Thiên Sứ Vũ Thần Điệp


Người đăng: QuytSweet

Trên một ngọn cây trúc cao hai mươi mét, không biết lúc nào đã xuất hiện một
ngươi đàn ông trung niên khoản ba mươi tuổi, dáng vẻ cực kỳ anh tuấn, tóc
trắng như mây, áo bào vạn điệp màu tím sậm lay nhẹ trong gió mang theo phong
vị tuyệt trần. Điều kỳ lạ là, hắn ta đứng trên cành trúc nhưng không hề làm
cho cành trúc quằn xuống hay xiên vẹo gì cả, giống như một cộng lông lũ nhẹ
nhàng không khối lượng. Hắn ta cứ đơn giản là đứng như thế, không có linh khí
ba động, không hề có khí thế của cường giả, nhưng chỉ nhìn mà thôi lại đem đến
một áp lực vô cùng to lớn.

Tuy nhiên cảm giác áp bức này cũng chỉ có mười Khí Tông lẫn bên trong mới cảm
nhận được mà thôi. Còn lại hơn trăm người áo đen có tu vi Khí Hồn, đối với họ
ngươi đàn ông trung niên kia không khác gì một con người bình thương khô có tu
vi cả. Tuy không biết vì sao hắn ta có thể đứng trên cây nhẹ nhàn như vậy
nhưng cả đám người áo đen vẫn tiếp tục xông lên, nhiệm vụ lần này, tất cả bắt
buộc phải hoàn thành.

Người đang ông trung niên nhìn thấy cả trăm người áo đen vẫn một mực xông lên
như thế cũng không có lấy làm lạ, chỉ thất hắn ta vung nhẹ bàn tay vào không
trung giống như đập ruồi vậy. Bổng nhiên theo chuyển động của hắn, một cơn gió
nhẹ không biết từ đâu thổi qua đám người áo đen.

Phụt, phụt, phụt, phụt, phụt. Cả trăm người bổng chốc bị phân thành ngàn mảnh,
không hề có một tiếng la hét, không hề có hành động phản kháng, bọn chúng chưa
kịp nhận ra điều gì đã hoàn toàn bỏ mạng đương trường. Tình cảnh lúc này vô
cùng ghê rợn, từng khúc, từng khúc thịt người nằm rãi rác khắm nơi, máu chảy
thành sông, nhuộm đỏ cả mặt đất như địa ngục trần gian.

Mà tác phẩm của chuyện này là người đan ông trung niên kia, mặt vẫn không đổi
sắc, nhàn nhã như thường, giống như hắn ta chỉ vừa mới giết một đám kiến hôi
mà thôi.

“ Đây là thuật khí Phiêu Vũ Phi Hoa bí truyền của Châu gia, chỉ có các đời gia
chủ mới được học. Ngươi ngươi ngươi vẫn còn sống !!” một người trong mười tên
khí tông còn sống sót la thất thanh, lúc trước bởi vì bọn họ cảm nhận được áp
lực khủng khiếp phát ra từ trên người đàn ông trung niên nên mới không xông
vào, vì thế cũng may nắm bảo toàn mạng sống.

“ Dương huynh, ngươi nói thế là có ý gì, ngươi biết hắn ta sao?” một ngươi áo
đen khác nhìn thảm trạng toàn trường, nuốt một ngụm nước bọt, môi rung rung
nói.

Bản thân hắn nếu muốn giết hơn một trăm tên Khí Hồn là việc không thể nào làm
được, cho dù có cố gắn hết sức, cùng lằm chỉ diệt sát được vài chục tên. Còn
người đan ông trước mặt thì thế nào, chỉ phất nhẹ tay mà thôi, cả trăm người
bổng nhiên bỏ mạng, sức mạnh đáng sợ này là như thế nào?.

“ Các ngươi không nhận ra hắn là ai sao, ba mươi năm trước, cường giả đứng tại
đỉnh cao của Định Phong thành, một mình chấp năm vị gia chủ còn lại vẫn không
rơi vào thế hạ phong, Phong Điệp Châu Thiên Ân” tên Khí Tông đưa tay lau mồ
hôi tráng, khó khăn nói.

“ Châu Thiên Ân?” cả chín người còn lại nghe thế đều cảm thấy bất khả tư nghị.

