Cổng Hoa Anh Đào


Người đăng: QuytSweet

Châu Thiên Ân nhìn khuôn mặt bình tĩnh không có chút sợ hãi của Ngọc Phong,
cười nói “ ta không cười chẵn nhẽ ngươi bảo ta phải khóc? Thôi cứ vậy nhé, mấy
ngày này đừng có đi ra ngoài, xung quanh đại viện Châu gia cũng có tới hơn
mười Khí Tông ngày đêm giám sát đấy”.

Nói rồi Châu Thiên Ân vỗ vai Ngọc Phong một cái nữa, xoay người rời đi, qua
vài hơi thở đã không thấy đâu.

Ngọc Phong ôm bả vai tê rần, tức giận nhìn bóng lưng của Châu Thiên Ân, chửi
thầm “ đồ lão hồ ly tinh!”

“ Này, người chửi hắn thì cứ chửi, mắc mớ gì thêm tên ta đằng sau làm gì?”
Tiểu hồ ly Tinh Tinh ở bên trong mặt dây chuyền chu môi, bất mãn nói.

Nghe thế, Ngọc Phong chỉ biết cười khổ “ được rồi bà cô của ta, là ta lỡ lời,
lỡ lời được chưa!”. Những lúc Tinh Tinh bổng nhiên phát cáu như thế này tốt
nhất là không nên đớp lại nếu không nàng sẽ lãi nhãi bên tai hắn suốt mà thôi.

Thấy bộ dáng thành tâm hối lỗi của Ngọc Phong, tiểu hồ ly mới hòa hoãn một tý,
nói “ biết điều thế là tốt đấy, mà cuốn công pháp kia ngươi có định tu luyện
hay không, dù gì thì cũng là công pháp sánh ngang với Long Lực Công đấy?”

“ Cái này thì ta không có ý định luyện, Mai Hoa Công của ta đã sắp đến viên
mãn rồi, đợi đến khi đó rồi hãy tính tiếp. Với lại ta thấy cuốn công pháp này
hoàn toàn không hợp với ta” Ngọc Phong đứng dậy, vươn vai, vừa nói vừa hướng
mộc ốc trong rừng trúc mà đi.

“ Tiểu Phong, suy nghĩ thế là đúng đấy. Không nên thấy công pháp cao giai mà
ham, với lộ trình tu luyện hiện giờ của ngươi, việc thay đổi công pháp chính
là điều ngu ngốc nhất. Việc ngươi cần làm hiện giờ là học thêm một số loại
thuật khí cao giai mới tốt. Thủ đoạn chiến đấu của ngươi lúc này tuy uy lực
lớn nhưng lại quá sơ sài, không đủ linh hoạt, biến hóa” Tinh Tinh gật cái đầu
nhỏ nhắn, tán thưởng nói.

Ngọc Phong nghe thế cũng tán thành “ cũng đúng, tuy bản thân ta sở hữu hỏa
diễm cực mạnh nhưng lại không có thuật khí phù hợp để thi triển, mấy cái thuật
khí như Đại Hỏa Công hiện giờ đối với các cấp bậc từ Khí Hồn trở lên đã hoàn
toàn không có đất dùng rồi”

Nói rồi, ánh mắt hắn hướng về phía tòa lâu cao năm tầng gần đó thờ dài “ tiếc
một nỗi, thuật khí của Châu gia đều là thuật khí phải sở hữu tượng khí Điệp
hoặc Trùng mới thi triển được, nếu không thì cũng không cần suy nghĩ làm gì!”

Tòa lầu mà Ngọc Phong đang hướng mắt đến cũng là trọng địa hàng đầu của Châu
gia, Công pháp lâu. Nói là công pháp nhưng ở bên trong nó là chứ đựng toàn bộ
công pháp lẫn thuật khí từ cao đến thấp của toàn Châu gia.

“ Hay là tiểu Phong này, ngươi thử đến chi nhánh Việt Châu thương hội ở Định
Phong thành hỏi thử xem, ta nghĩ ở đó tất sẽ có nhiều thuật khí thích hợp với
ngươi đấy” Tinh Tinh nảy ra ý hay, đề nghị.

“ Ngươi không nghe lão già hồi nãy nói gì sao, hiện nay bên ngoài Châu gia
luôn luôn có mười Khí Tông chực chờ như hổ rình mồi đấy. Tuy ta có nắm chắc
đối đầu với một Khí Tông sơ giai nhưng cùng lúc bị mười tên vây quanh thì cũng
chỉ bó tay chịu trói mà thôi” Ngọc Phong lắc đầu ngao ngán.

