Một Chọi Năm


Người đăng: QuytSweet

Trên khán đài rộng lớn, vị trí bên cạnh Đỗ Thu Dương, Minh Cát trưởng lão của
Bạch Vân Tông nhìn người thanh niên đứng thẳng phía dưới hơi nhướng mày. Ở cái
thành này, mấy tên được xưng tụng là thiên kiêu kia tại Bạch Vân Tông chỉ cần
đưa tay là nắm được một đám, không có gì là đặc biệt cả. Còn Ngọc Phong, cho
dù là một quyền đơn giản hạ gục Quân Mạc thì ở Bạch Vân Tông cũng không thiếu.
Điều thực sự làm ông ta ngạc nhiên đó là ánh mắt của Ngọc Phong khi xuất quyền
trong thoáng chốc. Loại ánh mắt đó, hắn đã thấy rất nhiều trong đời rồi, không
phải ánh mắt của con người mà là ánh mắt của dã thú.

Cho dù ở Bạch Vân Tông, thiên tài nhiều như mây, nếu so về tu vi thì có cả
khối người vượt xa Ngọc Phong, tuy nhiên người sở hữu ánh mắt như hắn lại
không có mấy người. Mà mỗi người trong đó đều là những cây đại thụ không thể
lay chuyển của thế hệ mới.

“ Nếu để cho tên nhóc này gia nhập vào Bạch Vân Tông thì không biết thế cục sẽ
biến đổi như thế nào a, thú vị, thú vị!” Minh Cát thích chí nghĩ thầm.

………………………….

Phía dưới quảng trường, Ngọc Phong từng bước tiến lại gần Quân Mạc, vẻ mặt vô
cùng tự nhiên, cười nói “ thế nào! Không nhận thua sao?”

Cách Ngọc Phong không xa, Quân Mạc ôm cánh tay biến dạng đứng dậy, khuôn mặt
vặn vẹo vì đau đớn, gằn từng chữ “ ta sẽ giết ngươi!”.

Cả cuộc đời từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hôm nay,
lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là giết chết Ngọc
Phong. Tuy Ngọc Phong mạnh nhưng hắn còn mạnh hơn, hắn có rất nhiều con bài
chưa lật, hắn còn cả tá thủ đoạn mạnh mẽ còn chưa tung ra, hắn tin rằng chỉ
cần hắn thi triển thuật khí mạnh nhất, Ngọc Phong chắc chắn sẽ chết không thể
nghi ngờ.

Hắn cắn răng nhịn đau, linh khí cả cơ thể được thúc dục đến trạng thái mạnh
nhất, quát lớn “ Tượng Khí phụ thể, Lục Tý Thần Quyền”

Ngay sau tiếng quát, da thịt tại vị trí hai bả vai của hắn bắt đầu lúc nhúc
như có vô số con giòi bò bên dưới, cuối cùng sau vài hơi thở liền mọc ra thêm
bốn cánh tay khác, trừ cánh tay bị Ngọc Phong hoàn toàn phế đi thì hắn vẫn còn
năm cánh tay nguyên vẹn. Từng luồng kinh khí màu vàng nâu liên tục tuông ra từ
cơ thể hắn, quán chú vào quyền đầu, biến chúng thành một màu kim loại lấp
lánh. Dao động linh khí trên năm thiết quyền vô cùng mạnh mẽ, thanh thế to
lớn.

Sự biến đổi bất ngờ của Quân Chiến lại làm khán giả giấy lên một làng sóng
phấn khích vô cùng. Tưởng chừng sau khi hứng chịu một đòn mạnh mẽ lúc đầu,
Quân Chiến chắc chắn sẽ bại, nhưng không ngờ hắn vẫn còn sức mạnh để chiến
đấu, mà sức mạnh này cũng không phải là ít.

“ Lần này để ta xem thử ngươi sẽ ngạnh kháng như thế nào đây! Chịu chết đi”
Quân Mạc cười lớn, vung năm cánh tay xông tới như vũ bão, ánh mắt hắn lóe lên
sự tự tin mãnh liệt.

Mỗi bước đi của hắn trên quảng trưởng đều vang lên nhưng âm thanh trầm đục như
cự tượng giẫm chân, thế công uy mãnh tuyệt luân. Nếu đứng trước đợt tấn công
này, cho dù có là Khí Hồn tứ tinh, ngũ tinh cũng phải chùng bước.

