Người đăng: QuytSweet
Bên dưới quảng trưởng rộng lớn, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn.
Lan Xuyên vẻ mặt trắng bệt, vươn ngón tay thon dài chỉ thẳng vào vị trí của
Châu Khánh, quát lớn “ Đại Hồng Xà Hoàng, Tiêu Diệt!”.
Ngay lập tức, dưới mệnh lệnh của Lan Xuyên, con Đại Hồng Xà Hoàng ngửa mặt lên
trời gào thét một tiếng vang dội rồi lao thẳng về phía Châu Khánh, tốc độ vô
cùng nhanh. Với thân hình to lớn cùng với lực đạo cực mạnh, không cần đòn đánh
hoa mĩ, chỉ cần nó đâm thẳng vào Châu Khánh thôi cũng đủ kết liễu hắn rồi.
Thấy con đại mãng xà lao thẳng về phía mình, da đầu Châu Khánh có chút tê dại,
tuy nhiên rất nhanh hắn đã lấy lại được sự tỉnh táo. Chỉ thấy hai tay hắn kết
ấn phức tạp, miệng quát khẻ “ Phong Lôi Công, bí thuật Vũ Lôi”.
Chỉ thấy đôi cánh lôi điệp đằng sau lưng hắn rung động liên hồi, Lấy Châu
Khánh làm trung tâm, một cơn gió lốc màu đen mang theo lôi điện chằng chịt
bổng nhiên xuất hiện. Từ vị trí khán đài rất xa, mọi người đều có thể cảm nhận
được khí lưu di chuyển dữ dội thì có thể biết cơn lốc đó mạnh như thế nào.
Ngay khi xuất hiện, gió lốc liền lao thẳng vào Đại Hồng Xà Hoàng. Trên đường
đi của nó, mặt đất lát đá Bạch Thiết thạch vô cùng cứng rắn, được xưng tụng có
thể hứng một đòn toàn lực của Khí Hồn cũng không chịu được mà bắt đầu rạn nứt.
Châu Khánh nhìn cơn lốc lôi đình mình tạo ra, cười lớn “ Lan Xuyên, nàng có
thể ám toán được ta thì đã sao chứ, với Vũ Lỗi, phần thắng rốt cuộc cũng là
của ta, ha ha ha!”
Ở phía đối diện, Lan Xuyên trông thấy cơn lốc sấm sét liền nhíu chặt mày, nàng
hoàn toàn không biết Châu Khánh còn nắm giữ một thuật khí mãnh liệt như thế
này. Tuy rằng Đại Hồng Xà Hoàng của nàng rất mạnh nhưng thanh thế của cơn lốc
cũng không hề kém cạnh. Kết quả của lần giao phong này, nàng hoàn toàn không
thể dự đoán được.
Chỉ trong chốc lát Đại Hồng Xà Hoàng cùng cơn lốc sấm sét đã va mạnh vào nhau
phát ra tiếng nổ kinh thiên làm rung chuyển cả quảng trường. Chỉ thấy bên
trong vụ nổ, hư ảnh một con đại mãng xà gầm thét kêu la cùng với vô số tia sét
oanh kích không ngừng. Quảng trường cực kỳ cứng rắn cũng vì vụ nổ này mà vết
nứt chằn chịt như mạng nhện, bao phủ một phạm vi rộng lớn. Khí lãng sinh ra từ
vụ nổ quét ngang tứ phía, cùng lúc thổi bay cả Châu Khánh và Lan Xuyên ra xa
cả trăm mét, không gượng dậy nổi.
Lan Xuyên thì còn may mắn, vì khoản cách xa vụ nổ, kình khí nàng hứng chịu
cũng không lớn, chỉ vì tiêu hao quá độ mà sức cùng lực kiệt. Nhưng Châu Khánh
thì không may mắn như nàng, vị trí của hắn quá gần vụ va chạm, kình khí mà hắn
hứng chịu không phải chuyện đùa. Hiện tại tình trạng của hắn vô cùng không
tốt, xương sường đã có sáu cái bị gãy, xương hai cánh tay cũng chịu chung xố
phận cộng với vết thương cũ tại chân, sức chiến đấu của hắn đã hoàn toàn bằng
không. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng muốn hoàn toàn bình phục cũng
phải mất hơn tháng.
Trên khán đài, khán giả trông thấy kết quả của cuộc chiến đều hít sâu một hơi
khí lạnh.
“ Là lưỡng bạị câu thương!”
