Trò Chuyện Đêm


Người đăng: QuytSweet

Lục Gia Đại Chiến đã qua nhưng dư âm của nó đọng lại rất lâu, câu chuyện về mỹ
nam tử một mình đè bẹp tất cả tuyệt đại thiên kiêu của ngũ đại gia tộc lang
truyền khắp chốn với tốc độ chóng mặt, trở thành đề tài bàn tán mọi nơi, mọi
lúc. Dưới miệng đời, hình tượng của Ngọc Phong biến đổi muôn hình đủ dạng, có
người nói hắn lãnh huyết vô tình, có người lại bảo hắn lãnh đạm mà ác độc, lại
cò có người bảo hắn chính nữ giả nam. Tuy nhiên tất cả các câu chuyện đều có
một điểm chung, đó là hắn rất đẹp, đẹp đến yêu dị, nếu không phải hắn có yết
hầu và một màng hình LCD, rất có thể mọi người đã nghĩ hắn là một tuyệt thế mĩ
nữ rồi.

Tại đại viện Châu gia, không khí vô cùng vui tươi và náo nhiệt, tất cả mọi
người từ trên xuống dưới, mặt ai cũng đều hân hoan, tiếng cười nói vang vọng
khắp nơi. Sau đại chiến, Châu gia liền mở đại tiệc ăn mừng cũng như để cảm tạ
Ngọc Phong. Trong bữa tiệc, cả đám thanh niên thế hệ trẻ đều nhìn Ngọc Phong
với ánh mắt cuồng nhiệt và vô cùng hâm mộ, cho dù là Châu Vinh hay Châu Dũng,
người có hiềm khích với Ngọc Phong từ trước cũng không ngoại lệ, nếu không
phải vì Ngọc Phong đang ngồi tại bàn chủ vị thì cả đám đã bu đến rồi. Lúc này
Ngọc Phong thật sự đã trở thành người hùng của Châu gia.

Nhìn mọi người hân hoan, Ngọc Phong cũng có chút vui lây nhưng thật ra hắn lại
không thích những bữa tiệc như thế này, sống trong sơn cốc bốn năm trời, cuộc
sống chỉ có tu luyện và chiến đấu với ma thú, không khí như thế này đối với
hắn vô cùng lạ lẫm. Cũng bởi vì thế cho nên Ngọc Phong chỉ uống vài chén rượu
rồi kiếm cớ cáo lui.

………………………..

Trên con đường lá đát trải dài trong trang viên, Ngọc Phong bước từng bước nhẹ
nhàn, chầm chậm đi. Từng cơ gió phiêu phiêu thổi qua, vuốt ve khuôn mặt hắn,
mang đến cảm giác thanh mát và nhẹ diệu, vô cùng yên bình. Hơi rượu trong
người hắn tựa như bị làn gió này cuốn đi mất, làm cơ thể hắn cảm thấy vô cùng
nhẹ nhàn, thần tinh khí sảng.

Bổng nhiên như cảm nhận điều gì đó, Ngọc Phong đi đến bên cạnh một hồ nước
nhỏ, thả châm ngồi xuống, cười nói “ lão gia gia, ngài đến rồi thì hiện thân
đi”

Ngay sau lời nói của Ngọc Phong, bên cạnh hắn, một người đàn ông trung niên
dáng mạo anh tuấn bổng nhiên xuất hiện, không ai khác chính là gia gia của
Thanh Thiện, Châu Thiên Ân.

Ông ta thả người ngồi cạnh Ngọc Phong, cảm thán nói “ người cũng thật linh mẫn
a, với tu vi như ngươi, làm sao có thể cảm nhận được khí tức của ta chứ?”

“ Gia gia cũng đừng có chọc ta, ta nào đâu cảm nhận cái gì, chỉ là nghe thấy
tiếng động nhẹ nên mới suy đoán như vậy” Ngọc Phong bình đạm nói

Châu Thiên Ân nghe thế chỉ biết cười khổ “ cái gì mà ghe với đoán, nếu người
không muốn nói thì thôi vậy, ta cũng không bắt ép làm gì”.

Nghe thế, Ngọc Phong chỉ cười cười chứ không đáp, thật ra cái này hoàn toàn là
nhờ Tinh Tinh nhắc nhở mà thôi.

Thấy Ngọc Phong không có ý muốn trả lời Châu Thiên Ân cũng không gặn hỏi nữa,
ông lấy ra một bầu rượu, uống một ngụm rồi đưa cho Ngọc Phong, hỏi “ À mà sao
ngươi không ở bên trong dự tiệc mà ra đây làm gì, không phải tụi nhỏ các người
rất ưa thích mấy cái vụ này hay sao?”

