Tuyệt Vọng


Người đăng: QuytSweet

Lục Linh lau mồ hôi trán nói “ chuyện này là ngoài ý muốn, sao có thể trách
huynh được, Phong ca ca không cần lo lắng”

Ngọc Phong nhăn trán “ đệ thấy con Thằn Lằn Băng đứt đuôi đằng kia không?”

“ Đệ thấy rồi, có gì lạ ?” Lục Linh không hiểu

“ Mấy hôm trước ta đã mai phục nó, nhưng mà con đó quá giảo hoạt, nó vức bỏ
cái đuôi lại làm vật thế mạng rồi chạy trốn mất, không ngờ nó thù giai như vậy
gọi nguyên dòng họ đến tính sổ ta” Ngọc Phong cười khổ.

“ Thì ra là như vậy” Lục Linh hiểu ra

Trong lúc hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bọn Thằn Lằn Băng bắt đầu
xiết chặc vòng vây không một kẽ hở, tuy nhiên bọn chúng hình như không có ý
định tấn công hai người Ngọc Phong.

“ Phong ca ca, tại sao bọn chúng không tấn công chúng ta” Lục Linh thấy khó
hiểu nhăn mặt

Ngọc Phong xoay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở con Thằn Lằn Băng
đầu đàn màu xanh sẫm“ Ta nghĩ là tại con Thằn Lằn Băng màu xanh đen kia kìa,
nó chắc chắn là con đầu đàn, khi nào nó ra lệnh thì bọn còn lại mới tấn công”

“ Thế nó còn chờ gì nữa hiện nay chúng ta đã là cá trong chậu rồi” Lục Linh
nắm chặt tay khẩn trương, giọng rung rung.

“ Bởi vì chúng ta đã là cá trong chậu, thịt trong nồi nên bọn chúng mới không
cần giết chúng ta sớm, chúng biết chúng ta sẽ không bao giờ có thể chạy toát,
nó muốn đùa giỡn mèo vờn chuột để trả thù cho con của nó” Ngọc Phong đã đoán
ra phần nào ý đồ của con Thằn Lằn Băng đầu đàn to lơn kia.

Đúng như Ngọc Phong đã đoán, KHÈ, con Thằn Lằn Băng đầu đàn cao hai mét kêu to
một tiếng rồi dần dần đi tới chỗ của Ngọc Phong, khi còn cách hai mét thì nó
bổng dưng dừng lại bắt đầu di chuyển thành vòng tròn xung quanh hai người, con
mắt đỏ ngầu của nó nhìn chằm chằm Ngọc Phong như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ngọc Phong thần kinh căng thẳng như dây đàn, mồ hôi ước đầy tay, nắn nắm chặt
thanh thiết kiếm, hắn bản thân không sợ chết vì có Bất Tử Nhãn nhưng hắn rất
lo lắng cho Lục Linh, với tình hình này cho dù cả hai liều mạng cũng chưa chắc
chạy thoát khỏi đây. Ngọc Phong thở dài một hơi quay đầu nhìn Lục Linh cười
hỏi “ tiểu Linh này đệ có sợ chết không?”

Lục Linh lúc này cũng căng thẳng còn hơn Ngọc Phong gấp mười lần “ chết, ai mà
không sợ, huynh có sợ không?”. Nếu là mấy ngày trước nếu rơi vào hoàng cảnh
này chắc chắn cậu ta sẽ hoảng lên và khóc như mưa rồi tuy nhiên sau khi suýt
chết một lần và trải qua vô số chuyện cùng Ngọc Phong, Lục Linh đã cứng cỏi
hơn rất nhiều.

Ngọc Phong cười nói “ ta cũng rất sợ chết, tuy nhiên phải chết như thế nào cho
đáng chứ, chúng ta không thể đứng đây mặc xác cho bọn chúng giết được, nếu
chết chúng ta phải cho bọn Thằn Lằn Băng máu lạnh này chôn cùng, con đầu đàn
để cho ta sử, bọn còn lại đệ giết được bao nhiêu thì giết, nếu có cơ hội cứ
chạy trước đừng lo cho ta”

Lục Linh lắc đầu “ Mạng sống này là huynh cho ta, ta không thể như thế được,
có chết cùng chết”

Ngọc Phong biết không thể lay động được Lục Linh nên không khuyên nữa, hắn
cười haha “ nếu vậy thì lên nào tiểu Linh, chúng ta thi xem ai giết nhiều Thằn
Lằn Băng nhất.

