Người đăng: QuytSweet
Trên mỏm đá bênh cạnh bờ sông, nơi này nghiễm nhiên đã bị Ngọc Phong cùng Lục
Linh chiếm làm nhà mình
Hiện tại Lục Linh đang đả tọa khôi phục linh khí chiên đấu khi nãy, còn Ngọc
Phong thì vừa nướng cá vừa lấy tất cả ma hạch đã kiếm được ra đếm.
“ Để xem nào, tám viên ma hạch cấp hai Ma Trư, bốn ma hạch cấp hai Phong Lang,
một ma hạch cấp ba Ca Sấu xám, mười viên ma hạch cấp hai Lục Xà, năm viên ma
hạc cấp hai Mộc Ma, ba mươi viên ma hạch cấp một đủ loại, chà chà giàu to rồi,
hahaha, ta giờ là đại gia” Ngọc Phong khóe miệng kéo tới tận mang tai cười toe
toét, đây là số tài phú lớn nhất hắn từng cầm trên tay.
Bổng nhiên, vút, vút, vút, hàng loạt gai băng từ bên trong khu rừng bay ra, mà
mục tiêu là vị trí của hai người Ngọc Phong
“ Cẩn thận, có mai phục” Ngọc Phong hét to, ôm lấy Lục Linh lăn người trên
mặt đất núp sau tảng đá
Phập, Phập, Phập, Phập vô số gai bắng bắn ra thành rừng cắm mạnh xuống đất,
lấy vị trí của Ngọc Phong bán kính xung quanh mười mét đều hoàn toàn bao phủ
bằng gai băng.
Lúc này Lục Linh mới giật mình tỉnh dậy “ chuyện gì thế Phong ca ca, những cái
gai băng này ở đâu ra vậy?”
“ Chúng ta bị mai phục rồi, tuy nhiên huynh cũng không biết là ai, kẻ thù vẫn
chưa lộ mặt” Ngọc Phong khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khu rừng,
nhưng hắn không trông thấy có gì khác lạ cả, một sự im lặng bao trùm bờ sông,
điều này cực kỳ gây áp lực cho bọn họ
“ Tiểu Linh, đệ hãy chuẩn bị tinh thần chiến đấu, chúng ta phải rời khỏi đây
ngay lập tức, nếu cứ bị động như thế này không ổn” Ngọc Phong quay đầu nhìn
Lục Linh nghiêm túc nói
“ Được đệ hiểu rồi, huynh nói đi chúng ta phải làm gì?” Lục Linh cũng đã nhận
ra sự nghiêm trọng của hoàn cảnh lúc này.
“ Bây giờ, huynh ra trước đánh lạc hướng bọn chúng, đệ thừa cơ băng qua sông
trước nha, sau đó huynh sẽ theo sau” Ngọc Phong nói
“ Như thế quá nguy hiểm, chúng ta chưa biết thực lực của quân địch mà, hay để
đệ ra trước, đệ có tu vi cao hơn huynh, sẽ an toàn hơn” Lục Linh lắc đầu phản
bác
“ Đệ đừng có bướng, huynh không phải đi chịu chết đâu, yên tâm, với lại bon
chúng tấn công bằng gai băng với số lượng lớn, thân pháp của ta cao hơn đệ sẽ
dễ dàng né tránh hơn” Ngọc Phong giải thích
“ Nhưng mà!”
“ Không nhưng nhị gì cả, cứ thế mà làm, bắt đầu” dứt lời Ngọc Phong lao ra
khỏi nơi ẩn náu, chạy dọc bờ sông.
Đúng với dự định của Ngọc Phong, hàng loạt gai băng bay vun vút tấn công hắn
từ bên trong khu rừng, nhờ thân pháp nhanh nhẹn Ngọc Phong luồn lách giữa cơn
mưa gai băng. Tuy nhiên số lượng gai băng quá lớn, Ngọc Phong bắt buộc phải
dùng kiếm phá hủy những gai băng không né được.
