Bí Cảnh Kỳ Dị


Người đăng: QuytSweet

Cái gì mà một mình hắn có thể cùng lúc đối chiến với hai Khí Tông chứ, đúng là
nằm mơ giữa ban ngày. Nếu thật sự phải đối chiến với một trong ba vị Nhị Tinh
khí tông ở đây thôi, bản thân hắn đã thật sự cảm thấy ăn không tiêu rồi, muốn
chiến thắng họ hoàn toàn không phải là một điều dễ dàng.

Thật ra là cũng tại vì cả hai Khí Tông mà hắn từng chiến đấu đều đặc biệt, một
thì là bán Khí Tông như Long Giang, sức mạnh không thể sánh ngang với Khí Tông
hàng thật giá thật. Còn trận chiến với Ưng Lâm Tuyền thì lại quá chớp nhoáng,
cộng với Ngọc Phong sử dụng Miêu Nhãn nên hắn hoàn toàn không thể ước lượng
được sức mạnh của một Khí Tông chân chính.

Tuy nhiên nghĩ là vậy, Ngọc Phong cũng không phải chỉ đứng nhìn, cùng lúc chín
vị cường giả Khí Tông ra tay, hắn cũng rút kiếm xông lên, lao thẳng vào đàn
kiến bắt đầu chém giết. Với sức mạnh của hắn hiện nay, tuy không nắm chắc
chiến đấu với một ai trong chín vị kia mà không dùng đến Bá Thiên Chưởng nhưng
đối với những con ma thú cấp ba Kiến Lửa này thì cũng như gặt hoa thái rau mà
thôi.

Thỉ thấy Ngọc Phong chìm mình trong đàn kiến, Hải Lam kiếm theo từng thức của
Mai Hoa Kiếm mà liên tục chém ra, bóng ảnh đầy trời, kiếm khí tung bay. Chỉ
trong chốc lát, phía dưới chân hắn, xác kiến chất thành đống, dịch xanh cùng
nội tạng chảy đầy khắp nơi, bốc mùi tanh hôi.

Nhìn Ngọc Phong dễ dàng xử lý bầy kiến, mọi người cũng không ngạc nhiên lắm,
mấy con Kiến Lửa này là ma thú cấp ba sơ kỳ, cũng tương đương như một Khí Hồn
nhất tinh đến tam tinh. Mà trong Lục Gia Đại Chiến, Ngọc Phong có thể đơn giản
sử lý bằng một quyền thì tại đây cũng tương tự mà thôi.

Chưa đến năm phút đồng hồ trôi qua, cả một bầy Kiến Lữa hàng trăm con đã bị
mười người diệt sạch, không một con sống sót.

Lục Trưởng lão Châu Kinh sau khi tiêu diệt con kiến cuối cùng, thờ phào một
hơi, nói “ cũng may đây chỉ là bầy kiến trinh sát mà thôi, nếu gặp phải đàn
chính thức của nó, chúng ta chiết chắc rồi”

“ Nguy hiểm như thế?” Ngọc Phong nghe thế hơi ngạc nhiên.

Chấp sự Châu Đặng mỉm cười giải thích “ cái này cũng dễ hiểu mà thôi, bầy ma
thú Kiến Lửa này cũng tương tự như những đàn kiến thông thường, số lượng của
bọn chúng ít thì hơn vạn, nhiều thì tới hàng chục vạn con. Cho dù là gia chủ
khi đối đầu với hàng chục vạn con ma thú cấp ba cũng chỉ có cách là chạy trối
chết, muốn đối đầu được với chúng nó, may ra chỉ có cường giả Khí Tôn như lão
gia chủ là làm được”.

“ Thì ra là vậy!” Ngọc Phong gật gật đầu. Theo hắn thấy, những con Kiến Lửa
này ngoại trừ chiêu thức chắn xé ra thì hoàn toàn không có bất kỳ một thủ đoạn
nào nữa, nếu đem nó so sánh với đám ma thú cấp ba ở bên ngoài thì không tính
vào đâu, tuy nhiên với số lượng lên đến hàng chục vạn con thì cần gì phải dùng
những chiêu trò hoa lá cành, chỉ cần lấy thịt đè người là đủ.