Dứt lời Ngọc Phong liền xông lên, nhắm đầu Thằn Lằn Băng xanh sẫm đầu đàn tấn
công “ khai hoa, Phong hoa, Xiên hoa”. Hắn biến ảo thân pháp liên tục xuất Mai
Hoa Kiếm, kiếm ảnh tung bay chém vào con Thằn Lằn Băng, đinh đinh, đan đan,
hoa lửa bắn ra khắm nơi, mỗi nhát chém vào con ma thú đều tóe ra những tia lửa
mờ ảo lưu lại một vết ngấn màu bạc trên da nó. Con Thằn Lằn Băng đầu đàn gầm
lên một tiếng vung đuôi thật mạnh hất Ngọc Phong ra xa sau đó nó há miệng
phung hàng loạt gai băng, khác với gai băng lúc nãy, gai băng của con Thằn Lằn
Băng xanh sẫm to hơn gấp ba lần, bên trên gai băng bốc ra từng luồn khí lạnh
màu đen trông rất đáng sợ.

Ngọc Phong bị hất ra xa xa, hai tay cầm kiếm run rẩy, máu từ bàn tay ứ ra, hắn
xuất vài chục kiếm lên con Thằn Lằn Băng như đánh vào tấm sắt làm tay hắn tê
cứng, cuối cùng dùng kiếm ngạnh kháng đoàn trả đũa của nó làm cho hổ khẩu rách
nát tóe máu. Tí tách tí tách, máu cùng mồ hôi nhễ nhại của Ngọc Phong rơi dưới
đất, nhìn hàng trăm gai nhọn đang bay về phía mình, hắn cắm kiếm xuống đất,
hai tay kết ấn vô cùng nhanh, “ Đại hỏa công” hai tay hắn chấp vào nhau chưởng
mạnh tới trước, từ lòng bàn tay một cột hỏa diễm màu xanh lam có đường kính
một mét lao ra thiêu đốt gai băng, đây là thuật khí hắn mô phỏng theo thuật
khí sơ cấp “ Hỏa công” hồi học ở trường kết hợp vói U Lam hỏa diễm cướp được
từ U Minh Linh Miêu sáng chế ra, uy lực của nó tăng mạnh gấp mười lần thuật
khí gốc, nó bây giờ có thể xếp vào nhóm thuật khí cao cấp được rồi.

( Để mình giải thích thêm cho các bạn dễ hiểu, Thuật khí từ thấp đến cao chia
ra làm, thuật khí cơ bản, thuật khí Hoàng cấp, thuật khí Huyền cấp, Thuật khí
địa cấp và cuối cùng là Thiên cấp, mỗi loại lại chia thành sơ, trung, cao ba
đẳng cấp. Thuật Khí Đại hỏa công là thuật khí cơ bản cao cấp)

Xèo, Xèo, Ngọn lửa màu lam với sức nóng kinh khủng thiêu đốt vô số gai băng
trên con đường nó đi qua, không có một cái gai băng nào có thể bay trúng Ngọc
Phong, còn những gai băng sót lại tì rơi xung quanh hắn cắm mạnh vào đất.

Ngọc Phong thu tay lai nở nụ cười ‘ thì ra con ma thú Thằn Lằn Băng cấp ba này
lại là ma thú song thuộc tính băng, bóng tối, nếu mày đã có thuộc tính bóng
tối dù ít hay nhiều thì cũng sẽ bị ta áp chế mà thôi’ Ngọc Phong mở lớn hai
mắt quát “ Miêu nhãn” hai con mắt màu đen cũng hắn bổng biến thánh hai con mắt
màu màu lục bảo, kì lạ là hai bên đồng tử lại có hai dấu chấm màu đen. Khí
Miêu nhãn được mở ra, một luồn áp lực vô hình phủ xuống con Thằn Lằn Băng đầu
đàn, nó gao lên rồi khó hiểu nhìn Ngọc Phong, không chính sát hơn là đôi mắt
màu lục bảo của hắn.

