Người đăng: QuytSweet
Nhìn người con gái tuyệt mĩ trước mặt, Ngọc Phong không giấu nổi ngạc nhiên “
Mân Côi Tiên Tử?”.
Hắn và nàng nói gặp không tính là gặp, nói quen chưa quen, tại sao nàng lại
đến tìm hắn chứ.
Nghe Ngọc Phong nói, cô gái tuyệt mĩ cũng dừng thổi tiêu lại, nàng hạ cây Ngọc
tiêu xuống, cất lời, giọng nói của nàng cũng giống như tiếng hát vậy, nhẹ diệu
mà ngọt ngào “ xin chào công tử, ta tên là Ưng Lâm Tuyền, không biết quý tánh
đại danh của công tử là?”
“ Tại hạ Nguyễn Ngọc Phong, nàng đến tìm ta là có chuyện gì, đứng có bảo là đi
ngang qua nghe tiếng đàn của ta nên đứng lại hòa tấu nhé?” Ngọc Phong sau khi
ngạc nhiên một chút cũng đã bình tĩnh lại, nàng cho dù là công chúa đi chăng
nữa cũng không hề liên quan đến hắn, nói chi chỉ làm một ca sĩ mà thôi.
“ Khanh khách, Không ngờ Ngọc Phong công tử có thể đoán ra lí do đấy, đúng là
ta có đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng đàn của công tử nên trong tâm xúc
động, đứng lại mà hòa tấu, dù gì công tử cũng đàn ca khúc của ta mà, không
phải sao?” Ưng Lâm Tuyền nở nụ cười chân thành nói. Nụ cười của nàng như hoa
nở, mang theo âm hưởng của thiên nhiên, không nghe ra chút giả dối nào.
Tuy không nhận ra sai sót trong lời nói của nàng nhưng Ngọc Phong có thể chắc
chắn rằng, chúng không phải hoàn toàn là sự thật, nếu nàng nghe Ngọc Phong
đánh đàn mà thổi tiêu tấu nhạc chính là sự thật vậy vì sao nàng lại đi ngang
qua đây chứ, nên biết nơi này là khu dân cư, ban đêm đa số mọi người đều đi
ngủ cả, rất ít người đi ngoài đường, cộng với tiếng đàn của Ngọc Phong không
tính là quá to, ngoài vài chục mét đã không còn nghe thấy gì rồi.
Ngọc Phong ánh mắt sau đấu bồng nheo lại, âm thanh vẫn bình tĩnh “ ta nghĩ
nàng nên nói lý do thật sự thì hay hơn, người ngay không nói điều mờ ám”
“ Công tử không tin những lời ta vừa nói hay sao?” Ưng Lâm Tuyền bật thốt, bên
trong thanh âm của nàng còn kem theo một chút hương vị gì đó, không nói nên
lời.
Nghe câu nói này, đầu óc Ngọc Phong bổng nhiên hơi bị mờ đi, hình ảnh xung
quanh bắt đầu nghiên ngã, vặn vẹo. Cơ thể hắn không giữ vững nữa mà hơi gục
xuống, chống tay trên mái nhà.
Nhìn thấy bộ dạng của Ngọc Phong, Ưng Lâm Tuyền không có bất ngờ là mấy, nàng
từng bước nhẹ nhàn di chuyển trong không trung đến gần Ngọc Phong. Bàn tay
thon dài trắng sáng của nàng vươn ra, muốn lấy xuống đấu bồng của Ngọc Phong.
Ngay lúc này dị biến xuất hiện, chỉ thấy không khí xung quanh hai người bắt
đầu dao động, một tia sáng lóe lên trong bóng đêm u tối mang theo sự sắc lạnh
và vô tình.
Kiếm của Ngọc Phong đã ra khỏi vỏ hướng phần cổ của nàng chém tới với tốc độ
cực nhanh. Nhưng dường như Ưng Lâm Tuyền đã có chuẩn bị từ trước, chỉ thấy tay
của nàng di chuyển như tàn ảnh, dùng Ngọc Tiêu ngăn lại lưỡi kiếm của Ngọc
Phong trong thoán chốc, đồng thời thi triển thân pháp, tạo thành một loạt tàn
ảnh, lui nhanh về phía sau, tim đậm thình thịch. Khi đã kéo giãn khoản cách
với Ngọc Phong trên năm mươi mét, nàng mới thở phào một hơi. Tuy nhiên cho dù
nàng phản ứng nhanh đến thế nào cũng không thể tránh thoát hoàn toàn, trên cổ
nàng đã xuất hiện một vết xước nhẹ, máu tươi đang từ đó ngấn ra ngoài.
