Người đăng: QuytSweet
Trong lúc Ngọc Phong tham gia bí cảnh núi Tây Phong, đã có một sự việc nghiêm
trọng làm rung chuyển cả đế quốc.
Nhà tù Xích Qủy, đại ngục giam giữ những tội phạm nguy hiểm nhất đế quốc, nằm
ở giữa ba ngọn nứi lửa Hỏa Trọng, Hỏa Ngục và Hỏa Sơn, được mệnh danh là Hầm
Ngục Của Nhân Gian. Bên trong Xích Qủy có chứa đủ các loại tội phạm từ giết
người hàng loạt cho đến phản quốc, gián điệp. Cũng vì thế, bên trong nhà tù
Xích Qủy luôn luôn có một chi quân đội hơn hai nghìn người trú đóng, trong đó
không thiếu cường giả Khí Tông, đồng thời, bên ngoài ba ngọn núi cũng có một
doanh trại quân đội hơn vạn người liên tục thao luyện.
Có thể nói Xích Qủy còn được canh phòng nghiêm ngặt hơn Lâu Đài Hoàng Gia, và
cánh cổng của Xích Qủy là cánh cổng một chiều, một khi đã vào rồi thì sẽ không
có đường ra. Mỗi một tên tội phạm được giam giữ bên trong đều mang trên đầu án
tử.
Thông thường những loại tội phạm mang án tử đều sẽ bị giết ngay lập tức sau
khi tuyên tội, tuy nhiên vì đôi khi những tội phạm này còn giá trị lợi dụng,
và khai thác triệt để. Khi đó Xích Qủy chính là nơi nhà mới của bọn chúng.
Trong hàng trăm năm tồn tại, Xích Qủy chưa một lần nào thất thủ, là một tảng
đá đè nặng lên tinh thần của vô số tội phạm, mang đến sự chấn nhiếp cực đại.
Thế mà nhà tù mệnh danh ác quỷ trong lòng tội phạm lại lần đầu tiên kể từ khi
xuất hiện đã thất thủ, làm cho hàng loạt phạm nhân nguy hiểm trốn thoát ra
ngoài khiến cả đế quốc oanh động. Không chỉ hàng loạt tội phạm bỏ trốn, chi
quân đội và doanh trại hơn vạn người thủ hộ nhà tù này cũng trong vòng một đêm
bị giết sạch, không một ai sống sót.
Sự việc nghiêm trọng đến nổi triều đình không thể tự tay giải quyết được mà
đích thân nhà vua phải cầu xin sự giúp đỡ từ Bạch Vân Tông để dẹp yên chuyện
này.
…………………………………..
Bí cảnh núi Tây Phong.
Tại một vị trí không rõ ở khu vực Rừng rậm, nơi này quái thạch san sát như nêm
tựa như một mê cung tự nhiên vậy. Ở trong rừng quái thạch này có một nơi đặc
biệt gọi là mỏm đá Sinh Đôi, nó được gọi như vậy cũng chính là vì hình dạng
đặc biệt của nó, nếu chỉ quan sát từ xa chúng ta thường tưởng lầm nó chỉ là
một tảng đá nhưng khi đến gần mới có thể nhân ra thật sự nó lại là hai khối đá
tách biệt xoắn ốc vào nhau theo một tư thế vô cùng quái dị. Tựa như có một ai
đó đã đem chúng nó thắt nút lại vậy.
Lúc này ở bên dưới tảng đá có một nhóm khoản mười người thuộc ba trận doanh
khác nhau, mỗi người đều nâng cao cảnh giác, canh phòng cẩn thận. Phía sau
mười người có một miệng hố hình tròn tương đối rộng, đường kính khoản ba mét
hơn, ngập đầy nước.
Xung quanh miệng hố có mười tảng đá được bao phủ bới vô số hoa văn tối nghĩa,
xắp đặt ngay ngắn. Bên trên mỗi hoàn đá lúc này đều có đặt một viên linh thạch
tương đối lớn, liên tục lóe lên quang mang lấp lánh. Chỉ cần nhìn sơ qua sự
bóng mượt trên mỗi viên linh thạch cũng có thể nhận thấy mười viên linh thạch
này không phải đã có từ trước mà mời được khảm vào gần đây.
Cách vị trí mỏm đó sinh đôi vài trăm mét, đoàn người Châu gia đang tiềm phục
tại một cây đại thụ cao cao, phóng mắt quan sát. Sau hơn ngày trời di chuyển
trong rừng, mọi người cũng đã đến được vị trí di tích, tuy nhiên đúng như mọi
người đã dự đoán từ trước, di tích đã bị các gia tộc khác tìm ra.