Cùng lúc đó Lục Linh chớp thời cơ tung người nhảy qua bên kia bờ sông, nhưng
cậu ta vừ mới tới giữa con sông thì hàng loạt gai băng bắng qua từ khu rừng bờ
đối diện. Lục Linh bất ngờ mà không hoảng sợ, hai tay vận khí tung chưởng về
phía mưa gai băng “ Bát quái khí kình”. Hai luồn khí cực mạnh tuôn ra từ Lục
Linh phá hủy vô số gai băng hướng vào cậu ta đồng thời nhờ vào phản lực của
chiêu thức mà Lục Linh trở lại được bờ bên này. Tuy nhiên khi vừa đáp xuống
đất Lục Linh lại phải hứng chịu một cơn mưa gai băng liên tiếp bắng ra từ khu
rừng khiến cậu ta phải chật vật chống đỡ vừa cố gắng tiến tới hội họp với Ngọc
Phong.
Phía không xa, Ngọc Phong cũng phát hiện ra tình hình hiện nay của Lục Linh
nên cũng dần dần lui lại về phía đó. Đến lúc này hắn đã thấy rõ nguồn gốc của
những gai băng liên miên không dứt này, bên trong khu rừng, từng đôi mắt đỏ
rực, ngập tràng hận thù, tức giận đang nhìn chằm chằm vào hắn.
………………………………….
Một nơi nào đó trong U Minh sơn mạch, một đoàn gồm hai mươi người, đồng phục
một màu đỏ tươi, trên áo có gắng huy hiệu màu xám hình chó sói, đẫn đầu là một
thanh niên dáng mạo anh tuấn, mái tóc màu lửa đỏ cẩn thận di chuyển trong khu
rừng.
“ Tiểu đoàn trưởng, nơi này là tới phạm vi của ma thú cấp hai rồi” một trung
niên các cái rìu trên vai, mặt mũi dữ tợn nói.
“ Ừ ta biết rồi, mọi người cẩn thận một tý, lần này nếu mọi việc suôn sẻ ta sẽ
khao mọi người một chầu ở Lan Xuân viện” người thanh niên đáp lời, quay đầu về
phía sau nói.
“ Tiểu đoàn trưởng khách khí quá rồi, ngài có việc gì cứ nói một tiếng là
được, chúng tôi sẽ làm ngay, chức vụ đoàn trưởng trước sau gì mà không thuộc
về ngài, hai tên phó đoàn trưởng kia là cái thá gì mà tranh đoạt chứ” một tên
mặt mũi hèn mọn phun nước bọt nói.
“ Các ngươi đừng xem thường bọ họ, Miêu Thúc và Lang thúc đã theo cha ta từ
những ngày đầu xây đựng Huyết Lang dong binh đoàn rồi( lính đánh thuê ), thực
lực cao cường, ta không thể sánh lại” tuy nói thế nhưng khuôn mặt của hắn
không có chút nào là lo sợ mà còn nhết mép cười nham hiểm.
Hắn là con trai duy nhất của Huyết Nha Lang, đoàn trưởng dong binh đoàn Huyết
Lang, Huyết Danh năm nay hai mươi năm tuổi, đạt đến cấp bậc cửu tinh khí Linh
rồi. Ở trong thành hắn cũng được xem là một thiên tài hiếm có, tuy mặt hắn
luôn tươi cười nhưng mọi người trong thành luôn biết hắn là một con rắn độc
cắn người hồi nào không biết. Cha hắn năm nay mới năm mươi, đang tuổi tráng
niên nhưng lại đột ngột thông báo muốn truyền lại chức đoàn trưởng dong binh
đoàn, hai vị phó đoàn trưởng là Miêu Diệp Hoa cùng Lang Cô Thứ liên tục tranh
nhau chức đoàn trưởng đá hắn ra ngoài trong khi hắn chính là con trai duy nhất
của của Huyết Nha Lang, chức đoàn trưởng đáng ra phải thuộc về hắn mới đúng,
ôm tâm tình bất bình hắn đi gặp cha tranh luận nhưng chỉ nhận được đáp án rằng
“ ai mạnh nhất, chức vị đoàn trưởng sẽ thuộc về hắn”. So với cùng lứa tuổi ở
trong thành hắn đã là mạnh nhất rồi, tuy nhiên hắn vẫn chỉ là Khí Linh trong
khi hai vị phó đoàn trưởng còn lại là Khí Hồn.