Châu Thiên Ân nếu nói bây giờ thì ít người biết nhưng nếu vào thời điểm ba
mươi năm về trước, hắn ta chính là đại gia chủ của Châu gia, một thân tu vi
cửu tinh Khí Tông không có địch thủ, tung hành tứ phương không sợ một ai, danh
tiếng vang dội khắp chốn. Khi ấy từng có một vị Nhất Thiên Tôn từ Bạch Vân
Tông đến tìm hắn để luận bàn, tuy không ai biết kết quả như thế nào nhưng bộ
dáng của hai người sau trận chiến cực kỳ vui vẻ, xưng huynh gọi đệ vô cùng tự
nhiên, từ đó mọi người đều nhận định rằng, cuộc chiến này hai bên hòa nhau.
Một cửu tinh Khí Tông mà có thể đánh ngang ngửa với một vị Nhất Thiên Tôn là
cái khái niệm gì, mọi người đều tự biết.

Vào thời kỳ đỉnh cao đó, một mình Châu gia thôi cũng đã chiếm lĩnh một phần ba
diện tích Định Phong thành rồi, ngũ đại gia tộc còn lại chỉ có thể phân chia
hai phần còn lại. Cái tên Châu Thiên Ân khi đấy chình mà một hòn đá đè nặng
lên ngũ đại gia tộc mà họ không có cách nào để đẩy ra cả, mang đến sự uất
nghẹn khôn cùng. Vì thế ngũ đại gia tộc từng tìm cách mai phục Châu Thiên Ân
với mười khí tông, nhằm diệt sát hắn nhưng rồi kết quả cũng chỉ có một, cả
mười cường giả khí tông đều không một ai quay trở lại.

Nhưng ngay tại thời kỳ đĩnh cao đó, vào một đêm, ngọn núi phía đông thành bổng
phát ra một tiếng nổ cực lớn làm mặt đất rung chuyển như đại địa bạo liệt,
ngọn núi cao hơn hai trăm mét bổng chốc bốc hơi khỏi mặt đất không còn dấu
vết. Cũng từ đêm hôm đó, không còn ai trông thấy Châu Thiên Ân nữa, hắn tựa
như bổng nhiên biến mất vậy. Vào lúc đó mọi người đều cho rằng, vụ nổ lớn đó
chính là trận chiến của Châu Thiên Ân và một vị Khí Tôn nào đó rồi cuối cùng
thua cuộc mà bỏ mạng. Một đời thiên kiêu như vậy mà chấm dứt, ngũ đại gia tộc
cũng vì thế mà trở mình quật khởi.

Cũng chính vì không để cho một Châu Thiên Ân thứ hai được sinh ra, ngũ đại gia
tộc mới dốc toàn lực tiêu diệt Thanh Thiện, phá bỏ uy hiếp mang tính hủy diệt
khi nó còn ở trong trứng nước.

Tuy nhiên kế hoạch đó hiện nay đã gặp một bức tường ngăn cản cực kỳ lớn, Châu
Thiên Ân, người tưởng chừng như đã chết hơn ba chục năm bổng dưng lại xuất
hiện nơi đây.

Nhìn biểu tình hoảng sợ của mười tên Khí Tông, Châu Thiên Ân lãnh đạm nói “ ta
khuyên các ngươi không nên thách thức sự kiên nhẫn của ta, hãy trở về đi thôi,
cuộc chiến này nên chấm dứt tại đây”

Nghe Châu Thiên Ân nói thế, mười tên khí binh trong lòng đã sinh thoái ý. Dẫu
biết rằng người đàn ông trước mặt rất mạnh nhưng bọn hắn lại không có quyền
quyết định nên đi hay ở. Đột nhiên một người áo đen lấy ra một thanh pháo hiệu
bắng thẳng lên trời, đây chính là tín hiệu cầu viện mà bọn họ đã thương lượng
trước. Với tình thế này, chỉ có thể đợi các vị gia chủ đến quyết định mà thôi.

Thấy pháo hiệu sáng chói màu đỏ bắng thẳng lên trời, Châu Thiên Ân cũng không
có ngăn cản, ánh mắt sắt lạnh liếc về phía mười tên Khí Tông bên dưới. Bị ánh
mắt như lưỡi đao của Châu Thiên Ân quét qua, mười tên Khí Tông liền cảm thấy
nhiệt độ không khí bổng nhiên hạ xuống, xương sống lạnh ngắt, hô hấp như nghẹn
lại, cái chết như là đang kề cận bọn hắn trong gang tất mà thôi. Nhưng dù sao
bọn hắn cũng là Khí Tông, cho dù bị dọa sợ cũng không thể đưa cổ ra cho Châu
Thiên Ân chém được, linh khí từng người bùng nổ như thủy triều, ánh mắt nghi
kỵ nhìn Châu Thiên Ân rồi xích lại gần nhau.