Thật ra nếu hắn tận lực thì vẫn có thể từ trong vòng vây bỏ chạy nhưng đây là
ở đang ở trong thành Định Phong, là địa bàn của Ngũ đại gia tộc chứ không phải
sâm lâm, hắn chạy đi đâu được chứ, chẳng lẽ ra chọc mười tên kia, lượn một
vòng rồi lại chạy về Châu gia hay sao. Có thằng khùng mới là như vậy.

“ Ngươi nói thế cũng đúng, thôi thì chờ mấy ngày nữa vô bí cảnh xem vận may!
Tuy nhiên có ta ở đây thì ngươi cứ yên tâm đi, cho dù vận ngươi có đen thì ta
cũng làm cho đỏ lại” Tiểu hồ ly vỗ ngực, tự tin nói, nếu có ai nhìn thấy điệu
bộ của nàng lúc này thì chắc chắn sẽ không nhịn được cười.

“ Vậy trong cậy hết vào người đó, tiểu Tinh yêu dấu” Ngọc Phong cười vui nắm
lấy mặt dây chuyền hôn cái chụp, cười ha ha.

“ Được rồi, ngươi mau tìm cho ta vài cái đùi gà lấp bụng cái đi, mấy ngày rồi
ta còn chưa ăn uống gì đây này”

“ Ok!”

…………………………………………………….

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, thời gian bí cảnh núi Tây Phong mở ra mà Ngọc
Phong luôn chờ mong, cuối cùng cũng đã tới.

Từ sánh sớm, toàn bộ đầu lĩnh của Châu gia cùng với Ngọc Phong đã lên đường
đến núi Tây Phong cách thành Định Phong không xa. Tuy nói là không xa nhưng
cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, bọn họ mới tới nơi.

Núi Tây Phong, một ngọn núi bình thường như mọi ngọn núi khác, độ cao cũng
không lớn mấy, chỉ khoản hoen trăm mét mà thôi, bao phủ trên bề mặt núi là một
mảng rừng xanh um ngập tràng sức sống. Nhưng ít ai biết rằng, ngọn núi trong
bình thường đến không thể bình thường hơn này lại cất chứa một bí cảnh cường
đại từ thời xa xưa. Nó cũng chính là nguồn cội mang đến sự lớn mạnh của Lục
đại gia tộc.

Tại vị trí sườn núi già cỗi đó, có một khoản sân rộng hơn trăm mét vuông được
lát đá xanh vô cùng chỉnh tề, cái sân này cũng không phải có từ thời xa xưa mà
là do chính Lục đại gia tộc cho người xây dựng nên để thuận tiện trong quá
trình tham gia bí cảnh. Lúc này trên khoản sân rộng cả năm không một bóng
người đó lại đầy ắp người, Lục đại gia tộc tại thành Định Phong lại một lần
nữa tập hợp đầy đủ tại đây.

Nhưng khác với Lục Gia Đại Chiến lần trước, khuôn viên rộng lớn cả ngọn núi
này đã bị giới nghiêm cùng với sự bảo hộ nghiêm ngặt bởi người của Lục đại gia
tộc. Không để cho bất cứ người dân nào xâm nhập vào bên trong, nghiêm cấm bất
chứ sự theo dõi nào. Một khi có người vi phạm lệnh cấm này, chờ đợi họ chỉ có
cái chết mà thôi.

Đám người đông đúc bên trên khoản sân lúc này chia là sáu trận doanh thuộc về
Lục đại gia tộc, mà Ngọc Phong lúc này cũng đang đứng trong hàng ngũ của Châu
gia. Từ khi đặt chân lên khoản sân này, ánh mắt của hắn luôn đặt lên trên một
chiếc cổng đá cao tám mét nằm phía cuối khoản sân, tựa vào vách núi. Cánh cổng
đá này nói đúng ra là nó giống một cái mái vòm hơn, hoàn toàn không có cửa.
Bên trên nó phủ đầy hoa văn tối nghĩa, tràng đầy khí tức cổ xưa, chỉ nhìn sơ
qua thôi đã có thể nhận ra nó đã trải qua không biết bao nhiêu lần tuế nguyệt.
Tuy nhiên nhìn nó cũ kỹ như thế nhưng lại đem đến một cảm giác vững chãi vô
cùng, tựa như cho dù có bão táp, cuồng phong gì đi chẳng nữa, nó cũng không
thể nào sụp đổ.