Trong lúc bất lực, Huyết Danh lại vô tình có được một tấm bản đồ bảo tàng
cường giả khí tôn trong một hội đấu giá nho nhỏ, mà may mắn ở chỗ nơi hạ lạc
của vị khí tôn này lại nằm trong U Minh sơn mạch giữa phần ngoại vi và phần
nội vi, nơi mà hắn có thể thoải mái ra vào không sợ nguy hiểm chỉ cần cẩn thận
một tý mà thôi. Thế là hắn tập hợp tất cả số thân tín lại cùng nhau đào bảo.
Nếu tất cả thuận lợi hắn không chỉ là đoàn trưởng dong binh đoàn Huyết Lang mà
còn là bá chủ toàn thành xưng bá đế quốc. Cứ nghĩ đến chuyện đó là nước miếng
hắn chảy ròng ròng.
“Tiểu đoàn trưởng ngài lo cái gì, ngài hiện nay đã là cửu tinh khí Linh rồi,
chỉ cần chiếm được bảo tàng thì ngài có thể đè bẹp hai tên phó đoàn trưởng
kia, bọn thuộc hạ cũng được thơm lây, vợ mới của Miêu Diệp Hoa nghe nói là một
dâm phụ, ta thèm muốn nàng đã lâu rồi, khi ngài làm đoàn trưởng có thể cho ta
cưỡi lên nàng là ta đã mãng nguyện rồi, hahaha” hắn ta cười hắc hắc xoa xoa
tay vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi, cả bọn cười rộ cả lên.
Bổng Huyết Danh vẻ mặt ngạc nhiên giơ tay ngăn mọi người lại “ phía trước hai
cây số có người đánh nhau, Vô Liêm ( vô liêm sĩ ^^) ngươi tới kiểm tra thử cho
ta”
“ Dạ Tiểu đoàn trưởng” Vô Liêm tiến lên phía trước, hai tay kết ấn “ Thiên lý
nhãn” hai con mắt hắn đột ngột biến thành trong suốt như không màu nhìn thẳng
về phía phát ra tiếng đánh nhau, thiên lý nhãn là một loại nhẫn thuật sinh ra
từ tượng khí đôi mắt của hắn, ngoài có chức năng nhìn cực xa ra thì hoàn toàn
không có tác dụng gì cả, tu vi của hắn cũng rất thấp chỉ nhị tinh khí Linh,
Huyết Danh mang theo hắn vì nhìn trúng năng lực dò đường của hắn.
Vô Liêm quan sát một lúc mới cẩn thận báo cáo “ Thưa Tiểu đoàn trưởng, phía
trước có một đàn Thằn Lằn Băng khoản hai trăm con đang bao vây hai thiếu niên
mười ba mười bốn tuổi. Ồ”
“ Chuyện gì vậy?” Huyết Danh ngờ vực hỏi
“ Có rất nhiều, rất nhiều ma hạch ma thú, tới tận mấy chục viên lận” Vô Liêm
miệng chảy nước miếng
“ Hàng chục viên ma hạch” cả đoàn dong binh hai mắt lóe sáng, bắt đầu xôn xao,
mỗi lần đi săm ma thú trong sơn mạch nhiều lắm cả bon chỉ kiếm được tầm vài
viên mà thôi, lâu lâu mới có một viên ma hạch cấp hai nhưng hiện nay trước mắt
bon chúng lại có tới tận mấy chục viên ma hạch.
“ Tất cả trật tự, ngươi chắc chư Vô Liêm” Huyết Danh hỏi, hai mắt của hắn cũng
lóe sáng, mấy chục viên ma hạch là một khoản tài phú vô cùng lớn.
“ Mọi người giữ im lặng, tất cả theo ta từ từ tiến lên phía trước, đừng làm
kinh động đến đàn Thằn Lằn Băng” Huyết Danh căn dặn mọi người rồi dẫn đầu cẩn
thận từng tý một tiến lên, khi còn cách đàn Thằn Lằn Băng sáu trăm mét thì
dừng lại. Từ đây với thị lực của mọi người, đều có thể quan sát được tất cả
chuyện gì đan sảy ra ở đằng xa.
Hai tên thanh niên đang vật lộn chống đỡ hàng ngàn đoàn tấn công gai băng liên
miên không dứt của đàn Thằn Lằn Băng, tât cả mọi ánh mắt đều bị thu hút bởi
một chồng ma hạch đủ màu sắc cách hai đứa nó không xa.