“ Ngũ trưởng lão, hiện tại chúng ta nên làm gì đây? Nhìn trận hình thế kia
chắc chắc di tích đã bị Quân gia và Phan gia chiếm đóng, kể cả những tên Đỗ
gia còn sống cũng ở trong đó, tính sơ qua cũng hai mươi bốn người rồi!” Châu
Long phóng mắt nhìn nhóm người đằng xa, nhíu mày nói.
“Châu Long nói đúng đấy, nếu mười người trong ba đại gia tộc tụ họp ở đây thì
những người còn lại chắc chắn cũng sẽ ở gần đây!” Châu Tử Lục gật đầu đồng ý
“ Tuy chúng ta đã nâng cao tu vi một khoản lớn nhưng hai mươi bốn Khí Tông
cũng không dễ chơi a!” Lục trưởng lão cảm khái nói. Ông ta nói thế cũng không
phải sợ xệch gì mà chính là nhìn thẳng vào sự thật.
Ngũ trưởng lão nghe thế cũng không vội ra quyết định mà hướng Ngọc Phong khẻ
hỏi “ Tiên sinh, ngài nghĩ nên làm thế nào?”.
Nếu nói đúng ra, sau khi nhận chín viên Bích Tông Đan từ Ngọc Phong thì đoàn
đội này đã thuộc sự chỉ đạo của hắn rồi. Mục đích vào bí cảnh tầm bảo của đoàn
người Châu gia hiện nay đã đổi thành hổ trợ Ngọc Phong đạt được mục đích của
hắn. Mà điều này cũng hiển nhiên thôi, nhận lợi từ người thì phải giúp người
tiêu tai.
Ngọc Phong không lập tức trả lời mà chỉ tay hỏi “ Mọi người có nhìn thấy cái
hồ kia không?”
Nghe Ngọc Phong hỏi, Ngũ trưởng lão dường như nhớ ra điều gì, bật thốt “ tiên
sinh nói mới nhớ, hình như hai năm trước khi ta tìm ra di tích này còn không
có cái hồ đó, chẵn lẻ?”
“ Đúng như Ngũ trưởng lão đoán, cái hồ đó chính là lối vào di tích còn mười
viên linh thạch xung quanh chính là năng lượng kích hoạt trận pháp mở cổng”
Ngọc Phong gật đầu, nói.
Tuy bản thân Ngọc không thể tạo ra một trận pháp hoàn chỉnh dù là trận pháp
cấp một, nhưng nhận biết cùng phân loại trận pháp đối với hắn vô cùng đơn
giản. Những trận pháp cũng như công dụng, nguyên lý, cách chế tạo được ghi
trong cổ thư mẹ hắn để lại hầu như hắn đã thuộc lòng hết rồi.
“ Nếu nói như thế không phải số người còn lại của tam đại gia tộc đều vào bên
trong di tích rồi hay sao, vậy mười người kia là nhóm giữ cổng” Châu Kinh ngẫm
nghĩ, nói
Châu Vũ Lăng cười nói “ Đúng thế, đây là cơ hội cực tốt để chúng ta làm suy
yếu chiến lực của bọn chúng, nếu xử lý mười tên này trước, sau đó đối mặt với
mười bốn tên còn lại, với sức chiến đấu của cúng ta hiện giờ không phải là
chuyện khó!”
Sau khi nghe Châu Vũ Lăng đưa ra ý kiến, tất cả mọi người đối mắt đều lóe lên
ánh sáng sắc lạnh, nếu lần kế hoạch này thành công, đối với tam đại gia tộc là
một đã kích vô cùng lớn, không đến mấy chục năm đừng nghĩ có thể khôi phục.
“ Vậy cứ quyết định như thế, chúng ta sẽ tiêu diệt mười người kia trước, sau
đó sẽ vào di tích tiêu diệt đám còn lại”. Ngọc Phong thấy mọi người đều đồng ý
liền đưa ra quyết định cuối cùng.
Nói rồi, Ngọc Phong lại lấy ra hai mươi viên giải dược phân chia cho tất cả
mọi người, nhết miệng cười nói “ kế hoạch không khác lúc trước là mấy, mọi
người dùng giải dược trước, khi nào thấy ta dùng độc đan thì đồng loạt xông
lên, dùng phương pháp nhanh nhất hạ gục kẻ thù. Vấn đề ở đây là phải nhanh,
đừng để bọn chúng có cơ hội báo động cho đám người còn lại”.
