tuyền nhìn bộ dạng cam chịu của Ngọc Phong mỉm cười ý vị, từng bước
tiến đến gần, trên tay nàng từng sợi linh dịch quấn quanh các đầu ngón tay
hường Ngọc Phong chụp tới. Nàng chính là đan muốn phong bế tu vi của Ngọc
Phong.
Tuy nhiên còn chưa kịp đợi nàng hành động, trong đại điện lại lần nữa vang lên
tiếng bước chân dồn dập, chẵn mấy chốc, một đoàn người nhanh chóng xuất hiện
trong mắt tất cả mọi người. Ngay khi Ngọc Phong nhìn thấy đoàn người xuất
hiện, ánh mắt hắn lại lóe lên một tia hi vọng.
Đoàn người mới tiến vào đại điện không ai khác chính là đoàn người Châu gia mà
Ngọc Phong đã bị tách biệt vài hôm trước khi vào bí cảnh. Lúc này chín người
đều phải chịu thương thế ý nhiều trên cơ thể, bộ dạng có chút chật vật, nhất
là thất trưởng lão Châu Kinh, cánh tay phải của ông đã hoàn toàn biến mất. Tuy
nhiên nếu so với vài ngày trước, hơi thở của mọi người đều mạnh hơn rất nhiều,
linh khí cực kỳ xung mãng, không có vẻ gì là hư nhược, hay bị trọng thương.
Tất cả chín vị Khí Tông của Châu gia đều mang đến cho hắn cảm giác áp bức khó
chịu, đây là một tín hiệu đáng mừng.
“ Hử, là người Châu gia!”
Đám người Lan gia ngay sau khi nhìn thấy Khí Tông của Châu gia xuất hiện ngay
lập tức bùng nổ linh khí tạo thế phòng ngự, ánh mắt cảnh giác vô cùng. Bọn họ
cũng không dám vọng động, Ngọc Phong có thể cảm nhận được sự lớn mạnh của Châu
gia thì bọn họ cũng cảm nhận được và càng cảm nhận rõ ràng hơn. Trong chín vị
Khí Tông của Châu gia, không có ai tu vi dưới Tam Tinh Khí Tông cả, nếu so
tổng thể về thực lực, Châu gia đã hơn xa bọn họ.
Đoàn người Châu gia sau khi vào đại điện cũng ngay lập tức nhận ra nhóm người
Lan gia, tuy nhiên điều làm bon họ chú ý nhất vẫn là thanh Linh Binh đang
huyền phù bên trên tế đàn.
“ Thanh Thiên huynh, kia không phải là?” Lục trưởng lão ánh mắt nhìn thanh
Linh Binh bên trên tế đàn, nheo mắt nói
“ Đúng thế, là một thanh Linh Binh, không ngờ trong di tích này lại có một
thanh Linh Binh, đúng là trời giúp chúng ta!” Ngũ trưởng lão gật đầu xác nhận,
vui mừng nói. Đối với thực đại tăng hiện nay, Lan gia trước mắt đã không còn
uy hiếp được bọn họ nữa.
“ Không phải lão tộc trưởng còn đang thiếu một thanh Linh Binh hay sao? Nếu
cây đại kiếm này rơi vào tay ngài, chúng ta đã có thể mặc cả với Bạch Vân Tông
về việc sở hữu Định Phong Thành rồi!” Châu Vũ Lăng phấn khích nói
Nghe Châu Vũ Lăng cất lời, ánh mắt của tám người còn lại ngay lập tức lóe
sáng. Linh Binh đều là một món bảo vật mà bất kỳ vị Khí Sư nào cũng ao ước
được sở hữu, ở Bát Quốc Cương Vực này, không phải cường giả Khí Tôn cũng có
thể sỡ hữu được một thanh. Với một thanh Linh Binh trong tay, một vị Khí Tôn
có thể đối chiến cùng lúc với hai vị Khí Tôn khác, kể cả ba vị cũng không rơi
vào hạ phong.