“ Không ngờ trong tình trạng như vậy, Châu Khánh vẫn có thể tung ra một đòn uy
lực như thế, đúng là thiên tài đại gia tộc có khác!”
“ Lan Xuyên ưu thế như thế mà rốt cuộc cũng không thể địch lại Châu Khánh a!”
“ Vì thế Châu gia mới là gia tộc đừng đầu lục đại gia tộc! Tuy nhiên cuộc
chiến chỉ mới bắt đầu, thiên tài đệ nhất Châu gia Châu Khánh đã bị hạ gục rồi,
đại chiến lần này Châu gia đã không còn hi vọng chiến thắng nữa rồi!”
“ Đúng vậy, tại vì Châu Khánh xuất đài quá sớm trong khi ngũ đại gia tộc còn
lại vẫn dưỡng sức a, ta không nghĩ Châu gia lại mắc một sai lầm sơ đẳng như
thế”
Trong lúc mọi người đan bàn tán xôn xao thì Minh Cát trưởng lão cũng đã tuyên
bố kết quả của cuộc chiến, không nằm ngoài dự định của tất cả mọi người, trận
chiến này, hai bên hòa. Chình vì thế gia tộc tiếp theo sẽ cử ra một người thủ
lôi mới.
Tại vị trí khán đài của lục đại gia tộc, Châu Thanh Thần nhìn thảm trạng của
cả hai người, hướng Lang Lăng cười nói “ thế nào Lan Lăng, ta nói không sai
chứ, ha ha ha. Châu Khánh tuy thua nhưng vẫn kéo theo được Lan Xuyên!”.
Đỗ Thu Dương ngồi bên cạnh nhìn bản mặt tự đắc của Châu Thanh Thần, ngứa mắt
nói “ ngươi sướng lắm hả, nhưng mà sướng đến mấy thì lần đại chiến này, Châu
gia của các ngươi hết cơ hội rồi”.
Mấy vị gia chủ còn lại nghe thế cũng đưa ánh mắt nhìn qua, đầy vẻ châm chọc.
Châu Khánh đã là thiên tài đệ nhất Châu gia rồi, nay hắn trọng thương thì Châu
gia lấy cái gì nữa mà chơi.
Thấy nhiều ánh mắt hội tụ về phía mình, Châu Thanh Thần chẳng hề bận tâm, quay
qua nói nhỏ gì đó vào tai Ngọc Phong sau đó dõng dạc nói to, âm thanh vang dội
“ được rồi, nếu các ngươi đã muốn thấy thì ta sẽ cho các ngươi biết Châu gia
chúng ta vẫn còn thiên tài. Vì trận chiến trước là lưỡng bại câu thương với
kết quả hòa nên Châu gia ta sẽ cử người thủ lôi khác thay thế”.
Khi Châu Thanh Thần dứt lời, Ngọc Phong đáp khẻ một tiếng đứng lên nhúng chân
một cái, lướt nhanh trên không trung sau đó nhẹ nhàn hạ xuống quảng trưởng.
Động tác cực kỳ đơn giản chứ không hề hào nhoáng, hoa mĩ như những thiên tài
khác. Tuy nhiên bộ dạng của hắn lại vô cùng nhàn nhã khi làm việc này, không
có tốn một chút sức lực nào, tựa như đi dạo trong trang viên mà thôi.
Ngay khi Ngọc Phong xuất tràng, ánh mắt tất cả mọi người có mặt ở đây đều
hướng về phía hắn, sau đó liền giật mình ngạc nhiên, hàng vạn ánh mắt đều tập
trung trên gương mặt tuyệt mỹ đó, cả nam lẫn nữ đều phải hít sâu một hơi,
không nói nên lời.
Không chỉ dân chúng bình thường, đến cả gia chủ ngũ đại gia tộc khi thấy bộ
dạng thật sự của Ngọc Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, một phần là vì tướng mạo
bức người của hắn nhưng phần nhiều lại là thân phận của Ngọc Phong. Khi Ngọc
Phong còn ngồi kế bên Châu Thanh Thần thì hắn vẫn còn mang đấu bồng, che đi
dung mao, khi đó bọn họ lại nghĩ là lão quái vật Châu Thiên Ân đến xem quyết
chiến. Nhưng lúc này lão quái vật lại biến thành một người thanh niên mà họ
chưa thấy bao giờ, hắn lại còn có thể ngồi ngang hàng với Châu Thanh Thần,
người có địa vị xem như đứng đầu thành Định Phong này.