Ngay trong lúc không khí nặng nề này, thiên địa bổng nhiên xuất hiện dị tượng.
Vô số tia linh khí tựa như thực chất từ khắp nơi bổng nhiên đổ dồn vào bên
trong rừng trúc. Cảnh tượng này cũng giống như khi Ngọc Phong tiến hóa Bất Tử
Nhãn vậy nhưng thay vì linh khí muôn màu thì những tia linh khí này chỉ thuần
một màu bạc trắng tinh khiết.

“ Dị tượng này là! Chẳng lẻ có dị bảo xuất thế?” mấy tên Khí Tông ngạc nhiên
thốt lên

Châu Thiên Ân cũng kinh nghi bất định nhìn từng luồng linh khí cuồn cuộn tụ
tập tại bên trong rừng trúc, hơi nhíu mày, sau đó lắc mình biến mất.

………………………………………….

Lúc này, vị trí của Ngọc Phong cùng Thanh Thiện tựa như trung tâm của bảo tố,
nhưng khác với gió lốc thông thường, cơ lốc tại đây lại là một cơn lốc linh
khí vô cùng đậm đặc, tất cả đều trúc vào cơ thể của Thanh Thiện liên miên
không dứt.

Bên trong đan điền của hắn, cái kén mà Ngân Trùng đã dệt thành không lâu đã
bắt đầu rục rịch, một sinh mệnh vô biên đang dần dần bước ra thế giới này.

Ngọc Phong đang đã tọa bên cạnh cũng bị thanh thế to lớn này làm cho giật
mình, ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên nhìn Thanh Thiện.

“ Tiểu Phong, không ngờ bạn bè của ngươi cũng là một con quái vật a, hắn lại
sở hữu tượng khí thần thú” Tinh Tinh bên trong mặt dây chuyền không khỏi cảm
khái nói.

Nghe thế Ngọc Phong càng mù mờ hơn “ tượng khí thần thú? Mà hắn có sao không,
tại sao lại gây ra dị tượng như thế này chứ?”.

“ Tượng khí của hắn nếu ta đoàn không lầm chính là Thiên Sứ Vũ Thần Điệp, một
loại thần thú từ thời viễn cổ, vui mừng có thể làm cho tử địa ngập tràng sinh
khí, đau buồn có thể làm cho một đại vực phồn hoa ức vạn dặm bổng chốc lụi tàn
thành mây khói”

“ Thiên Sứ Vũ Thần Điệp? Mạnh như thế?” Ngọc Phong không thể kìm được mà thốt
lên, chỉ thoán chốc hủy diệt một địa vực ức vạn dặm là khái niệm gì chứ.

“ Đúng vậy, đối với thần thú, chuyện đó chỉ bình thường mà thôi. Tuy chỉ là
một tượng khí chứ không phải là thần thú thật sự nhưng chỉ bấy nhiêu đây thôi
cũng đủ cho hắn tung hoàng khắp chốn rồi, không lâu nữa đâu, sẽ lại có thêm
một Bạch Vân Tông thứ hai rồi, chỉ có điều nó mang họ Châu mà thôi”

Trong lúc Ngọc Phong và Tinh Tinh nói chuyện thì Châu Thiên Ân cũng đã đến bên
cạnh hắn, ánh mắt có chút vui mừng pha lẫn kinh ngạc nhìn chăm chú vào Thanh
Thiện.

Ngay lúc đó, Ngọc Phong cũng đã phát giác ra sự có mặt của Châu Thiên Ân, hắn
lập tức lùi lại, chắn giữa Châu Thiên Ân và Thanh Thiện, dáng vẻ đề phòng. Tuy
Ngọc Phong không cảm giác được bất kỳ ba động linh khí nào từ trên người đàn
ông trung niên này nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ ông
ta. Một kẻ không một tiếng động đến kề cận bên cạnh Ngọc Phong chỉ ngoại trừ
mẹ hắn ra thì hắn còn chưa gặp người nào khác.

Thấy Ngọc Phong nhìn mình với ánh mắt đề phòng cùng nghi kỵ, Châu Thiên Ân
cười nói “ tiểu huynh đệ, không nên lo lắng, ta là gia gia của thằng nhóc đằng
kia, ta sẽ không làm hại hắn đâu”

“ Gia gia? Không phải gia gia của hắn đã chết từ lâu rồi hay sao?” Ngọc Phong
nét mặt càng lạnh hơn, kinh khí bắt đầu bạo động, tuy biết khó có thể thắng
được người đan ông trước mặt này nhưng bất cứ giá nào, hắn cũng không thể để
ông ta đến gần Thanh Thiện được. Đây chính là hi vọng cuối cùng cứu vớt cuộc
đời của Thanh Thiện rồi, không thể bị phá hỏng trong phút cuối được.

