Thực Lực Đại Tăng


Người đăng: QuytSweet

Dường như cảm nhận được Ngọc Phong đã hoàn thành quá trình luyện dược, Ngũ
trưởng lão mở mắt nhìn bóng lưng Ngọc Phong ở cuối hang động, nói “ Ngọc Phong
tiên sinh, ngươi đã hoàn thành việc luyện đan rồi hay sao?”

Nghe Ngũ trưởng lão lên tiêng, tám vị Khí Tông còn lại đều đồng loạt mở mắt,
nhìn về phía Ngọc Phong thờ phào một hơi. Xem ra quá trình luyện dược này
nhanh hơn bọn họ nghĩ một chút.

Ngọc Phong tại cuối hang động nghe thế cũng lập tức thu dược đỉnh vào nhẫn trữ
vật, quay người lại nhìn mọi người cười nói “ lần luyện đan này hơi lâu hơn dự
định của ta chút ít! Xin lỗi vì bắt mọi người chờ a!”. Tuy hắn nói là thế
nhưng bộ dạng của hắn vẫn điềm nhiên như thường, không có chút biểu hiện nào
hối lỗi.

“ Cũng không có gì, chúng ta nên lên đường đến di tích thôi, không nên chậm
trễ nữa! Càng chờ lâu, khả năng di tích rơi vào tay mấy gia tộc khác càng lớn”
Thất trưởng lão hối thúc nói.

“ Đúng vậy, đi thôi!” mọi người nghe thế cũng lập tức đứng lên, hướng cửa động
cất bước.

Tuy nhiên không để mọi người kịp rời đi, Ngọc Phong liền ngăn cản, nói “ mọi
người khoan đã, không cần vội!”.

Tiếng nói bất chợt của Ngọc Phong làm mọi người ngạc nhiên mà dừng bước, ánh
mắt nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

Châu Long tuy rất tôn trọng Ngọc Phong nhưng lúc này cũng phải nhíu mày, trầm
giọng hỏi “ Tiên sinh, thời gian bí cảnh mở ra cũng chỉ còn hai mươi ngày mà
thôi, nếu còn chần chừ nữa thì sẽ không kịp mất.

“ Chình vì như thế chúng ta mói không được nôn nóng, năm ngày qua đi rồi, mấy
gia tộc còn lại đã chắc chắn biết chuyện Đỗ gia đã bị chúng ta vây diệt. Do
đó, bọn chúng chắc chắn có thể sẽ liên kết với nhau cùng hành động. Dã dụ bảo
tàng mà Ngũ trưởng lão phát hiện kia đã bị những gia tộc đó phá hiện thì cho
dù chúng ta có đến đó cũng không thể làm gì!” Ngọc Phong dáng vẻ thong dong,
giải thích.

Điều Ngọc Phong vừa nói này, đương nhiên những người còn lại chắc chắn đã nghĩ
đến rồi, bọn họ so với Ngọc Phong, kinh nghiệm trên con đường tranh đấu không
biết bỏ xa bao nhiêu lần. Nếu Ngọc Phong có thể nghĩ đến, bọn họ cũng vậy.

Châu Vũ Lăng nghe thế cũng đành cười khổ nói “ điều đó đương nhiên bọn ta đã
nghĩ đến rồi, tuy nhiên chúng ta cũng chẳng có cách nào khác cả, cũng chỉ có
thể hướng đến di tích và mong rằng bọn chúng còn chưa phát hiện ra nơi đó”.

“ Vũ Lăng nói đúng, so với việc tìm đến di tích đã biết trước còn hơn tốn thời
gian mò mẫm tìm kiếm lộn xộn, mà cho dù di tích đó có đã bị những gia tộc khác
phát hiện thì cùng lắm chúng ta rút lui là được!” Lục trưởng lão cũng gật đầu
đồng ý, nói.

“ Bỏ chạy làm gì? Nếu bọn chúng không quá đông thì Châu gia chúng ta vẫn có
thể đánh một trận, giết người đoạt bảo. Nếu tiên sinh mà lo sợ thì có thể ở
lại đây chờ đợi cho bí cảnh kết thúc cũng được” Châu Văn Siêu vuốt cái đầu
trọc, khịt mũi nói.

Bản chất hắn là chiến binh, chuyên chiến đấu cho gia tộc nên lá gan cũng vô
cùng lớn, đối mặt lằng ranh sống chết đã không biết bao nhiêu lần, hắn đối với
Ngọc Phong kính trọng là có tuy nhiên nếu Ngọc Phong là loại nhát chết thì hắn
cũng thẳng mặt xem thường. Đối với chiến binh như hắn, không có chỗ cho hai từ
sợ hãi.