Ngọc Phong nhìn cánh cổng một hồi lâu rồi quay sang Châu Thanh Thần đứng kế
bên, hỏi “ Châu đại bá, cánh cổng kia chính là lối vào bí cảnh hay sao?”

Châu Thanh Thần đang khẻ dặn dò mọi chuyện xung quanh nghe Ngọc Phong hỏi thế
cũng tạm dừng lại, nói “ đúng vậy, cánh cổng đó chính là lối vào, tuy nhiên
theo thời gian chính xác thì khoản hơn một tiếng nữa, cánh cổng mới chính thức
mở ra”

Ngọc Phong nghe thế thì gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

“ À mà Ngọc Phong tiểu huynh đệ, lại đây, ta giới thiệu cho ngươi về đội ngũ
sẽ tham gia bí cảnh lần này” nói rồi, Châu Thanh Thần bắt đầu giới thiệu cho
Ngọc Phong về từng người một.

“ Ba vị trưỡng lão sẽ tham gia vào lần bí cảnh này chắc ngươi cũng đã nhận
biết hết rồi, gồm

Ngũ trưỡng lão Châu Thiên Thanh, tu vi Lục Tinh Khí Tông, cũng chính là người
sẽ lĩnh đội lần này,

Lục trưỡng lão Châu Vũ Viêm, tu vi Lục Tinh Khí Tông,

Thất trưỡng lão Châu Kinh, tu vi Ngũ Tinh Khí Tông,

Ngoài ra còn có ba đại thống lĩnh đội hộ về là Châu Oánh, Tứ Tinh Khí Tông;
Châu Văn Siêu, Tam Tinh Khí Tông cùng Châu Tử Lục cũng là Tam Tinh Khí Tông.

Và ba vị chấp sự là Châu Vũ Lăng, Châu Đặng và Châu Long đều có tu vi Nhị Tinh
Khí Tông.

Còn người cuối cùng chính là ngươi đó, tất cả mười người”

Mấy vị cường giả tu vi Khí Tông theo sự giới thiệu của Châu Thanh Thần đều lần
lượt ôm quyền chào Ngọc Phong. Tuy Ngọc Phong có tu vi chỉ Tam Tinh Khí Hồn
nhưng sự rung động mà Ngọc Phong mang lại đủ để cả chín người kính phục.

Ngọc Phong cũng gật đầu đáp lễ với từng người, cười nói “ lần này tiến vào
bính cảnh đúng là làm phiền các vị rồi, mong các vị chiếu cố cho”

“ Ngọc Phong tiên sinh không cần khách khí, chút chuyện này có là gì so với
những việc ngài đã làm cho Châu gia chúng ta chứ” Một vị tránh háng đầu trọc,
hào sảng cười nói. Hắn ta cũng chính là một trong ba thống lĩnh đội hộ vệ,
Châu Văn Siêu.

“ Đúng thế, tiên sinh không cần khách khí” chấp sự Châu Vũ Lăng cũng tươi cười
nói, nàng cũng là nữ tử duy nhất trong đội ngũ tham gia bí cảnh. Tuy tuổi nàng
đã ngoài bốn mươi nhưng dáng người cũng vô cùng đầy đặng, khuôn mặt không phải
là xinh đẹp nhưng cũng toát lên vẻ anh khí, mạnh mẽ.

Tiếp theo đó, mọi người bắt đầu trò chuyện với nhau cũng như bàn về phương
thức phối hợp khi chiến đấu trong bí cảnh. Thật ra lần thảo luận này cốt yếu
để giải thích cho Ngọc Phong là chủ yếu chứ chín người bọn họ đã hợp tác không
biết bao nhiêu lần rồi, việc phối hợp với nhau đã vô cùng hoàn mĩ.

Thời gian cứ thế trôi nhanh, bổng nhiên mặt đất tại khoản sân bắt đầu rung
động như một trận động đất nhẹ làm Ngọc Phong hơi giật mình. Mà ở đây cũng chỉ
có một mình Ngọc Phong giật mình mà thôi, tất cả những người còn lại, ánh mắt
đều nhìn vào cánh cổng mang khí tức cổ xưa, hiện lên sự mong chờ nồng đậm.