Nghe Quân Mạc hét lớn cùng với sự tự tin ánh lên trong mắt hắn, Ngọc Phong
cũng hơi động dung. Rơi vào thế tất bại mà vẫn giữ được sự tự tin cùng tinh
thần mạnh mẽ không phải ai cũng có thể làm được. Hành động của Quân Mạc làm
Ngọc Phong vô cùng thưởng thức.

Tuy nhiên cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, hắn sẽ không vì thế mà nương tay,
chỉ thấy cơ thể Ngọc Phong nhoáng lên một cái xuất hiện bên cạnh Quân Mạc,
vung chân đá mạnh, lực đạo mạnh gấp đôi một quyền khi nãy. Ngọc Phong muốn kết
thúc cuộc chiến trong đòn này, hắn đã không còn hứng thú chiến đấu với Quân
Mạc nữa.

Tốc độ của Ngọc Phong lúc này đã vượt qua tốc độ Quân Mạc có thể quan sát, đến
khi hắn kịp phản ứng lại thì Ngọc Phong đã tới ngay bên cạnh. Không còn thời
gian để né tránh, hắn chỉ có thể miễn cưỡng vung năm cánh tay để đón đỡ.

Ầm, lại một tiếng vang to, dưới sức lực cực lớn của Ngọc Phong, Quân Mạc lại
bị đá văng ra xa cả chục mét, phun một búng máu tươi đỏ lòm, nằm yên bất động,
bốn cánh tay mọc thêm của hắn cũng bị cú đá của Ngọc Phong hoàn toàn phá hủy
rồi tiêu thất. Sau đòn vừa rồi, Quân Mạc đã không có bất kỳ cử động gì nữa,
nếu không phải vẫn còn tiếng hít thở mỏng manh, có thể mọi người đã tưởng hắn
chết rồi.

“ Quác! Đùa nhau à, mới thanh thế to lớn sao giờ nằm ngay đơ rồi?”

“ Tưởng Quân Mạc có thể chuyển bại thành thắng, không ngờ cũng chỉ là kéo dài
hơi tàn một chút”

“ Kéo dài con mẹ gì, có đánh đấm thêm được cái nào đâu”

“ Người thanh niên của Châu gia kia quá mạnh, Quân Mạc đã là một trong những
người mạnh nhất lục đại gia tộc rồi, thế mà vẫn không chịu được hai đòn của
hắn!”

Trên khán đài

Minh Cát trưởng lão nhìn bộ dạng của Quân Mạc, thở dài một tiếng, tuyên bố “
lần thủ lôi này, người chiến thắng là Châu gia”.

Cách biệt thực lực giữa hai bên là quá lớn, việc Quân Mạc có thể lật ngược thế
cờ đã là chuyện không thể, Minh Cát biết rõ điều đó hơn ai hết. Cho dù Ngọc
Phong chưa có sử dụng linh khí lần nào nhưng với tu vi Khí Tôn, hắn vẫn có thể
dễ dàng nhận ra tu vi lúc này của Ngọc Phong đã là tam tinh Khí Hồn. Bản thân
tu vi của Ngọc Phong cốt yếu đã hơn Quân Chiến một bậc lại công thêm sức mạnh
tuyệt đối, từ lúc bắt đầu cuộc chiến, Quân Mạc đã không còn bất kỳ một cơ hội
nào rồi.

Phía dưới quảng trưởng, Ngọc Phong nhìn đội hộ vệ nâng Quân Mạc vào bên trong,
hít sâu một hơi, chờ đợi đối thủ tiếp theo. Tuy nhiên chờ một lúc vẫn không
thấy đối thủ mới, Ngọc Phong hơi khó hiểu nhìn lên vị trí khán đài của Lục đại
gia tộc.

Chỉ thấy lục đại gai chủ đang to nhỏ cái gì trên đó, cuối cùng Đỗ Thu Dương
đứng dậy, nói to “ ha ha, xin lỗi mọi người vì một chút chậm trễ này, qua một
lúc hội ý giữa lục đại gia chủ, chúng ta quyết định trận đấu tiếp theo sẽ là
lôi đài loạn chiến!”

Thật ra đây cũng chả phải là cái hội ý gì, chỉ là năm đại gia tộc đã thương
lượng từ trước, dùng cách này để chắc chắn sân bay sẽ không loạt vào tay của
Châu gia. Hiện nay Châu gia thanh thế vô cùng to lớn, cùng với sự tái xuất của
Châu Thiên Ân, việc để sân bay loạt vào tay Châu gia chính là không khác gì
cho hổ thêm cánh cả.