Sau khi chiến đấu xong Ngọc Phong mới có thời gian quan sát khung cảnh xung
quanh, chợt hắn nhìn thấy một bức thạch tượng cực kỳ hùng vĩ ở nơi xa, nó ít
nhất phải cao đến cả ngàn mét, đâm thẳng tầng mây chứ không phải đơn giản. Đây
là bức tượng của một cô gái, Ngọc Phong đoán chắc là như vậy, nói đoán bởi vì
lúc này bức tượng chính là đang quay lưng về phía hắn, không thấy rõ được mặt
mũi, chỉ để lại một bóng hình thướt tha mà thôi.

Ngọc Phong đưa tay chỉ thẳng về phía bức tượng, hướng mọi người hỏi “ mấy vị
có biết bức tượng kia là gì không?”

Mọi người nghe thế đều đồng loạt lắc đầu, thống lĩnh Châu Tử Lục cười khổ nói
“ cái này từ khi bí cảnh xuất hiện mọi người đã thấy rồi, tuy nhiên bởi vì bên
dưới chân của pho tượng chính là hang ổ của ba đầu ma thú cấp năm nên không có
bất kỳ một ai có thể đến gần để tìm hiểu cả, kể cả tại thời kỳ bí cảnh này
thuộc về quyền quản hạt của Bạch Vân Tông cũng không ngoại lệ”

“ Ma thú cấp năm sao?” Ngọc thì thào nói.

Ma thú cấp năm tương đương với một cường giả Khí Tôn, vậy nếu muốn xông vào
khu vực gần bức tượng ít nhất phải đạt đến tu vi Khí Tôn với có cơ hội để thực
hiện được. Nhưng bí cảnh này lại giới hạn tu vi người tam gia phải dưới Thất
Tinh Khí Tông, cũng có nghĩa là người có tu vi cao nhất ở trong này chính là
Lục Tinh Khí Tông. Nếu đúng như Ngọc Phong dự đoán, bí cảnh này giống như một
loại truyền thừa thì phần truyền thừa đó chắc chắn ở trong bức tượng chọc trời
đó, mà điều kiện để nhận truyền thừa có thể là dùng tu vi dưới Thất Tinh Khí
Tông để vượt qua cùng lúc ba con ma thú cấp năm, quá bất khả thi.

Tuy nhiên dù sao đây cũng chỉ là dự đoán của Ngọc Phong, chính xác hay không
còn chưa xác định được. Tuy nhiên đó cũng có thể xem như là một đích đến của
hắn trong hành trình ba mươi này trong bí cảnh này.

“ Nếu có Tiểu Tinh ở đây thì tốt rồi!” Ngọc Phong đưa tay vuốt ve mặt dây
chuyền trước ngực, nghĩ thầm.

“ Mọi người tập hợp tại đây, chúng ta bắt đầu bàn kế hoạch thăm dò bí cảnh lần
này, tranh thủ một chút rồi rời khỏi nơi này. Loài ma thú Kiến Lửa này khi
chết sẽ tiết ra một hợp chất đặc biệt kêu gọi cứu viện, chúng ta nên ra khỏi
đây trước khi cả đàn Kiến Lửa kéo tới” Ngũ trương lão cao giọng nói rồi lấy từ
túi trữ vật bên hông ra một tấm bản đồ da thú, bắt đầu xem xét.

Túi trữ vật cũng có công dụng tương tự như nhẫn trữ vật, tuy nhiên không gian
bên trong túi trữ vật lại vô cùng nhỏ, chỉ tương đương một chiếc ba lô bình
thường mà thôi cho nên nó cũng không hiếm có như nhẫn trữ vật, ở bên trong
thành Định Phong chỉ cần có chút địa vị là có thể sở hữu.

Nghe Ngũ trưởng lão nói, Ngọc Phong cũng dẹp suy nghĩ về truyền thừa qua một
bên, lập tức đi đến bên cạnh ông ta, nhìn vào bản đồ. Khác với tất cả bản đồ
mà hắn từng nhìn trước đây, tấm bản đồ này lại chi tiết vô cùng mà đặc biệt
hơn là đồ hình vẻ trên nó lại tương tự như một hình tròn, bên trong chia làm
bốn phần bằng nhau, mỗi một phần lại có màu sắc và kí hiệu khác nhau.