Tiếp theo đó, hàng loạt âm thanh như tiếng chim hót vang lên từ cánh cổng, lần
lượt theo từng tiếng hót, những đồ lình tối nghĩa bên trên cánh cổng dần dần
sánh lên quang mang rực rỡ, đủ loại màu sắc. Sau khi tất cả đồ hình đều sáng
lên, tiếng hót mới chấm dứt, hàng nghìn, hàng vạn tia linh khí mỏng manh từ
mặt trong cánh cổng phóng ra, trong nháy mắt đan thành một lớp màng linh khí
rực rỡ bao trọn cánh cổng, biến thành một cánh cửa tuyệt mĩ.

Bên trên cánh cửa xuất hiện một biểu tượng hoa Anh Đào năm cánh màu hồng phấn
giống hệ như thật, chầm chậm xoay tròn. Bên trên năm cánh hoa và phần nhụy hoa
chính giữa đều có một biểu tượng hình một cái ổ khóa nho nhỏ mang sáu màu sắc
khác nhau, lần lượt là Lục, Lam, Cam, Đỏ, Tím và Đen.

“ Bí cảnh đã chính thức mở ra!” Không biết một ai đó cất tiếng nói lớn, rồi từ
đó, các tiếng xì xầm bàn luận liền nổi lên.

Ngọc Phong quan sát cánh cổng một lát, thắc mắc “ Đại bá, cánh cổng không phải
đã xuất hiện rồi sao, mọi người còn chờ đợi gì nữa?”

Châu Thanh Thần nhìn cánh cổng chính thức xuất hiện, lên tiếng giải thích cho
Ngọc Phong “ cánh cổng này mọi người đặt tên Cổng Hoa Anh Đào, tiểu huynh đệ
có thấy bông hoa anh đào đang xoay tròn kia không?”

“ Ân!” Ngọc Phong gật đầu đáp

“ Nó chính là đang hấp thu linh khí thiên địa đấy, đợi đến khi nào nó dừng
xoay mới là lúc chúng ta mở cổng để đi vào, hiện này còn không được. Với lại
cánh Cổng Hoa Anh Đào này chỉ mở ra trong vòng một tháng mà thôi, như thế cũng
đồng nghĩa với việc bí cảnh chỉ xuất hiện trong vòng một tháng, sau khi hết
thời gian thì cho dù mọi người đang ở đâu hay đang làm gì đều bị bí cảnh trục
xuất ra ngoài. Vì thế tiểu huynh đệ nên nắm chắc thời gian mà hành sự” Châu
Thanh Thần cười nói

Nghe thế, Ngọc Phong có phần ngạc nhiên “ một tháng sao?”, vậy xem ra bí cảnh
này còn có giới hạn thời gian chứ không giống như bảo tàn của Bạch Hồng Liên
tiền bối, vô hạn thời gian, chỉ cần thông qua một trong hai loại thí luyện là
được.

Trong lúc Ngọc Phong và Châu Thanh Thần trò chuyện thì bông hoa anh đào cuối
cùng cùng dừng xoay, dao động linh khí mạnh mẽ từ bông hoa bỏng nhiên lan tỏa
trong không gian làm cho tâm hồn bất kỳ một ai đứng trên khoản sân cũng phải
rung động không ngớt.

Kể cả Châu Thanh Thần, một Cửu Tinh Khí Tông cũng không tránh thoát, trong
cuộc đời, hắn đã không biết bao nhiêu lần cảm nhận được sự dao động linh khí
đặc biệt này nhưng không một lần nào hắn bình tĩnh được cả, tựa như sự rung
động đến từ sâu bên trong linh hồn này là sự hiển nhiên.

Ngọc Phong cũng không ngoại lệ, một sự rung động sinh ra từ sâu bên trong tâm
hồn hắn, giống hệt như lúc Thanh Thiện thức tỉnh tượng khí Thiên Sứ Vũ Thần
Điệp vậy. Nhưng khác với lần trước, Bất Tử Nhãn trạng thái hoàn mĩ không hề có
bất cứ động tĩnh gì cả, thay vào đó, đôi mắt Bất Tử Nhãn cấp độ hai huyền phù
tại đan điền của hắn tại tuông ra một lượng lớn thông tin truyền thẳng vào đầu
hắn.

“ Giấc mơ vĩnh hằng!” cấp độ tiến hóa thứ ba của Bất Tử Nhãn sau khi im hơi
lặng tiếng suốt hai năm, cuối cùng cũng đã xuất hiện.

.............................................

Đêm nay vì một vài lý do chủ động lẫn bị động nên chỉ lên một chương.

Khà khà !!!


Bất Tử Nhãn - Chương #119