Nghe thế, mọi người đều nhận đan dược, ngay lập tức phục dụng rồi phóng đi.
Như thế, tất cả liền bắt đầu hành động, ai nấy đều thu liễm khí tức đến mức
tối đa, cuối thấp người, thân hình như liệp báo từ từ đi vào rừng loạn thạch,
tiếp cận nhóm người canh cổng.
Sau khi còn cách nhóm người canh cổng gần trăm mét, Ngọc Phong liền lấy ra hai
viên Sịt Đan cùng Tam Văn Ức Linh Đan hướng bọn chúng ném mạnh tới. Trong nháy
mắt hai tiến Bụp, Bụp vang lên, hai viên độc đan cùng lúc bạo liệt, giải phóng
một lượng khí độc hai màu đen, lục bao trùm cả một phạm vi lớn.
Trong khi mười tên Khí Tông còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, đoàn cường giả
Châu gia lập tức gọi ra Điệp Dực, lao thẳng vào bên trong với tốc độ cực
nhanh. Cùng lúc đó, Ngọc Phong cũng không chậm trễ rút Hải Lam kiếm đuối tới,
trên lưới kiếm, hàng vạn tia kiếm khí ẩn ẩn hiện hiện vô cùng sắc bén.
Đến lúc này thì nhóm người ba đại gia tộc cũng đã biết mình bị phục kích, tuy
nhiên đội hình của bọn chúng cũng không vì thế mà rối loạn, ngược lại vẻ mặt
ai nấy đều vô cùng bình tĩnh, thúc dục linh khí đến mức cao nhất, chuẩn bị ứng
chiến. Với đội hình mười Khí Tông thì ngoại trừ việc ma thú ngũ cấp bất ngờ
xuất hiện, ngoài ra không có cái gì có thể uy hiếp được bọn chúng trong bí
cảnh này.
Tuy nhiên cũng vì sự tự tin đó, bọn họ đã ăn phải quả đắng.
Chỉ thấy bên trong màng khói bụi mù mịt, một trận chiến chớp nhoáng đã diễn
ra, linh khí đủ màu sắc tung bay khắm nơi, linh khí dao động vô cùng mãnh
liệt, khiến cho cả rừng loạn thạch gần như bị san phẳng. Trong trận loạn chiến
chiến này, Ngọc Phong cũng tự tìm cho mình một đối thủ, một cường giả Nhất
Tinh Khí Tông của Quân gia.
Ngay khi thấy Ngọc Phong cầm kiếm đâm tới, tên khí tông Quân gia đầu tiên là
hơi ngạc nhiên, sau đó liền nhe răng, nở nụ cười khinh bỉ “ nhóc con, muốn
chết!”.
Bộ mặt của Ngọc Phong hắn không thể nào quên được, đây chính là tên mà gia chủ
ra lệnh với bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt cho bằng được. Tuy không biết
vì sao chỉ qua mấy ngày, tu vi của Ngọc Phong lại từ Tam tinh Khí Hồn thăng
thẳng đến Ngũ tinh Khí Hồn, nhưng cho dù là vậy, đối với một Khí Tông như hắn,
cho dù là Ngũ tinh hay Cửu tinh Khí Hồn cũng không khác gì nhau.
Chỉ thấy từ trong cơ thể hắn, bốn cánh tay tràng đầy lực lượng bổng nhiên mọc
ra, cùng với hai cánh tay bình thường tổng cộng là sáu cánh tay. Nhưng khác
với hai tên thiên kiêu mà Ngọc Phong đã từng chiến đấu, trên mỗi cánh tay của
tên Khí Tông này đều đeo một nắm đấm sắt có gắn một lưỡi dào dài năm cm vô
cùng sắc nhọn. Ngay sau đó, từ cơ thể hắn, từng luồng linh khí bùng nổ như núi
lửa, vung quyền đối kiếm với Ngọc Phong.
Mỗi quyền ẩn của hắn lướt quá không khí tựa như một lưỡi kiếm mang đầy lực
lượng cương mãnh, phát ra tiếng rít gió bén nhọn, để lại một vệt sáng dài phía
sau.
Thanh thế của tên Khí Tông Quân gia to lớn là thế nhưng Ngọc Phong cũng không
chút yếu thế, kiếm chiêu vẫn hướng thẳng tới trước biến đâm thành chém, một
chiêu hoành tảo thiên quân quét ngang thiên hạ.