Bổng nhiên, Thất trưởng lão Châu Kinh quét mắt đến vị trí bên dưới tế đàn, nơi
Ngọc Phong đang trọng thương tựa vào cây cột, ngạc nhiên nói “ hả, Ngọc Phong
tiên sinh cũng ở đây!”
Theo tiếng nói của Thất trưởng lão, tất cả mọi người cũng đều nhận ra vị trí
của Ngọc Phong.
Không chút do dự, Ngũ trưỡng lào liền bộc phát tu vi Thất Tinh Khí Tông, lao
thẳng đến vị trí Ngọc Phong đồng thời hét lớn “ cứu tiên sinh trước, mọi
chuyện tính sau!”
Theo sau ông, Lục trưỡng lão cùng Thất trưởng lão cũng không chậm trễ bám
theo. Sáu vị Khí Tông còn lại linh khí tuông trào như núi lửa, khí thế tăng
mạnh, ép sát đám người Lan gia, ngăn không cho bọn chúng ta tay ngăn cản. Với
sức mạnh hiện giờ, sáu người bọn họ thừa sức cầm chân chín người Lan gia trong
một khoản thời gian dài.
Đám Khí Tông Lan gia thấy ba vị trưởng lão của Châu gia lần lượt lao đến vị
trí của Ngọc Phong thì cũng không có ý đồ ngăn cản, nếu muốn ngăn cản cũng
không được, ba người đó tu vi đã vượt qua bọn họ một bậc, với lại tiểu thư vẫn
đang ở đó, bọn chúng muốn cứu Ngọc Phong và cướp thanh Linh Binh đúng là người
suy nói mộng, cho dù có là Thất Tinh Khí Tông thì cũng không phải là đối thủ
của nàng.
Ưng Lâm Tuyền đang tiến đến gần Ngọc Phong bổng nhiên thấy ba tên khí tông lao
đến liền tức giận quát một tiếng “ Cút!”.
Chỉ thấy thân hình nàng lóe lên một cái liền xuất hiện bên cạnh Ngũ trưởng
lão, xoay người cong chân đá mạnh, linh dịch hắc sắc theo cú đá của nàng mà
bạo phát uy lực mãnh liệt, tựa như thác đổ sông gầm. Mặc cho Ngũ trưỡng lão đã
kịp thủ thế đón đỡ, vẫn bị cú đá của nàng tống mạnh về phía sau, đập thẳng vào
một cây cột trụ, khóe miệng trào ra tia máu.
Thấy Ngũ trưởng lão bổng nhiên bị tấn công, Lục trưởng lão cùng Thất trưỡng
lão liền tức giận quát lớn một tiếng, hướng Ưng Lâm Tuyền chưởng tới, dao động
linh khí từ hai chưởng ấn cực đại vô cùng dữ dội, tựa như đào sông lấp bể. Cả
hai đều là sát chiêu vô cùng uy mãnh, bọn họ chính là muốn một chiêu lấy mạng
Ưng Lâm Tuyền.
Mấy vị Khí Tông Lan gia đứng từ xa nhìn uy thế hai đại sát chiêu mà cũng phải
biến sắc, da đầu tê dại. Tuy nhiên đối diện với sát chiêu của hai người Lục
trưởng lão và Thất trưởng lão, Ưng Lân Tuyền không hề có chút lo lắng, khuôn
mặt vẫn là thong dong vô cùng, nàng hai tay nắm lại thanh quyền, từng luông
linh dịch hắc sắc theo sự thôi động của nàng nhanh chóng ngưng tụ tại hai
quyền đầu biến chúng thành hai nắm đấm màu đen, hướng hai chường ấn cực đại mà
đấm tới. Quyền ảnh tựa như đơn giản lại mang theo áp lực linh khí ngợp trời,
tư thế quân lâm thiên hạ, không gì ngăn cản nổi.