Ngọc Phong không có ý định đuổi theo, hắn vẫn đứng yên tại vị trí đó, tay nắm
chặt kiếm, đôi mắt màu lục bảo lóe sáng trong đêm nhìn Ưng Lâm Tuyền, có chút
trêu ngươi, nói “ nói thật, nàng không nên gây sự với ta, mị thuật của nàng
tuy rằng lợi hại nhưng ảnh hưởng đối với ta cũng có hạn mà thôi”.
Tuy nói là vậy nhưng hắn vẫn nâng cao cảnh giác đối với từng cử động của Ưng
Lâm Tuyền, qua đợt giao thủ vừa rồi, hắn cũng đã nhận ra tu vi của nàng, là
một Khí Tông hàng thật giá thật, mị thuật âm thanh nàng thi triển ra cũng
không phải là dạng xoàng. Nếu hắn không kích hoạt Miêu Nhãn trong thời khắc
mấu chốt, rất có thể hiện nay hắn đã nằm trong tay nàng rồi.
Ưng Lâm Tuyền nhìn đôi mắt màu lục bảo của Ngọc Phong cũng ngạc nhiên không
kém, bản thân nàng chính là một lục tinh Khí Tông đường đường chính chính, tu
luyện lại là Huyền giai cao cấp công pháp Đại Huyền Âm Ma Công, thi triển
thuật khí Hoàng giai cao cấp Âm Tiên Ngữ, thế mà cũng không thể nào hoàn toàn
hạ gục được người thành niên chỉ có tu vi tam tinh Khí Hồn kia. Ngoài ra còn
để cho hắn phản công, một kiếm làm nàng bị thương nữa chứ, nên biết từ ngày
tiến giai đến Khí Hồn đến nay, còn chưa ai có thể đụng đến chéo áo của nàng
được chứ đừng nói chi là làm nàng bị thương.
Ưng Lâm Tuyền có đến chết cũng không thể nào biết được, đôi mắt màu lục bảo
quỷ dị ấy chính là nguyên nhân làm cho nàng không thể hạ gục Ngọc Phong. Nàng
bản thân chính là tu luyện một môn công pháp hắc ám thuộc tính trong khi Miêu
Nhãn của Ngọc Phong chính là khắc tinh của những loại công pháp này.
Hiện tại Ngọc Phong cũng đã hoàn toàn là chủ được sức mạnh của Miêu Nhãn, hắn
không còn dùng Miêu Nhãn áp lên người đối phương để hạ thấp thực lực của địch
thủ nữa mà hắn lại dùng Miêu Nhãn để hạ thấp sức mạnh trong các đòn của địch
thủ, đồng thời tăng mạnh sức tấn công của mình bằng cách giảm phòng ngự của
đối phương đúng thời điểm. Việc vận dụng như thế này vừa giấu được năng lực
thật sự của Miêu Nhãn trong mắt kẻ thù vừa có thể gây nên đột biến trong những
giây phút quyết định. Cũng chính vì thế mà đến lúc này Ưng Lâm Tuyền vẫn không
hề cảm nhận thấy bất cứ áp lực nào ảnh hưởng lên tu vi của nàng.
Ưng Lâm Tuyền đưa tay lau đi máu dính trên cổ, cười nói “ công tử ra tay đúng
là không có thương hoa tiếc ngọc mà, nếu không phải ta phản ứng nhanh lẹ thì
chắc đầu đã rời khỏi cổ rồi”. Cũng như lần trước, bên trong lời nói của nàng
có mang theo một âm hưởng kỳ lạ. Nàng chính là dang thi triển Âm Tiên Ngữ một
lần nữa, nàng muốn xác định suy đoán của bản thân.
Ngọc Phong lúc này cũng đã nhận ra nàng đang tiếp tục thi triển mị thuật nhưng
với Miêu Nhãn, sức mạnh của mị thuật đã giảm xuống đến mức rất thấp, hắn nghe
thấy cũng chỉ có hơi chút khó chịu mà thôi, ngoài ra không có gây bất cứ một
ảnh hưởng nào cả. Hắn lạnh giọng nói “ Ưng Lâm Tuyền tiểu thư, cúng ta không
thù không oán, hà tất phải làm như vậy, nàng ra tay với ta, mục đích là gì?”
