Thánh Thiên Giáo


Người đăng: QuytSweet

Cách thành Định Phong gần trăm cây số về phía nam, trên bầu trời cao vời vơi,
một lão giã chân đạp không trung, lướt ngang tinh hà. Mỗi bước chân của lão
giả xem thì nhẹ nhàn nhưng khi đã hoàn toàn đặt xuống rồi thì lại ở vị trí
ngoài vài chục cây số, đây là xúc địa thành thốn trong truyền thuyết. Lão giả
toàn thân mặc bào phục màu đen, viền trắng, bên trên có hình ảnh một chữ thiên
rồng bay phượng múa. Gương mặt lão vô cùng hiền hòa, tuy nhiều nếp nhăn nhưng
lại không xấu xí mà lại mang đến cho người khác cảm giác muốn thân cận.

Lúc này trên gương mặt ấy lại hiện lên một chút phong trần và mệt mỏi, lão mở
miệng thở dài “ lần này lại đi một chuyến công toi rồi, đã là lần thứ mấy rồi
nhỉ? Hài không nhớ rõ nữa!”.

Bổng nhiên một cột sáng trắng bạc từ dưới mặt đất xông thẳng lên trời, đâm
thủng tầm mây thu hút sự chú ý của lão, “ hả, đại bảo xuất thế!”

Nhưng sau đó một hư ảnh Thiên Sứ Vũ Thần Điệp ẩn hiện trên bầu trời làm cho
đôi mắt của lão co rụt, thất thành hét lớn “ Quác! Nơi khỉ ho cò gáy, chim
không thèm ỉa này lại có tượng khí Thần Thú khai sinh!”. Nói rồi lão liền
hướng về phía cột sáng mà lao đi với tốc độ cực nhanh, không nói đùng ra là
lão đang thuấn di với tốc độ cực nhanh.

Hư ảnh Thiên Sứ Vũ Thần Điệp bay lượn trên không trung cũng không kéo dài bao
lâu liền tiêu thất, cột sáng trắng bạc theo đó cũng hoàn toàn tiêu táng, cơ
thể của Thanh Thiện cũng dần dần hạ xuống mặt đất một cánh nhẹ nhàn. Đôi mắt
hắn từ từ mở ra, bên trong nó một tia sáng tráng bạc lóe lên rồi tắt liệm,
hình dáng Thanh Thiện lúc này không khác hôm qua làm mấy nhưng khí chất của
hắn đã hoàn toàn thay đổi, mang trên mình một hơi thở thần thánh mà thanh mát,
diệu dàng. Đến cả Ngọc Phong cũng bị khí chất này tác động mà sinh ra ý muốn
thân cận với hắn.

Tuy nhiên ngay khi cột sáng biến mất, bên cạnh Thanh Thiện lại lóe lên một
bóng người, không ai khác là lão già lúc nãy. Lão vừa xuất hiện liền nắm lấy
tay Thanh Thiên rồi sờ vuốt cả người hắn từ trên xuống dưới y như một kẻ biến
thái.

Ngọc Phong cùng Châu Thiên Ân đứng ở phía ngoài cũng không thể nào nhận ra lão
già đó xuất hiện từ lúc nào, do dù là vậy cả hai cũng không chút do dự, đồng
thời hướng lão mà lao lên. Ngọc Phong tay rút kiếm đâm thẳng tới, trên thân
kiếm, kiếm khí tựa như vô hình lúc thì thực chất, sắc bén vô cùng. Châu Thiên
Ân thì đôi cánh sau lưng khẻ vổ, tốc độ lập tức bạo tăng, xuất hiện bên trái
lão giả, tay biến thành trảo chộp đến, bên trên trảo ấn, năm luồng đao gió
phát ra tiếng cắt bén nhọn.

Nhưng hình như đối với thế công hung hiểm của hai người Ngọc Phong, lão giả
không hề để tâm, chỉ thấy cánh tay còn lại của ông ta lướt ngang qua không
khí, không gian năm mét xung quanh lấy ông ta làm trung tâm đều ngưng đặc lại
như thực chất, ngoại từ ông ta ra, không có bất kỳ người nào có thể cử động
được bên trong không gian này.

Bổng nhiên cơ thể không thể nào cữ động, Ngọc Phong vẫn giữ tư thế đâm kiếm
lao tới trước, ánh mắt thoán qua sự hoảng loạn không tên, đây là lần đầu tiên
trong cuộc đời hắn cảm thấy bất lực như thế này. Nếu lão giả kia có ý muốn hãm
hại Thanh Thiện thì hắn cũng chỉ đứng trơ mắt ra mà không làm được gì, cái cảm
giác bất lực này, Ngọc Phong không thể chịu đựng được.