Bổng chốc, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu của ngũ đại gia chủ mà hoàn
toàn không có lời đáp. Thực ra nếu liên tường một chút, bọn họ đã có thể đoán
ra chút ít về thân phận của Ngọc Phong nhưng bọn họ có đến chết cũng không thể
liên hệ được vị khí sĩ tài ba có thể chữa trị quái bệnh của Thanh Thiện trong
tin tình báo lại là một thanh niên trẻ tuổi như Ngọc Phong được, quá vô lý.
Ngay sau vài giây im lặng, cả khán đài lại lần nữa bùng nổ nhiệt lưu, bàn tán
vô cùng sôi nổi, mà tất cả những câu chuyện đó đều là nói về Ngọc Phong.
Đứng dưới quảng trường, quét quét mắt nhìn qua, Ngọc Phong mới thật sự cảm
nhận được sự rộng lớn của nó mà rung động không thôi, đứng dưới này nhìn lên,
ba mươi vạn người tựa như một đàn kiến đông đúc vậy.
Không để Ngọc Phong đợi lâu, ngay sau khi hắn đáp xuống quảng trường một phút,
đã có một người thanh niên mặc bạch bào ứng chiến. Hắn cũng tựa như mấy vị
thiên kiêu kia, khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, tướng mạo không tính là
đẹp trai nhưng đường đường chính chính, cả cơ thể bốc lên nhuệ khí ngợp trời.
Người thanh niên mặc bạch bào ngay sau khi đáp xuống quảng trường liền hướng
Ngọc Phong cười nói, giọng điệu vô cùng khiêu khích “ huynh đệ, ta là Quân
Mạc, ngươi nên cẩn thận khuôn mặt của mình nga, vì ta cực kỳ ghét những ai anh
tuấn hơn ta, ta sẽ đập dập cái bản mặt đó đấy!”
Nghe Quân Mạc nói thế, Ngọc Phong cũng dỡ khóc dỡ cười, hướng Quân Mạc ngoắt
tay “ nếu thế thì phải xem người có đủ tư cách hay không đã”
“ Hắc hắc! Đã lâu không thấy một người ngông cuồng hơn ta rồi, rất tốt” Quân
Mạc cười thích thú, nói.
Ở cái thành Định Phong này, ngoài mấy vị cường giả thế hệ trước, còn chưa có
tên nào dám khiêu khích hắn như vậy. Trong lớp thanh niên của thành, hắn được
mệnh danh là Cuồng Khiếu, biệt danh thế này cũng bắt nguồn từ vài năm trước,
khi hắn chỉ vì một nụ cười nhạo mà quyết đấu với một dong binh ngũ tinh Khí
Hồn từ nơi khác đến và cuối cùng là hạ sát tên dong binh đó. Bắt đầu từ ngày
ấy, không có bất kỳ ai đuôi mù mà khiêu khích hắn nữa, không ngờ hôm nay lại
xuất hiện một người.
Quân Mạc không nói hai lời liền lao tới, vung quyền tấn công. Từ hai nắm tay
của hắn, linh khí vàng nâu dao động mãnh liệt, tu vi nhị tinh Khí Hồn hoàn
toàn bùng nổ, nét mặt ánh lên sự kiêu ngạo.
Nhìn Quân Mạc lao vào phía mình, Ngọc Phong giẫm mạnh chân xuống đất lao lên,
hai tay nắm chặt thành quyền, ngạnh kháng với nắm đấm của Quân Mạc.
Lựa chọn của Ngọc Phong khiến cho tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Nên biết nếu so về uy lực bá đạo của quyền pháp, Quân gia là vô địch trong
Định Phong thành, khi giao đấu với người của Quân gia, không có bất kỳ ai ngu
ngốc đến nổi dùng quyền đối quyền cả. Đây hoàn toàn là hành động tự sát.
“ Gia chủ, Ngọc Phong tiên sinh sao lại chọn cứng đấu cứng với Quân Mạc chứ,
ngài không hề giải thích về sức mạnh đặc trưng của ngũ đại gia tộc còn lại cho
hắn sao?” Đại trưởng lão nhìn hành động của Ngọc Phong bên dưới, lo lắng hỏi.
Không phải hắn ta không tin tưởng vào sức mạnh của Ngọc Phong mà là cách chiến
đấu như thế này là hoàn toàn không khôn ngoan một chút nào.
Châu Thanh Thần nghe thế cũng chỉ biết lắc đầu “ ta cũng đã giải thích cặn kẻ
cho Ngọc Phong cả rồi, tuy nhiên ta tin tưởng hắn sẽ không làm điều ngu ngốc.