“ Không phải ngài cũng không đến dự tiệc hay sao?” Ngọc Phong không đáp lời mà
hỏi lại

“ Ta khác các ngươi, ta đã hơn tám chục tuổi rồi, ăn cũng ăn rồi, chơi cũng
chơi rồi, bây giờ thì không còn mấy hứng thú với mấy thứ đó nữa”

Ngọc Phong đưa bầu rượu lên uống một ngụm nhỏ, phà ra làng hơi hóng, cười nói
“ ta cũng giống gia gia mà thôi, không hứng thú với mấy cái tiệc tùng kia”

“ Hắc hắc, tiểu quái vật như ngươi đúng là không thể suy đoán theo lẽ thường
nha!”. Nói rồi ông lấy từ trữ vật giới chỉ một cuốn công pháp màu đỏ tinh mĩ
đưa cho Ngọc Phong “ vậy nếu người không hứng thú với tiệc tùng thì có hứng
thú với cái này hay không? Tặng ngươi đó! Suy cho cùng những thứ này cũng nhờ
người mà Châu gia ta mới có được”

Ngọc Phong đưa tay nhận cuốn công pháp, nhìn sơ qua hàng chữ trên bìa, ngạc
nhiên nói “ đây không phải Thiên Minh Luân Nhật Công của tiền bối Thánh Thiên
Giáo hay sao?”

“ Đúng thế, là Huyền giai cao cấp công pháp chính tông, ở tại bát quốc cương
vực này cũng coi nhưng công pháp đỉnh cấp rồi, tiểu quỷ người cứ giữ lấy mà tu
luyện” Châu Thiên Ân cười nói.

“ Thế còn Châu gia thì phải làm sao, ngài nên biết, cuốn công pháp này là mấu
chốt để Châu gia phát triển a” Ngọc Phong khó hiểu, nói.

Chẳng lẽ chỉ vì vài hành động của hắn, Châu Thiên Ân lại vức đi tương lai của
gia tộc hay sao? Nếu nói thật ra, hắn giúp Châu gia chiến thắng Lục Gia Đại
Chiến cũng không đáng để Châu Thiên Ân làm như vậy. Còn việc hắn giúp Thanh
Thiện là việc làm thật tâm của hắn, nếu đã giúp đỡ huynh đệ thì không mong chờ
báo đáp gì rồi.

Công pháp Huyền Giai khác với các công pháp Hoàng giai rất nhiều, đây không
phải là về thứ hạng cấp bậc mà còn về bản chất của công pháp. Mỗi cuốn công
pháp Huyền Giai đều mang trong nó một áo nghĩa đặc biệt liên quan đến từng
loại công pháp riêng biệt. Nên không thể nào qua việc sao chép có thể nhân
rộng một cuốn công pháp Huyền Giai cả. Nếu muốn tạo ra một cuốn công pháp
Huyền Giai y hệt thì người sao chép cũng phải quán chú vào bên trong một bộ áo
nghĩa ý hệt như bản gốc, mà điều đó chỉ có những ai tu luyện công pháp đến
viên mãn mới có thể hiểu rõ và làm được.

Ngoài ra, như đã nói, công pháp Huyền Giai ẩn chứa bên trong áo nghĩa cao thâm
cho nên người tu luyện phải liên tục tìm hiểu, đọc đi đọc lại rất nhiều lần,
từng chút từng chút một giải nghĩa nó. Nếu muốn hoàn toàn nắm vững một bộ công
pháp Huyền Giai, ít nhất cũng cần mấy năm, nên cho dù có cho Ngọc Phong có
mượn trong vòng mấy ngày để học thuộc thì cũng vô nghĩa mà thôi.

Chính vì thế, công pháp Huyền gia vô cùng quý trọng, mỗi một cuốn đều không
khác gì một bảo vật cả, đây cũng là lý do mặc dù Châu Thanh Thần rất muốn cũng
không thể mang Thiên Minh Luân Nhật Công tặng cho Ngọc Phong được, cuốn công
pháp này chính là căn cơ mấu chốt để Châu gia phát triển về sau a.

Nghe Ngọc Phong nói thế, ánh mắt Châu Thiên Ân nhìn Ngọc Phong càng nhu hoà
hơn, ông nói “ ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, không cần lo lắng, ta đã sao
chép Thiên Minh Luân Nhật Công ra một quyển khác rồi, kể cả áo nghĩa trong đó,
ta cũng đã hoàn toàn sao chép qua. Cho nên ngươi cứ yên tâm mà nhận lấy đi, ta
sẽ không mang tương lai gia tộc làm trò đùa đâu”

Ngọc Phong nhìn ánh mắt chân thành của Châu Thiên Ân cũng đã tin đến tám chín
phần nhưng vẫn tỏ vẻ mặt nghi hoặc “ thật sao? Nhưng việc sao chép áo nghĩa
cũng đâu thể muốn làm là làm được!”