“ Tiểu Phong, cố gắng cũng vô ích mà thôi, lão giả này đã hoàn toàn ngưng đọng
không gian tại khu vực này rồi, cho dù ta có muốn cũng không thể là gì được”
Tinh Tinh nhỏ giọng nói

Nghe Tinh Tinh nói thế, Ngọc Phong ngạc nhiên vô cùng “ đến cả ngươi mà cũng
không có cách gì?”. Đây là lần đầu tiên Ngọc Phong thấy Tinh Tinh tỏ ra yếu
thế trước một người khác.

“ Cũng chẳng có gì mà ngạc nhiên, lão già kia là một Khí Hoàng, còn ta chỉ là
một Khí Vương mà thôi, không chống lại được cũng là việc bình thường” Tinh
Tinh giải thích, gặp một Khí Hoàng ở một cương vực nhỏ bé như thế này, nàng
cũng vô cùng bất ngờ, tuy nhiên nàng cũng không có lo lắng mấy, lão già này
bổng nhiên suất hiện ở đây cũng là một chuyện tốt bất ngờ nha.

“ Khí Hoàng?” Ngọc Phong không kìm được mà la thất thanh, đương nhiên đây cũng
chỉ là la trong đầu mà thôi bởi vì cơ thể của hắn đã không còn cử động được
nữa, ngoại trù việc hít thở.

Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một Khí Hoàng hàng thật giá thật a, không
ngờ Khí Hoàng lại có sức mạnh to lớn đến mức này, chỉ phẩy tay nhẹ một cái, cả
một vùng không gian liền đông đặc. Nhưng việc này cũng không phải là việc
quang trọng nhất, việc quang trong là lão ta đang có ý đồ gì với Thanh Thiện.

“ Vậy ông ta muốn gì ở Thanh Thiện chứ? Chẳng lẽ là vị dị tượng lúc nãy?” Ngọc
Phong lo lắng hỏi

“ Nói đúng hơn là vì hư ảnh Thiên Sứ Vũ Thần Điệp lúc nãy, nếu ta đoán không
lầm lão ta sẽ mang theo Thanh Thiện đi khỏi nơi này”

“ Mang đi, tại sao chứ?”

“ Tiểu Phong không cần lo, đây cũng xem như may mắn của Thanh Thiện a, lão ta
chắc chắc sẽ mang Thanh Thiện trở về tông môn của lão làm đệ tử, tiến hành bồi
dưỡng, tượng khí Thiên Sứ Vũ Thần Điệp không phải muốn gặp là gặp được đâu,
ngàn năm có một đấy” Tinh Tinh trấn an Ngọc Phong, cười nói

Ngay lúc Tinh Tinh dứt lời, không gian ngưng tụ cũng hoàn toàn giải khai, Ngọc
Phong cùng Châu Thiên Ân đều có thể hoạt động lại như bình thường nhưng hai
người cũng không hề có ý định lao lên lần nữa, cả hai đều biết cố gắng cũng
chỉ là vô ích, khác biệt đẳng cấp quá lớn.

Châu Thiên Ân là người cất lời đầu tiên, hắn ta thu đôi cánh bướm lại, hai tay
ôm quyền hướng lão giả cuối đầu, cung kính nói “ vãn bối Châu Thiên Ân xin ra
mắt tiền bối, không biết tiền bối đến đây là có chuyện gì?”

Nhìn bộ dạng cung kính của Châu Thiên Ân, lão giả mặc bào phục đen liền cười
nói, âm thanh tuy già nua nhưng mang đến cảm giác gần gũi “ mới hơn tám mươi
mà đã tu luyện đến Khí Tôn rồi, rất tốt a”

“ Tiền bối quá khen” Châu Thiên Ân cung kính nói.

Ngọc Phong ở bên cạnh nghe thế cũng vô cùng bất ngờ, liếc nhìn người đan ông
trung niên bên cạnh, hắn cứ tưởng ông ta cũng là cửu tinh Khí Tông, không ngờ
lại là Khí Tôn.

“Dạo này sao khí tôn dễ gặp thế nhỉ, hết ông lão thầy bói rồi lại đến người
này. Mà cũng đúng đến Khí Hoàng cũng có thể gặp được thì Khí Tôn đã là gì chứ”
Ngọc Phong thầm nghĩ.