Thấy Ngọc Phong hầu như không chịu bất chứ ảnh hưởng nào của Âm Tiên Ngữ, đôi
may Ưng Lâm Tuyền hơi nhíu lại nhưng sau đó lại giản ra, nàng cười nói “ ta
chỉ thấy công tử có chút thú vị nên muốn bắt về chơi đùa một lát mà thôi”, lần
này chỉ là lời nói bình thường, nàng cũng không dùng mị thuật nữa.
“ Chơi đùa?” Ngọc Phong ngạc nhiên, nói thế là có ý gì chứ.
“ Khanh khách, công tử không cần ngạc nhiên, chỉ là ta thấy công tử xinh đẹp
nên muốn màng về làm thiếp mà thôi” Ưng Lâm Tuyền cười quyến rũ nói, lời nói
phong tao này cộng với gương mặt thanh thuần của nàng tạo nên một ý vị không
nói thành lời.
“ Xinh đẹp, làm thiếp?” Ngọc Phong hiện giờ không biết nói sao cho phải, nàng
lại dùng từ xinh đẹp để đánh giá hắn, lại còn muốn đem hắn về làm thiếp nữa
chứ. Không phải những việc này chỉ có bọn sơn tặc mới làm hay sao. Với lại từ
đầu cho đến bây giờ hắn còn chưa có tháo đấu bồng xuống lần nào, tại sao nàng
có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn mà nói thế chứ.
Như nhận ra thắc mắc của Ngọc Phong, Ưng Lâm Tuyền nháy mắt với hắn một cái,
bộ dạng vô cùng đáng yêu, nói “ công tử không cần ngạc nhiên, ta có khả năng
nhìn xuyên đấu bồng của công tử a, công tử nên suy nghĩ cho kỹ, ta không muốn
ra tay quá nặng với công tử đâu, như thế khuôn mặt xinh đẹp này phải làm sao
đây?”
“ Hắc hắc, tiểu Phong, hiện tại thì ngươi lưu lạc đến mức ma nữ cũng muốn cướp
về là vợ rồi, hahaha!” bên trong mặt dây chuyền lúc này, tiểu hồ ly đang lăn
lộn cười nắc nẻo không ngừng. Phong thái của ma nữ này có chút giống chủ nhân
khi trước của nàng, có điều Ưng Lam Tuyền là muốn cướp nam nhân, còn Bạch Hồng
Liên thì chuyên cướp nữ nhân a.
Ngọc Phong cũng không thèm để ý đến sự trêu chọc của Tinh Tinh, hắn thở dài
một tiếng, nói “ nếu ta nói ta không có hứng thú, nàng có để cho ta đi không?
Ta còn rất nhiều việc cần phải làm a!”
“ Không được!” Ưng Lâm Tuyền thẳng thừng nói, đây là lần đầu tiên, nàng chủ
động mời một nam nhân về làm thiếp, không ngờ Ngọc Phong lại từ chối thẳng mặt
như vậy, với sự kiêu ngạo của nàng, nàng không có phép điều ấy có thể xảy ra.
Cho dù lần này có phải đánh bầm dập Ngọc Phong, nàng cũng phải mang hắn về.
“ Nếu đã vậy thì chiến đi!” Ngọc Phong quát khẻ xông lên, xung quang người
hắn, từng dòng kiếm khí lưu chuyển như giao long uống lượng, lấy tốc độ cực kỳ
nhanh lao tới Ưng Lâm Tuyền.
Thấy Ngọc Phong chọn phương thức khó khăn, Ưng Lâm Tuyền cũng không ngạc nhiên
là mấy, chiếc nhẫn màu đen trên tay nàng lóe lên, một thành trường thương dài
hai mét hai bổng nhiên xuất hiện. Cây thương từ đầu cho tới đuôi đều một màu
đen bóng không tạp sắc, cán thương dài một mét chín, đầu thương dài ba mươi cm
nhưng khác với những thành thường bình thường, cây thương này lại là thương ba
lưỡi, hai bên lưỡi thương chính lại có thêm hai lưỡi thường phụ tạo thành góc
chín mươi độ so với lưỡi thương chính.