“ Hắc hắc, tin rồi thì nhận đi, đừng có làm tiểu kỹ trước mặt ta, đây là bí
mật không thể bật mí a!” Châu Thiên Ân cười ha ha vỗ mạnh vai Ngọc Phong một
cái.

Tuy Châu Thiên Ân không dùng lực nhiều nhưng với cơ thể đã được cường hóa
nhiều lần này, Ngọc Phong cũng cảm thấy đau thấu xương. Hắn nghe răng, nhết
miệng nói “ lão gia gia, ngài nhẹ tay chút, xương cốt ta không chịu nỗi đâu
a!”

“ Đúng như ta dự đoán mà, cơ thể của ngươi đúng là không giống người bình
thường, vô cùng mạnh mẽ nha. Nếu là mấy đứa cháu của ta, ăn một chưỡng này
không nằm liệt giường một tuần không được à!” Châu Thiên Ân vẻ mặt cảm thán,
nói

Nhìn bộ mặt đắc ý của lão, Ngọc Phong chửi thầm trong lòng “ Nằm liệt giường
con em người”. Nhưng ngoài miệng thì vẫn nói “ được rồi, nếu ngài đã nói thế
thì cuốn công pháp này ta nhận vậy!”

Cuốn Thiên Minh Luân Nhật Công này thật ra không phù hợp với Ngọc Phong.
Phương hướng tu luyện của Ngọc Phong lúc này là lực lượng thân thể cùng tốc độ
cao, với hai yếu tố này, Mai Hoa Công cùng Long Lực Công đã đủ đáp ứng yêu cầu
của hắn. Huống chi qua bốn năm miệt mài tu luyện, Mai Hoa Công của hắn đã gần
đạt đến mức viên mãn, áo nghĩa trong đó, hắn đã hiểu biết tường tận, nếu lúc
này mà phải tu tập một bộ công pháp khác thì hại nhiều hơn lợi, cho dù công
pháp đó có là Huyền Giai cao cấp đi nữa.

Với lại sự bá đạo của Thiên Minh Luân Nhật Công chính là sức mạnh thiêu đốt
mọi vật nhưng bản thân Ngọc Phong cũng đã có Kim Hỏa, một loại Thiên Sinh Hỏa
Diẽm vô cùng bá đạo.

Suy cho cùng, ngoài ưu thế tăng nhanh tốc độ tu luyện ra, Cuốn Thiên Minh Luân
Nhật Công hoàn toàn không mang lại lợi ích gì lớn lao đối với hắn cả. Tuy
nhiên, việc Ngọc Phong không tu luyện được Thiên Minh Luân Nhật Công không có
nghĩa nó không có tác dụng đối với hắn, một cuốn công pháp Huyền Giao cao cấp
có giá trị ít nhất cũng hàng chục nghìn vạn kim tệ a, một con số thiên văn,
nếu không thì với nó Hắc Lang dong binh đoàn sẽ lại có một bước tiếng lớn. Nói
chung là có vô vàng tác dụng.

Nếu mà Châu Thiên Ân biết Ngọc Phong đang nghĩ cái gì trong đầu lúc này có khi
là tức giận đến sì khói. Một cuốn công pháp Huyền Giai cao cấp, người khác
tranh nhau bể đầu chảy máu, muốn có cũng không được, thế mà Ngọc Phong lại có
ý định đem đi bán.

Thấy Ngọc Phong cuối cùng cũng thu Thiên Minh Luân Nhật Công, Châu Thiên Ân
hài lòng nói “ như thế mới đúng, à mà ngươi có nhớ vị Minh Cát tiên sinh làm
trọng tài cho lần Lục Gia Đại Chiến vừa rồi không?”

Bổng nhiên thấy Châu Thiên Ân nhắc đến người này, Ngọc Phong có chút Ngạc
Nhiên “ Minh Cát tiên sinh? Là trưởng lão của Bạch Vân Tông mà gia chủ Đỗ gia
Đỗ Thu Dương mời tới phải không?”

“ Đúng vậy! Hồi chiều, ta đã nói chuyện qua với hắn. Hắn rất thường thức người
đấy và còn ngỏ lời muốn thu ngươi làm đệ tử Bạch Vân Tông nữa. Nhưng ta biết
thiên phú của ngươi rất cao, mới mười tám tuổi mà đã là khí sĩ cấp bốn thì
chắc chắn có một vị sư phụ cường đại đứng đằng sau chỉ dạy nên ta cũng không
có hứa hẹn gì với hắn cả. À mà ta cũng không nói cho hắn biết về thân phận khí
sĩ của ngươi đâu, không cần lo. Ta chỉ là chuyển lời giúp hắn mà thôi, nếu
ngươi đồng ý thì hắn có thể ngay lập tức đưa ngươi đến đế đô luôn, không cần
chờ đợi” Châu Thiên Ân gật đầu nói.