“ Lão gia gia, ngươi có thể bỏ tay ta ra được không?” Thanh Thiện đứng bên
cạnh lão giả khẻ nói.

Hắn đến lúc này vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ nhớ sau
khi ăn đan dược của Ngọc Phong liền đóng thành một tượng băng, đến khi mở mắt
tỉnh lại thì bổng nhiên một ông lão không biết ở đây ra nắm lấy tay hắn, bắt
đầu sờ xoạng lung tung nhưng ngoặc một nối là hắn hoàn toàn không thể cử động.
Tuy nhiên hắn vẫn không hề cảm thấy rung sợ đối với lão giả, thay vào đó, hắn
cảm thấy trên người lão một sự quen thuộc khó tả, giống như ông lão là người
thân của hắn vậy.

Lão giả nghe Thanh Thiện nói thế liền bỏ tay hắn ra, cười nói “ được rồi, các
ngươi không cần nhìn ta nghi hoặc như vậy, ta nói thẳng ra nhé. Ừm, ta tên là
Trịnh Vũ, là trưởng lão của Thánh Thiên Giáo tại Cửu Châu Thánh Vực, hôm nay
đến đây là muốn nhận tên tiểu tử này về làm độ đệ, không biết có được hay
không?” Nói rồi, lão giả liền ôm bả vai Thanh Thiện

Thánh Thiên Giáo, Cửu Châu Thánh Vực, đây chính là lần đầu tiên Ngọc Phong
nghe tên những địa danh như thế này.

“ Điều đó, tiền bối cứ hỏi tiểu Thiện đi, nếu nó chấp nhập, ta cũng không có ý
kiến” Châu Thiên Ân cung kính nói. Hắn tuy rất muốn nói đồng ý, Châu gia mà
móc nối được với một tông môn cường đại như vậy thì ở trong Bát quốc cương vực
này cũng không cần phải sợ ai nữa rồi. Nhưng dù sao Thanh Thiện cũng là cháu
nội của hắn, nên để tự Thanh Thiện quyết định thì hơn.

Nghe thế lão giả liền quay đầu nhìn Thanh Thiện cười hỏi “ thế nào nhóc con,
đi với ta đi, ta nói cho người biết Tượng Khí của ngươi chính là một thần thú
gọi là Thiên Sứ Vũ Thần Điệp. Là một tượng khí vô cùng cường đại, đi với ta về
Thánh Thiên Giáo, ở đó có vô tận tài nguyên để cho người sử dụng, không đến
vài chục năm, rất có thể ngươi sẽ đạt thành tựu như ta lúc này, một Khí Hoàng
hoặc có thể còn tiến xa hơn”

Nghe đến hai chữ Khí Hoàng, cả Thanh Thiện và Châu Thiên Ân đều giật thót, bọn
họ không ngờ lão giả này lại có tu vi như trong truyền thuyết. Nên biết tại
Bát quốc cương vực này hiện nay không có bất kỳ một Khí Vương nào, cho dù là ở
thời đại cực thịnh hàng nghìn năm trước một Khí Vương thì cũng là vô cùng hiếm
có chứ đừng nói đến cường giả Khí Hoàng, tầng thứ mà không ai dám mơ tới.

Trong ba người cũng chỉ có Ngọc Phong đã biết từ trước nên không có ngạc
nhiên.

Thanh Thiện nghe thế, ánh mắt hơi có chút do dự, đi theo lão giả có nghĩa là
phải rời bỏ quê hương, rời bỏ gia đình, đến một nơi vô cùng xa xôi, tuy không
biết Cửu Châu Thánh Vực là ở đâu nhưng Thanh Thiện cũng thừa biết điều đó. Đột
nhiên phải từ bỏ hết tất cả, trong lòng hắn có chút không nỡ.

Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Phong, nhìn thấy giấc mơ của bàn thân
mình trong đó, Thanh Thiện liền quyết tâm gật đầu nói “ được, ta đồng ý đi
theo gia gia, ta cũng muốn bản thân trở nên mạnh mẽ”. Hắn biết nếu chỉ ở tại
Châu gia này, hắn hoàn toàn không có cơ hội để đuổi kịp Ngọc Phong.

Thấy Thanh Thiện quyết định, Châu Thanh Ân và Ngọc Phong đều nở nụ cười. Còn
đối với lão giã Trịnh Vũ đây chính là điều hiển nhiên, không có một thằng ngu
nào lại từ chối một lời đề nghị tốt như thế, mà cho dù Thanh Thiện là một
trong những thằng ngu hiếm có khó gặp đó thì lão cũng sẽ cường thế mà bắt hắn
đi, nói đùa chứ, người mang tượng khí Thiên Sứ Vũ Thần Điệp chính là một bảo
vật a, không có chuyện lão sẽ bỏ qua.