Chát! Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, kiếm ảnh của Ngọc Phong cùng quyền
đầu của tên Khí Tông Quân gia va chạm vào nhau phát ra tiếng vang chát chúa,
tại vị trí va chạm, hoa lửa tung tóe khắm nơi. Trái ngược với dự đoán, tên Khí
Tông Quân gia bị một kiếm của Ngọc Phong chấn cho lùi lại cả chụt mét mới miễn
cưỡng đứng vững, tai chân cày sâu xuống mặt đất tạo ra hai rãnh sâu hoắm, cùng
với đó là hai cánh tay ngạnh kháng với kiếm chiêu của Ngọc Phong hiện tai đang
tê rần, gần như là mất đi cảm giác.
Với sức lực hơn hai mươi tấn mà Ngọc Phong đã quán chú trong kiếm chiêu, lần
giao phong đầu tiên, hắn đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Không hề do dự,
Ngọc Phong lại lần nữa tung kiếm đuổi theo, nét mặt hắn dần nghiêm nghị, hắn
biết tên Khí Tông trước mặt cũng không phải loại dễ chơi.
Tên Khí Tông Quân gia bị Ngọc Phong chỉ dùng một chiêu liền đẩy lui cả chục
mét vô cùng ngạc Nhiên, hắn không thể hiểu nổi cái sức lực kinh khủng như thế
Ngọc Phong lấy ở đâu ra. Tuy nhiên với kinh nghiệm chém giết lâu năm, tên Khí
Tông Quân gia ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, nét mặt nghiêm trọng nhìn Ngọc
Phong đang lao tới trước mắt, sáu cánh tay từ từ thả lỏng bắt đầu thủ thế,
linh khí từ trạng thái cương mãng dần tu liễm vào trong cơ thể, từ núi lửa
phun trào chuyển thành làn nước nhẹ diệu.
Thấy sự biến đối khí chất một trăm tám mươi độ của tên Khí Tông Quân gia, Ngọc
Phong liền cảm nhận sự uy hiếp nhàn nhạt phát ra từ người hắn. Sự uy hiếp này,
Ngọc Phong chỉ cảm nhận thấy khi gặp kẻ địch thật sự. Nhưng sự cảm giác uy
hiếp này cũng chỉ làm cho chiến ý của Ngọc Phong càng tăng cao mà thôi. Tốc độ
của hắn một lần nữa bạo tăng, miệng quát kẻ “ Xiên Hoa, Tàn Hoa”.
Theo tiếng quát của hắn, từ trong thân Hải Lam Kiếm, vô số tia kiếm khí trắng
thuần tuông ra như nước lũ, sau đó xoắn lại với nhau, chỉ trong mắt mắt liền
ngưng tụ thành một thanh đại kiếm dài mười lăm mét, bên trên đại kiếm khắc đầy
hoa văn cánh Mai tung bay, tràn đầy khí tức hủy diệt và sắc bén.
Ngọc Phong tay cầm Đại kiếm tựa như một con kiến đang nâng một con voi, lao
thẳng vào tên Khí Tông Quân gia. Những nơi đại Kiếm lướt qua, loạn thạch đỗ
vỡ, mặt đất nứt rạn, thanh thế cực lớn.
Tên Khí Tông Quân gia bất ngờ thấy Ngọc Phong xuất ra Đại Kiếm, nét mặt vẫn
không hề biến đổi, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế phòng bị, không có ý định né
tránh, cũng không có linh khí ba động, giống như hắn đang muốn tự sát vậy.
Nhưng thật sự hắn muốn tự sát, tất nhiên là không, chỉ thấy ngay khi Đại Kiếm
còn cách người hắn một mét, tưởng chừng như không thể tránh thoát, tên Khí
Tông Quân gia liền nghiên người sang bên trái một góc bốn mươi độ với tốc độ
cực nhanh, đồng thời ba cánh tay phải của hắn vung lên, linh khí tựa có tựa
không, đập nhẹ mu bàn tay vào bề mặt thanh Đại Kiếm. Tinh, ba tiếng vang thanh
thúy theo đó phát ra, cú vỗ này tưởng như nhẹ nhàn, đơn giản nhưng lại làm cho
thanh Đại Kiếm bị lệch đi một tý, đủ để nó lướt ngang qua người hắn mà không
gây bất cứ tổn hại gì!
Ngọc Phong tay nắm chuôi kiếm nhìn rõ tất cả sự việc xảy ra mà giật mình, cười
khổ “ đúng là gặp thứ dữ rồi!”