Châu Thiên Ân cười khổ, đằng sau lưng hắn bổng nhiên mọc ra một đôi cánh màu
lục nhạt, trong suốt như lưu ly, vô cùng mĩ lệ. “ Thế này thì đã tin ta chưa,
ta là người của Châu gia, tên là Châu Thiên Ân, thật sự là ông nội của hắn
đấy”

Nhìn đôi cánh mĩ lệ sau lưng của người đàn ông trung niên, Ngọc Phong hơi nhíu
mày nhưng rồi cũng thu linh khí lại, trở về bên cạnh ông ta, cùng quan sát
tình trạng của Thanh Thiện. Nhưng âm thanh vẫn còn đọng một tia sát khí nhàn
nhạt “ ta tạm tin ngươi, nhưng ngươi cũng chỉ đứng bên cạnh ta mà thôi, không
được tới gần”.

Châu Thiên Ân liếc mắt nhìn Ngọc Phong có chút khó hiểu, hắn không biết người
thanh niên này lấy đâu ra tự tin mà bộc lộ sát khí với mình nhưng hắn cũng
không để tâm lắm, một cường giả như hắn thì không cần chấp nhất với một đứa
trẻ. Đối với ông ta, Ngọc Phong có là thiên tài khí sĩ cấp bốn thì cũng chỉ là
một đứa trẻ mà thôi.

Đúng là bản thân Ngọc Phong không có đủ sức để đánh nhau với Châu Thiên Ân cho
dù dùng tất cả thủ đoạn nhưng đừng quên bên cạnh hắn vẫn có một cường giả Khí
Vương luôn ẩn mình, nếu hắn muốn, hắn có thể vay mượn sức mạnh kinh khủng của
Tinh Tinh để sử dụng trong chốc lát. Với bao nhiêu đó cũng đã đủ liều mạng với
Châu Thiên Ân rồi, mặt dù cái giá phải trả do năng lượng phản phệ không phải
là nhỏ.

Linh khí thiên địa trong giờ phút này cũng chấp dứt quá trình hội tụ, khôi
phục lại như bình thường. Có lẻ Thanh Thiện cũng đã hấp thu đầu đủ lượng linh
khí cần thiết.

Bổng nhiên, rẹt rẹt, một luồng ánh sáng bạc trắng đường kính ba mét từ vị trí
của Thanh Thiện phóng thẳng lên trời, xuyên thủng cả tầng mây, không thấy điểm
cuối. Tất cả mọi người trong mười thanh thị xung quanh Định Phong thành đều có
thể thấy rõ mồm một cột ánh sáng rực rỡ ấy.

Bên trong luồng sáng, Thanh Thiện trôi nổi lơ lững trên không, đằng sau hắn,
hư ảnh một con bướm toàn thân tuyết trắng không tỳ vết. Điều đặc biệt hơn là
bên cạnh đôi cánh bướm còn có sáu cặp cánh lông vũ cũng thuần một màu trắng
giang rộng. Từ hình bóng hư ảo này, một hơi thở thần thánh lang rộng khắp
chốn, khiến cho tất cả mọi người không kìm lòng được mà cuối đầu xưng thần.
Đây là sự rung động đến từ bên trong linh hồn, không thể ngăn cản.

Tất cả người có tu vi thấp hơn Khí Tông sau khi nhìn thấy hình ảnh này đều
ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, cuối đầu trước nó. Chó dù là cường giả Khí
Tông có thể vận chuyển linh khi mạnh mẽ ngạnh kháng để cơ thể không quỳ xuống
thì cũng không thể cử động như bình thường được. Chỉ có duy nhất Châu Thiên Ân
là vẫn có bộ dạng thản nhiên như thường, tuy nhiên không gian xung quanh hắn
cũng bị vặn vẹo biến dạng.

Bên cạnh Châu Thiên Ân, Ngọc Phong thì nhàn nhã hơn, hắn vẫn thoải mái đứng đó
như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt rung động nhìn hư ảnh to lớn trên bầu
trời. Thật ra thì ngay lúc Thiên Sứ Vũ Thần Điệp xuất hiện, linh hồn của hắn
cũng sinh ra cảm giác thần phục nhưng cũng ngay lúc đó, Bất Tử Nhãn trạng thái
hoàn mĩ đang ngủ say trong cơ thể hắn cũng bất chợt thức giấc, đánh tan ý nghĩ
dị động này rồi lại lần nữa lâm vào ngủ say.


Bất Tử Nhãn - Chương #109