Như thấy sự nghi hoặc của Ngọc Phong, Châu Vũ Lăng cười nói “ bản đồ này có
niên đại đã hơn mấy trăm năm rồi, từ hồi Lục đại gia tộc tiếp nhận bí cảnh núi
Tây Phong thì tấm bản đồ này cũng chính thức được ra đời, dần dần trải qua vô
số năm tháng khám phá và bổ sung, tấm bản đồ cũng tương đối xem như hoàn thiện
rồi. Như tiên sinh thấy, cả bí cảnh này không giống như địa hình bình thường,
mà được chia làm bốn khu vực riêng biệt với một hoàn cảnh khác nhau là Rừng
Rậm, Đại Hồ, Xa Mạc và Đồng Cỏ, mà Đồng Cỏ cũng chính là nơi mà chúng ta đang
đứng lúc này”.

Nói rồi, nàng dừng lại một chút nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Ngọc
Phong làm nàng có đôi chút ngạc nhiên, nhớ vài năm trước, khi lần đầu tiên
nàng vào bên trong bí cảnh và biết được sự đặc biệt của nó thì biểu cảm rất
đặc sắc chứ không giống cái bộ mặt lạnh tanh của Ngọc Phong bây giờ. Nàng nói
tiếp “ mỗi khu vực khác nhau đều có những loài ma thú đặc trưng của khu vực
đó, tuy nhiên có một điều giống nhau là những ma thú này nếu so với cùng cấp
bên ngoài thì mạnh hơn và càng điên cuồng hơn, cho nên lúc chiến đấu hạn chế
gây ra động tĩnh là tốt nhất nếu không tiên sinh có thể dẫn đến cả một bầy mà
thú cường đại đó!”

“ Không ngờ còn có nơi như thế này, thật đặc biệt” Ngọc Phong thầm ghi nhớ,
cảm khái nói

Trong lúc Châu Vũ Lăng giải thích cho Ngọc Phong thì nhóm người Ngũ trưỡng lão
cũng đã thường lượng xong hành trình kế tiếp, ông hướng hai người Ngọc Phong
nói “ tiếp theo chúng ta sẽ hướng khu vực Rừng Rậm mà di chuyển. Hai năm
trước, ta đã thăm do ra một di tích ở gần mỏm đá sinh đôi bên trong, nhưng vì
hết thời gian nên không có cơ hội thám thính, lần này mục đích của chúng ta là
thăm dò nơi đó. Đi thôi!”

Nói rối, Ngũ trưởng lão liền dẫn đầu đi trước, chín người còn lại kể cả Ngọc
Phong ngay lập tức bám sát theo phía sau không rời. Vì để tiết kiệm thời gian,
tốc độ di chuyển của nhóm người vô cùng nhanh, đồng thời thay đổi phương hướng
liên tục, len lõi qua vùng cỏ cao né tránh những đàn ma thú cường đại. Tất
nhiên nếu gặp phải một số ma thú cấp ba trở xuống, mọi người sẽ ra tay diệt
sát.

Trên cả quảng đường, có đôi khi đám người Ngũ trưởng lão đều quay đầu nhìn
Ngọc Phong, sợ hắn sẽ không bắt kịp, tuy nhiên biểu hiện của Ngọc Phong làm
cho bọn họ phải lắc đầu cảm khái không thôi. Hắn di chuyển ngang bằng với tốc
độ của một Khí Tông mà hơi thở không loạn, đến cả một giọt mồ hôi cũng không
có, bộ dáng vô cùng nhàn nhã, tự nhiên như đi dạo trong vườn vậy, không có
chút gì là tỏ ra mệt mỏi hay gắn sức. Nên biết bản thân hắn tu vi cũng chỉ mới
có Tam Tinh Khí Hồn mà thôi, thật là điều không tưởng.

Đúng vậy, nếu mà một Tam Tinh Khí Hồn bình thường hay kể cả Cửu Tinh Khí Hồn
nếu phải di chuyển với tốc độ này trong thời gian dài, chắc chắn là không chịu
đựng nổi. Nhưng Ngọc Phong lại là trường hợp đặc biệt, bản thân hắn chính là
tu luyện công pháp luyện thể Huyền Giai cao cấp Long Lực Công, tương đương với
Thiên Minh Luân Nhật Công mà cả Châu gia xem như trọng bảo kia. Trong hơn bốn
năm tu luyện, cơ thể của hắn đã hoàn toàn vượt qua những Khí Tông bình thường
chứ đừng nói chi Khí Hồn.

Nếu ngay lúc này, Ngũ trưởng lão không dùng đến linh khí mà đối chiến với Ngọc
Phong thì hắn có thể nắm chắc trăm phần trăm hạ gục ông ta một cách vô cùng
đơn giản. Một quyền mang lực đạo hơn hai mươi tấn không phải ai cũng có thể
chịu được.