“ Được rồi, nếu như ngươi đã quyết định như vậy thì chúng ta đi thôi, à mà đây
là phần quà xem như Thánh Thiên Giáo gửi tặng gia tộc của ngươi” Nói rồi, lão
giả lấy ra một cái hộp ngọc nho nhỉ đưa cho Châu Thiên Ân rồi ôm lấy Thanh
Thiện bay vút lên trời, trong vòng vài hơi thở đã không thấy tăm hơi.

Ngọc Phong nhìn theo phương trời hai người biến mất có chút mong chờ, để lên
đến đỉnh cao, trước sau gì hắn cũng sẽ rời khỏi bát quốc cương vực. Biết đâu
rằng trên con đường đó, hắn sẽ gặp lại người bạn thân này. Tuy không biết là
bao giờ nhưng cũng đáng để mong đợi chứ?

Bên cạnh hắn, Châu Thiên Ân hai tay cầm hộp ngọc mà đứng ngây ra đó, hắn không
thể tin được những chuyện vừa xảy ra, tựa như một giấc mộng vậy. Nhưng dù sao
hắn ta cũng là một Khí Tôn, nếu so sánh với Khí Hoàng thì không tính vào đâu
nhưng ở Bát quốc cương vực này cũng xem như là đứng ở đỉnh cao rồi, một chút
định lực thì cũng có, chỉ thất thần một lát rồi hoàn toàn tỉnh lại, tay rung
rung mở hộp ngọc ra.

Bên trong hộp ngọc để ba món đồ, một quyển công pháp đỏ rực như lửa, bên tên
bìa sách lấp lánh quang mang, nhìn thôi cũng đủ biết là vật quý trọng. Một tấm
lệnh bài màu trắng mong phong cách cổ xưa, bên trên có một chữ Thiên sáng lấp
lánh. Một bình lưu ly trong suốt, bên trong có chưa năm viên đan dược ngũ sắc
nhỏ như hột nhãn và cuối cùng là một tờ giấy giới thiệu sơ qua về những vật
phẩm này.

Ngọc Phong đứng bên cạnh cũng rất hiếu kỳ ngó qua xem.

Thiên Minh Luân Nhật Công, cao cấp Huyền giai công pháp, tu luyện đến đại
thành, toàn thân linh khí tựa như ánh sáng của mặt trời, nhẹ diệu mà bá đạo,
có thể xuyên thủng cũng như đốt cháy tất cả mọi vật, uy mãnh tuyệt luân.

Ngũ Sắc Thiên Tinh Đan, đan dược cấp năm, chuyên dùng để phá tan bình cảnh,
một bước tiến giai. Từ Khí Vương trở xuống đều có thể phục dụng.

Thanh Thiên Giáo Bạch Sắc lệnh bài, bên trong có chứa một pháp trận phòng ngự
có thể phòng vệ một đòn tấn công toàn lực của cường giả Khí Vương, chỉ cần đưa
linh khí vào trong kích hoạt là được. Ngoài ra có thể thông qua lệnh bài, xin
một lần cầu viện của Thánh Thiên Giáo.

Chỉ cần đọc lướt qua thôi cũng đủ làm cho Ngọc Phong trợn mắt há hốc mồm rồi,
Huyền giai cao cấp công pháp, đan dược phá quan, lệnh bài cầu viện của thế lực
siêu cấp. Nếu không phải những thứ này là của Châu gia, rất có thể Ngọc Phong
đã có xúc động muốn tìm cách cướp đoạt rồi, một thứ trong đó mới nghe thôi đã
thèm chảy nước miếng chứ đừng nói là cả ba.

Không khác Ngọc Phong là mấy, Châu Thiên Ân sau khi đọc xong tờ giấy cũng kích
động đến tim muốn nhảy ra ngoài, miệng há hốc không khép lại được, nếu ai đem
một trái bowling bỏ vô chắc chắn là vừa xít, đôi tay thì rung rẫy không ngừng
mém tý xíu nữa là làm rớt hộp ngọc xuống đất. Nói chung là nếu không phải hắn
ta có tu vi Khí Tôn có thể sẽ đau tim mà chết đứng tại chỗ.

Quá là dọa người a!


Bất Tử Nhãn - Chương #110