Nghe mọi người nói thế, Ngọc Phong đưa tay gãi mũi cười cười, nói “ điều đấy
thì không cần, ta cũng không có nhát chết đến thế!”

“ Thế thì tại sao chứ, nếu tiên sinh đã không sợ thì còn phải chờ đợi điều
gì?” Châu Tử Lục nhăn mặt khó hiểu.

Ngọc Phong không lập tức trả lời mà lấy ra chín bình đan dược, ném cho mỗi
người một bình, thần bí nói “ ta chính là đợi các vị a!”

Mọi người thấy Ngọc Phong bổng nhiên ném bình đan dược đến liền tiện tay nhận
lấy, đưa đến trước mặt quan sát, chỉ thấy bên trong bình, một viên đan dược
màu bích lục sáng bóng, bên trên viên đan dược hiện lên chi chít đường văn
thuật hình ấn màu trắng bạc. Khi động tay mở bình đan dược ra, một làn hương
thơm ngát lập tức xộc vào mũi, mùi vị dược thảo tràng ngập hang động.

Ngũ trưởng lão tay cầm bình đan dược, nhìn Ngọc Phong ngạc nhiên, hỏi “ tiên
sinh, viên đan dược này là?”. Tuy ông ta không biết thật sự đây là loại đan
dược gì nhưng với lịch duyệt hơn vài chục năm trong việc buôn bán, ông ta có
thể nhận ra sự quí trọng của viên đan dược bích lục trước mắt.

Tuy nhiên không để Ngọc Phong kịp trả lời, Lục trưởng lão đã thất kinh la lên,
bộ dáng vô cùng thất thố “ cái này, cái này là Bích Tông Đan!”

“ Bích Tông Đan! Chính là loại đan dược thăng nhanh tu vi Khí Tông hay sao?”
Thất trưởng lão Châu Kinh nét mặt kinh ngạc, gặn hỏi.

“ Đúng, ta đã từng một lần nhìn thấy loại đan dược này trong một hội đấu giá ở
thành Nha Trang, tuy lúc đó, viên đan dược không có hoa văn ánh bạc nhưng loại
hương thơm này không thể lần vào đâu được. Chính là nó!” Lục trưởng lão hai
tay rung rung, kích động nói.

Lần đấu giá đó, viên Bích Tông Đan kia được giao dịch với một cái giá trên
trời, năm trăm vạn kim tệ, tương đương với một phần sáu tổng tài sản của Châu
gia. Khí đó hắn nhìn viên đan dược chảy cả nước miếng nhưng ngạch nổi không
thể làm được gì, không ngờ sau bao năm dài, nó lại một lần nữa nằm trước mắt
hắn. Mà cùng lúc có đến cả chín viên.

Được Lục trưởng lão chắc chắn xác nhận, tất cả mọi người đều không kìm được mà
nắm chặt bình đan dược trong tay, kích động đên nổi tim muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực, ánh mắt vô cùng hưng phấn xem lần chút nghi ngờ nhìn Ngọc Phong như muốn
chính miệng hắn nói ra, xác nhận lần nữa. Một loại đan dược quý trọng như Bích
Tông Đan mà cùng lúc xuất hiện đến chín viên, đúng là rất khó tin.

Nhìn điệu bộ của mọi người, Ngọc Phong có thể hiểu được phần nào, hắn cười nói
“ mọi người không cần nghi ngờ, như Lục trưởng lão nói, đây chính xác là Bích
Tông Đan, nhưng mà!”

“ Nhưng mà?” Thấy Ngọc Phong tự nhiên dừng giữa chừng, tim mọi người như nghẹn
giữa cổ, hỏi gấp.

“ Nhưng mà loại Bích Tông Đan này của ta luyện là đan dược mười thành dược
liệu!”

“ Mười thành dược liệu?” Châu Văn Siêu nghe thế có chút không hiểu. Bởi vì tâm
thần của hắn luôn đặt trọn vào việc tu luyện và chiến đấu nên những khoản
khác, hắn không tinh thông cho lắm. Đến tận bây giờ, hắn còn chưa có ý định
lập gia đình là có thể hiểu rồi, mỗi khi có nhu cầu thì hắn liền đi mấy quán
bar xả lũ mà thôi.

Châu Vũ Lăng đứng bên cạnh hắn đành khẻ giải thích “ đan dược mười thành dược
liệu là loại đan dược mà người sử dụng có thể hấp thụ toàn bộ dược liệu có
trong nó, không lưu lại cặn đan dược, nói chính xác là viên Bích Tông Đan này
là Bích Tông Đan có phẩm chất tốt nhất!”