Ngay khi hắc thương xuất hiện, Ưng Lâm Tuyền hai tay ngay lập tức nắm lấy thân
thương, hướng Ngọc Phong đang lao tới, đâm thẳng. Chỉ thấy hoa văng thuật hình
ấn trên thân thương sáng lên, linh khí tử sắc túa ra hội tụ tai lưỡi thương
làm cho nó càng thêm sắc bén. Hắc thương phá không mà ra, thế như giao long
xuất hải, cực kỳ hung mãnh.
Nhìn Ưng Lâm Tuyền xuất thương, Ngọc Phong cũng không hề có chút nao núng, hai
phải nắm chặt Hải Lam Kiếm, một chiêu Xiên Hoa đâm thẳng tới, trên thân kiếm,
kiếm khí lượn lờ vô cùng sắc nhọn.
Keng! Chỉ trong nháy mắt, Hắc Thương và Hải Lam Kiếm đã va chạm với mau, phát
ra âm thành bén nhọn, hoa lửa tung bay. Tại vị trí va chạm, kình khí như một
chiếc đỉa tròn lang tỏa tứ phía, phá nát mọi thứ trên đường đi, cả khu dân cư
đông đúc bổng trở nên hoảng loạn.
Sau cú va chạm cực mạnh, Ưng Lâm Tuyền dường như đã chịu chút thua thiệt mà bị
đẩy ra sau vài mét còn Ngọc Phong thì vẫn giữ nguyên tư thế đâm kiếm đấy, đuổi
theo. Trong lần giao phong chớp nhoáng này, man lực của hắn đã dàng phần
thắng.
Ưng Lâm Tuyền rơi vào thế hạ phong có chút bất ngờ, nàng không thể hiểu một cơ
thể bình thường với tu vi tam tinh Khí Hồn làm sao có sinh ra sức lực lớn như
thế. Nhưng cũng chỉ có chút bất ngờ mà thôi, bản thân nàng đã từng kinh qua
bao trận chiến, làm sao chỉ ăn chút thua thiệt đã nãn lòng. Chỉ thấy Ưng Lâm
Tuyền giẫm mạnh chân xuống đất, tung người lên không trung tránh né kiếm chiêu
của Ngọc Phong đồng thời linh khí hắc sắc từ trong cơ thể của nàng bạo phát mà
ra như bão tố, nàng xoay tròn thân hình, hay tay nắm chặt thân thương vụt mạnh
xuống “ Bá Thương Chiến Pháp, Lôi Đình”
Toàn thân Hắc Thương hiện lên vô số lôi điện hắc sắc hướng Ngọc Phong lao tới,
bởi vì lực đạo quá mạnh mà không khí như bị xé nát ra làm hai, thanh thế tựa
như Cự Kình vẫy đuôi, không thể ngăn cản.
Tuy nhiên đó chỉ đối với Khí Hồn bình thường mà thôi, Ngọc Phong thấy Hắc
thương vụt xuống cũng không hề có ý định tránh né, tay trái hắn hoa lên, một
thanh kiếm hai màu hắn bạch bổng nhiên xuất hiện. Không nói một lời Ngọc Phong
vung hai thanh kiếm, vận chuyển Linh Khí đến mức độ tối đa vào trong bắp thịt,
hướng Hắc Thương chém mạnh “ Khai Hoa”.
Thấy Ngọc Phong không chọn cách né tránh mà lại ngạnh kháng, khóe môi Ưng Lâm
Tuyền khẻ cong, Bá Thương Chiếp Pháp của nàng là một thương pháp cấp độ Huyền
Giai cao cấp, chủ yếu lấy thế công hung mãn và bá đạo làm chủ, muốn ngạnh khán
với nó là một chuyện cực kỳ điên rồ.
Ầm! Hắc thương và hai thanh kiếm cùng lúc bổ mạnh vào nhau phát ra âm thanh
vang dội như lôi đình, cả một vùng đất bán bính năm mươi mét xung quanh hoàn
toàn xụp đổ, nhà cửa bị phá nát không ra hình dạng, bụi mù tràng ngập khắp
nơi. Cũng may người dân xung quanh thấy cuộc chiến đã kịp thời sơ tán nên
không có thương vong xảy ra.