Đứng trước sự hiệp lực của năm đại gia tộc, mặc dù Châu Thanh Thần có ý phản
bác nhưng cũng không còn cách nào. Một phiếu phản đối của hắn hoàn toàn không
có tác dụng khi cả năm người kia đều đồng ý với quyết định này.

Lúc này, hắn chỉ có thể trông đợi Ngọc Phong có thể cùng lúc đối chọi với năm
người khác. Tuy nhiên với chiến lực mà Ngọc Phong thể hiện ban nãy, điều đó
cũng không phải là không có khả năng.

Lời tuyên bố vừa rồi của Đỗ Thu Dương cũng đồng thời làm cho cả khán đài sôi
xục, đây là tiền lệ chưa từng có trước đây, khi mà sáu thiên kiêu sẽ cùng lúc
chiến đấu với nhau và người cuối cùng đứng vững sẽ là người chiến thắng. Chỉ
cần tưởng tượng thôi cũng đủ làm cho tất cả mọi người vô cùng phấn khích, hú
hét không ngừng.

“ Tuy không biết vì sao thay đổi phương thức thi đấu nhưng ta lại thích cái
loại loạn chiến này!”

“ Đúng, loạn chiến mới là kích thích nhất!”

“ Ta lại nghĩ ngũ đại gia tộc e sợ người thanh niên kia nên mới đưa ra phương
thức thi đấu này”

“ Mạc kệ vì lý do gì, chỉ cần cả đám lao vào đánh nhau là ta vui rồi, hắc hắc”

Ngay sau khi Đỗ Thu Dương tuyên bố xong, từ khán đài lục đại gia tộc, năm bóng
người, hai nữ ba nam cùng lúc lao ra, đáp xuống quảng trường, không hẹn mà gặp
đều nhìn chằm chằm vị trí của Ngọc Phong.

Cùng lúc đó Ngọc Phong cũng đưa mắt đánh giá năm người vừa mới xuất hiện này.
Cũng tại lúc này, tiếng nói của Châu Thanh Thần bổng nhiên vang vọng bên tai
Ngọc Phong, đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm để hổ trợ cho Ngọc
Phong.

“ Cô gái mái tóc màu lam là Đỗ Thu Duyên của Đỗ gia, am hiểu ám khí.

Cô gái còn lại là Lang Chi của Lan Gia, nàng cũng giống như Lan Xuyên, sử dụng
đại xà.

Tên cầm hai chiếc móc câu là Dương Quá, song câu của hắn lợi hại hơn Dương Yến
không phải chỉ một lần.

Tên mặc áo cộc tay là Quân Bình, em trai của Quân Mạc lúc nãy.

Người thanh niên cuối cùng tướng mạo to lớn là Phan Văn Long, tuy tuổi con trẻ
nhưng lại là thiên tài đệ nhất Phan gia, sức mạnh tượng khí Xuyên Sơn Giáp,
phòng ngự và tấn công đều hoàn hảo”.

Sau khi nghe Châu Thanh Thần nhắc nhở, Ngọc Phong cũng đã mường tượng được
phương thức chiến đấu của tất cả năm người trước mắt, nếu hắn đoàn không lầm,
mục tiêu của năm người này chỉ duy nhất có một mình hằn mà thôi. Tuy nhiên như
thế thì đã làm sao chứ, muốn chiến thì chiến thôi.

Không có một lời chào hỏi lào, Ngọc Phong là người đầu tiên ra tay, chỉ thấy
hắn giẫm mạnh chân xuống đất, lao thẳng vào vị trí của Quân Bình, tay nằm
thành quyền đấm tới, tốc độ vô cùng nhanh.

Thấy Ngọc Phong không nói một lời đã ra tay, năm người còn lại hơi ngạc nhiên
nhưng cũng lập tức có hành động, mỗi người đều thúc dục linh khí đến múc cao
nhất, thi triển thuật khí tấn công vào Ngọc Phong. Trong đó Quân Bình là người
đối diện trực tiếp với Ngọc Phong nên áp lực của hắn là lớn nhất, khi thấy
Ngọc Phong nhắm vào mình đầu tiên, việc hắn làm đầu tiên là thi triển thân
pháp né tránh chứ không ngạnh kháng hay đón đỡ.

Sau khi chứng kiến Quân Mạc bị Ngọc Phong dùng hai chiêu đánh bại, hắn đã biết
sức mạnh của hắn hoàn toàn vô dụng đối với Ngọc Phong. Việc hắn cần làm lúc
này là kéo giãn khoản cách và cố gắng câu kéo thời gian để bốn người còn lại
tấn công.