Tuy là dùng tốc độ nhanh nhất để đến di tích bên trong khu vực Rừng Rậm nhưng
cả đoàn cũng phải mất ít nhất hai ngày mới có thể vào được bên trong khu vực
Rừng Rậm. Trong quá trình này, mười người cũng bất đắc dĩ phải chiến đấy với
một con ma thú cấp bốn sơ kì Lô Cốt Chù, một con chuột đất có mai rùa vô cùng
cứng rắn, làm mọi người phải quần chiến một hồi lâu mới có thể tiêu diệt được.
Lần chiến đấu này cũng làm cho mọi người có một số vết thương nhẹ, nhưng cũng
không đáng kể.

Sau khi thâm nhập vào khu vực Rừng Rậm, cả đoàn người theo sự chỉ đạo của Ngũ
trưỡng lão, thả chậm tốc độ lại, cẩn thận từng bước tiến tới trước. Khu vực
Rừng Rậm này nếu đem so sánh với ba khu vực còn lại có thể xem như nguy hiểm
nhất, bởi vì nơi này cây cối um tùm, địa hình phức tạp, rất thuận lợi cho việc
mai phục và tập kích, ở trong này không cẩn thận không được.

Ngọc Phong sau khi đi vào khu vực Rừng Rậm cũng vô cùng ngạc nhiên, bên trong
này, những loại dược thảo vô cùng khó kiếm, quý hiếm ở bên ngoài thì nhiều
nhan nhản, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy. Ngọc Phong chỉ mới đi có
nữa giờ mà sau lưng hắn đã đeo một bó dược thảo to đùng.

Thấy thế, mọi người có nhắc nhở hắn rằng những loại dược thảo này sau khi bí
cảnh kết thúc cũng không thể đem ra bên ngoài được, những thứ có thể đem ra
chỉ có khí binh, công pháp, thuật khí hay đan dược mà thôi. Tuy nhiên Ngọc
Phong cũng không vì thế mà mà từ bỏ, hắn chỉ cười cười đáp lại.

Bọn họ là người ngoài nghề nên không biết những loại dược thảo như thế này đối
với Khí Sĩ quý trọng như thế nào, nhất là một Khí Sĩ cấp bốn như Ngọc Phong.
Bấy nhiêu thảo dược này, hắn có thể trong thời gian ngắn luyện chế cả đống
Thăng Linh Đan, Thăng Hồn Đan, kể cả đan dược cấp bốn Bích Tông Đan cũng không
phải là chuyện khó khăn.

Nên biết một viên Bích Tông Đan có thể làm cho Khí Tông có thể nhanh chóng
tăng lên một cấp độ, tuy nhiên khác với Thăng Linh Đan và Thăng Hồn Đan, mỗi
người chỉ có thể phục dụng một viên Bích Tông Đan mà thôi, từ viên thứ hai thì
không khác gì một viên kẹo cả, không có tác dụng gì, có khi còn lưu lại cặn
dược liệu tạo thành độc tố bên trong cơ thể gây ra ám thương nghiêm trọng.

Nếu mà chín vị Khí Tông Chau gia kia mà biết dự định của Ngọc Phong lúc này,
không biết có tự vả vô miệng mình hay không. Một viên Bích Tông Đan thôi cũng
đủ giúp bọn họ tiết kiệm cả vài chục năm miệt mài tu luyện a.

Bổng nhiên, Ngũ trưỡng lão nét mặt nghiêm trọng, hét to một tiếng “ có địch
tập kích, lùi lại!”

Ngay khi Ngũ trưỡng lão cất tiếng, không để mọi người kịp phản ứng, hàng loạt
tia sáng sắc lạnh lóe lên trong không khí, phóng vun vút tới. Nếu căng mắt
nhìn kĩ, có thể dễ dàng nhận ra những tia sáng sắc lạnh kia là hàng nghìn kim
châm hắc sắc, phô thiên tái địa như một cơn mưa, bao phủ cả một khu vực rộng
lớn, ngăn chặn tất cả đường lui của đoàn người Châu gia. Bên trên mỗi cây kim
đều có một chút sắc xanh tím lẫn lộn chứng tỏ bên trên nó có bôi độc dược chết
người.


Bất Tử Nhãn - Chương #121