Nếu hắn lựa chọn phương thức ngạnh kháng, chắc chắc có điểm nắm chắc. Với lại,
ta cũng đã nói chuyện với cha rồi, đại trưởng lão yên tâm!”
“ Nếu lão gia chủ đã xác nhận thì ta vô cùng yên tâm” nghe thế đại trưởng liền
thả lỏng tâm tình, sau đó hiếu kỳ hỏi “ thế lão gia chủ nói như thế nào về
Ngọc Phong tiên sinh?”
Châu Thanh Thần cảm khái nói “ Ông nói, hắn là một con quái vật!”.
Phía dưới quản trường
Chỉ trong thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, quyền đầu của hai người đã đấm mạnh
vào nhau tạo ra tiếng động vang dội. Tuy nhiên khác với dự đoán của tất cả mọi
người, người bị ăn trái đắng không phải là Ngọc Phong mà lại là Quân Mạc, chỉ
thấy ngay sau khi va chạm với Ngọc Phong, Quân Mạc liền bị đáng văng ra xa cả
chục mét, lăn lộn dưới đất, cả cánh tay phải ngạnh kháng với nắm đấm Ngọc
Phong đã hoàn toàn vặn vẹo biến dạng vô cùng ghê rợn, máu thịt be bét không
nhìn ra hình dạng.
Ngay tại khoản khắc đó, cả quảng trưởng liền lâm vào tĩnh lặng. Tất cả khán
giả đều trợn trắng mắt, không thể tin nổi nhìn về phía quảng trường. Một đại
thiên kiêu đứng đầu Quân gia thế mà lại không chịu nổi một quyền của người
thanh niên tuyệt mĩ đó, Quân gia nổi tiếng về Quyền pháp cương mãnh thế mà lại
bị người ta dùng một quyền đánh bại, như thế không khác gì giáng một cái tác
vang dội vào mặt Quân gia hay sao?.
“ Này, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“ Quân Mạc thế mà lại bị một quyền đánh bại, nhìn cánh tay hắn kìa, đã hoàn
toàn bị phế rồi!”
“ Điều quan trọng là người thanh niên kia là ai vậy? Hắn đại diện cho gia tộc
nào?”
“ Là Châu gia, khi nãy ta chính là thấy hắn từ vị trí của Châu gia nhảy xuống,
không ngờ Châu gia lại còn che giấu một thiên kiêu như hắn”
“ Đúng thế, tình thế lại lần nữa xoay chuyển rồi, lần Lục Gia Đại Chiến này
đúng là đặc sắc nhất từ trước đến nay!”
Tại vị trí khán đài của Quân gia, Quân Chiến nhìn tình cảnh của nhi tử phía
dưới mà cảm thấy da mặt bị rát, dần dần đỏ lên, hắn không thể nào tin được
Quân Mạc thế mà chỉ bị một quyền đánh bại. Trình độ của Quân Mạc đến đâu, hắn
hoàn toàn nắm rõ trong lòng bàn tay, cho dù Quân Mạc có đánh với Châu Khánh
thì tình thế chắc chắn cũng lưỡng bại câu thương chứ không thể bị đã bại dễ
dàng như vậy. Mà quan trọng hơn, Quân Chiến hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ
dao động linh khí phát ra từ Ngọc Phong, chứng tỏ quyền vừa rồi Ngọc Phong chỉ
dựa sức lực mạnh mẽ để hạ gục Quân Chiến. Mà muốn dùng sức mạnh để phế đi cánh
tay của Quân Mạc thì hắn phải có sức lực lớn đến thế nào chứ?.
Không chỉ Quân Chiến, bốn vị gia chủ còn lại cũng đã nhận ra sức mạnh kinh
người của Ngọc Phong, bọn họ không tài nào hiểu được một cơ thể mảnh khảnh như
thế lại ẩn chữa man lực kinh người như vậy. Thế nếu hắn vận dụng linh khí vào
trong đòn đánh thì sức mạnh hắn tạo ra còn lớn đến thế nào nữa chứ? Ngay lập
tức ngũ đại gia chủ trao đổi ánh mắt với nhau, và đều nhận sa sự nghi kỵ trong
đó. Không nói một lời, cả năm người đều thầm gật đầu.
Châu Thanh Thần chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra ngũ đại gia chủ kia đang
thầm suy tính gì đó nhưng hắn cũng không bận tâm cho lắm. Với sức mạnh tuyệt
đối mà Ngọc Phong vừa thể hiện, không có bất kỳ thiên tài nào có thể sánh kịp,
kể cả Châu Khánh cũng không.
Ngọc Phong đã nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.