Ngũ trưởng lão nhìn viên đan dược trên tay, rồi lại nhìn viên đan dược của mọi
người, nuốt khang một ngụm nước bọt, hướng Ngọc Phong hỏi “ tiên sinh, nếu đây
thật sự là Bích Tông Đan và ngươi đưa cho chúng ta chính là!”

Theo lời Ngũ trưỡng lão, tám người còn lại ánh mắt cũng lóe lên tia sáng lấp
lánh nhìn Ngọc Phong.

“ Không cần nhìn ta như thế, nếu đã đem ra rồi tất nhiên là cho mọi người phục
dụng. Hiện tại, đây là cách nhanh nhất để chúng ta có thể gia tăng chiến lực
để đối đầu với ngũ đại gia tộc còn lại, không nói nhiều lời nữa, không phải
các vị rất nôn nóng hay sao, mau dùng đi, tiến cấp càng nhanh càng tốt! Tuy
nhiên ta cũng có một chút chuyện làm phiền chư vị một chút” Ngọc Phong gật
đầu, cười nói.

Nếu thông thường, hắn sẽ không bỏ ra vốn liến nhiều như vậy, nhưng lần này
ngoại trừ đối đầu Ngũ đại gia tộc, hắn còn phải tìm kiếm ma thú tương ứng với
tầng thứ ba của Bất Tử Nhãn, cũng như tranh đoạt truyền thừa. Bây giờ giúp đỡ
người Châu gia, về sau nhờ bọn họ giúp đỡ cũng tiện hơn, hơn nữa với viên Bích
Tông Đan này, hắn chắc chắn chín vị cường giả Khí Tông này sẽ nghe lời hắn răm
rắp mà thôi.

Với lại đến khi tìm thấy truyền thừa, hắn cũng không sợ mọi người có dị động
gì, suy cho cùng chín viên Bích Tông Đan này cũng chính là do chính tay hắn
luyện chế, việc đưa vào trong đó một chút thủ đoạn cũng vô cùng đơn gian.

Tất nhiên lúc này, chín vị cường giả Khí Tông không thể biết được trong đầu
Ngọc Phong đang suy tính điều gì, tất cả tâm trí của họ đều đặt lên viên Bích
Tông Đan trước mặt.

“ Không cần tranh đoạt bảo tàng làm gì, mỗi chín viên Bích Tông Đan này thôi
cũng đủ rồi! Ngọc Phong tiên sinh, ngài không cần lo. Chỉ cần có thể giúp
chúng ta sẽ làm hết sức!” Ngũ trưởng lão cười ha ha, hướng Ngọc Phong ôm quyền
cảm tạ. Ông ta bị vây ở Lục Tinh Khí Tông đã hơn mười năm rồi, sợ cả đời chỉ
dừng lại tại đây, không ngờ lần này có cơ hội tăng tiến tu vi thêm một chút
đúng là quá tốt.

“ Ngũ trướng lão nói đúng, chỉ với viên đan dược này, chúng ta cũng không cần
tranh đoạt bảo tàng làm gì nữa, sau khi luyện hóa viên đan dược này, tiên sinh
cần làm gì, chúng ta giúp ngài làm là được!” Thất trưởng lão nghiêm mặt nói,
bộ dáng vô cùng chân thành.

Tiếp đó, những người còn lại cũng lập tức cuối đầu cảm tạ Ngọc Phong. Nên biết
chín viên Bích Tông Đan này nếu đem ra đấu giá, tổng giá trị còn lớn hơn tài
sản hiện giờ của Châu gia a. Nếu Ngọc Phong đã bỏ ra vốn liến lớn như vậy,
đương nhiên bọn họ phải tận lực đáp lại. Huống chi Ngọc Phong còn là ân nhân
của Châu gia.

Sau lần này, xưng hô của tất cả mọi người đối với Ngọc Phong đã hoàn toàn
chuyển sang “ ngài!”. Tuy khi trước mọi người cũng kính trọng Ngọc Phong nhưng
bởi vì niên kỷ của hắn còn nhỏ cho nên xưng hô vẫn tùy tiện, nhưng lúc này
đây, thật sự Ngọc Phong đối với bọn họ đã không khác gì một vị cường giả đứng
đầu rồi, mỗi cái khí độ bỏ ra một lần chín viên Bích Tông Đan mà không nháy
mắt một cái cũng đủ làm cho bọn họ cảm khái thua xa không bằng.