Tuy nhiên đời không như mơ, thế mạnh của Quân gia là quyền pháp uy mãnh chứ
không phải là thân pháp ảo diệu, cho nên tốc độ của hắn không thể sanh ngang
với Ngọc Phong được. Vì thế chỉ trong vòng vài hơi thở, Ngọc Phong đã đuổi kịp
đến nơi, quyền đầu nằm chặt, hướng Quân Bình giáng xuống.

Thấy nắm tay của Ngọc Phong dần phóng lớn trong nằm, vẻ mặt Quân Bình không có
bất kỳ sợ hãi mà lại hiện ý cưới, nói “ người chết chắc rồi”.

Hắn nói thế không phải hắn sợ quá loạn trí mà bởi vì ngay sau lưng Ngọc Phong,
đòn đánh của bốn người còn lại cũng đã đuổi tới, mỗi chiêu thức đều là tuyệt
kỹ của tứ đại gia tộc, đều là những sát chiêu lấy mạng người. Nếu Ngọc Phong
không đón đỡ những chiêu thức này, hắn chắc chắn sẽ chết. Nhưng nếu Ngọc Phong
lựa chọn đón đỡ thì cũng chính là tạo cơ hội để Quân Bình ra tay, thế gọng kìm
đã được thành lập.

Ngọc Phong lúc này cũng đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ đằng sau, nhưng
cho dù như vậy, quyền ảnh của hắn cũng không hề có chút do dự ngập ngừng nào
mà giáng mạnh xuống cơ thể của Quân Bình. Bốp, c-rắc, tiếng xương gãy giòn tan
vang lên, Quân Bình ánh mắt không thể tin, trợn trừng nhìn Ngọc Phong rồi bất
tĩnh nhân sự, trên lồng ngực của hắn bị lõm xuống một lỗ hình quyền ấn vô cùng
ghê rợn. Cũng may là Ngọc Phong không có ra tay quá mạnh nếu không Quân Bình
đã bỏ mạng tại đường trường.

Nhưng Ngọc Phong lựa chọn như thế cũng chính là bỏ qua bốn sát chiêu tập kích
sau lưng. Ngay sau khi Quân Bình bị hạ gục, bốn sát chiêu ấy cũng đồng lúc mà
tới. Chỉ thấy tại vị trí của hai người vang lên hàng loạt tiếng nổ đinh tai,
sàn đá vô cũng vững chắc cũng không thể chịu nỗi mà nứt vỡ, bụi mù bay tứ
tung.

Bốn người còn lại nhìn đám bụi mù phía xa mà vui sướng trong lòng, cùng lúc
hứng chịu bốn đòn sát chiêu như thế đến cả cửu tinh Khí Hồn còn chưa chắc đỡ
được nói chi là Ngọc Phong chứ.

Không chỉ bốn người bọn họ nghĩ như vậy mà tất cả mọi người trên khán đài đều
nghĩ như thế,cho dù Ngọc Phong có mạnh mẽ đến thế nào mà hứng chịu bốn đòn tấn
công uy mãnh như vậy, cơ hội sống sót là hoàn toàn không có.

Tuy Nhiên khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, năm vị gia chủ của Ngũ đại
gia tộc lại chíu chặt lông mày nhìn thẳng vào trung tâm của đám bụi mù, bọn họ
vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ tồn tại bên trong nó. Trong
khi đó, Châu Thanh Thần lại vô cùng hưng phấn nằm chặt hai tay, khí tức như
thế này không phải Ngọc Phong thì còn ai vào đây, ông ta đã quá quen tộc với
loại khí tức này rồi. Hứng chịu bốn đòn tấn công uy lực lớn như vậy mà vẫn
không hề hấn gì, phần thắng cuộc đại chiến này đã hoàn toàn nắm chắc trong tay
Châu gia rồi.

Sau vài hơi thở ngắn ngủi, lớp bụi mù đã hoàn toàn bị gió cuốn đi để lội khung
cảnh bên trong. Chỉ thấy tại đó, một bóng hình cao ngất vẫn đứng thẳng tắp,
không mảy may một vết xước, đến cả một góc áo cũng không hề bị ảnh hường gì,
xung quanh hắn, từng tia kiếm khí màu trắng bạch lượng lờ trong không trung,
đem đến khí tức sắc lạnh và nguy hiểm.

Ngọc Phong cuối cùng cũng đã vận dụng linh khí trong cuộc chiến này.


Bất Tử Nhãn - Chương #116