Nó lắc đầu muốn xua tan cảm giác này đi nhưng không được, nó gầm lên một tiếng
to lớn, con mắt nó càng ngày càng đỏ, nó lao nhanh hả cái miệng to như chậu
máu cắn tới Ngọc Phong. Với Miêu nhãn mang khả năng trấn áp u linh, tất cả
những sinh vật mang thuộc tính bóng tối khí đối mặt với đôi mắt này sẽ bị giảm
mất bốn mươi phần trăm sức mạnh ( nghĩa là tất cả các thuộc tính như sức tấn
công, phòng thủ, nhanh nhẹn, linh khí đều bị giảm xuống), Ngọc Phong mỉm cười
tự tin, hắn rút thanh thiết kiếm dưới mặt đất lầm nữa xông lên chiến đấu với
con Thằn Lằn Băng đầu đàn.

Ở một phía khác, Lục Linh đang xông pha tả xung hữu đột trong bầy Thằn Lằn
Băng cấp hai, cậu ta liên tục tung chưởng “ Bát quái chưởng, Bát quái khí
kình, bát quái lục chưởng” hằng loạt chưởng ấn bay ra từ tay Lục Linh, bất cứ
con Thằn Lằn Băng trúng chưởng đều ngay lập tức nổ tung, với cảnh giới tu vi
cửu tinh khí Linh của Lục Linh sử lí những con Thằn Lằn Băng này vô cùng dễ
dàng, tuy nhiên thuật khí Bát quái chưởng uy lực lớn nên đông nghĩa với nó là
linh khí tiêu hao cực kỳ nhanh, với số lượng hàng trăm con Thằn Lằn Băng như
thế này đến khí Hồn còn chạy mất dép nói chi là khí Linh. Lục Linh càng lúc
càng thở nhanh và dồn dập, linh khí của cậu ta đã tiêu hao quá nữa, khoảng hai
mươi phút nữa thì sẽ cạn kiệt hết, đó cũng chính là lúc Lục Linh bị xé sát.

Bên kia, Ngọc Phong đang chiếm thế thượng phong khi giao chiến với Thằn Lằn
Băng đầu đàn, với ưu thế tốc độ, hắn đang thực hiện chiến pháp vờn công với
nó. Khác với lúc trước mỗi kiếm của Ngọc Phong khí chém vào da Thằn Lằn Băng
đều lưu lại một vết thương sâu ba tất ( ba cm), khắp người con thằn lằn băng
bây giờ đều chi chít vết thường, tuy nhiên nếu so với thân hình da dày thịt
béo của nó thì không thấm vào đâu.

Ngọc Phong không phải là không biết điều ấy, hắn tấn công khắp người Thằn Lằn
Băng là để tìm ra điểm yếu của nó, mẹ hắn đã từng nói không có một loài ma thú
nào không có điểm yếu, kể cả thú vương, chỉ cần tìm thấy nó mọi việc đều dễ
dàng.