Nghe thế, Ngọc Phong cũng đã biết Châu gia đã hiểu lầm về hắn, tuy nhiên điều
đó cũng không phải là xấu. Có một vị sư phụ thần bí đằng sau chắc chắn rất có
sự chấn nhiếp nha. Hắn cười nói “ lão gia gia cho ta gửi lời cảm ơn của ta đến
Minh Cát trưởng lão. Bản thân ta lần này đến đế đô cũng là có ý muốn gia nhập
Bạch Vân Tông, tuy nhiên chưa phải là vào lúc này, không phải bí cảnh núi Tây
Phong sắp mở ra rồi hay sao? Sau khi thám hiểm bí cảnh xong, ta đến đế đô cũng
không muộn”

“ Như vậy cũng được, với thiên phú của ngươi, việc gia nhập Bạch Vân Tông
không phải là quá dễ dàng hay sao. Việc tiết kiệm trước một chút thời gian để
đến đến đô mà bỏ qua bí cảnh Tây Phong đúng là có chút đáng tiếc, đây có thể
xem là một lần lịch luyện vô cùng tốt nha!” Châu Thiên Ân cũng vô cùng đồng
tình với suy nghĩ của Ngọc Phong.

“ Mà nói đến bí cảnh, không biết khi nào thì nó chính thức mở ra” Ngọc Phong
tò mò hỏi. Đối với hắn lần vào bí cảnh này là một kỳ ngộ vô cùng lớn, phần
truyền thừa này, hắn quyết tâm bằng mọi cách phải đạt được.

“ Không lâu đâu, ba ngày sau thì bí cảnh mở ra rồi, nhưng lúc vào bên trong
thì hành sự cẩn thận một chút, nhất là với Ngũ đại gia tộc còn lại. Tuy nhiên
với tâm tính của ngươi thì chắc không thành vấn đề gì đâu nhỉ?” Châu Thiên Ân
ẩn ý nói.

Tên nhóc trước mặt hắn này quỷ còn hơn quỷ, lo lắng cho hắn cũng chỉ thừa mà
thôi. Châu Thiên Ân chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết Ngọc Phong thủ đoạn đầy
mình rồi, những thứ Ngọc Phong thể hiện trong Lục Gia Đại Chiến cũng chỉ là
một phần nhỏ trong sức mạnh của hắn mà thôi. Ít nhất, Ngọc Phong còn chưa sử
dụng ngọn Kim Hỏa bá đạo của hắn.

Nghe thế, ánh mắt Ngọc Phong có chút ngạc nhiên hỏi “ sao phải cẩn thận Ngũ
đại gia tộc kia chứ, có lão gia gia ở đây thì còn lo gì?”

“ Vậy là Thanh Thần còn chưa nói với người à, bí cảnh núi Tây Phong có giới
hạn cấp độ người tham gia”

Ngọc Phong nghe thế liền ngạc nhiên “ Giới hạn cấp độ?”

“ Đúng vậy, chỉ có những người tu vi dưới thất tinh Khí Tông mới được đi vào
mà thôi, tuy không biết vì sao lại có mốc giới hạn lấp lững như thế nhưng thật
sự là như vậy. Cho nên ta không thể vào bên trong đó với các ngươi được, mà
trong bát đại trưởng lão cũng chỉ có ba người tu vi dưới thất tinh Khí Tông có
thể đi cùng mà thôi, vì thế ta mới bảo các ngươi cẩn trọng. Chắc chắn cả năm
gia tộc kia sẽ nhắm vào ngươi đấy, hiện giờ bọn hắn không hận ngươi chết đi
sống lại mới là lạ, ha ha” Châu Thiên Ân cười ha ha nói.

“ Lão còn cười, không phải vì ta giúp Châu gia nên mới bị cả đám thù hận hay
sao?” Ngọc Phong bất mãn nói. Nhưng vẻ mặt của hắn không có chút gì là lo lắng
cả.

Nếu là cửu tinh Khí Tông, Ngọc Phong có phần e ngại chứ lục tinh Khí Tông thì
hắn vẫn nắm chắc có thể chống lại một hai. Lần tham gia bí cảnh này xem ra có
chút thuận lợi đối với hắn.


Bất Tử Nhãn - Chương #118