Thật ra Linh dược để luyện chế Bích Tông Đan hoàn toàn là hắn hái được bên
trong rừng rậm bí cảnh chứ không bỏ vốn liến gì quá nhiều, hắn cũng chỉ bỏ
công luyện dược mà thôi. Có thể xem lần mua bán này, Ngọc Phong đã thu được
món hời tương đối lớn.

Như thế, có được Bích Tông Đan, mọi người nhanh chóng phục dụng tiến hành đột
phá. Thời gian ở lại bên trong sơn động lại kéo dài thêm vài ngày.

Trong khoản thời gian này, Ngọc Phong cũng không có luyện dược nữa mà chỉ ngồi
tại cửa động, thủ vệ cho bọn họ đồng thời lấy chiếc nhẫn cổ xưa đoạt được từ
trên người tên Khí Tông Đỗ gia ra nghiên cứu, tuy nhiên nó cũng chẵn đem lại
kết quả gì. Cho dù thử bất cứ cách nào, chiếc nhẫn đều không có phản ứng.

Thời gian cứ thế dần trôi, chớp mắt đã qua năm ngày, bên ngoài sơn động tương
đối bình lặng nhưng bên trong, linh khí lại dao động vô cùng mãnh liệt, tu vi
của chín vị Khí Tông cùng lúc đột phá thanh thế vô cùng lớn, cường độ tu vi
kéo cao tuy không nhanh bằng Ngọc Phong nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. May mà Ngọc
Phong còn vài khí binh cấp ba phong bế không gian để ngăn chặn khí tức khủng
bố bên trong hang động.

Không giống như khả năng ngưng đọng không gian của cường giả Khí Hoàng, chức
năng phong bế không gian này chỉ tương tự như dụng cụ cách âm mà thôi, nhưng
thay vì cách âm, nó lại cách ly dao động linh khí cũng như khí tức. Những khí
binh này, chính là hắn khi còn ở sơn cốc thuận tay luyện chơi mà thôi, không
ngờ lúc này lại phát huy công dụng cực tốt.

Đến sáng sơm ngày thứ sáu, ba vị chấp sự là những người đột phá đầu tiên, như
thế cũng không có gì lạ, ba người họ chính là có tu vi Khí Tông thấp nhất,
tiếp đến làn ba vị thống lĩnh, còn ba vị trưởng lão đến ngày thứ bảy mới hoàn
thành đột phá. Với loại Bích Tông Đan mười thành của Ngọc Phong, sau khi đột
phá, mọi người cũng không cần ổn định tu vi.

Chín người, ai cũng cảm nhận được sức mạnh của bản thân đã tăng tiếng một mảng
lớn, nét cười trên mặt vô cùng đậm. Ánh mắt ai nhìn Ngọc Phong đều vô cùng
cung kính từ sâu trong nội tâm.

Không hề chậm trễ thêm nữa, đoàn người liền lập tức lên dường, hướng vị trí di
tích mà đi. Sau khi được lợi lớn từ Ngọc Phong, đoàn người Châu gia đã không
còn mấy mặn mà với di tích nữa mà đề nghị muốn giúp Ngọc Phong hoàn thành mục
tiêu. Tuy nhiên Ngọc Phong lại lựa chọn đến di tích, một là hắn không muốn
tiện nghi cho Ngũ đại gia tộc, hai là hắn hiện nay vẫn chưa có manh mối thông
tin gì về loại ma thú dùng để tiến hóa Bất Thử Nhãn lần thứ ba.

Manh mối duy nhất hắn hiện có bây giờ chính là bông hoa Anh Đào trên cổng vào
di tích, chính dao động linh khí từ nó đã kích thích Bất Tử Nhãn sinh ra thuật
nhãn thứ ba “ Giấc mơ vĩnh hằng!”. Mà di tích ở bên trong bí cảnh chắc chắn sẽ
có liên hiện gì đó với cánh cổng, hắn muốn từ đó mà tìm thêm một ít thông tin.

Cứ thế đoàn người Châu gia bắt đầy hành trình, lúc này thực lực tổng thể của
họ hiện có: hai vị Thất Tinh Khí Tông, một vị Lục Tinh Khí Tông, ba vị Tứ Tinh
Khí Tông, ba vị Tam Tinh Khí Tông cùng một Ngũ Tinh Khí Hồn. Đội hình thế này
so với Ngũ đại gia tộc còn lại đã cao hơn vài bậc.

....................................................

Các bạn có thể góp ý cho truyện dưới phần bình luận, cảm ơn!!!


Bất Tử Nhãn - Chương #127