“ Chính là nó!” Ngọc Phong đã phát hiện ra điểm yếu của con Thằn Lằn Băng đầu
đàn, đó chính là vị trí giữa cổ phía bên phải, vết thương ở nơi đó chảy máu
nhiều hơn các vết thương khác tận năm lần, Ngọc Phong sau khi xác định mục
tiêu liền lướt người xuất kiếm đam thẳng vô mắt Thằn Lằn Băng. Con Thằn Lằn
Băng liền nhắm ngay mắt lại phung ra một hơi thở lạnh giá nhằm đóng băng Ngọc
Phong, như đã biết trước nó sẽ phản ứng như vậy, hắn đã chuẩn bị đoàn lam hỏa
từ trước, ngay khí con Thằn Lằn Băng phung băng ra thì hắn cũng xuất chưởng,
lữa nóng gặp khí lạnh ngay lập tức bốc hơi tạo thành làng khói trắng. Ngọc
Phong ngay lập tức ẩn vào làn khói, vòng ra bên phải con Thằn Lằn Băng nhắn
vào vết thương phần cổ tấn công dồn dập “ Khai hoa, Phong hoa, Xiên hoa”. Grào
ooooo, con Thằn Lằn Băng đầu đàn rú lên đau đớn vùng vẩy thân minh, rầm rầm,
những cái cây bị đuôi nó quất qua đều bị đổ ngã tan nát, vì bị xương mù che
tầm mắt nên nó đã hứng trọn hoàn toàn các đoàn tấn công của Ngọc Phong. Vị trí
bên phải cổ ấy là vết thương cũ khi trước nó chiến đấu với một con địa hùng mà
tạo thành không ngờ hôm này con vật thấp bé này lại nhắm vào vết thương cũ của
nó mà tấn công. Sau đòn tấn công toàn lực Ngọc Phong đã ngay lập tức lùi ra
tránh sự phản công điên cuồng của nó, tìm cơ hội ra đoàn tiếp theo một kích
giải quyết nó, hiện trạng của hắn cũng không khác mấy với Lục Linh, linh khí
của hắn sau đợt quần công ban nãy đã không còn bao nhiêu, số lượng còn lại chỉ
đủ để hắn ra đoàn quyết định, khi con Thằn Lằn Băng đầu đan chết, những con
Thằn Lằn Băng nhỏ hơn sẽ bối rối đó cũng chính là thời cơ để hắn và Lục Linh
thoát thân.

Nhưng đời không như là mơ, con Thằn Lằn Băng đầu đàn hình như đã nhận ra sự
nguy hiểm của Ngọc Phong, nó ngửa cổ lên trời gào một tiếng, ngay lập tức đàn
Thằn Lằn Băng ùng ùng chuyển động, vô số con Thằn Lằn Băng cắm đầu lao về phía
hắn cùng Lục Linh điên cuồng tấn công, bọ chúng không còn bao vây như trước
nữa mà ồ ạt tấn công, tất cả con Thằn Lằn Băng đều xông lên.

Ngọc Phong mở lớn hai mắt ngơ ngát lẩm bẩm “ thôi xong rồi”, hắn quay đầu xông
về phía Lục Linh gào to “ tiểu Linh!”. Nhìn đàn thằn lằn vô thiên tái địa nuốt
chửng Lục Linh, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt thanh tú, đây là lần thứ
hai hắn khóc sau khí đi học, lần đầu tiên là ở trước mộ phần của cha, còn lần
này là dành cho một người huynh đệ mới quen nhưng thân như ruột thịt Lục Linh.

Trong đầu Ngọc Phong vụt qua vô số hình ảnh

“ Ngọc Phong ca ca!, Phong ca ca huynh thật là giỏi!, Phong ca ca đệ xin lỗi
mà!, Phong ca ca đệ hiểu rồi!, phong ca ca cá huynh nướng thật là ngon!!^^”

Lục Linh với khuôn mặt thiên sứ xinh đẹp, mái tóc xoăn vàng dễ thương đang mỉm
cười nhìn hắn. Ngọc Phong nhắm chặt hai mắt lại “ tiểu Linh ta xin lỗi, tất cả
đều là lỗi của ta, nếu có kiếp sau ta sẽ trả cho đệ!”

Sự việc coi như chấm dứt nhưng bổng một tiếng rống lớn, cực kỳ lớn vang lên
làm màng nhỉ của Ngọc Phong đau đớn, đè hắn nằm xập xuống đất, chấn bay hết
tất cả bầy thằng lằn kể cả con Thằn Lằn Băng cấp ba đầu đàn.

“ BỌN XÚC SINH KIA, CÚT
NGAY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Ngọc Phong gắng gượng ngẩn đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh, nơi bầu trời
xa xa có một chấm đen bé tý đang phá không lao đến, sau vài giây chấm đen đó
đã hiên trước mắt hắn, đó là một người đàn ông trung niên gương mặt tuấn tú,
mặc một bộ áo bào màu đen, bên trên có thêu những đám mây màu trắng, phía sau
lưng là một cặp cánh màu trắng thuần dài năm mét đang vung vẫy. Ông ta vội
vàng đáp xuống bên cạnh Lục Linh, khuân mặt lo lắng cẩn thận nâng cậu ta lên “
tiểu Linh có sao không, có bị thương ở đâu không”.


Bất Tử Nhãn - Chương #13