Tuy nhiên điều thu hút Huyết Danh nhất lại là một thứ khác, hai đồng tử hắn co
rút lại, đây là biểu hiện của sự kích động “ Trữ vật giới chỉ” chính là cái
nhẫn Ngọc Phong đang đeo trên tay. Còn vì sao hắn nhận ra ư, là tại vì Ngọc
Phong đang liên tục lấy thuốc bổ sung Linh khí mà mẹ hắn cho bỏ vô mồm nhai
như ăn kẹo vậy. Tim Huyết Danh đập mạnh, hắn hiểu quá rõ sự quý giá của trữ
vật giới chỉ, muốn có được nó không chỉ dựa bằng tiền mà còn là một thứ đại
biểu cho thân phận. Cả thành của hắn không có lấy một ai sở hữu trữ vật giới
chỉ, kể cả cha của hắn. Nếu hắn chiếm được cái trữ vật giới chỉ đó và tặng cho
cha của hắn thì chức vị đoàn trưởng dong binh đoàn Huyết Lang xem như vật
trong túi hắn rồi.
Huyết Danh quay đầu lại dặn dò “ mọi người bình tĩnh, không được kích động,
nếu không sẽ dẫn đàn Thằn Lằn Băng qua đây đấy, chúng ta chỉ cần đợi bọn chúng
giải quyết hai tên ngốc kia xong sẽ bỏ đi, số ma hạch kia sẽ là của chúng ta”
“ Đúng vậy, đoàn trưởng anh minh” mọi người đồng thanh, tuy là đồng thanh
nhưng âm thanh phát ra thì lại rất nhỏ, bọn hắn lần lược nằm áp sát xuống mặt
đất thu liễm hơi thở bất động.
“ Tắc Kè, thi thuật đi” Huyết Danh ra lệnh
“ Để đó cho thuộc hạ” một tên để hai chòm tóc màu xanh lá trên đầu liếm mép
đáp lời, hắn kết ấn “ Vô Hình” từ cơ thể hắn một làng sương khói trong suốt
bay ra bao phủ tất cả đội dong binh vào trong, sau đó không khí vặn vẹo và tất
cả bổng biến mất, thật ra bọ chúng không biến mất mà là vô hình đi, đây cũng
là thuật khí đặt biệt sinh ra từ tượng khí của Tắc Kè, Tắc Kè Hoa.
………………………………………..
Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, Ngọc Phong hiện nay đã thương tích
đầy mình nhưng đa số là vết thương ngoài da không đáng ngại, Lục Linh thì đỡ
hơn chỉ bị xây sát chút xíu, bởi vì cả đàn Thằn Lằn Băng tập trung tấn công
Ngọc Phong nhiều hơn hai lần so với Lục Linh.
Sau khoảng mười phút chậc vật chống đỡ, cơn mưa gai băng cũng chấm dứt, Ngọc
Phong cùng Lục Linh cũng đã hội họp, cả hai tựa lưng vào nhau cảnh giát phong
bị
“ Đây là hồi khí đan đệ ăn đi, cố gắng hồi phục chút kinh khí” Ngọc Phong lấy
từ trữ vật giới chỉ ra một số đan dược đưa cho Lục Linh, bản thân hắn cũng ăn
vài viên.
Khè, Khè, khè, khè, hàng loạt tiếng kêu phát ra từ trong rừng làm Ngọc Phong
cảnh giác, lúc nhút đầu thằn lằn màu lam nhạt chui ra khỏi cánh rừng, khoảng
gần hai trăm con bao vây hai người.
Vô số những cái đầu lưỡi chẻ đôi, tò ra thụt vào phát ra âm thanh ghê rợn,
những cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bọn họ, nhất là Ngọc Phong. Bổng đàn Thằn
Lằn Băng tách ra làm hai, một con Thằn Lằn Băng màu xanh sẫm, cao hai mét, dài
tám mét đi tới, bên cạnh nó là một con thằn lằn màu lam nhỏ đi theo, ánh mắt
cừu hận nhìn chằm chằm Ngọc Phong
Bây giờ Ngọc Phong đã hiểu ra, đang yên đang lành tại sao lại bị một bầy thằn
lằng công kích, hắn cười khổ nói với Lục Linh
“ Xin lỗi đệ tiểu Linh, lần này huynh đã liên lụy tới đệ rồi!”.